TruyenHHH.com

Bac Chien Noi Chien Gia Toc Hoan

Comment của các bạn là động lực để tui lấp hố.

Một chương này đã lấy đi hai ngày thanh xuân của tui đó bà con. Bởi vậy bà con phải thương tui ủng hộ tui nhiều vô nha.

Tui yêu bà con nhiều lắm. Chúc bà con đọc truyện vui vẻ.

------------------------------------

Mặt của tứ phu nhân nhanh chóng tái xanh như cắt không còn một giọt máu. Bà ta đã thuê người giết chết tên Cao Tín này rồi mà. Tại sao lại như thế này được? Không thể như vậy được.

Thấy mặt tứ phu nhân xám ngoét, Cao Tin nhếch môi cười khẩy sau đó quay sang chào Vương lão phu nhân và tam phu nhân:

- Chào lão thái quân, tam phu nhân! Hôm nay tôi đến là để kể cho các vị nghe một câu chuyện. Bảo đảm sau khi nghe xong, hai vị sẽ khá bất ngờ đấy.

Vương lão phu nhân hỏi lại:

- Cậu muốn nói chuyện gì?

Cao Tín liếc mắt nhìn tứ phu nhân đang sợ tái xanh cả mặt, sau đó nhếch môi cười khẩy:

- Là một câu chuyện trộm long tráo phụng. Hai vị nghe xong sẽ hiểu.

Chuyện Cao Tín kể là chuyện xảy ra cách đây hai mươi lăm năm. Khi đó Vương lão gia khi đó là một người đàn ông hào hoa phong nhã có tiếng của Thượng Hải. Mọi người ai ai cũng nói, được làm vợ của ông là một diễm phúc.

Luc đó có một cô hầu rượu cho một vũ trường nhỏ ở Thượng Hải. Họ Chu tên Mỹ Lan. 

Nhan sắc của Chu Mỹ Lan cũng được xếp vào dễ nhìn, chứ không phải là xinh đẹp như bao người khác.

Vốn là gái hầu rượu nên thủ đoạn của Chu Mỹ Lan có rất nhiều, hơn nữa lời nói như đường mật mà cũng không biết người này đã dùng cách gì, đã khiến cho một người coi trọng xuất thân như Vương lão gia bỏ ra một số tiền dùng kiệu cưới về. Vì xuất thân thấp kém, nên chỉ có thể vào bằng cửa sau, trở thành tứ phu nhân..

Vào nhà hào môn làm dâu, Chu Mỹ Lan được Vương lão gia hết mực thương yêu bởi tài ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng mọi người trong nhà thì không vui chút nào. Một là do ông cưới một người hầu rượu, xuất thân thấp kém. Hai là, đại phu nhân còn chưa mãn tang mà ông lại cưới thêm vợ mới, nên cả hai người vợ đều không phục.

Vì không thích nhị phu nhân và tam phu nhân có xuất thân cao quý, nên Chu Mỹ Lan không từ thủ đoạn dùng mưu hèn kế bẩn khiến cho nhị phu nhân sảy thai. Một năm sau đó nhị phu nhân bị áp lực nếu bà không sinh con trai thì sẽ bị đuổi ra khỏi Vương gia.

Sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi Vương gia, sẽ làm mất mặt nhà mẹ vì không sinh được con. Nhị phu nhân mặc kệ sức khỏe mình chưa bình phục, cố gắng tìm cách mang thai. Và rồi bà đã mang thai thành công, lại còn mang thai đôi.

Thế nhưng, may mắn lại không mĩm cười với nhị phu nhân, khi hai vị thiếu gia Vương Húc và Vương Khánh quá lớn so với cổ tử cung. Nên khi hai vị thiếu gia vừa chào đời, nhị phu nhân đã bị băng huyết và đã qua đời ngay trong đêm. Khi đó bà chỉ mới ba mươi tuổi.

Vào lúc nhị phu nhân qua đời, thì tam phu nhân và tứ phu nhân phát hiện mình mang thai cùng một lúc, nhưng vì tận mắt chứng kiến cái chết của nhị phu nhân. Tam phu nhân gặp tình trạng trầm cảm, thường xuyên nằm mơ thấy người chị em của mình toàn thân đầy máu, hiện về trong giấc mơ để kêu oan.

Mang thai cùng lúc, tất nhiên hai vị phu nhân cũng sinh cùng một lúc. Bác sĩ lúc ấy đã dự đoán thai nhi của tam phu nhân vô cùng mạnh khoẻ, còn thai của tứ phu nhân thì mạch đập suy yếu.

Tốn không ít thủ đoạn để bước vào Vương gia, bà ta không chấp nhận chịu thua ai. Bà ta liền gọi bà mụ vào phòng mình:

- Ngày dự sinh của tôi và tam phu nhân là gần nhau. Nếu lúc đó, tôi sinh con gái hoặc thiếu gia có chuyện gì thì bà hãy tráo nó với đứa con trai của tam phu nhân.

Bà mụ nghe tứ phu nhân nói xong, hoảng sợ đến mức làm rơi cả thau nước ấm mình vừa lấy cho tam phu nhân:

- Tứ phu nhân! Tôi xin bà...cầu xin bà đừng làm vậy. Bà còn trẻ, tương lai còn dài trước sau gì cũng sẽ mang thai được thôi. Chuyện này một khi bị bại lộ, bà sẽ là người chết không có đất chôn thân...

Tứ phu nhân là con người có dã tâm, thứ bà ta muốn là phải có được, nên khi nghe bà mụ khuyên can, bà ta liền lấy một sấp ngân phiếu trị giá khoảng một trăm ngàn quan kim:

- Chẳng phải con gái của bà cần tiền trị bệnh sao. Nếu bà giúp tôi hoàn thành việc này, số tiền này sẽ thuộc về bà. Con gái của bà sẽ được cứu sống.

Cầm số tiền lớn trên tay, bà mụ không biết mình nên làm gì mới phải. Số tiền này có thể cứu con của bà ấy, nhưng có thể giết chết một người mẹ. Bà cũng làm mẹ, cũng đau lòng sắp mất con, thì bà làm sao có đủ tàn nhẫn để chia rẻ mẹ con của người khác.

Sợ bà mụ không đồng ý, tứ phu nhân ngồi bên ngoài dùng lời ngon ngọt uy hiếp bà mụ thực hiện dã tâm độc ác của mình:

- Bà nghĩ thử xem, tam phu nhân sinh được con trai thì bà ta có giúp bà trị bệnh cho con bà không. Ngược lại, bà giúp ta có được một đứa con trai khỏe mạnh, thì một trăm ngàn quan kim này sẽ thuộc về bà, con gái bà vẫn được cứu sống. Chuyện này ta không nói, bà không nói người ngoài làm sao mà biết được.

Bị tứ phu nhân dồn vào đường cùng, bà mụ không thể không đồng ý với bà ta. Biến bản thân thành một người vì tiền có thể làm bất cứ một việc gì.

Ngày tam phu nhân chuyển dạ, tứ phu nhân ở trong phòng uống thuốc kích thai để sinh con cùng một lúc với tam phu nhân. Bà mụ nhận tiền của tứ phu nhân, nên bắt buộc phải giúp bà ta. Mặc dù bà biết chuyện tráo con này là chuyện thất đức, nhưng bà không thể làm gì khác được.

Tứ phu nhân sinh ra con trai thế nhưng như dự đoán, đứa nhỏ tím tái không còn hơi thở, bà ta không chút đau lòng thúc giục bà mụ:

- Mau lên. Nếu chậm trễ thì sẽ hỏng chuyện.

Phía bên Tây viện, vì đứa nhỏ khá lớn, nên sau khi sinh đứa bé ra, tam phu nhân đã ngất xỉu. Bà mụ nhân lúc hỗn loạn, liền mang đứa bé đưa cho tứ phu nhân rồi mang cái thai chết để vào bên cạnh tam phu nhân, rồi nói như tứ phu nhân đã dặn là tam phu nhân đã sinh ra một thai chết.

Vừa tỉnh lại nhân được tin mình con mình vừa sinh ra đã không còn hơi thở, tam phu nhân đau lòng khóc đến ngất đi trong vòng tay của Vương lão gia. Cùng lúc tứ phu nhân nói mình sinh được một đứa con trai, khiến cho Vương lão gia cảm thấy an ủi phần nào. Tuy rằng mình mất một đứa, nhưng may mắn vẫn còn một đứa.

Bà mụ nhận được tiền, liền chữa trị cho đứa con gái, nhưng không may bệnh của con bé đã trở nặng và không qua khỏi. Vì quá ân hận với việc mình đã làm, bà mụ cũng rời Thượng Hải về quê sinh sống.

Một năm trước, bà mụ vẫn còn ám ảnh việc thất đức mình từng làm, nên đã lâm trọng bệnh. Trong lúc hấp hối, bà đã đem mọi chuyện kể lại cho em trai của mình là Cao Tín nghe. Mục đích là để tâm hồn mình thanh thản nơi suối vàng, nhưng mà bà không ngờ em trai mình lại dùng nó để moi tiền của tứ phu nhân.

Câu chuyện đến đây khiến không chỉ mọi người chấn động, tam phu nhân bất động không thể nhúc nhích, Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay.

Vương lão phu nhân vuốt lưng an ủi tam phu nhân và nói:

- Cậu kể tiếp đi. Tôi muốn nghe tiếp xem, người đàn bà xấu xa đó còn có thể làm việc tán tận lương tâm nào nữa.

Cao Tín nhìn tứ phu nhân với ánh mắt căm hận xen lẫn đắc ý, rồi nói tiếp:

- Tứ phu nhân thuê người truy sát tôi, may mắn thay tôi bị rơi xuống vách núi và được cứu sống. Tôi phải trốn chui trốn nhủi để sống sót.

Im lặng nghe câu chuyện cả buổi chiều, tam phu nhân cố gắng lấy lại bình tĩnh và hỏi Cao Tín:

- Vậy đứa nhỏ đó là ai. Chị gái của anh có nói là tên gì không?

Cao Tín nhìn tứ phu nhân một lúc, rồi quay sang nói với tam phu nhân:

- Tam phu nhân! Bà sống bên cạnh con trai ruột của mình bao nhiêu năm qua mà bà vẫn không nhận ra hay sao?

Tam phu nhân bàng hoàng hỏi lại:

- Anh nói cái gì?

Cao Tín cười lớn một cách sảng khoái rồi hướng mắt về Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh Tiêu Chiến:

- Ngũ thiếu gia! Tam phu nhân mới thực sự là mẹ của cậu.

Vương Nhất Bác nghe như có một tiếng sét nổ bên tai, hắn ngạc nhiên đến mức đứng phắt dậy với định muốn chất vấn gã nát rượu trước mặt. 

Cao Tín vừa nói gì vậy? Mẹ của hắn là tam phu nhân, không phải tứ phu nhân sao? Chuyện này thật ra là thế nào.

Bị Cao Tín vạch trần, tứ phu nhân cố gắng vớt vát lại chút cơ hội cuối cùng:

- Ông nói dối.

Cao Tín nhìn Tứ phu nhân rồi nhìn sang Vương Nhất Bác và tam phu nhân ung dung nói:

- Ngũ thiếu gia! Hai mươi lăm năm nay, cậu đang nhận giặc làm mẹ. Bà ta có thật sự yêu thương cậu sao?

Nghe Cao Tín nói xong, Vương Nhất Bác thấy trước mắt trời đất quay cuồng, hai chân của hắn gần như đứng không vững. May mắn Tiêu Chiến nhanh chóng đỡ lấy hắn:

- Vương ca! Anh bình tĩnh.

Tuy là người lạnh lùng, nhưng Vương Nhất Bác là con người ngoài lạnh trong nóng. Tứ phu nhân từ trước đến nay chưa từng thực sự quan tâm đến cảm giác của hắn, chưa từng đối xử dịu dàng với hắn. Bà ta luôn ép hắn làm những việc mà hắn không muốn và hắn chưa hề oán hận tứ phu nhân dù là chỉ một lời.

Thế nhưng, sự thật bây giờ được phơi bày đã khiến Vương Nhất Bác hoàn toàn sụp đổ. Người mà hắn gọi là mẹ suốt hai mươi lăm năm qua, lại chính là người đã chia rẻ hắn với người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh thành ra hắn.

Ngồi như người mất hồn trong phòng khách, Vương Nhất Bác thật sự không biết mình nên đối mặt với tam phu nhân bằng cách nào. Không biết phải nói lời gì để an ủi nỗi đau mà mẹ ruột của mình phải gánh chịu suốt hai mươi mấy năm qua.

Vương Nhất Bác tự trách bản thân là một đứa con bất hiếu, mẹ ruột của mình ở trước mặt không hề hay biết. Lại thản nhiên gọi kẻ đã hại mẹ ruột của mình sống trong đau khổ suốt từng đó năm là mẹ. Hắn tự thấy mình chính là một đứa nghịch tử đáng bị người đời mắng chửi suốt đời.

Nếu trên đời này có một hình phạt dành cho những đứa con bất hiếu, Vương Nhất Bác tình nguyện chọn hình phạt đáng sợ nhất để tạ tội với người mẹ đã hạ sinh ra mình. Với hắn mà nói, một lời xin lỗi, hay một tiếng gọi mẹ cũng không làm vết sẹo trong lòng của tam phu nhân lành lại.

Không chỉ Vương Nhất Bác đau khổ, mà tam phu nhân cũng không khác gì hắn. Bà cũng đang rất đau khổ. Một nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời.

Năm xưa khi tam phu nhân ôm xác đứa bé không còn hơi thở, chính bà cũng đã không còn muốn sống nữa. Mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Bác- đứa bé sinh cùng ngày cùng tháng với đứa con yểu mệnh của mình bà đều đau lòng đến rơi nước mắt.

Tam phu nhân vẫn còn nhớ, lúc Vương Nhất Bác vừa bi bô tập nói, hai má phúng phính sữa đã từng nhìn bà gọi mẹ. Thậm chí, có lúc bà ước rằng, hắn là đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau gọi bà bằng mẹ.

Nhưng cũng có lúc tam phu nhân đã từng có suy nghĩ, nếu như con trai bà còn sống và Vương Nhất Bác mới là đứa bé yểu mệnh thì tốt biết mấy. Bà cứ như vậy mà sống trong nỗi đau mất con suốt hai mươi mấy năm trời.

Nhìn sang Vương Nhất Bác cũng đang ngồi thất thần như người mất hồn, mắt của tam phu nhân nhoè đi trông rõ. Bà không ngờ rằng con trai của mình vẫn luôn ở bên cạnh bao nhiêu năm qua. Ông trời vẫn rất tốt với bà nên cho bà cơ hội biết được sự thật có phải không?

Tam phu nhân lây hết can đảm, áp bàn tay lên mặt của Vương Nhất Bác, khóe môi run run mấp máy:

- Con ơi...

Nhìn tình hình trước mắt, Chu Mỹ Lan vẫn không bỏ cuộc. Bà ta nắm tay Vương Nhất Bác, cố gắng tìm lấy hy vọng:

- Nhất Bác! Con phải tin mẹ. Con của bà ta vừa sinh ra đã chết rồi, mẹ mới chính là mẹ ruột của con. Con tuyệt đối đừng trúng kế của bà ta. Đây là âm mưu của bà ta. Con đừng tin.

Thấy tứ phu nhân cô gắng vớt vát giữ lại những gì mình sắp mất, Cao Tín cười lớn:

- Tứ phu nhân! Bà nói ngũ thiếu gia là con của bà. Vậy trên người của cậu ấy có đặc điểm gì? Bà có biết không?

Câu hỏi của Cao Tín đã làm cho tứ phu nhân cứng họng. Bà ta chưa từng để ý đến điều đó, thì làm sao biết được trên người của Vương Nhất Bác có đặc điểm gì. Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao.

Mặc dù câu hỏi của Cao Tín khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng chỉ có một mình Tiêu Chiến là người duy nhất giữ được bình tĩnh:

- Tôi biết. Sẵn tiện tôi muốn hỏi cô Đỗ một câu. Cô luôn miệng nói mình đã thất tiết với Vương ca, vậy cô có thể cho tôi biết trên người của anh ấy có điểm gì đặc biệt không?

Câu nói của Tiêu Chiến đã khiến cho Đỗ Y Thần triệt để câm nín không biết phải nói gì. Cô ta chưa hề chạm được vào người của Vương Nhất Bác, thì làm sao biết được trên người của hắn có đặc điểm gì. 

Hết rồi, hết thật rồi.

Mọi chuyện về Đỗ Y Thần gần như đã rỏ, oan ức của Vương Nhất Bác cũng xem như được xác minh. Vương lão phu nhân gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn Tiêu Chiến:

- Tiểu Tán! Con nói đi. Nói cho mọi người biết đặc điểm trên người của Nhất Bác là gì?

Tiêu Chiến nắm chặt tay tam phu nhân trấn an bà, rồi đứng lên dõng dạc nói trước mặt mọi người:

- Thưa bà nội! Phía sau gáy của Vương ca có ba nốt ruồi thẳng hàng. Con cũng có vài lần giúp tam nương xoa bóp ở vai cũng vô tình phát hiện, phía sau gáy của tam nương cũng có ba nốt ruồi giống như vậy. Nếu bà nội không tin, có thể kiểm tra thử.

Lời nói của Tiêu Chiến càng khiến cho mọi người có mặt trong phòng khách kinh ngạc. Đến cả tam phu nhân và Vương Nhất Bác còn không biết phía sau gáy của mình có ba nốt ruồi, thì người ngoài làm sao biết được.

Không muốn chấp nhận sự thật là những gì mình cố gắng có được từ trước đến nay sắp đổ sông đổ biển, tứ phu nhân vẫn cố gắng níu kéo một chút hy vọng:

- Hàm hồ. Chỉ với ba nốt ruồi phía sau gáy mà có thể nói Nhất Bác là con của Lưu Thiên Bối sao.

Biết rõ tứ phu nhân sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, Tiêu Chiến liền đứng giữa phòng khách nói cho tất cả mọi người biết:

- Thưa nội! Sự trùng hợp trên đời này rất ít, lại thêm hai người đều có vị trí nốt ruồi giống nhau thì càng khó có thể trùng hợp hơn nữa.

Lời nói của Tiêu Chiến, chính thức làm Vương lão phu nhân tức giận về những việc mà tứ phu nhân đã làm. Đúng lúc Vương lão gia vừa về đến nhà và đã nghe toàn bộ câu chuyện. Trong lòng ông cũng tức giận không kém. Hóa ra bao năm nay ông đã cưới về một con rắn độc.

Vì thương con, vừa cảm thấy có lỗi với người vợ yêu thương mình thật lòng. Trong lúc nóng giận, Vương lão gia đã quên mất mình là một người đàn ông lịch thiệp trong mắt bao người, ông đã đi thẳng một mạch vào phòng khách tát tứ phu nhân một cái thật mạnh.

Lực tát của Vương lão gia mạnh đến nỗi tứ phu nhân ngã lăn ra sàn gạch, khóe môi cũng rướm máu, khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng khách phải giật mình.

Nhìn tứ phu nhân với ánh mắt căm hận, Vương lão gia chỉ tay thẳng vào mặt bà ta rít từng chữ qua kẽ răng:

- Chu Mỹ Lan! Tôi quả thật là một tên lòng lang dạ sói, đi cưới về một con rắn độc để bà hại Bối Bối sống trong đau khổ suốt hai mươi mấy năm qua. Hại Nhất Bác không thể có một cuộc sống giống như những người anh của nó.

Thấy Vương lão gia tức giận, tứ phu nhân nắm ống chân của ông không ngừng cầu xin:

- Lão gia...lão gia...xin ông...xin ông đừng tin lời bọn họ. Là bọn họ dựng lên màn kịch này để hãm hại em. Ông đừng tin bọn họ.

Vương lão gia tức giận đến đỉnh điểm, xô mạnh Chu Mỹ Lan ngã ra đất:

- Bà im ngay cho tôi. Bà muốn kêu oan hay muốn nói gì thì đến sở cảnh sát mà nói. A Khánh! Con đưa hai người phụ nữ độc ác này cút khuất mắt cha.

Biết mình không thể thoát khỏi cảnh bị giam trong nhà tù, Đỗ Y Thần cũng không muốn chết một mình. Cô ta liền quỳ mọp xuống gạch không ngừng kêu oan là mình bị Tống Tề Huy xúi giục.

Không biết Đỗ Y Thần nói thật hay nói dối, Vương lão phu nhân thản nhiên nói:

- Cô lại muốn vu oan cho cháu ngoại của tôi sao?

Đỗ Y Thần lắc đầu, vừa khóc vừa nói:

- Tôi không dám. Những gì tôi nói là thật, tôi thừa nhận mình đã lấy trộm bản vẽ của thiếu phu nhân, nhưng mà việc bỏ thuốc gài bẫy Vương ngũ thiếu gia là do Tống thiếu gia bảo tôi làm. Tống thiếu gia nói, chỉ cần hai người họ ly hôn, thiếu phu nhân sẽ trở thành vợ của Tống thiếu gia, tôi sẽ được trở thành Vương thiếu phu nhân. Tôi vì thấy lợi ích trước mắt nên đã hành động hồ đồ. Xin mọi người hãy tin tôi, những gì tôi vừa nói đều là sự thật.

Biết trước Đỗ Y Thần sẽ lôi mình xuống vũng bùn cùng cô ta. Tống Tề Huy liền nhanh chóng phủi sạch mọi tội trạng:

- Bà ngoại! Con và cô Đỗ không quen không biết làm sao con giúp cô ta làm những việc đó. Hơn nữa chị dâu là vợ của anh họ. Con làm sao dám có ý gì khác. Những việc cô ta vừa nói con hoàn toàn không biết gì cả. Con bận nhiều việc, căn bản không có thời gian để tâm tới những chuyện này. Bà ngoại hãy tin con.

Thấy Tống Tề Huy phủi sạch mọi tội trạng và đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình. Đỗ Y Thần không thể làm gì khác ngoài việc cật lực kêu oan, nhưng tiếc rằng không ai tin cô ta cả.

Không muốn nhìn thấy những thứ chướng mắt, Vương lão gia bảo Vương Khánh đưa Đỗ Y Thần và Chu Mỹ Lan rời khỏi nhà mình. Tốt nhất là áp giải hai người phụ nữ xấu xa này đến đồn cảnh sát, để chịu tội trước pháp luật Trung Hoa Dân Quốc. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com