TruyenHHH.com

Bac Chien Noi Chien Gia Toc Hoan

WARNING: SONG TÍNH - NAM GIẢ NỮ - SINH TỬ VĂN 

Comment của các bạn là động lực để tui lấp hố.

Đáng lẽ là hôm qua úp, nhưng bà dì tới nên bữa nay mới viết xong.

---------------------------------

Tin tức Trần Phong tham nhũng ngân sách của Vương thị và lấy danh nghĩa cổ đông của Vương thị kêu gọi các doanh nghiệp đầu tư vào Trần thị, đã bị tố cáo. Trong vòng một đêm bao nhiêu chuyện xấu của Trần gia đều bị phanh phui ra hết.

Mọi chuyện bại lộ cả thành phố Thượng Hải được một phen xôn xao, khi mà Trần tiểu thư ngoan hiền lễ độ của Trần gia lại chính là người độc ác đến không còn tính người. Một bào thai vô tội cũng không tha, ngang nhiên bỏ thuốc hại cháu cưng của Lâm lão gia. Đã vậy còn dám quyến rũ cả anh chồng, thật là đáng xấu hổ.

Vào lúc Trần phong và Trần Hân Đình bị bắt, Trần thị tuyên bố phá sản ngay trong một buổi sáng. Vương Nhất Bác nhanh chóng sai thư ký Lam tiến hành mua lại Trần thị trở thành một công ty khác của Vương thị. Hắn đã chờ đợi giây phút này từ lâu, nay lại có cơ hội tốt hắn phải nhanh chóng ra tay, để muộn thì lại hỏng chuyện.

Không chỉ Vương Nhất Bác muốn mua lại Trần thị, mà cả Tống Tề Huy cũng muốn. Có Trần thị trong tay, cho dù là ở danh nghĩa nào thì gã cũng là người có lợi.

Thế nhưng dã tâm của Tống Tề Huy đã bị vị Vương tổng trẻ tuổi nào đó nhìn ra, nên đã nhanh chóng ra tay trước mang phần lợi về mình. Tất nhiên trong chuyện này không thể thiếu sự giúp sức của Tiêu Chiến.

Thật ra Lâm lão gia không kinh doanh gì cả, ông chỉ sở hữu một ngân hàng ở Thượng Hải, nhưng là vì ông và ông Vương Thiện Huân là huynh đệ đồng cam cộng khổ, nên đã góp vốn đầu tư vào Vương thị xem như giữ lời hứa cùng nhau làm giàu. Mãi đến khi Tiêu Chiến về nhà họ Vương làm dâu, thì phần vốn đó được chuyển sang cho cậu là của hồi môn.

Biết rõ Lâm lão gia cưng mình như trứng, nên Tiêu Chiến đã dùng cái miệng ngọt hơn mật ong của mình để tìm hiểu thông tin:

- Ông ngoại! Ông ngoại định treo giá Trần thị bao nhiêu?

Lâm lão gia nheo mắt:

- Ý con hỏi như vậy là sao?

Tiêu Chiến giao bé Tĩnh Văn cho Lâm lão phu nhân, rồi đi theo Lâm lão gia vào phòng làm việc của ông:

- Có một đôi mắt đang muốn mua lại Trần thị, nhưng con không muốn kẻ đó hưởng lợi, nên con phải ra tay trước.

Lâm lão gia hừ giọng một cái, lấy sấp văn kiện đưa cho Tiêu Chiến:

- Con đọc đi. Nếu con muốn làm hậu phương vững chắc cho thằng nhóc đó, thì ông ngoại không cản con. Nhưng ông ngoại chỉ muốn nói với con một câu 'người không vì mình trời tru đất diệt'. Con thật lòng với thằng nhóc đó, nó thật lòng với con là sự thật không thể chối cãi. Kẻ khác sẽ lợi dụng sự chân thành của con để làm hại con, lúc đó dù con có thông minh thế nào, bản lĩnh đến đâu cũng chỉ có thể châp nhận mất đi người mình yêu.

Hiểu ý Lâm lão gia muốn nói gì, Tiêu Chiến để sấp văn kiện trở lại bàn rồi vóng ra sau lưng đấm vai cho ông:

- Ông ngoại từng nói với con rằng, sự chân thành luôn là thứ cần thiết trong một mối tình, nhưng nếu sự chân thành đặt vào sai chỗ thì sẽ là bi kịch. Có điều con tin rằng Vương ca sẽ không phải là người dễ thay lòng, con tin anh ấy.

Lâm lão gia thở mạnh một hơi và nói:

- Tùy con vậy. Trần thị sẽ được rao bán vào hai ngày nữa với mức giá một trăm năm mươi triệu quan kim.

Tiêu Chiến mừng rỡ ôm chầm Lâm lão gia:

- Con thương ông ngoại nhất.

Hừ giọng thêm một cái nữa, Lâm lão gia kí cốc một cái lên đầu Tiêu Chiến. Cháu ngoại của ông ngày càng không biết quy củ là gì, nhưng mà ván đã đóng thuyền rồi, cũng sinh con cho người ta rồi, ông có nói gì cũng vô ích. Thôi thì ông chỉ mong cậu bình an hạnh phúc. Đừng để xảy ra thảm kịch suýt chết cả mẹ lẫn con là được.

Đem tin vui trở về nói lại với Vương Nhất Bác, khiến hắn vui mừng đến mức hiện ra mặt. Hắn vốn nghi ngờ Trần thị và cũng bất mãn với Trần Phong đã lâu, nên những chuyện mà Trần Hân Đình làm chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly, nên sẵn tay dọn dẹp những thứ không sạch sẽ.

Đến ngày đấu giá các món đồ của Trần thị, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đến điểm bán đấu giá. Tất nhiên là Tống Tề Huy cũng có đến, gã ta đã nhắm vào Trần thị từ rất lâu rồi, một miếng thịt ngon làm sao mà không đến cho được.

Nhắm vào Trần thị đã lâu, biết được Trần Phong là kẻ ngu ngốc nhưng thích làm giàu, nên Tống Tề Huy đã ở sau lưng thổi lỗ tai cho Trần Phong gọi vốn đầu tư bên ngoài, sau đó âm thầm thuyết phục Tống lão gia cho mình được cưới Trần Hân Đình. Tất cả đều là mười phần trăm cổ phần của Vương thị đang ở trong tay ông ta và tòa cao ốc được xây trên mảnh đất phong thủy mang đến tài lộc.

Tài sản của Trần Phong gồm có năm mươi triệu quan kim được gửi trong ngân hàng, một trăm mẫu đất ở Quảng Châu và một số tài sản khác có giá trị không ít hơn một triệu franc Pháp. Vương Nhất Bác ngồi dưới hàng ghế xoay xoay chiếc nhẫn đầu con sư tử trong tay, ánh mắt thâm trầm khó đoán được hắn đang suy nghĩ gì.

Suy nghĩ một lúc lâu, Vương Nhất Bác quay sang hỏi Tiêu Chiến:

- Em thích món nào?

Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu:

- Em đã có sự yêu thương của anh, nên không cần gì cả.

Im lặng không nói thêm câu nào, Vương Nhất Bác tiếp tục ngồi xem người ta đấu giá mua những món đồ đã được tịch thu từ Trần thị. Thứ hắn cần là biệt thự của Trần Phong, chứ không phải những thứ khác. Công ty Trần thị tạm thời sẽ không có ai trả giá cao hơn một trăm năm mươi triệu quan kim, nên hắn không cần phải vội.

Tài sản tiếp theo của Trần Phong là một cây đàn tranh làm bằng gỗ đàn hương. mặt đàn được đính đá thạch anh, mặt đàn được trạm khắc tinh xảo. Trong số các món đồ, thì có lẽ món đồ này là thứ quý giá nhất.

Giá khởi điểm của cây đàn tranh đính đá là bảy mươi triệu quan kim, khiến cho giới thượng lưu bắt đầu xôn xao. Cây đàn tranh có giá thế này không phải vì nó được đính đá, mà vì thân đàn được làm từ gỗ đàn hương, dây đàn được làm từ một loại thép đặc biệt dẻo dai không sợ bị đứt dây khi đàn. Đặc biệt, mỗi khi âm thanh vang lên đều mang theo một mùi hương phảng phất trong gió.

Một người đàn ông ước chừng năm mươi tuổi nghe đến giá tiền, liền quay sang bẹo cằm cô tình nhân nhỏ của mình:

- Bé cưng có thích món đồ này không?

Cô tình nhân của lão nhà giàu phồng má quay mặt hờn dỗi:

- Em không muốn

Ánh sáng đèn sân khấu chiếu qua những viên đá thạch anh, tạo ra những luồng ánh sáng nhiều màu sắc, khiến cho Tiêu Chiến buộc miệng khen đẹp. Tất nhiên, là cậu không hề hay biết rằng lời khen của mình vào tai của Vương Nhất Bác lại trở thành một ý khác.

Trong suy nghĩ của Vương Nhất Bác là tiểu hồ ly của mình là người hiểu chuyện, cho dù món đồ đó có thích hay không, thì cũng bao giờ lên tiếng đòi hỏi. Chỉ khi nào hắn tặng thì Tiêu Chiến sẽ nhận, bằng không thì vẫn là im lặng. Cũng chính vì cá tính này của cậu đã khiến cho hăn luôn cảm thấy thoải mái và không tiếc tiền mua những món quà đắt giá tặng cho cậu.

Biết Tiêu Chiến thích cây đàn tranh, Vương Nhất Bác liền có ý định mua món đồ này cho cậu:

- Một trăm triệu quan kim.

Mức giá một trăm triệu của Vương Nhất Bác đưa ra đã khiến những người đến tham dự buổi đấu giá xôn xao không ngừng. Một cây đàn đính đá thạch anh và dùng gỗ đàn hương lâu năm làm nên tất nhiên là có giá trị không nhỏ, nhưng trả ở cái giá như thế này thì quả thật là quá mạnh tay rồi.

Không chỉ khách mời xôn xao bàn tán, mà cả Tiêu Chiến cũng ngạc nhiên không kém:

- Anh có biết mình vừa làm gì không? Một cây đàn tranh có quý giá đến đâu cũng không đến mức như thế. Huống hồ...em cũng không thích cây đàn này.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì gương mặt không cảm xúc, ánh mắt vẫn hướng lên sàn đấu giá xem món hàng tiếp theo:

- Em thấy vui là được.

Nghe Vương Nhất Bác nói như thế, Tiêu Chiến bỗng nhiên đỏ mặt, tim lại đập thình thịch như trống quân. Tâm ý của hắn đến bây giờ cậu cũng hiểu rõ không ít. Chỉ là cậu không ngờ đến hắn có thể vì cậu mà có thể nói ra những lời như thế. Càng không ngờ rằng hắn có thể vì cậu, mà bỏ ra một số tiền lớn để mua một món hàng xa xỉ như vậy.

Người dẫn chương trình đấu giá hô to giá tiền một trăm triệu quan kim, cả ba lần đều không có ai ra giá cao hơn, liền gõ búa lên bàn tuyên bố cây đàn tranh đính đá thạch anh thuộc về Vương Nhất Bác, khiến cho cả gian phòng thêm một trận ngạc nhiên. Thế nhưng ai cũng biết hắn mua cây đàn này cho ai.

Cả Thượng Hải có ai mà không biết Vương ngũ thiếu gia yêu thương người vợ mới cưới của mình như thế nào. Bọn họ đã từng được nghe việc Vương Nhất Bác tìm một thợ bạc nổi tiếng của Thượng Hải thiết kế riêng một cái vòng chân để tặng cho Tiêu Chiến, nên với việc bỏ từng này số tiền chỉ để mua một cây đàn tranh đính đá thì có là gì.

Những món hàng khác lần lượt được đưa lên, những quý ông quý bà trong giới thượng lưu tranh nhau để mua, từ bình gốm cho đến trang sức đều bị mua không thiếu một món nào. Tất nhiên là không phải những gia tộc tranh nhau mua, mà là những kẻ trưởng giả học làm sang tranh giành ra giá cao hon để mua mà thôi.

Khi các món đồ của Trần Phong đã bị bán hết, món tiếp theo của ông ta chính là công ty Trần thị bị rao bán. Cả giới kinh doanh lại được dịp xôn xao khi mà Vương Nhất Bác và Tống Tề Huy tranh mau ra giá để mua lại công ty đã bị phá sản này.

Một công ty nằm trên mạch phong thủy mang lại tài lộc, thì không lí nào không có người để mắt.

Hai vị thiếu gia nổi tiếng giàu có của Thượng Hải, cũng đồng là anh em họ tranh nhau ra giá xem ai là người có được Trần thị trong tay, khiến cho những người giới thượng lưu dù rất muốn mua lại Trần thị nhưng không dám.

Mích lòng với gia tộc nào thì còn cơ hội sống, nhưng mà mích lòng với Vương thị hay Tống thị là xem như tự tìm đường chết. Đặc biệt là đối đầu với Vương Nhất Bác và Tống Tề Huy.

Nhắm vào Trần thị đã lâu, nhưng Trần Hân Đình lại quá vô dụng, khiến gã mất đi mười phần trăm cổ phần của Trần Phong. Nay còn lại Trần thị gã cương quyết không để Vương Nhất Bác thuận lợi có nó:

- Hai trăm triệu quan kim.

Chiếc nhẫn đầu sư tử trở về vị trí ban đầu, Vương Nhất Bác nhếch môi cười rồi từ tốn lên tiếng:

- Một trăm ngàn Franc.

Cả đại sảnh lại được dịp xôn xao, Tống thị so với Vương thị là không thể nào so sánh được, nhưng điều khiến người ta e ngại Tống thì là thủ đoạn của Tống Tề Huy. Gã sẽ có vô vạn thủ đoạn để khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Còn với Vương Nhất Bác, bọn họ e ngại hắn là vì sự quyết đoán lạnh lùng của hắn. Một khi đã mích lòng, cho dù có hợp tác với công ty nào hắn cũng có khả năng khiến kẻ đó phá sản ngay lập tức.

Nghe lời xì xào bàn tán, Tống Tề Huy vô cùng bực tức. Gã không muốn thua kém Vương Nhất Bác liền ra giá cao hơn:

- Ba trăm ngàn franc.

Vương Nhất Bác nhếch môi:

- Năm trăm ngàn franc.

Tống Tề Huy siết chặt tay khi nghe Vương Nhất Bác đẩy giá lên cao hơn, lại thấy Tiêu Chiến đang ngồi cạnh hắn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê, gã lại càng khó chịu muốn mua lại Trần thị:

- Bảy trăm ngàn franc.

Không muốn chơi trò mèo vờn chuột với Tống Tề Huy nữa, Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên lạnh lùng nói:

- Một triệu franc.

Không chỉ những người có mặt trong đại sảnh xôn xao ngạc nhiên, mà cả người dẫn chương trình cũng ngạc nhiên đến tay chân run lẩy bẩy. Vương thị là một công ty mạnh tài sản trong tay không thể nào đếm được, nhưng mà một triệu franc không phải là một con số nhỏ. Vậy mà, Vương Nhất Bác dám bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua lại Trần thị, thì quả thật quá dọa người rồi.

Mức giá một triệu cao ngất được đưa ra, người dẫn chương trình run rẩy gõ búa lên bàn ba lần, nhưng không ai ra giá cao hơn. Cuối cùng công ty Trần thị thuộc về sở hữu của Vương Nhất Bác, khiến cho cả khán phòng nhìn hắn với con mắt e sợ. Vương thị vốn đã lớn mạnh, nay có thêm công ty xây dựng trên mảnh đất tài lộc này, thì không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Buổi đấu giá kết thúc, Vương Nhất Bác mặc kệ ánh mắt hận thù của Tống Tề Huy nhìn mình, thản nhiên đưa tay cho Tiêu Chiến khoác vào rồi cùng cậu trở về Vương gia. Những thứ hắn muốn có hắn đã có rồi, chuyện trước mắt là chờ sức khỏe của tiểu hồ ly khỏe lại để sinh thêm cho Vương lão phu nhân vài đứa cháu nữa là được.

Ngồi trên xe cùng Vương Nhất Bác, nhìn sang gương mặt không cảm xúc của hắn, rồi lại nhìn đến hộp đàn tranh đang ôm trong lòng, Tiêu Chiến thật sự không hiểu hắn nghĩ gì. Tuy rằng hắn muốn làm cậu vui, nhưng mà hắn cũng đâu cần bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một cây đàn như thế này.

Đá thạch anh đâu phải đá quý hiếm như hồng ngọc bồ câu, hắn làm thế này không phải là đang khiến cậu bị người Thượng Hải này dìm chết sao.

Nhìn sang thấy mặt Tiêu Chiến không thoải mái, Vương Nhất Bác liền hỏi:

- Em không vui sao?

Tiêu Chiến lắc đầu, ánh mắt lộ rõ sự khó xử:

- Không phải là em không thích, nhưng anh làm như vậy...

Câu nói bỏ lửng của Tiêu Chiến, khiến cho Vương Nhất Bác hiểu rõ cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cây đàn tranh này có đáng là gì so với những tổn thương mà cậu đã chịu từ khi về làm vợ hắn. Chỉ vì giữ lại được mỗi Tĩnh Văn, mà ngày nào cũng phải nghe tứ phu nhân lải nhải câu nói cần phải mau khỏe để sinh con nối dõi.

Từ khi Quy Kỳ mạng yểu, tứ phu nhân không mặn mà gì với Tĩnh Văn. Con gái thì có lợi ích gì chứ. Chẳng phải lớn lên cũng sẽ gả đi sao, cũng không thể làm được gì ngoài việc ở nhà quán xuyến chuyện này chuyện kia, rồi sinh con cho người ta. Chỉ có con trai mới là làm nên việc.

Tứ phu nhân nghe người hầu to nhỏ, ở phía nam thành phố có thầy thuốc họ Trương rất giỏi trong việc sinh con trai, liền tìm đến nhà lão ta để mua một phương thuốc để Tiêu Chiến mau sinh cho Vương gia một đứa cháu trai. Chỉ cần có cháu trai thì gia sản của Vương gia mới thuộc về bà ta.

Xe dừng trước một con hẻm nhỏ, tứ phu nhân bảo tài xế La chờ bên ngoài, rồi đi vào trong tìm nhà lão thầy thuốc họ Trương. Nhà lão ta ở cuối con hẻm nên cũng không khó để tứ phu nhân tìm ra ông ta.

Tứ phu nhân tháo mắt kính đen đeo trên mắt, đi thẳng đến ngồi xuống ghế vào thẳng vấn đề:

- Trương đại phu! Nghe nói ông có một phương thuốc có thể giúp sinh con trai đúng không?

Lão thầy thuốc họ Trương gật đầu:

- Dạ phải, nhưng không biết phu nhân muốn hỏi phương thuốc đó làm gì ạ?

Tứ phu nhân cũng không thèm màu mè rào trước đón sau, nói thẳng mục đích của mình:

- Tôi muốn một phương thuốc có dược lực cực mạnh, có thể giúp con dâu của tôi mau sinh con trai.

Lão thầy thuốc đi đến tủ thuốc lấy bừa một thang đưa cho tứ phu nhân:

- Thuốc của phu nhân đây, nhưng mà...

Tứ phu nhân ném lên bàn hai ngàn quan kim:

- Bao nhiêu đã đủ chưa?

Nhìn thấy sấp tiền mới toanh trên bàn, mắt lão thầy thuốc sáng rực gật đầu lia lịa rồi đưa ba thang thuốc cho tứ phu nhân. Lão ta từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như vậy, nên bây giờ không khỏi ngạc nhiên.

Cầm theo thang thuốc đi ra xe, tứ phu nhân nghĩ đến mình vừa bỏ ra hai ngàn để mua về một phương thuốc có thể giúp mình có cháu trai, thì lại thấy tiếc tiền. Thế nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bị ném ra khỏi đầu. Một thang thuốc sinh con trai quả thật rất đắt nhưng chỉ cần có con trai thì bao nhiêu cũng xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com