TruyenHHH.com

Bac Chien Noi Chien Gia Toc Hoan

WARNING: SONG TÍNH- NAM GIẢ NỮ- SINH TỬ VĂN

COMMENT CỦA CÁC BẠN LÀ ĐỘNG LỰC ĐỂ MÌNH LẤP HỐ.

--------------------------------------

Mang thai được bốn tháng, chứng buồn nôn kén ăn của Tiêu Chiến xuất hiện mỗi lúc một nhiều. Cứ hễ ngửi mùi dầu mỡ, hoặc là ngửi mùi tanh là cứ nôn ói không thôi. Thậm chí, đang ngồi đọc sách hoặc phụ giúp Vương Nhất Bác sắp xếp hồ sơ, ngửi phải mùi mực cũng buồn nôn khó chịu.

Không chỉ kén ăn dễ nghén, mà mười ngày gần đây Tiêu chiến sinh ra cảm giác thèm chua, những món ăn nào có vị chua là cậu có thể ăn rất ngon miệng, khiến cho Vương lão phu nhân nghi ngờ đứa bé trong bụng cậu là con trai, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Ngồi tựa lưng vào trường kỷ cho bác sĩ Lưu bắt mạch, Tiêu Chiến cứ nôn ọe không ngừng, khiến cho Vương Nhất Bác lo lắng không thôi:

- Bác sĩ Lưu! Rốt cuộc phu nhân của tôi có sao không? Hễ cứ ăn cái gì là nôn ra cái đó?

Bác sĩ Lưu cất ống nghe vào cặp xách:

- Dựa vào mạch tượng cho thấy thiếu phu nhân có dấu hiệu căng thẳng, ngủ không đủ giấc. Thông cảm cho tôi nhiều chuyện, có phải cô thường xuyên cảm thấy ăn không ngon, tâm trạng không tốt phài không?

Tiêu Chiến gật đầu:

- Dạ đúng. Mười ngày gần đây cháu cứ có cảm giác bất an, đêm ngủ lại cứ chập chờn. Không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé trong bụng không?

Bác sĩ Lưu lấy một quyển sổ và một cây bút trong cặp ra kê một đơn thuốc đưa cho Vương Nhất Bác:

- Ngũ thiếu gia! Thiếu phu nhân mất ngủ thường xuyên là do tâm trạng lo lắng, ăn uống không ngon cũng là do nguyên này gây ra. Tôi có kê một đơn thuốc an thần, tịnh khí, chỉ cần uống theo đơn thuốc này chứng khó ngủ của phu nhân sẽ có thuyên giảm. Ngoài ra, cũng có thể nấu chân giò với củ sen, cũng có thể giảm căng thẳng.

Vương Nhất Bác gật đầu thay cho câu trả lời, rồi đưa bác sĩ Lưu đi ra cồng Vương gia:

- Bác sĩ Lưu! Xin ông nói thật cho cháu biết, mạch tượng của Tiểu Tán không phải là có gì xấu rồi chứ.

Bác sĩ Lưu vỗ vai Vương Nhất Bác trấn an:

- Thiếu gia yên tâm! Mạch tượng của thiếu phu nhân tuy yếu, nhưng không đến mức đáng lo ngại. Chỉ cần bồi bổ lại và ngủ nhiều một chút thì sẽ không còn gì đáng lo lắng nữa.

Nghe những lời của bác sĩ Lưu vừa nói, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày gần đây Tiêu Chiến cứ ngủ không được, luôn miệng nói mình có cảm giác đứa nhỏ này rất yếu. Vì đã bốn tháng rồi mà cậu vẫn không cảm nhận được bé con đang quẩy đạp. 

Thậm chí đến bụng cũng không thấy lớn, vòng eo chỉ có lớn hơn một chút không khác lúc trước là bao.

Trở vào phòng khách, Vương Nhất Bác nhìn thấy Trần Hân Đình khóc lóc tỉ tê than thở với Vương lão phu nhân rằng Tống Tề Huy lạnh nhạt với mình. Trong lòng hắn cảm thấy thật nực cười, cũng cảm thấy người phụ nữ này quả thật không đơn giản.

Thấy Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách xoa trán liên tục, thỉnh thoảng lại nôn ói. Vương Nhất Bác ngửi ra được mùi nước hoa nồng nặc, liền đến ngồi xuống bên cạnh vuốt lưng cho cậu. 

Từ khi bắt đầu bước vào tháng thứ tư là Tiêu Chiến nghén luôn cả mùi hương. Đặc biệt là hương nước hoa, càng nồng là nôn càng nhiều.

Vương Nhất Bác xót vợ, nên bao nhiêu nước hoa và sáp thơm hắn đều cho hết vào tủ khóa kín lại. Kể cả túi thơm làm bằng hoa khô hắn cũng bỏ hết không giữ lại một thứ gì.

Nhìn thấy Tiêu Chiến nôn càng lúc càng nhiều, lại thấy Trần Hân Đình bắt đầu có động chạm với mình, Vương Nhất Bác nhếch môi cười khẩy:

- Tống thiếu phu nhân có thời gian chạy qua đây khóc lóc, chi bằng để dành thời gian chiếm lấy trái tim của chồng mình thì hơn.

Trần Hân Đình khóc lớn kể lể:

- Nhất Bác ca ca! Anh cũng trách em sao?

Vương Nhất Bác bước đến gần Tiêu Chiến đỡ cậu đứng lên:

- Tôi không dám trách phu nhân. Tôi chỉ mong cô bớt khóc lóc lại, để vợ của tôi có thể yên tĩnh để dưỡng thai.

Nói xong, Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến đi ra sân dạo cho khuây khỏa. Hắn ghét nhất kiểu người như Trần Hân Đình. Đã kết hôn rồi, còn chạy sang nhà chính khóc lóc than thở và khi gặp hắn thì bộ dạng lại càng đáng thương hơn, khiến hắn cảm thấy phiền phức hơn là thấy đáng yêu.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi ra sân, trong lòng Trần Hân Đình ghen tức không thôi. Vì cớ gì cô ta có hôn nhân không hạnh phúc, mà hắn không quan tâm. Lại còn nói rằng cô ta không nên chạy qua khóc lóc với Vương lão phu nhân, thì cô ta càng hận không thể giết chết cậu.

Vốn có tình cảm với Vương Nhất Bác, nhưng Trần Hân Đình lại bị mất cơ hội trở thành vợ của hắn. Lại còn chứng kiến kẻ cướp đi người mình yêu mang thai và phải nhìn người đó chăm sóc tình địch của mình mỗi ngày.

Cảm giác mà Trần Hân Đình cảm nhận được mỗi khi nhìn thấy Vương Nhất Bác chăm sóc cho Tiêu Chiến chỉ có một chữ. 

Là hận...

Trần Hân ĐÌnh hận Tiêu Chiến đã cướp đi người cô ta yêu nhất, hận cậu đã có được sự quan tâm của Vương Nhất Bác...cô ta hận cậu có tất cả. 

Từ ngày về nước, từ khi Trần Hân Đình biết Vương Nhất Bác kết hôn, biết rõ hắn yêu Tiêu Chiến. Tại sao cô ta lớn lên cùng hắn mà lại không thể có được những cử chỉ quan tâm đó của hắn.

Tại sao vậy? Rốt cuộc cô ta có điểm nào không bằng cậu.

Gục đầu lên vai Vương lão phu nhân khóc lóc, Trần Hân Đình lén liếc mắt nhìn ra sân vườn. Thấy Vương Nhất Bác ân cần xoa thái dương cho Tiêu Chiến, thì cô ta càng hận, càng muốn nguyền rủa đứa bé trong bụng cậu nên biến mất đi thì hơn. 

Từ khi Tiêu Chiến xuất hiện, thì Vương Nhất Bác đã không còn đếm xỉa gì đến Trần Hân Đình nữa. Trước đây đã ít mở lời nói chuyện, nay lại càng lạnh nhạt hơn.

Trần Hân Đình nghiến răng ken két nhìn thấy Tiêu Chiến ngã đầu lên vai Vương Nhất Bác:

- Tiêu Chiến! Tôi cho cô đắc ý một thời gian. Ngày tháng còn dài, cô hãy chờ đi.

Ngồi trong sân hóng gió cùng Tiêu Chiến, chợt nhớ đến lời hứa sẽ chở cậu về thăm nhà. Vương Nhất Bác liền bảo tài xế La chuẩn bị xe, rồi đứng lên dìu cậu ra xe. Ở nhà mãi sẽ làm cậu chán, chi bằng cho cậu về Tiêu gia thăm Tiêu lão gia và Tiêu nhị phu nhân có lẽ tốt hơn.

Ngồi ở ghế phía sau xe với Vương Nhất Bác, mà Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng. Từ sáng đến giờ cậu rất muốn nôn những thứ trong dạ dày ra, nhưng lại không được. 

Bây giờ Tiêu Chiến cảm thấy rất khó chịu.

Thấy sắc mặt Tiêu Chiến xanh xao, Vương Nhất Bác vội đưa vai mình cho cậu tựa vào:

- Em ngủ một chút đi. Đến nhà tôi sẽ gọi em dậy.

Tiêu Chiến vừa xoa thái dương vừa trả lời:

- Em không sao. Có lẽ lâu quá không ra khỏi nhà nên em thấy hơi khó chịu một chút thôi. Anh đừng lo.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến và nói:

- Nghe lời tôi ngủ một chút. Khi nào đến nhà thì tôi sẽ gọi em dậy. Ngoan nào, ngủ đi.

Không muốn cãi lời Vương Nhất Bác, một phần vì không khỏe hai mắt cứ nhíu lại, nên Tiêu Chiến đành tựa đầu lên vai của hắn chợp mắt một chút. 

Mười ngày nay Tiêu Chiến ngủ không đủ giấc, lại thêm chuyện khách khứa đến chúc mừng chuyện Trần Hân Đình và Tống Tề Huy cưới nhau bù cho hôm đám cưới đến không được, khiến cho cậu đã mệt càng thêm mệt.

Xe dừng trước cổng Tiêu gia, thấy Tiêu Chiến vẫn còn ngủ, Vương Nhất Bác không nỡ gọi, mà vòng tay bế cậu đi vào trong nhà, khiến cho trên dưới của Tiêu gia như bị hù dọa. Đặc biệt là nhị phu nhân. 

Bà không biết vì sao Vương Nhất Bác lại đưa Tiêu Chiến về nhà, hay là bí mật của cậu hắn đã phát hiện và muốn trả người.

Biết nhị phu nhân lo lắng cho Tiêu Chiến đến mức siết chặt khăn tay. Vương Nhất Bác đặt cậu ngồi xuống trường kỷ, rồi để đầu cậu tựa lên vai mình và nói:

- Tiểu Tán nhớ nhà, nên con đưa em ấy về thăm mọi người.

Nghe qua giọng nói của Vương Nhất Bác, cảm nhận hắn vẫn chưa biết chuyện gì. Nhị phu nhân từ tốn hỏi:

- Vậy A Chiến nó bị làm sao vậy?

Vương Nhất Bác lễ phép trả lời:

- Thưa cha mẹ! Tiểu Tán không sao cả. Chỉ là...đã có thai được bốn tháng, nên sức khỏe có chút yếu.

Hai từ có thai xuất phát từ miệng của Vương Nhất Bác, cùng với ánh mắt dịu dàng của hắn dành cho Tiêu Chiến, đã khiến cho nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm. 

Lúc gả Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác, bà cứ nơm nớp lo sợ hắn biết bí mật của cậu, thì sẽ nổi trận lôi đình hành hạ con trai mình đủ bề. Nhưng mà, nhìn thấy hắn chịu mỏi vai để yên cho cậu ngủ, thì bà đã biết con trai mình đã chọn đúng người rồi.

Tựa đầu lên vai Vương Nhất Bác ngủ một chút, Tiêu Chiến nghe xung quanh ồn ào náo nhiệt, thì mới mở mắt ra nhìn thử xem là mình đang ở đâu. Cậu thấy mình đang ngồi trong nhà, trước mặt là Tiêu lão gia, đại phu nhân, nhị phu nhân và Tiêu Hân Mỹ đang ngồi cười khúc khích, thì lại không biết chuyện gì xảy ra.

Thấy Tiêu Chiến nhìn cả nhà với ánh mắt ngơ ngác, Tiêu Hân Mỹ liền đến gần ôm chầm lấy cậu:

- Đại tỷ! Tỷ có thai rồi sao không nói với cả nhà một tiếng? Nếu không nhờ tỷ phu nói, thì cả nhà cũng không biết luôn đó.

Đại phu nhân tiếp lời Tiêu Hân Mỹ:

- A Mỹ nói đúng đó. Có thai tại sao không nói với cả nhà một tiếng.

Tiêu Chiến mỉm cười:

- Thì bây giờ con nói với mọi người nè. Trước đây không nói là do con có tật ham ngủ, hơn nữa trời đang vào thu nên con càng lười biếng chỉ thích ngủ. Hoàn toàn không hay biết bản thân có thai.

Đại phu nhân từ tốn nói:

- Thể trạng từng người khác nhau. Lúc ta mang thai A Mỹ cũng không buồn nôn, mà chỉ ham ngủ. Mãi đến tháng thứ ba ta mới biết mình mang thai.

Nghe đại phu nhân nói xong, Tiêu Chiến chỉ biết im lặng tiếp nhận những kinh nghiệm dưỡng thai của bà. Tuy nhiên những lời bà nói lại không vào đầu cậu bao nhiêu, toàn bộ đầu óc của cậu đều nghĩ đến hành động tối đêm trước của Trần Hân Đình làm với Vương Nhất Bác.

Hôm qua là đêm tân hôn của Trần Hân Đình và Tống Tề Huy, nhưng không hiểu sao cô ta lại chạy đến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác khóc lóc tức tưởi và luôn miệng nói là mình bị ép buộc, khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu trong lòng. 

Rõ ràng đã kết hôn rồi còn thân mật với người đàn ông khác, mà lại còn là anh chồng của mình. 

Gia giáo của Trần lão gia có vẻ rất nghiêm, nghiêm đến mức làm người khác thấy xấu hổ.

Chưa dừng lại ở việc đêm tân hôn Trần Hân Đình mặc váy ngủ đến ôm chầm Vương Nhất Bác kể khổ. Sáng hôm sau cô ta đến nhà chính dâng trà cho trưởng bối, thì cô ta lại tỏ vẻ e dè, đến khi mời trà làm quen giữa con dâu với nhau, cô ta không đợi Tiêu Chiến cầm tách trà, mà đã buông tay, cho tách trà rơi xuống đất. 

May mắn vì mùi nước hoa của cô ta khiến cậu nôn nghén nên không bị quở trách.

Nghĩ lại những hành động của Trần Hân Đình đã làm với Vương Nhất Bác, thì Tiêu Chiến lại cảm thấy khó chịu. Tuy rằng hắn không đáp trả tình cảm của cô ta, nhưng cậu cũng không thấy hắn có động thái gì gọi là từ chối. 

Đêm hôm đó Trần Hân ĐÌnh ôm, thì Vương Nhất Bác cứ để cho cô ta ôm rồi khóc lóc, khiến cho Tiêu Chiến lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ xiêu lòng trước cô ta.

Sợ bản thân suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến lắc đầu mấy cái, tay xoa xoa thái dương để cho đầu óc tỉnh táo một chút. Vô tình hành động này của cậu lọt vào ánh mắt của Vương Nhất Bác:

- Em sao vậy? Không khỏe sao?

Tiêu Chiến lắc đầu:

- Em không sao. Chắc là do lại đói nữa thôi.

Vừa nói xong, cả phòng khách đều nghe rõ tiếng dạ dày của Tiêu Chiến kêu lên, khiến cho trên dưới Tiêu gia có bao nhiêu người cũng đều cười rần lên. Còn chính chủ thì đỏ mặt vì ngại. 

Ai đời trước mặt chồng con mà để dạ dày kêu to vậy không? Xấu hổ quá đi mất

Thấy cũng không còn sớm, đại phu nhân liền bảo người dọn cơm lên bàn, còn đặc biệt sai thím Chung nấu một nồi canh gà hạt sen cho Tiêu Chiến tẩm bổ. Lúc nhìn thấy sắc mặt cậu mệt mỏi, bà đã biết ngay là cậu ngủ không đủ giấc, thường xuyên căng thẳng, nên ăn canh gà tiềm hạt sen là thích hợp nhất.

Ngồi trong bàn ăn, ngửi thấy mùi dầu mỡ, Tiêu Chiến lại bắt đầu nôn ọe dữ đội. Đại phu nhân nhìn thấy liền bảo người làm mang cất hết:

- Mau mang những món đầy dầu mỡ này đi chỗ khác. Đại tiểu thư đang mang thai không chịu nổi đâu.

Thấy Tiêu Chiến nôn ọe dữ dội, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh liền vuốt lưng cho cậu:

- Em ổn không?

Tiêu Chiến lắc đầu:

- Em không sao. Anh đừng lo lắng.

Vương Nhất Bác với tay lấy ly nước cam trên bàn đưa cho Tiêu Chiến:

- Em uống chút nước đi.

Uống xong ly nước cam, Tiêu Chiến cảm thấy đỡ hơn một chút. Đợi bản thân khỏe lại cậu mới thú thật với đại phu nhân là mình đang thèm mứt đào. Vì ở Vương gia có đến hai kẻ đang nhắm vào cái bụng của cậu, nên dù có thèm chua đến đâu cũng phải đổi khẩu vị.

Nghe Tiêu Chiến than thở thèm mứt đào, tam phu nhân liền đi xuống bếp làm ngay một ít cho cậu ăn tại chỗ. Bà biết cậu làm dâu hào môn không dễ gì, có những chuyện phải cẩn thận không được để sơ xuất. 

Đặc biệt là bây giờ Tiêu Chiến đang mang thai, sẽ có rất nhiều người dựa vào cách ăn uống để đoán cái thai của cậu là trai hay gái.

Mang đĩa mứt đào để lên bàn, tam phu nhân đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến:

- Còn đang ấm con ăn đi. Để nguội lại không đủ chua. Con cứ ăn thoải mái, ta làm rất nhiều. Khi nào con về nhà đều có thể ăn.

Được ăn món mình thích, Tiêu Chiến liền ăn rất say sưa, đến mức cậu quên rằng Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh mình. Thế nhưng hắn cũng không câu nệ quy củ làm gì.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến làm vợ của hắn gần một năm nay thật không dễ dàng gì. Nhất cử nhất động đều có kẻ dòm ngó, bây giờ bị nghén cũng phải cố chịu.

Bữa trưa vui vẻ ở Tiêu gia nhanh chóng trôi qua, Tiêu Chiến thật muốn ở lại lâu hơn để làm nũng với tam phu nhân, nhưng cậu chợt nhận ra mình không còn là người độc thân như trước. Bây giờ đã trở thành ngũ thiếu phu nhân của Vương gia, nên phải quay về nhà họ Vương. 

Không khéo những kẻ có ý đồ xấu lại thổi lỗ tai với Vương lão phu nhân là Tiêu Chiến không biết phép tắc, thì lại khổ.

Mọi người tiễn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra tận xe và đợi đến khi xe của Vương gia đi khuất mới quay vào nhà. Những người trong Tiêu gia đều mong sao cậu và đứa nhỏ trong bụng cậu được bình an.

 Vương gia là một gia tộc lớn, khó tránh những trận tranh đấu ác liệt, mưu sâu kế hiểm cũng nhiều. Chỉ mong Tiêu Chiến có thể bình an là được rồi.

Ngồi trong xe, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cứ sụt sùi nước mắt, nhưng khi hắn hỏi đến thì cậu lại luôn miệng nói mình ổn. Thật ra hắn biết cậu rất nhớ nhà, bản thân hắn cũng muốn cậu về thăm họ nhiều hơn. 

Chỉ có điều dạo này Vương Nhất Bác bận nhiều việc. Nếu như hắn để Tiêu Chiến về một mình người ngoài lại bàn tán những điều không hay về cậu.

Thấy tiểu hồ ly khóc đến đỏ cả mắt, Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến vào lòng an ủi:

- Một thời gian nữa tôi sẽ thu xếp công việc cùng em về thăm nhà mẹ một chuyến nữa.

Từ lúc mang thai đến nay, Tiêu Chiến trở nên rất dễ khóc:

- Em nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ tất cả mọi người...

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên mái tóc của Tiêu Chiến tiếp tục an ủi:

- Muốn khóc thì khóc đi. Tôi cho em mượn vai để khóc.

Về đến Vương gia, gương mặt khóc lóc vừa rồi của Tiêu Chiến cũng biến mất, mà thay vào đó là nét mặt không có cảm xúc gì giống như Vương Nhất Bác. Người cậu không muốn tiếp xúc hiện tại nhất chính là Trần Hân Đình, mỗi lần nhìn thấy cô ta là lại nhớ đến tối hôm đó. Tốt nhất nên tìm cách tránh đi thì hơn.

Biết trước Tiêu Chiến sẽ tránh mặt mình, Trần Hân Đình vội đi đến gần nắm tay cậu kéo đến ngồi xuống sofa lấy một đĩa bánh hạnh nhân đưa cho cậu:

- Tiêu tỷ tỷ! Đây là bánh hạnh nhân muội mới làm, tỷ nếm thử xem có vừa miệng không?

Tiêu Chiến khéo léo từ chối:

- Cám ơn ý tốt của Tống thiếu phu nhân. Tôi không thấy đói.

Từ khi mang thai đến giờ, lúc nào Tiêu Chiến cũng thấy đói. Mặc dù trước đó đã ăn rồi, nhưng hiện tại bụng lại bắt đầu đói. Có điều với Trần Hân Đình, thì cậu chỉ có thể từ chối. 

Tiêu Chiến không biết Trần Hân Đình có giở trò gì vào đĩa bánh hay không. Chẳng may cô ta có bỏ thứ gì đó có thể hại đến bé con của cậu, thì cậu biết phải làm sao.

Lấy cớ bản thân không khỏe, Tiêu Chiến xin phép Vương lão phu nhân cho mình về phòng. Trong phòng khách đốt hương gì mà khó chịu quá, ngồi mới có một chút, mà cậu đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Thậm chí, còn có chút khó thở.

Vương Nhất Bác theo thói quen sau khi giúp Tiêu Chiến tắm xong, hắn đều lấy một ít tinh dầu ngải cứu đốt lên giúp cậu thư giãn:

- Em không sao thật chứ. Vừa rồi ở Tiêu gia, sắc mặt của em không tệ như vậy?

Tiêu Chiến lắc đầu và nói:

- Anh đã đốt hương an thần cho em rồi, sẽ không sao đâu.

Tuy rằng không tin vào sức khỏe hiện tại của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không nói gì thêm, đành với tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, rồi kéo chăn đắp cho cậu.

Nằm bên cạnh trông chừng cho Tiêu Chiến ngủ, nhìn đồng hồ thấy đã gần khuya, mà tiểu hồ ly của mình không có dấu hiệu thức dậy nửa chừng. Vương Nhất Bác mới yên tâm nhắm mắt ngủ một chút, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh giấc khi nhớ đến tình trạng thất thường của người bênh cạnh mình.

Bước xuống giường, Vương Nhất Bác đi đến cầm hộp hương an thần lên ngửi thử:

- Không lẽ là từ những thứ này mà ra.

Để mọi thứ trở lại bàn, Vương Nhất Bác đi đến giường nằm bên cạnh Tiêu Chiến. Nguyên nhân cậu thường xuyên mệt mỏi và căng thẳng ngoại trừ Trần Hân Đình gây ra, thì còn có kẻ giở trò sau lưng. Thế nhưng mấy chuyện này, hắn đợi cậu khỏe lại mới điều tra. Hiện tai muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu. 

Trái ngược với thái độ bình tĩnh của Vương Nhất Bác, thì thái độ cả Trần Hân Đình là nóng như lửa đốt: 

- Anh nói thiếu phu nhân đó sẽ không giữ thai được quá năm tháng, nhưng mà anh nhìn đi bây giờ người ta đã được bốn tháng rồi, mà vẫn không sao. Tôi cho anh biết, nếu như thứ trong bụng của cô ta là một đứa con trai, thì anh chờ ngày mất tất cả đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com