TruyenHHH.com

Bac Chien Moi Ngay Deu Muon Ly Hon


117.

Lễ hội bùn đen được tổ chức trong một công viên đầm lầy ở ngoại ô thành phố.

Trước kia trong công viên đầm lầy có một hồ nhân tạo rất lớn, lần này vì để tổ chức lễ hội nên đã rút hết nước trong hồ đi, đổ bùn núi lửa vào trong đó, độ sâu không quá bắp chân người.

Trên đường đi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nói về những sắp xếp cho sau này.

Mặc dù bọn họ đã nhất trí với nhau thế nhưng vẫn chưa liên lạc lại với phía cảnh sát, chỉ nói chuyện này cho Vương lão gia đầu tiên.

Vương Nhất Bác nói: "Ông nội định tìm một xe tải vệ sĩ."

"Thế thì cũng nhiều quá đi chứ!" Tiêu Chiến cau mày lắc đầu một cái, "Thật ra thì anh cảm thấy có Cao Thủ là đã rất đủ rồi, phái thêm hai người đến bảo vệ em là được, bên phía ba mẹ anh thì cảnh sát Quý cũng đã nói sẽ tìm người trông chừng 24/24. Kẻ đào phạm đó dù có giỏi đến mức nào, chiến đấu một mình cũng không có khả năng là đối thủ của Cao Thủ."

Bởi vì chỉ có hai vé vào cửa, bọn họ cho Cao Thủ nghỉ phép nửa ngày.

"Chỉ mình Cao Thủ tuyệt đối không được." Vương Nhất Bác không đồng ý, "Một xe tải thì hơi nhiều, nhưng ít ra cũng phải được một xe van chứ?"

"Như vậy cũng có ít đâu?"

"Không thể ít hơn nữa." Vương Nhất Bác nhấn mạnh.

Từ nhỏ đến giờ Tiêu Chiến chưa từng được nhận loại đãi ngộ kiểu này, một đám người cứ kè kè theo bên cạnh nhất định sẽ cảm thấy hết sức khó chịu.

Chắc vẫn có thể thương lượng được thôi, anh nghĩ, dù sao trước đó có nói gì Vương Nhất Bác cũng không đồng ý, bây giờ chẳng phải cũng đã đồng ý rồi đấy à?

Trước khi xuống xe, Vương Nhất Bác bảo rằng muốn trao đổi với anh về quy tắc hôm nay một chút.

"Quy tắc gì cơ?" Tiêu Chiến không hiểu.

"Không được chơi cùng với người lạ, không được để người lạ chạm vào thân thể anh, không được chủ động bắt chuyện với người khác."

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu: "Thế chẳng phải là chỉ có thể chơi cùng em à?"

Lễ hội thì đương nhiên phải chơi cùng mọi người mới thú vị chứ.

Rốt cuộc vị nhân huynh này có hiểu được niềm vui thú trong đó không vậy?

Anh lười để ý những yêu cầu mà Vương Nhất Bác đưa ra, dù sao đợi lát nữa sau khi vào đó, nhất định bầu không khí bên trong sẽ lây đến anh, cũng sẽ lây sang Vương Nhất Bác, nói trước những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì.

"Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi!"

Bọn họ để lại hết những đồ quý giá trong xe, tránh cho việc lát nữa trong lúc chơi đùa vô tình làm mất.

Trước đó Tiêu Chiến đã có chuẩn bị, anh lên mạng đặt mua hai chiếc túi đựng điện thoại chống nước, bên trên còn có sợi dây để có thể đeo lên cổ, loại trang bị kiểu này vô cùng hữu ích khi chơi những môn dưới nước.

Vương Nhất Bác vốn cảm thấy cứ để điện thoại trong xe không mang theo là được, đeo vào cổ cứ như học sinh tiểu học ấy, nhưng sau khi cậu xuống xe mới phát hiện dường như ai ai ở đây cũng đeo túi điện thoại trên cổ như vậy.

Mọi người đều thế, vậy thì không sao nữa.

Cậu quả quyết bỏ điện thoại vào trong túi, đeo lên.

Vẻ ngoài của hai người đều thuộc dạng khá xuất chúng, đi chung với nhau lại thành xuất chúng gấp đôi, không ít người cả nam lẫn nữ đi ngang qua bọn họ đều nhìn chằm chằm, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, chẳng biết là có phải đã nhận ra bọn họ hay không.

Mặc dù Vương Nhất Bác không nổi tiếng như minh tinh, nhưng fan của cậu ở trên mạng cũng không hề ít, lắm tiền nhiều của lại trẻ trung, không ít thiếu nam thiếu nữ đều cảm thán rằng khuyết điểm duy nhất của cậu chính là lập gia đình khi còn quá trẻ, vừa mới đủ tuổi đã đi đăng ký kết hôn với người khác. Tiêu Chiến không thường xuyên xuất hiện trước truyền thông, nhưng nhờ phúc của vị Giám đốc Tiểu Vương bên cạnh anh này, người biết đến anh cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Tổ chức hôn lễ gây chấn động toàn quốc, lại còn nhận phỏng vấn cùng cậu, cùng cậu xuất hiện trên tạp chí, thật khó để tiếp tục miễn cưỡng làm người bình thường.


118.

Lúc bọn họ đến nơi đã có không ít người ở trong bùn, nhìn từ xa cứ như đang nhúng sủi cảo vậy.

Tiêu Chiến vừa cởi áo ra đã nhảy vào vũng bùn ngay, sau khi nhập cuộc lập tức bị những người xung quanh tạt cho cả người đầy bùn.

Vương Nhất Bác cũng mau chóng cởi quần áo xuống, cậu sợ chỉ chậm trễ một chút nữa thôi là sẽ chẳng tìm thấy anh đâu.

Sau đó Vương Nhất Bác liền nhận ra, muốn Tiêu Chiến làm theo những yêu cầu cậu đưa ra thật sự rất khó.

Ngay cả chính bản thân cậu cũng không làm được.

Những người tới đây chơi già trẻ trai gái gì cũng có, kỳ thực phần lớn đều không quen biết gì nhau, mọi người thả ga tạt bùn trát bùn cho người khác, mặt cũng bị dính bùn đến mức không nhìn rõ được ngũ quan.

Hoạt động kiểu này, trước giờ đều là càng buông thả càng thú vị.

Vương Nhất Bác theo sát bên cạnh Tiêu Chiến, rất sợ chỉ sểnh ra tí thôi là lạc mất anh luôn.

Ở đây mà lạc nhau thì muốn tìm về cũng rất khó.

Vốn Tiêu Chiến cũng biết vóc dáng Vương Nhất Bác rất đẹp, sau khi cởi áo để lộ ra tám múi cơ bụng, mấy người xung quanh đều nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt rực sáng, điều này làm Tiêu Chiến có hơi chút khó chịu.

Dẫu sao đó cũng là thứ thuộc sở hữu tư nhân của anh, bị người khác nhìn cứ cảm thấy như đang bị chiếm lợi.

Anh trát bùn núi lửa lên người Vương Nhất Bác, mưu đồ che kín cơ bụng của cậu đi, kết quả sau khi bôi xong lại phát hiện chẳng giấu nổi đường nét cơ bụng của cậu, thậm chí trong tình trạng như ẩn như hiện còn làm tăng thêm vài tia hấp dẫn.

Xung quanh không ngừng có người bắt chuyện, có người là đơn thuần đùa vui, có người là muốn làm quen với bọn họ.

Hai người cùng ăn ý vây đối phương ở nơi đóng quân của mình, cử chỉ thân mật, người ngoài nhìn một cái sẽ biết là một đôi.

Bốn phía có vài chiếc loa rất to, liên tục phát ra những bài nhạc có tiết tấu vui nhộn.

Tiêu Chiến cười lên để lộ hai chiếc răng thỏ, trên mặt đã bị dính bùn đến mức sắp không thấy rõ được ngũ quan.

Nhưng cho dù là vậy, Vương Nhất Bác vẫn như cũ cảm thấy anh là người nổi bật nhất trong số những người ở đây.

Tiêu Chiến kéo cậu dùng điện thoại di động selfie, nhìn dáng vẻ đến mẹ cũng không nhận ra của hai người trên màn hình, vui vẻ thích thú kề sát mặt lại làm đủ các kiểu mặt quỷ, ấn nút liên tục hết lần này đến lần khác chụp trên trăm tấm hình.

Người đứng trong bùn đất vừa nhảy nhót theo giai điệu vừa dùng bùn đen tấn công người xung quanh, như đang chơi ném tuyết vậy, còn có người lấy các loại công cụ như thùng xô trang bị đầy bùn rồi tập kích người khác từ phía sau, dội bùn từ đầu đến chân.

Trường hợp này, sẽ không có ai tức giận cả.

Chịu chơi, là yêu cầu cơ bản nhất.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn luôn kết nhóm hai người với nhau, xung quanh có một vài người đến đây theo nhóm lớn, bọn họ bị vây ở giữa tương đối thua thiệt, thường xuyên bị người ta dùng bùn đánh úp bất ngờ mà lại không có sức để đánh trả.

Tiêu Chiến lo rằng sau khi Vương Nhất Bác bị người ta tạt bùn sẽ tức giận, kết quả lại phát hiện Vương Nhất Bác chơi đến là vui, thậm chí còn lặng lẽ bốc bùn đi trả thù người khác.

Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị, một Vương Nhất Bác như này rất ít khi được thấy.

Trông cực kỳ nghịch ngợm, y như một đứa con nít.

Thừa dịp Vương Nhất Bác không chú ý, anh lặng lẽ đi theo bên cạnh cậu, nhân lúc cậu xoay người anh bèn kéo dây lưng quần của cậu ra, ném thẳng một nắm bùn vào trong.

Cảm giác dính dớp nhớp nhúa trong đũng quần khiến Vương Nhất Bác lập tức run cầm cập.

Cậu nhìn về phía Tiêu Chiến, nheo mắt lại.

Tiêu Chiến vừa lùi về sau vừa cầu xin tha thứ: "Anh sai rồi anh sai rồi, em đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, anh sai rồi a a a a a a a a a a a a 一一"

Anh bị Vương Nhất Bác trực tiếp tóm về, hung hăng bóp một cái vào mông.

"Đệt! Sao mà em ra tay nặng vậy!"

Xung quanh không ít người đang nhìn, Vương Nhất Bác ra tay lại độc ác, anh không tránh được có chút tức giận.

Dù sao cũng đang trước mặt mọi người, hành động bóp mông kiểu này mang theo chút tình sắc không thể nói rõ được.

Anh muốn thoát khỏi tay Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác túm rất chặt, cậu cũng không có ý định buông anh ra. Ngay khi anh muốn cất tiếng hỏi thì Vương Nhất Bác trực tiếp kéo anh về phía trước, vô cùng chuẩn xác hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến cảm giác đỉnh đầu mình đang bốc khói.

Không phải không có ai làm như vậy, nhưng người làm như vậy khẳng định không nhiều.

Anh luôn cảm thấy hôm nay Vương Nhất Bác không được bình thường lắm, giống như bị cái gì bám vào người ấy.

Chắc là bùn đen dính người...

Anh mở mắt ra liếc Vương Nhất Bác một cái, ý thức được dáng vẻ của bọn họ bây giờ căn bản sẽ không bị bất kỳ ai nhận ra, đại khái chính là vì nguyên nhân này, Vương Nhất Bác mới chơi điên cuồng như vậy.

Xung quanh có người đang vỗ tay, có người đang huýt sáo.

Anh còn nghe được một người mẹ trẻ tuổi vừa kêu lên vừa bảo chồng mình mau chóng che mắt con gái lại.

Kệ bọn họ chứ.

Đã thế thì cùng nhau điên đi.

Tiêu Chiến mạnh mẽ hôn lại.

Hai người giống như ai cũng không chịu yếu thế, ngăn cách những người xung quanh ở bên ngoài.


119.

Bên trong công viên có lắp ghép các phòng thay đồ đơn giản được trang bị vòi hoa sen.

Lúc xuống bùn hai người không nghĩ ngợi quá nhiều, sau khi lên bờ bọn họ mới phát hiện rất khó để tìm lại quần áo đã cởi ra lúc trước.

Cũng may có vài người bán rong thông minh đã sớm nghĩ tới điều này, họ bày sạp nhỏ bán T-shirt và quần đùi đi biển ở các khu vực xung quanh phòng thay đồ, Tiêu Chiến mua hai bộ, sau khi hai người tắm rửa sơ qua thì mặc vào.

Chất lượng quần áo từ các sạp ven đường chắc chắn không quá tốt, hình ảnh được in bên trên cũng kỳ quặc lạ lùng.

Vương Nhất Bác rất chê.

"Đừng yêu cầu quá cao, có đồ để mặc là đã không tệ rồi, nếu như không có ai bày sạp hàng, chúng ta sẽ phải để trần nửa người lái xe đi qua hơn nửa thành phố để về đến nhà, chạm mặt cảnh sát giao thông thì đúng là vui."

"Cảnh sát giao thông còn can thiệp cả chuyện người ta mặc quần áo hay không á?"

Tiêu Chiến cạn lời nhìn cậu: "Đó không phải là đang cản trở chúng ta xây dựng thành phố văn minh sao?"

Chưa kể dọc theo con đường này đâu đâu cũng là biểu ngữ cư xử văn minh làm nhiều việc tốt xây dựng môi trường lành mạnh, chính khí hào hùng.

Vương Nhất Bác lái xe, Tiêu Chiến ngồi ghế phó lái lật xem những bức ảnh đã chụp trong điện thoại di động.

Vừa xem vừa cười.

Vương Nhất Bác bị tiếng cười của anh ảnh hưởng không tĩnh tâm được, ngón tay liên tục gõ nhịp lên vô lăng.

Tiêu Chiến bị tiếng gõ do cậu phát ra hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu lên nhìn một cái, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

"Nhẫn đâu rồi?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn, trên hai bàn tay trống không chẳng có gì hết.

Sắc mặt cậu khẽ biến, quay đầu sang liếc Tiêu Chiến, giảm dần tốc độ lái xe rồi đỗ ở ven đường, sau đó nhìn Tiêu Chiến nói: "Em không chú ý, có phải là vừa rồi vô tình làm rơi xuống bùn rồi không?"

Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến không biết phải hình dung tâm trạng lúc này ra sao.

Vui quá hoá buồn à?

Cũng không được thích hợp lắm.

Nhưng quả thật trong lòng anh dâng lên một nỗi thất vọng khó tả.

Thấy sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mặt hết sức vui vẻ vừa rồi đã hoàn toàn không còn tồn tại, Vương Nhất Bác mau chóng kéo lấy cánh tay anh, rất sợ anh lại giống như lần nào đó kia trực tiếp mở cửa xe đi mất.

"Không trêu anh nữa."

Vương Nhất Bác vốn đang cảm thấy thú vị, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt của anh thì đột nhiên chẳng còn hứng thú nữa.

Cậu mở ngăn đựng bên cạnh ra.

Bên trong ngăn đựng có để một chiếc hộp dài đẹp mắt.

Trước sự ra hiệu của cậu, Tiêu Chiến cầm chiếc hộp kia lên mở ra.

Bên trong ngoại trừ chiếc nhẫn anh đã mua tặng Vương Nhất Bác lần trước ra, còn có một sợi dây chuyền vừa nhìn đã thấy vô cùng tinh xảo. Dây chuyền kiểu dáng rất đơn giản, mặt dây chuyền là một bản vẽ nhỏ làm từ bạch kim, kích thước chỉ cỡ móng tay ngón cái.

Phía sau bản vẽ có khắc "Sean".

"Làm sao đây..." Tiêu Chiến rầu rĩ nói, "Anh muốn hôn em quá đi mất."

Vương Nhất Bác đã từng dự đoán các kiểu phản ứng mà anh có thể có, lại không ngờ rằng anh sẽ cảm động thành thế này.

"Cực kỳ muốn." Tiêu Chiến bổ sung thêm.

Không thế thì sao?

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, tháo đai an toàn của mình ra rồi lại tháo đai an toàn của Tiêu Chiến, sau đó mở rộng hai tay, nói: "Vậy thì triển thôi."

Tiêu Chiến trực tiếp bổ nhào qua.

Bên trong xe tình nồng ý mật.

Chỉ tiếc là phần tình nồng ý mật này nhanh chóng bị quấy rầy bởi một sự việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra.

Một vị cảnh sát giao thông đứng ở bên xe, không ngừng gõ vào cửa kính xe bên chỗ ghế lái.

Cửa kính xe hạ xuống, cảnh sát giao thông làm động tác chào với Vương Nhất Bác, sau đó nói một cách công thức hoá: "Mời anh xuất trình bằng lái và các giấy tờ xe."

Tiêu Chiến lúng túng che mặt.

Vương Nhất Bác đưa các giấy tờ qua ô cửa xe.

Cảnh sát giao thông vừa ghi tên vừa chẳng ngẩng đầu lên nói: "Có gấp gáp hơn đi chăng nữa thì cũng phải chờ đến khi về nhà rồi tính, quy tắc giao thông cơ bản vẫn phải tuân thủ, chỗ này cấm đỗ xe anh không thấy sao?"

Tiêu Chiến càng ngày càng vùi đầu thấp hơn, chỉ hận không thể chui xuống dưới gầm ghế.


tbc.


Giang hồ cấp cíu: Mê Trần sir quá phải làm sao? 🥹

Mấy hôm nay toàn Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ xoay mòng mòng trong đầu thôi, khum làm ăn được gì cạ 🥲🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com