TruyenHHH.com

Bac Chien Moi Ngay Deu Muon Ly Hon




96.

Cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng biết cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

Nhân lúc Tiêu Chiến không ở bên cạnh, cậu gọi điện cho Tiểu Luật bàn bạc với hắn xem làm thế nào để giấu Tiêu Chiến sửa đổi hợp đồng tiền hôn nhân mà vẫn đúng theo quy tắc.

Câu trả lời của Tiểu Luật rất đơn giản:

Không thể nào.

Ký là hai người ký cùng nhau, huỷ bỏ phải là hai người cùng nhau huỷ, thay đổi cũng phải là hai người cùng nhau thay đổi, không thể thương lượng.

Cậu nghĩ, làm sao tìm được một thời điểm nào đó tâm trạng Tiêu Chiến cực kỳ tốt để thuận mồm nhắc đến chuyện này với anh đây, sửa lại hết tất cả những điều khoản gây bất lợi cho việc phát triển tích cực của cuộc hôn nhân, cố gắng hết sức tránh được khả năng một bên nào đó có thể đơn phương huỷ hợp đồng.

Cậu gọi điện cho Tiêu Chiến, muốn hỏi một chút xem tối nay anh muốn ăn món gì, hoặc là có muốn đi xem phim hay đi xem concert gì không.

Cậu không biết làm thế này liệu có thể đổi được tâm trạng tốt của Tiêu Chiến hay không, nhưng cậu cũng chẳng có cách nào khác.

Vương Nhất Bác tìm kiếm một hồi trên mạng, những đề xuất hẹn hò mà người khác đưa ra thông thường đều là ăn cơm hoặc xem phim điện ảnh.

Chẳng có gì mới mẻ hết.

Nhưng nếu đã có không ít người nói như vậy, đương nhiên sẽ có lý lẽ nhất định của nó.

Buổi sáng cậu cùng Tiêu Chiến đi làm, giữa chừng thì Tiêu Chiến bị một cuộc điện thoại gọi đi, nói là bên phía phòng tranh có chút việc cần xử lý.

Cậu gọi điện qua, người nhấc máy lại không phải là Tiêu Chiến.

Là một nhân viên nữ ở phòng tranh của anh.

Vương Nhất Bác nghe được tình hình ở đầu kia điện thoại vô cùng ồn ào, có tiếng cãi nhau cũng có tiếng đập phá đồ đạc, cậu ngay lập tức cảm thấy sốt ruột.

Cậu vẫn chưa quên sự thật là Tiêu Chiến có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

"A lô? Là Giám đốc Tiểu Vương phải không?" Nhân viên nữ còn đang vội vàng hỏi cậu.

Giờ Vương Nhất Bác mới ý thức được rằng cậu cứ mải chú ý lắng nghe âm thanh vọng vào điện thoại mà không để ý tới cô gái vừa nhấc máy.

"Là tôi đây."

"Ông chủ đang gặp chút rắc rối, có người đang gây sự ở phòng tranh và đập phá rất nhiều đồ đạc, vừa rồi bọn tôi đã báo cảnh sát nhưng đến giờ cảnh sát vẫn chưa qua, trong tiệm cũng chỉ có hai cô gái bọn tôi và ông chủ, ông chủ sợ bọn tôi bị thương nên vẫn đang dàn xếp với người kia, nhưng mà trông tinh thần của người kia không được bình thường cho lắm, tôi sợ ông chủ sẽ xảy ra chuyện."

Có người đến gây chuyện ở phòng tranh?

Vương Nhất Bác không hỏi nhiều nữa, trực tiếp kêu thư ký lên bảo thư ký gọi thêm vài nhân viên bảo vệ đi qua đó cùng với cậu.


97.

Vốn tưởng rằng kẻ gây chuyện là một tên cao to thô kệch nên Tiêu Chiến mới không thể làm gì hắn ta, nào ngờ đâu đó chỉ là một tên con trai trông rất nho nhã yếu đuối.

Không chỉ yếu đuối mà tuổi tác còn không cao, dường như vẫn còn vị thành niên.

Vương Nhất Bác dẫn theo thư ký cùng với vài nhân viên bảo vệ đi vào, ngược lại có vẻ như đang hơi phô trương quá mức.

Nhân viên bảo vệ dễ dàng khống chế được người kia, Tiêu Chiến đứng bên cạnh còn đang hoảng hốt vội vàng bảo bọn họ nhất định đừng làm người ta bị thương.

Có điều nhìn tinh thần người này quả thực không được bình thường.

Cậu ta liên tục gào lên mình là một hoạ sĩ, là một thiên tài vẽ tranh, tranh của cậu ta không bán được đều là do Tiêu Chiến cố ý treo tranh ở một góc xó xỉnh không bắt mắt, là một hoạ sĩ có danh tiếng nhất định, Tiêu Chiến làm như vậy rõ ràng là do ghen tỵ với tài hoa của cậu ta, sợ bị cậu ta cướp mất hào quang của mình.

Tiêu Chiến bất lực lắc lắc đầu, giải thích với Vương Nhất Bác:

"Đứa nhỏ này cố chấp quá, nói kiểu gì cũng không nghe, nhưng cậu ta không phải người xấu."

Đứa trẻ không phải người xấu trong miệng anh đập phá lung tung đồ đạc trong tiệm, Vương Nhất Bác nhìn quanh một chút, có một vài bức tranh khá đẹp cũng bị cậu ta làm hỏng rồi.

"Anh định xử lý như thế nào?" Cậu hỏi Tiêu Chiến.

"Anh báo cảnh sát rồi, đồ trong tiệm của anh bị cậu ta phá hỏng thì thôi, coi như anh xui xẻo, nhưng cậu ta làm hỏng tranh của người khác thì phải bồi thường đúng giá."

Thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, những món đồ không đáng tiền đập thì cũng đã đập rồi, nhưng những món cần đền thì vẫn phải đền như cũ.

Tiêu Chiến không so đo với cậu ta, nhưng cũng sẽ không mặc kệ những hành động đó.

"Em thấy chưa chắc cậu ta đã đền nổi đâu." Vương Nhất Bác nói thật.

"Nhất định cậu ta không thể đền được."

Phá hoại thì thôi đã đành, lại còn cố tình chọn những bức tranh không rẻ cơ.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, rất không khéo là, người tới là người mà bọn họ đều quen.

"Không nghĩ tới anh còn lo cả những chuyện như này đấy." Vương Nhất Bác nói.

Cảnh sát Quý cười với cậu một tiếng, sau đó nhìn sang phía Tiêu Chiến.

"Quả thực vốn dĩ không thuộc phạm vi tôi quản lý, có điều vừa khéo người thụ lý là sư huynh của tôi, anh ấy biết cậu là nhân chứng quan trọng của vụ án mà hiện tại tôi đang phụ trách nên mới giao cho tôi vụ việc này."

Cảnh sát Quý đề nghị tốt nhất là bọn họ nên lựa chọn giải quyết riêng.

Một là do đứa trẻ này còn vị thành niên, nếu như để lại tiền án sẽ chẳng có chỗ nào tốt đối với tương lai của cậu ta cả, hai là ở phòng tranh không có người bị thương, nếu như có thể đạt được sự thống nhất về thủ tục đền bù với phụ huynh của đứa trẻ thì đối với bọn họ mà nói cũng sẽ bớt đi được rất nhiều phiền toái.

Tiêu Chiến cũng đồng ý với ý kiến của hắn.

"Đợi tôi tìm được phụ huynh của cậu ta rồi sẽ liên lạc với cậu."

"Được, cảm ơn anh."

Cảnh sát Quý nhìn Vương Nhất Bác một cái, nói: "Sau này gặp phải tình huống tương tự đừng hành động lỗ mãng, đứa nhỏ kia còn chưa trưởng thành, Giám đốc Vương không suy nghĩ kỹ càng đã dẫn tới mấy người bảo an như thế này, nếu như không cẩn thận làm người khác bị thương thì chỉ mang lại nhiều phiền phức hơn cho cậu, khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp thôi."

Lời này của hắn là đang lo nghĩ thay cho Tiêu Chiến, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ nhận ra hắn đang quản hơi rộng.

Tiêu Chiến không nhận ra được, đương nhiên Vương Nhất Bác đã nhận ra.

Cậu khẽ cười một tiếng, đáp lại: "Điều đầu tiên tôi suy xét là an toàn của anh ấy, còn những thứ khác, không quan trọng."

"Vậy nên mới nói hành động này của cậu rất lỗ mãng." Cảnh sát Quý đánh giá.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hắn ta rất phiền.

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Cho dù Tiêu Chiến có trì độn hơn nữa thì lúc này cũng phát hiện được bầu không khí không bình thường giữa hai người bọn họ.

Cẩn thận nghĩ lại, Vương Nhất Bác ăn giấm của vị cảnh sát Quý này cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Điển hình chính là một lần kia, cậu đột nhiên lái chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi.

Dường như cứ mỗi lần cảnh sát Quý có mặt ở đây, là Vương Nhất Bác sẽ thích bật công tắc chế độ bá đạo tổng tài của cậu.

À không, không riêng gì cảnh sát Quý.

Cả cái lần ở tiệc sinh nhật của chú ba Vương bọn họ bị cánh săn ảnh chụp được nữa...

Tiêu Chiến đột nhiên bật cười.

Hai người kia vẫn còn đang giằng co với nhau, nghe được tiếng cười của Tiêu Chiến thì không hẹn mà cùng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Cảnh sát Quý, lần này vất vả cho anh rồi, còn có tâm chạy tới đây." Tiêu Chiến cười tít mắt quay sang nói với cảnh sát Quý, "Còn về vụ án ở quận Nam Thành, nếu như tôi lại nhớ ra được gì nữa sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh, chờ tới khi hẹn được lịch cho lần thôi miên tiếp theo còn phải làm phiền anh đi với tôi một chuyến đấy."

Quả nhiên sắc mặt của Vương Nhất Bác đen đi mấy phần.

Cảnh sát Quý cười nói: "Không cần khách sáo với tôi, cậu giúp tôi rất nhiều mà, nếu như có gì cần giúp sức bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Được."

Mặt Vương Nhất Bác lại đen thêm vài chút.

Trước kia sao lại không phát hiện ra người này là một lọ giấm to đùng vậy nhỉ?

Đáng yêu quá đi mất thôi.


98.

Tiễn cảnh sát Quý đi, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi đến từ Vương lão gia.

Ở trong điện thoại, ông nội yêu cầu anh và Vương Nhất Bác phải ngay lập tức quay về nhà chính một chuyến, nói là có chuyện quan trọng tìm bọn họ.

Trên đường đi, hai người phân tích một phen.

Ông nội đột nhiên tìm bọn họ lại còn nói là có chuyện quan trọng, nếu như không phải là lập di chúc, vậy thì rất có thể đã phát hiện ra chuyện hai người giấu giếm ông.

Mặc dù những chuyện bọn họ giấu ông nội không ít, nhưng suy cho cùng, chuyện to nhất chính là chuyện kia.

"Giọng điệu của ông nội thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu một cái, trả lời: "Rất nghiêm túc, cảm giác tâm trạng của ông không được tốt lắm."

Bọn họ có một ít dự cảm chẳng lành.

Linh cảm này càng trở nên rõ rệt hơn sau khi hai người gặp ông nội.

Khi bọn họ tới nơi, vừa khéo ông nội đang nói chuyện cùng với luật sư của mình, luật sư mang một tập văn kiện đến, hai người không nhìn rõ được nội dung bên trong văn kiện là gì, nhưng ông nội gọi luật sư đến vào giờ phút này rất có thể sẽ liên quan đến chuyện lập di chúc. Nhất là sau khi nhìn thấy hai người, ông nội còn cố tình bảo luật sư tránh đi, bảo anh ta sang phòng khác đợi.

Ngay sau đó ông nội cũng bảo người giúp việc vẫn luôn chăm sóc bên cạnh mình rời đi.

Cả căn nhà chỉ còn lại ông nội và hai người Tiêu Chiến Vương Nhất Bác.

"Nói đi." Ông nội nhìn bọn họ, sắc mặt không mấy thân thiện, "Chuyện quan trọng như vậy tại sao phải giấu tôi?"

Trái tim Tiêu Chiến đập "bịch bịch".

Vương Nhất Bác nghĩ trong đầu: Toang rồi.

Chột dạ là một chuyện, nhưng Vương Nhất Bác sẽ không lập tức nhận sai.

Tiêu Chiến thì lại cảm thấy mình không có lập trường để chủ động lên tiếng.

"Ông nội, ông đang nói gì vậy ạ? Sao con nghe chẳng hiểu gì hết?"

Vương lão gia tức giận đến mức đập bàn.

"Các anh cho rằng tôi lớn tuổi rồi nên dễ bị lừa có đúng không? Tôi thấy là anh cánh cứng rồi đấy, chuyện lớn như vậy mà cũng dám tự làm chủ, cả Tiểu Chiến nữa, tôi đối xử với anh tốt đến thế, coi anh là cháu trai ruột của mình, anh thì hay rồi, không đặt lão già này ở trong lòng, chuyện quan trọng như vậy cũng gạt tôi."

Mắt thấy lửa giận của ông nội chuyển hướng sang Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lập tức tiến lên trước một bước, bảo vệ Tiêu Chiến ở sau lưng.

"Chuyện này đều là lỗi của con, không liên quan gì đến anh ấy cả."

Cơn tức của ông nội giảm đi một ít.

Ông hơi ngả người ra sau, tiếp tục hỏi: "Vậy con nói thử một chút xem nào, sao tất cả lại là lỗi của con?"

"Đều do con ép buộc anh ấy."

"Không phải đâu ạ." Tiêu Chiến đưa tay kéo Vương Nhất Bác một cái, nhỏ giọng nói: "Em đừng có nói bậy nói bạ."

Ông nội làm bộ như không nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, hỏi tiếp: "Con ép buộc nó? Con ép nó kiểu gì?"

"Là con ép anh ấy, vốn anh ấy không có ý định kết hôn với con, là con bàn điều kiện với anh ấy, uy hiếp anh ấy, con nói rằng chỉ cần đợi đến khi ông viết di chúc là con sẽ ly hôn với anh, để anh làm đám cưới giả với con lừa dối ông nội." Vương Nhất Bác vừa nói vừa không quên kéo ông nội xuống nước cùng, "Thật ra thì ông cũng có trách nhiệm mà, lúc đó ông bị bệnh thành như vậy, cứ nhắc mãi đến chuyện muốn nhìn thấy con có cuộc sống ổn định, con cũng là vì muốn ông vui vẻ muốn mang đến niềm vui cho ông nên mới làm thế, ông xem, bây giờ cơ thể ông mạnh khoẻ như này, chẳng phải là rất hoàn mỹ sao ạ?"

"Cái thằng mất nết này 一一"

Ông nội đứng dậy, giơ tay lên.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

Tay ông nội giơ lên thật lâu cũng không có đánh xuống.

Hồi lâu sau, ông chậm rãi ngồi xuống ghế, vừa đỡ ngực vừa nói: "Lúc này anh cũng biết điều thật đấy."

Tiêu Chiến cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lúc trước anh vẫn luôn hoài nghi ông nội đã sớm biết quan hệ hôn nhân giữa anh và Vương Nhất Bác là giả, bây giờ anh dường như càng thêm chắc chắn về điều này.

Bởi vì trông ông nội tức giận thì tức giận vậy thôi, thế nhưng xem ra chẳng ngạc nhiên gì hết.

Quả nhiên.

Rất nhanh ông nội đã nói: "Ông gọi hai đứa tới là muốn hỏi, vụ án ở quận Nam Thành kia có liên quan đến Tiểu Chiến, bây giờ Tiểu Chiến có thể gặp phải nguy hiểm, chuyện quan trọng như vậy tại sao phải giấu ông?"

"Hả?"

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Tiêu Chiến lúng túng cúi đầu.

Ông nội tiện tay cầm chiếc ba toong đang để bên cạnh mà bình thường chẳng mấy khi dùng đến lên, đánh một cái không nặng không nhẹ lên chân Vương Nhất Bác, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

"Ngu ngốc!"


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com