TruyenHHH.com

Bac Chien Moi Ngay Deu Muon Ly Hon


93.

Thật ra thì sau khi tắm xong Tiêu Chiến đã tỉnh rượu một nửa.

Về phần tại sao vẫn giả vờ say, đại khái là bởi vì có câu tục ngữ nói rất đúng.

Mượn rượu làm liều*.

(*) Chú thích ở comment

Nếu có người hỏi anh: Việc anh bắt đầu nảy sinh tình cảm với Vương Nhất Bác, cùng với việc anh phát hiện ra cậu là người năm đó đã tài trợ cho anh có liên quan gì đến nhau không?

Câu trả lời thật ra là có.

Cho dù chỉ là trùng hợp, cho dù chỉ là tình cờ, nhưng ai có thể từ chối được sức mạnh của duyên phận chứ?

Thế nhưng vào thời khắc quan trọng đang thân mật, anh đột nhiên nhớ ra một ít điểm mấu chốt của vụ việc ở quận Nam Thành thì thật sự không phải do anh cố ý làm hỏng cuộc vui, dẫu sao thì sự việc mà bao nhiêu năm qua anh không thể nhớ lại, cũng sẽ không thể thay đổi bởi vì ý chí chủ quan của anh.

Chỉ là cái vị cảnh sát Quý kia thì có hơi làm người ta cụt hứng thật.

Tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên nhớ ra ở hiện trường còn có một người đàn bà, đối với việc quan trọng bậc này, cảnh sát Quý có một nghi vấn vô cùng lớn, hoặc là nói hắn đang tò mò.

"Có thể là hiệu quả từ hai lần tiếp nhận thôi miên."

Tiêu Chiến giải thích như vậy.

Anh cho rằng năng lực chuyên môn của Lý Tâm rất vượt trội.

Nhưng cảnh sát Quý vẫn truy hỏi tiếp: "Tôi muốn biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cậu đột nhiên nhớ ra? Hoặc là nói, vừa rồi khi cậu đang làm việc gì thì nhớ lại được?"

Tiêu Chiến nhắc lại một lần: "Đang làm việc gì..."

Chuyện riêng tư như vậy sao tôi có thể nói cho anh được chứ?

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường nghe anh gọi điện thoại.

Phút đầu tiên, cậu rất nhẫn nại.

Phút thứ hai, cậu cảm thấy vị cảnh sát Quý kia có hơi nhiều chuyện.

Phút thứ ba, cậu cho rằng vị cảnh sát Quý đó quả đúng là ông hoàng phiền phức.

Rõ ràng ngay lúc đầu Tiêu Chiến đã nói rất rõ rồi, hắn ta vẫn tiếp tục hỏi cái gì vậy?

Phút thứ tư, cậu nghe ra được vị cảnh sát Quý kia đã hỏi tới một vấn đề mà Tiêu Chiến không muốn trả lời lại.

Vấn đề rất riêng tư.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, dùng chiếc khăn tắm ban nãy Tiêu Chiến đã dùng quấn lên eo mình, sau đó xuống giường đi về phía Tiêu Chiến.

Thật ra thì cậu có chứng ưa sạch sẽ.

Dùng khăn tắm người khác đã từng dùng, đối với cậu mà nói đây chính là hành vi không thể chấp nhận được.

Dễ nhận thấy cậu không coi Tiêu Chiến thành "người khác".

Tiêu Chiến còn đang do dự phải trả lời kiểu gì, Vương Nhất Bác đã đoạt chiếc điện thoại trong tay anh đi.

Một loạt sự việc vừa xảy ra vốn đã khiến Vương Nhất Bác rất khó chịu, lại cứ cố tình vào lúc này tên cảnh sát Quý kia không chịu thức thời.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, có lẽ hắn cũng bởi vì đêm hôm nhận được điện thoại của Tiêu Chiến mà thấy trong lòng tung tăng.

Vậy thì tạt gáo nước lạnh cho hắn tỉnh lại thôi.

"Cảnh sát Quý, tôi nghĩ vừa nãy anh ấy đã nói rất rõ ràng cho anh rồi, còn về việc anh ấy nhớ lại trong tình huống nào, nhớ lại kiểu gì thì e rằng điều này không tiện trả lời với anh. Anh ngẫm nghĩ một chút thôi là có thể biết được, đêm hôm khuya khoắt như này, anh ấy ở cùng với tôi, vẫn chưa đi ngủ thì còn có thể làm gì được nữa?"

Tiêu Chiến: ...

Kích thích người đầy tớ của nhân dân còn độc thân như vậy thật sự là hành động của chủ nghĩa nhân đạo sao?

Vương Nhất Bác mặc kệ nhân đạo với chẳng không nhân đạo, cậu nói xong cũng trực tiếp cúp máy, đứng ở bên cạnh từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.

Tiêu Chiến đối mặt với cậu, phát hiện ánh mắt của cậu không được thân thiện cho lắm.

Sau đó anh nhìn thấy vị trí bị khăn tắm che lại của cậu gồ lên một cách rõ ràng.

Từ tận đáy lòng, anh thở dài nói: "Ngài đúng là có thiên phú dị bẩm thật đó, thưa ngài Vương."

Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi lại anh: "Là sao?"

"Lâu như vậy rồi mà em vẫn còn cứng được."

Sau đó.

Sau đó cũng chẳng có sau đó, Tiêu Chiến đương nhiên nên trả cái giá thê thảm vì những lời nhanh mồm nói ra của mình.


94.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tiêu Chiến một bên đỡ eo nghiêng người dựa vào quầy lễ tân, một bên chờ nhân viên hoàn tất thủ tục trả phòng.

Vương Nhất Bác đứng ở một nơi cách đó vài mét gọi điện thoại.

"Cảm ơn quý khách đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau quay lại."

Nhân viên trả lại thẻ tín dụng cho anh.

Đó là thẻ tín dụng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cầm thẻ trong tay lùi về sau hai bước, không nghĩ tới lại va phải người đang đứng đằng sau.

"Thật ngại quá."

"Là anh sao?"

Người bị anh đụng phải trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ ngạc nhiên.

Tiêu Chiến coi như có chút ấn tượng với người này, nhưng lúc này anh không muốn gặp lại cậu ấy.

Dù sao anh cũng đã xoá wechat của người ta rồi, nếu như bị hỏi thẳng mặt nhất định sẽ rất lúng túng.

Đây là nam sinh ngày đó đã chụp ảnh cho anh ở bờ biển.

Một người biết chủ động chụp hình cho bạn khen bạn đẹp trai còn chủ động bắt chuyện hỏi phương thức liên lạc dĩ nhiên sẽ không dễ đối phó, hơn nữa những người như này thường sẽ nói chuyện rất thẳng thắn trực tiếp.

"Vốn hôm qua em định hẹn anh cùng đi tản bộ, kết quả lại phát hiện anh xoá wechat của em đi rồi. Tại sao thế? Là do em đã làm gì đó khiến anh không vui ư?"

Thế nên là.

Thật sự không nên mang lại cho người khác niềm hy vọng không rõ ràng chỉ vì vài bức ảnh.

"Tôi xin lỗi."

Tiêu Chiến muốn tìm một lý do tốt nhất, nhưng tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra.

Cũng may anh bạn đẹp trai này không phải một kẻ bám dai như đỉa.

"Vậy em có thể biết tên anh được không?"

Biết được tên rồi, sau đó thì sao nữa?

Luôn giữ lại sự ảo tưởng trong lòng ư?

"Không thể." Lần này Tiêu Chiến rất quyết đoán, anh chỉ vào cái người đang đứng gọi điện thoại cách đó không xa kia, nhỏ giọng nói: "Tính chiếm hữu của ông xã nhà tôi mạnh lắm, nếu em ấy biết được sẽ rất tức giận."

Cứ giao hết cho Vương Nhất Bác là xong.

Anh bạn đẹp trai hết sức kinh hoàng: "Cái... cái gì của anh?"

"Xin lỗi nha, tôi kết hôn rồi."

Tiêu Chiến vốn định xoè tay ra khoe nhẫn cưới một chút, nhưng tay chỉ mới hơi nâng lên đã vội vàng buông xuống ngay.

Moẹ.

Không đeo.

Kết hôn lâu như vậy rồi, từ trong nội tâm anh vẫn luôn không thừa nhận tính chân thực của cuộc hôn nhân này, nhẫn cưới cũng chỉ những lúc về nhà chính thăm Vương lão gia hoặc về nhà mình thăm cha mẹ mới làm màu lấy ra đeo một chút.

Tính toán sai rồi.

Mặc dù đeo nhẫn cưới cũng không có ảnh hưởng gì, thậm chí lúc nào cũng đeo còn thuận tiện hơn việc cứ thường xuyên đeo vào tháo ra, nhưng mà...

Nhưng mà căn bản kích cỡ của chiếc nhẫn kia không phù hợp.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại xong quay lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng tại chỗ xoè bàn tay ra chơi.

"Sao thế?" Cậu hỏi.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn tay của mình, sau đó nhận ra Vương Nhất Bác cũng không đeo nhẫn cưới.

Đột nhiên có chút không vui.


95.

Vương Nhất Bác không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên nảy ra ý tưởng nói muốn đi dạo phố.

Rõ ràng rất có khả năng bọn họ sẽ bị lỡ chuyến bay.

Tiêu Chiến vô cùng thong dong đủng đỉnh bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất khu này, vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng trang sức của một thương hiệu tiếng tăm, kéo Vương Nhất Bác đi vào.

Sau khi đi vào, anh nói với nhân viên cửa hàng mình muốn mua nhẫn đôi.

Vương Nhất Bác rất khó hiểu: "Nhẫn cưới không phải đã mua rồi hay sao?"

"Em không phát hiện ra chiếc nhẫn em mua anh đeo không vừa à?"

Vương Nhất Bác không cho rằng đây là một vấn đề quá lớn: "Sai kích cỡ có thể mang đi đổi."

"Không cần, anh muốn mua lại đôi khác." Tiêu Chiến vừa nói vừa nhìn Vương Nhất Bác, "Anh trả tiền."

Nghe thấy anh nói như vậy, rốt cuộc thì lần này Vương Nhất Bác cũng không bắt lệch tần số nữa, chuẩn xác nhận ra được vấn đề ở đây.

Nhất định là Tiêu Chiến cảm thấy ngụ ý của chiếc nhẫn kia không tốt.

Lúc ấy không phải là cậu nghiêm túc cầu hôn, vậy nên lúc mua nhẫn cũng là chọn bừa một kiểu dáng giá cả tương đối cao trong tiệm, không phải vì tấm lòng, chỉ bởi vì tiền của cậu không thiếu.

Giống như tờ giấy đăng ký kết hôn kia vậy, nhẫn cưới cũng là giả.

Chỉ có điều chọn nhẫn không dễ dàng như Tiêu Chiến nghĩ.

Anh lựa rất lâu mà vẫn không chọn được mẫu thích hợp.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Với tư cách là một người hoạt động nghệ thuật, thẩm mỹ của anh vô cùng tốt, cực kỳ chú trọng những món đồ có ý nghĩa lớn lao, đương nhiên mắt nhìn sẽ cao hơn một chút so với bình thường. Giá tiền của những mẫu anh nhìn trúng đều không rẻ, tiền gửi ngân hàng của anh chỉ có 5 chữ số, mua một chiếc đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói là mua một đôi. Nhưng những kiểu dáng nằm trong phạm vi năng lực trả tiền của mình thì anh lại chẳng để vào mắt, vậy nên anh quả thực xoắn xuýt vô cùng.

Đến cũng đã đến rồi, lời cũng đã nói ra khỏi miệng, thu hồi lại kiểu gì đây?

Nhưng đúng là anh đang kẹt tiền thật.

Trước giờ Vương Nhất Bác chưa từng có nỗi muộn phiền kiểu này, cho nên cậu tưởng rằng Tiêu Chiến chỉ là đang không chọn được mà thôi.

"Không vừa mắt cái nào sao?" Cậu hỏi Tiêu Chiến.

Đương nhiên là có.

Kiểu dáng mà Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần kia đề giá 6 chữ số, thật ra chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa thôi là anh có thể góp đủ tiền mua được.

Lúc này anh không khỏi có hơi hối hận, vì để kiềm chế chi tiêu hàng ngày, cố gắng không tiêu tiền vào những việc không cần thiết mà ngay cả thẻ tín dụng anh cũng không làm.

Thẻ tín dụng...

Đột nhiên anh nghĩ ra một cách.

Anh lấy ví tiền từ trong túi ra mở ra nhìn thử, quả nhiên nhìn thấy chiếc thẻ phụ mà anh chưa từng sử dụng lần nào đang lẳng lặng nằm ở đó.

Chọn được kiểu dáng, xác định được kích cỡ của cả hai, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cầm chiếc thẻ phụ đó đi thanh toán thì trong lòng cao hứng vô cùng.

Cậu nghĩ, cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng bằng lòng sử dụng chiếc thẻ kia rồi.

Một phút sau, điện thoại của cậu vang lên âm thanh tin nhắn đến, cậu hài lòng mở thông báo quẹt thẻ kia lên đọc đi đọc lại.

Nào ngờ Tiêu Chiến xách cặp nhẫn đã mua xong đi tới, vừa mở miệng ra đã bảo: "Tháng sau anh sẽ trả tiền đúng hạn."

Vương Nhất Bác nghe thấy thế thì bùng nổ: "Anh như này là có ý gì? Chỗ tiền này em trả thì có vấn đề gì sao? Giữa hai ta mà còn phải sòng phẳng vậy ư? Anh đây là lý lẽ gì vậy?"

Đi ra khỏi cửa hàng, Tiêu Chiến lấy một chiếc đeo lên ngón áp út của mình, rồi kéo tay Vương Nhất Bác giúp cậu đeo chiếc còn lại lên.

Vương Nhất Bác vẫn đang hỏi: "Anh nói cho rõ ràng xem nào, ai cần anh trả lại tiền cơ?"

Tiêu Chiến phản đối: "Đã nói rồi, anh trả tiền."

"Của anh của em cái gì? Giữa chúng ta vẫn cần phải rạch ròi của anh của em à?"

"Em quên hợp đồng tiền hôn nhân chúng ta đã ký rồi sao?"

Không quên.

Nhưng có cần phải tích cực đến vậy không?

Vương Nhất Bác á khẩu không trả lời được, chỉ hận không thể lôi "Vương Nhất Bác hồi xưa" - cái kẻ luôn mồm luôn miệng nói nhất định phải ký hợp đồng tiền hôn nhân lại còn nghĩ ra vô số điều khoản ấy - ra trước mặt tẩn cho một trận.

Nếu biết sớm sẽ tự vả thế này, ai thèm ký vào cái thứ kia chứ?

Cậu buồn bực hỏi Tiêu Chiến: "Thế tức là khi nào anh muốn đòi cái này lại thì em phải giao ra à?"

"Tất nhiên." Tiêu Chiến cười tít mắt nhìn cậu, "Nếu đã là món đồ anh mua thì khi anh muốn em trả lại cho anh, em phải trả lại vô điều kiện."

"Chiết khấu cũng không được?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út tay trái, trong lúc nhất thời không nói ra được rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn hay buồn rầu nhiều hơn, tâm trạng quả thực phức tạp.

Nào ngờ câu nói tiếp theo của Tiêu Chiến lại khiến tâm trạng của cậu càng trở nên phức tạp hơn nữa.

"Cho nên đợi đến lúc ly hôn, em nhất định phải nhớ trả lại cho anh đấy, mấy trăm nghìn lận, đắt lắm luôn."


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com