TruyenHHH.com

Bac Chien Mau Bao Nuoi Em Di

Đêm đó, Vương Nhất Bác trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu, vì thế nhân lúc anh ngủ say cậu không ngần ngại mà ôm anh vào lòng cười tươi, không quên hôn anh trước khi ngủ.

Sáng sớm, Vương Nhất Bác là người dậy đầu tiên. Bởi, cậu sợ rằng khi anh thức dậy thấy cảnh tượng hai người ôm chặt nhau, chắc anh sẽ tức giận mà đá cậu ra khỏi phòng mất.

Cũng may, Vương Nhất Bác có thói quen dậy sớm tập thể dục rồi mới chuẩn bị đi làm, nên việc này đối với cậu cũng không gọi là khó khăn.

Vương Nhất Bác ra ngoài chạy bộ, vừa về đến nhà thì điện thoại trong túi chợt reo lên, đó là Trác Thành.

Vương Nhất Bác ngó vào bên trong, xem xét kỹ lưỡng xem Tiêu Chiến đã dậy chưa rồi mới nghe điện thoại.

" Có chuyện gì nói lẹ đi? Tiêu Chiến sắp dậy rồi đấy?"

" Aiyo, Vương Tổng chắc đêm qua hạnh phúc nhỉ? Có gì vui kể cho bạn bè nghe với "

Đầu giây bên kia không quên chọc ghẹo, cười ha hả thích thú. Lần đầu tiên, cảm thấy sản khoái như thế.

" Trừ lương "

Vương Nhất Bác không những không muốn kể cho tên này nghe, mà trực tiếp nói 2 từ trừ lương làm đầu giây bên kia như hoá đá, lại đem lương bổng ra mà hù doạ nữa rồi đấy.

" Vương Nhất Bác ! Tôi nói cậu biết, cậu đừng có mà hù doạ tôi "

" Không hù cũng không doạ "

" Nếu đã vậy, ông đây sẽ nói với Tiêu Chiến rằng Vương Nhất Bác là đồ lừa đảo, để xem anh ấy xử cậu thế nào?"

" Cậu thử xem "

Trác Thành thừa biết Vương Nhất Bác không dễ gì bị đùa giỡn, nói thẳng ra là cậu chẳng sợ, nhưng là bạn bè bao nhiêu năm, y cũng hiểu kha khá về cậu, nói thì nói vậy chứ không dám làm.

" Thôi được rồi, đùa cậu thôi. Ông đây còn muốn thấy mặt trời, cho nên trêu cậu một chút, làm gì căng "

" Cuộc họp hôm nay, giao cho cậu và Vu Bân điều hành, cứ theo kế hoạch mà làm. Hiện tại, chắc không thể ra khỏi nhà được "

Nếu muốn ra khỏi nhà thì phải chờ Tiêu Chiến đi trước, cậu mới có thể đi. Có điều, cuộc họp ở công ty có thể nhờ người khác điều hành hộ, nên vì thế cũng không nên quá mạo hiểm, lỡ như Tiêu Chiến về bất chợt không thấy cậu, thì không biết nên trả lời sao.

" Nhưng mà, các cổ đông trong công ty chắc gì họ sẽ nghe theo tôi và Vu Bân, các ông chú đó đã già còn khó tính, chỉ có Vương Tổng cậu trị được thôi "

" Nói với các lão, Vương Nhất Bác bảo thế, nếu có gì gặp trực tiếp tôi "

" Vậy được "

Cuộc trò chuyện kết thúc, sau đó Vương Nhất Bác thản nhiên bước vào trong, vừa lúc Tiêu Chiến từ trên phòng đi xuống.

" Chiến ca ! Anh dậy rồi à? Thay đồ đi em đưa anh đi ăn sáng "

" Cậu mới đi đâu về?"

Tiêu Chiến sáng ngủ dậy, quay sang lại không thấy Vương Nhất Bác đâu, không hiểu sao trong lòng lại có chút trống trãi. Mà trước giờ, anh ở nhà chỉ một mình, vốn đã quen với cô đơn, vậy mà khi Vương Nhất Bác xuất hiện, lại khiến anh giống như không thể thiếu cậu. Có lẽ, có thêm Vương Nhất Bác ở cạnh lại là một niềm vui.

" Em đi tập thể dục buổi sáng "

" Sao không gọi tôi đi cùng "

" Em thấy anh còn ngủ say nên không nỡ gọi, chẳng lẽ anh muốn..."

Vương Nhất Bác tiến sát lại gần Tiêu Chiến, thành công dồn anh sát vách tường, anh nhất thời đỏ mặt quay sang tránh né.

Đưa hai tay xô nhẹ Vương Nhất Bác ra, sau đó bước lên phòng.

" Cậu nói đưa tôi đi ăn, sao còn đứng đó "

Vương Nhất Bác nhìn anh đỏ mặt mà cười vui vẻ, Tiêu Chiến thường ngày lạnh lùng thờ ơ, nay lại bị cậu làm cho xấu hổ, thật đáng yêu.

Sau đó, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến lên phòng thay đồ.

Dĩ nhiên, lại có một màng cãi vã ở đây. Vương Nhất Bác trực tiếp đẩy cửa vào, không báo trước, mà lúc đấy anh đã thay đồ, vì thế thành công làm thỏ trắng xù lông nổi giận.

" VƯƠNG NHẤT BÁC ! CẬU CÚT RA KHỎI PHÒNG CHO TÔI "

Thế đấy, sáng sớm mà lại tránh không khỏi, Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt. Quả nhiên, Tiêu Chiến khó chiều hơn cậu nghĩ, xem ra thời gian còn dài mới có thể hốt người về nhà được.

Vương Tổng cao cao tại thượng, đến lúc cũng phải chịu khổ thế này.

Nhưng mà, cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng ngoan ngoãn cho Vương Nhất Bác chở đi ăn, rồi đưa anh đến công ty, cậu bây giờ chẳng khác gì tài xế riêng của Tiêu Tổng.

" Cậu về nhà nghỉ ngơi đi, chiều 5 giờ đến  rước tôi "

" Được. Nhưng mà, chiều nay em còn phải đi làm..."

" Tôi đã bảo cậu nghỉ làm cơ mà, cậu cho rằng tôi không nuôi nổi cậu sao?"

" Không có "

" Vậy thì ở nhà đi, đói thì gọi thức ăn nhanh, bảo họ trừ vào tài khoản của tôi là được "

Tiêu Chiến nói xong quay lưng đi, Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng anh mà trong lòng có chút thành tựu, sau đó lái xe đi, chắc cậu nên đến công ty một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com