Bac Chien Hoan Tan Cung Cua The Gioi
Tiêu Chiến nhìn y một lúc, lại nhìn sang trận pháp lắc lắc đầu: "Không đúng, nếu lấy máu của người trung gian làm thuốc dẫn để phá trận pháp, thì mọi sự nguyền rủa sẽ đè nặng lên người này, âm tà tam giới sẽ cùng lúc tụ hợp lại một chỗ, sức phá hủy còn nhiều hơn gấp ba bốn lần những người bị nguyền rủa. Nếu phá trận này không cần máu của kẻ trung gian, cứ việc dùng Hoa Kỳ bút nhún vào chu sa có pha nước của hoàng tuyền, thêm nét vẽ thành pháp trận gọi hồn vong linh, trận pháp sẽ phá dễ hơn."Ý kiến của y làm tất cả người ở đó đứng hình, trên trời bỗng nhiên loé sáng, một ánh lữa đỏ xẹt ngang ngươi Tiêu Chiến, gõ vào đầu hắn một cái. Thân ảnh Tam thái tử cưỡi Phong Hoả Luân lơ lửng trên không trung, Hỗn Thiên Lăng bay tự do trong gió, giọng nói bất mãn: "Đệ tìm đường chết à, ai bày ra cái chuyện phá pháp trận vậy, có biết cái tên này tay nhanh hơn não không, Dị Vương đâu, bảo hắn ta đến làm, không được để đệ ấy nhún tay vào đó, hư bột hư đường." Na Tra đánh mắt một vòng xem những người có mặt ở đó, trùng hợp Mặc Vận và Tử Huyền cũng vừa tới nơi, bốn người trong Cục chắp tay hành lễ, Na Tra miễn cưỡng gật đầu một cái, rồi liếc sang hướng bên kia. Mắt dừng ngay trên người Vương Nhất Bác, Na Tra lộ rõ nét chán ghét cùng giận dữ giễu cợt hỏi y: "Không biết Tam Cực Thiên Vương đây hôm nay rời khỏi Địa phủ làm gì nhỉ? Là tìm đệ đệ ta sao?" Vương Nhất Bác vẫn là gương mặt lạnh như băng, không kiên dè đáp trả: "Đúng, ta đến tìm Phương Lĩnh, không biết Tam thái tử đột ngột đến như vậy, dám hỏi ngài đến đây làm gì?" Na Tra bật cười: "Ta đến thăm đệ đệ của mình cũng phải hỏi ngươi sao?" Vương Nhất Bác nhếch môi, điệu bộ có phần châm biếm lời nói Na Tra, y lắc lắc đầu giọng nói đầy thành kiến: "Vậy ta đến đây ngài có ý kiến gì sao? Nói ta và hắn là bằng hữu cũng không ngoa, ngài một hai cứ đâm chọt ta lại là có ý gì?""Bằng hữu? Vì bằng hữu với ngươi mà đệ ấy đã mấy lần gặp nguy hiểm, đừng nói ta không cảnh báo trước, đệ đệ của ta có một vết xước nào trên người, thì dù cho có lật tung tam giới, phá tan thiên địa, đập gãy trụ trời đưa tam giới về thuở hồng hoang chưa khai thiên lập địa, ta cũng nhất định giết chết ngươi!" Na Tra bay vụt tới trước mặt Vương Nhất Bác, nắm lấy cổ áo y kéo lên, Vương Nhất Bác bất lực thở dài. Na Tra thấy bộ dạng chẳng bận tâm đó của y, lửa giận trong lòng lại cháy càng lớn hơn.Tiêu Chiến thấy tình hình không ổn, nhanh chân chạy đến nắm lấy tay Na Tra, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tam ca, y không làm hại đệ huynh đừng như vậy, nếu không có y, thật sự đệ không biết phải làm thế nào vào lúc khó khăn nhất nữa."Na Tra hướng về phía Tiêu Chiến, giọng nói thay đổi: "Thật sự?"Tiêu Chiến thành thật gật đầu, nhẹ nhàng gỡ tay của Na Tra ra khỏi trường bào của Vương Nhất Bác, đứng chắn ngang trước mặt y, phòng trường hợp Na Tra lại tức giận: "Là sự thật, y không làm hại đệ, mấy lần đệ gặp nguy hiểm chỉ là đệ không nghe lời y nói, nên mới tự rước hoạ vào thân thôi, không liên quan đến y." Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy, bàn tay bất giác níu lấy góc áo của hắn, cúi đầu không nói thêm gì, y từ lúc gặp được hắn, cũng như lúc bắt đầu có tình cảm, bắt đầu bảo vệ hắn, y đã tự trách mình rất nhiều, tự trách nhiều lúc không bảo vệ hắn được chu toàn, lại còn dẫn hắn đến mấy nơi nguy hiểm, tự biết hắn là người có bản tính tò mò với mọi thứ, từ đầu đã sai lại càng sai thêm gấp vạn lần.Na Tra nói đúng, y không nên ở cạnh hắn cũng không nên có tình cảm với hắn, bởi vì chỉ cần y ở cạnh hắn, hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm, y tuyệt đối không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt hắn trong những giây phút rung động đầu tiên...nhưng cuối cùng thì sao chứ, y vẫn là không thể tách khỏi hắn, mặt cho hàng trăm năm nay đã có vô số thần ma đến trước mặt y bảo y tránh xa hắn một chút. Mỗi lần không thấy hắn, không cảm nhận được hơi thở của hắn, trong lòng y bắt đầu có cảm giác bất an, tự biết là hắn sẽ an toàn nhưng thâm tâm lại chưa bao giờ ngưng nghĩ đến hắn đang làm gì? Hôm nay thế nào? Có an toàn không? Vui hay buồn? Tất cả y đều không biết, không thể biết và càng dặn lòng không muốn biết. Lần đó y biến mất hết một năm, không có một tý tung tích nào, hắn tìm y rất nhiều lần, cũng rất lâu, trong lòng hắn hy vọng có thể gặp lại y, nhưng cho đến vài tuần sau, vài tháng sau hắn không còn gặp được y nữa. Lần đó chỉ vì muốn gặp được y, hắn đã dại dột cắt đứng dây liên thông của y và hắn, kinh mạch bị đả thông nặng, bất tỉnh hết mấy tháng liền, y đều một mực ở bên cạnh chăm sóc, hầu như mỗi ngày đều có người đến trách móc thậm trí là đánh y, nhưng y lại không hề phản khán, chỉ quỳ ở trước cửa hết bảy ngày bảy đêm, đến cuối cùng cũng được cho vào ở bên cạnh hắn chăm sóc.Khoảng thời gian đó Vương Nhất Bác ngày nào cũng truyền linh lực để giúp hắn duy trì sự sống, đến ngày cuối cùng của tháng thứ ba, Như Lai phật tổ thấy y ngày càng suy yếu, không đành lòng nên chỉ điểm, sau khi biết được cách chữa trị, hắn liền về đến Thượng Hải Thần Cung, trích lấy máu từ tâm huyết cho hắn uống trong bảy ngày. Cũng trong bảy ngày, Vương Nhất Bác dùng linh lực và hồn lực nối lại dây liên thông của cả hai, chén máu ngày cuối cùng uống xong, y liền xoá đi kí ức của hắn, xoá luôn cả những thành viên trong Cục.Vương Nhất Bác chỉnh lại trường bào, trau chuốt ổn hơn đi đến Thượng Cung, nơi đã hẹn sẵn các vị thần biết chuyện, Vương Nhất Bác lần đó đã quỳ xuống, vứt bỏ cả lòng tự tôn mà y đã mang theo mấy trăm năm với cái danh Tam Cực Thiên Vương lạnh lùng cao ngạo, dõng dạc nói: "Ta cầu xin chư vị đừng bao giờ nhắc đến việc Phương Lĩnh tự cắt dây liên thông đả thương chính mình, đừng nhắc đến việc hắn bất tĩnh mấy tháng liền...tất cả mọi việc diễn ra mong tất cả đều xem như chưa có gì, nếu muốn đánh muốn mắng thì tìm ta, đừng nói với hắn mấy việc đã xảy ra vào khoảng thời gian này...ta cầu tất cả các vị!" Vương Nhất Bác dập đầu rất nhiều lần trước mặt cái vị thần, đến cuối cùng vì mấy ngày mệt mỏi, lại phải trích máu cho Tiêu Chiến uống, cơ thể y suy nhược, ngất đi. Cả bốn quỷ tướng dưới trướng hắn ùa vào trong, đỡ lấy hắn đã kiệt sứa nằm giữa Thượng cung.Sau ba ngày Tiêu Chiến tỉnh lại, thấy mình nằm ở Thượng Hải Thần Cung cũng có chút ngạc nhiên, đầu có hơi choáng, vừa ngồi dậy Thiên Đế đã đi vào, hắn xoa xoa thái dương hỏi: "Lão già, sao con ở đây vậy?"Thiên Đế ngẫm nghĩ một chút, nhớ lại lời của Vương Nhất Bác mấy hôm trước liền có chút cảm động, cũng không đành lòng phá vỡ nguyện vọng của một kẻ hiện tại đang suy yếu dần, ông ôn tồn nói với hắn: "Chẳng phải là con vào Minh Quang điện uống hết rượu của ta sao, say bí tỉ ngủ hết ba hôm liền." Tiêu Chiến gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại sự việc ba hôm trước, nhưng trong đầu hắn lại trống không, hầu như vết tích của việc hắn uống hết rượu trong Minh Quang điện hoàn toàn không còn sót một tý nào, đều quên bén đi. Cố gắng định tâm nghĩ nghĩ lại: "Con uống rượu lúc nào chứ, con thật sự không nhớ. Thôi thôi con đi tìm Tam Cực đây, hôm trước con có đến tìm mà hắn không có ở đó, hỏi Nam Chu thì hắn không biết, con đi tìm y đây con tự nhiên lại nhớ y rồi." Vừa dứt câu hắn đã biến mất, để Thiên Đế ở lại thở một hơi thật dài, lại nghĩ đến câu lúc nãy của hắn, hắn nói hắn nhớ Vương Nhất Bác là nhớ kiểu nào?Một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cứ chạy qua chạy lại làm cho Thiên Đế chóng cả mặt, tiểu hài tử này biết yêu sao? Hay chỉ là cách nhớ của bằng hữu lâu ngày không gặp, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, bỗng dưng Thiên Đế lại tức giận, thầm nghĩ: "Thế mà từ trước đến giờ chưa từng nghe đến một câu nói nhớ ta."Tiêu Chiến đến trước Xích Thiên môn, vẫn là không thấy Vương Nhất Bác, lần này hắn đổi địa điểm, đi đến nơi Vương Nhất Bác ở Diêm Dĩ An Điện đặt gần Xích Thiên môn, phía trước là Vong Xuyên Hà chảy xiết, phía sau là một vườn thanh quan hoa nở rộ, Tây Bạch và Bắc Huyền ở phía trước canh cửa, Nam Chu đang ở trong bếp, còn Đông Thanh thì vẫn chưa thấy. Tây Bạch vừa thấy hắn mạnh khoẻ băng qua Vong Xuyên Hà đi đến trước cửa điện, chân mày đã nhíu chặt lại, tức giận tiến đến. Bắc Huyền sợ Tây Bạch gây sự liền níu lại, nói nhỏ: "Đừng quên mấy lời chủ nhân nói, Tây Bạch!" Tây Bạch nghe mấy lời của Bắc Huyền, hất tay vùng vằng đi vào trong, Vương Nhất Bác đang tựa lưng trên giường, Đông Thamh thấy Tây Bạch tức giận liền hỏi: "Sao thế, không phải đang ở ngoài kia sao, lại vào đây làm gì?" Tây Bạch kéo ghế ngồi xuông rót một chun trà, nhìn về phía Vương Nhất Bác thở hắt, giọng điệu pha một chút tức cùng bất lực: "Ta nói ngài đó chủ nhân, vì cái người mà Phương Lĩnh Tiêu Chiến gì đó đến thế này rồi, giờ còn không chịu tha cho ngài, đến tìm ngài ở ngoài kia kìa, nếu lúc nãy tên Bắc Huyền chết tiệt đó không ngăn ta, ta nhất định đấm cho hắn một cái. Chủ nhân à, ta thật sự không hiểu được tên đó có gì mà ngài lại yêu thích đến mức ấy."Vương Nhất Bác nghe nhắc đến Tiêu Chiến, tâm trạng y có chút chùng xuống, khoảng thời gian ở bên cạnh hắn, nhìn hắn từng ngày từng ngày càng hao mòn, hỏi y có đau không, y đau chứ đau đến mức hầu như ngày nào cũng thức trắng đêm trông hắn, mỗi ngày đều đợi đêm xuống tĩnh mịch, ở cạnh giường hắn khóc không thành tiếng.Y gượng cười nói với Tây Bạch: "Tây Bạch này, ngươi lo cho ta, ta hiểu chỉ là khoảng cách giữa ta và hắn không phải là thời gian, mà là khác gốc rễ, khác cả tính cách đã định sẵn. Hắn sinh ra đã là thần quan, người người yêu mến nể phục, ta sinh ra chỉ là một nghiệt chủng không nên tồn tại, ta ở sâu dưới vạn trượng Hoàng Tuyền, thân thể ta nhơ nhuốc lại đem lòng yêu hắn, được hắn chú ý đến đã là phúc phận của ta, ta không cầu hắn yêu ta, ta cầu là sự bình an của hắn, là sự tự do mà hắn luôn mong muốn." Tây Bạch ném chun trà xuống đất, quát lên: "Chỉ có ngài nghĩ như thế, chỉ có ngài mới ngu ngốc như thế thôi chủ nhân, ngài cầu hắn bình an, cầu hắn được tự do. Vậy đến cuối cùng ngài còn được gì, ngài yêu hắn nhưng lại chẳng có dũng khí để nói, ta không phải ghét gì hắn, mà ta là hận hắn hận cả ngài, hận vì ngài là một chiến thần mà lại yếu đuối nhu nhược đến mức đó. Ngài chịu cực chịu khổ, chịu đau chịu đớn để rồi tự ôm tương tư trong lòng, cất sâu vào trong tim, tự dỗ dành cho nó yên giấc... Chỉ là yêu một người thôi mà, tại sao ngài phải khổ như thế chứ?" Vương Nhất Bác hướng nhìn Tây Bạch nổi giận đùng đùng bỏ đi, Đông Thanh thở dài buồn rầu nói: "Tên đó, chỉ sợ ngài bỏ chúng tôi lại...chủ nhân." Vương Nhất Bác gật gật đầu an ủi Đông Thanh: "Ta không sao đâu, yên tâm đi, Tây Bạch tên tiểu tử đó nóng tính, để nó bình tĩnh lại đi. Lấy mặt nạ của ta đến đây!"Tây Bạch chạy ra ngoài, vừa lúc chạm mặt Tiêu Chiến đang đi vào trong, hắn định nói với Tây Bạch là lúc nãy là hắn thất lễ, đáng lý ra trước khi đến phải thông báo trước một tiếng, muốn xin lỗi vì sự đường đột đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng Tây Bạch đã mất hút trong màn sương của Âm phủ. Tiêu Chiến rảo bước vào trong, thấy Vương Nhất Bác đang tựa trên đầu giường được Đông Thanh đút thuốc, hắn đi gần đến nhìn y thân thể yếu ớt mà có chút ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi...ngươi làm sao thế này?" Vương Nhất Bác hướng mắt về phía Tiêu Chiến, khó khăn nói: "Ta không sao đâu, chỉ là khảo sát ở cấm địa, bị mấy con quái thú trong đó tấn công thôi, thương tích này vài ngày liền khỏi."Tiêu Chiến đi đến gần hơn, Đông Thanh cũng đứng lên, tránh sang một bên, hắn kéo lấy tay y, hai ngón tay áp sát phần mạch nơi cổ tay, Vương Nhất Bác biết y muốn làm gì, muốn rút tay lại, Tiêu Chiến biết trước hành động của y, tay siết chặt hơn, trầm giọng: "Giữ yên!" Vương Nhất Bác nghe thấy lời của hắn liền không khán cự, ngoan ngoãn nằm yên cho hắn bắt mạch. Tiêu Chiến im lặng một lúc mới nói: "Bị thương nặng thế này mà ngươi dám nói không sao, kinh mạch gần như bị đứt, nguyên khí hao hụt, nguyên thần tổn hại, hơi thở lại yếu, gần như lúc có lúc không, ngươi đến cuối cùng đã bị gì vậy chứ, ngươi mạnh đến mức này, làm sao có thể bị thương nặng đến thế?"Vương Nhất Bác cười trừ, giọng nói yếu ớt: "Ta thật sự không sao, do bị đánh lén nên vết thương có chút nặng thôi, nghỉ ngơi vài ngày liền có thể tự hồi phục." Tiêu Chiến nhíu mày, quát lên: "Còn bảo là không sao, chán sống rồi à, Đông Thanh đỡ y ngồi dậy." Đông Thanh nghe theo lời hắn, giúp hắn đỡ y ngồi dậy, Tiêu Chiến đi vòng ra sau, trèo lên giường, ngồi xếp sau lưng y: "Ngồi yên đấy, nhắm mắt định thần một chút, tốt nhất là ngủ luôn cũng được." Tiêu Chiến cũng nhắm mắt định thần, tay trái của hắn nắm hờ lại, sau đó chầm chậm mở tay ra, ánh lửa đỏ trong lòng bàn tay hắn cháy bừng bừng, tay bên phải tiếp thêm linh lực vào ánh lửa. Hắn dần dần đưa đến giữa lưng Vương Nhất Bác, truyền ánh lửa vào trong người y, tay phải ngưng truyền linh lực điểm 2 huyệt trên vai để y ngất đi không cảm nhận được đau đớn, điểm thêm một huyệt ở giữa lưng để duy trì ánh lửa phục hồi vết thương, nối lại kinh mạch cho y.Tiêu Chiến xuống giường đỡ Vương Nhất Bác nằm xuống, hắn xoay qua nói với Đông Thanh: "Ta đi đến chỗ Ma Đế xin nước phục sinh để phục hồi nguyên thần và nguyên khí cho y, ngươi trông chừng y kỹ một chút, nếu y tỉnh lại cứ việc đánh y ngất, đừng nương tay hiểu không. Nếu y có biểu hiện đau đớn, ngươi cứ mặc y, không được truyền linh lực cho y hay làm bất cứ việc gì đấy!""Rõ!" Đông Thanh chắp tay, cúi thấp người, một phần vì muốn cảm tạ hắn, một phần vì tuân lệnh. Đông Thanh hôm nay thấy hành động này của hắn, mới biết là chủ nhân của mình không chọn sai người, trong lòng thầm mừng cho chủ nhân.Tiêu Chiến rời khỏi Diêm Dĩ An Điện, đi đến Hạ Cung tìm Ma Đế, Ma Đế ngồi ở Thập Sinh điện xem lại khế sinh tử mà Diêm Vương vừa đem đến, Tiêu Chiến thong thả đi vào, đám âm sai canh cửa thấy hắn liền cúi đầu hành lễ, mở kết giới cho hắn vào. Ngoạ Khổng chuông trong Thập Sinh cung run lên mấy hồi, Ma Đế bỏ khế sinh tử xuống, hướng mắt ra phía cửa, nhìn thấy bóng dáng của hắn, ông nhanh chóng rời khỏi án thư đi đến, giọng nói pha chút hờn dỗi, trêu chọc: "Ai đây? Chẳng phải là Phương Lĩnh Chi Hoan sao? Hôm nay Đại Thánh lại có thời gian ghé cái chốn chật hẹp này của ta à, không đến bên Thiên Đế gì đó nữa sao?" Tiêu Chiến đi đến cạnh ông, chậc chậc lưỡi: "Aisss, lão già người với Thiên Đế cũng như nhau thôi, không ai hơn ai mà, do dạo này con bận, rảnh sẽ chăm chỉ đến thăm người!"Ma Đế xoa xoa đầu y, tay chắp sau lưng, giọng nói đầy thâm ý: "Sao nào? Đến đây xin nước Phục Sinh đúng không?" Tiêu Chiến ngạc nhiên, thắc mắc: "Sao...sao người lại biết con cần nước Phục Sinh?" "Hahaha, con nói xem, tam giới này có ai để con có thể bận tâm ngoài tên tiểu tử Tam Cực chứ, đích thân đến đây đột ngột như thế, còn nói không phải vì tên tiểu tử đó xem." Ma Đế phì cười, vỗ lên trán hắn một cái, ông lúc này cũng muốn biết, đối với hắn Vương Nhất Bác quan trọng đến mức nào và đối với y Tiêu Chiến quan trọng đến mức nào. Hai tên nhóc chưa đủ lớn để hiểu chuyện, một đứa tự đả thương, đứa kia lại lo lắng không tiếc cả sinh mệnh, sau đó lại vì quá lo lắng mà tổn hại nguyên khí đổ bệnh, đứa khác lại sốt sắng đi tìm cách chữa trị. Kể ra cũng vừa buồn cười vừa đáng ngẫm."Con không phủ nhận đâu, là do y bị thương nặng lắm con mới đến xin người đó, người nhiều vậy cho con một ít cũng không có gì mà đúng không, Ma Đế đáng kính!" Tiêu Chiến đi đến gần hơn, ôm lấy cánh tay Ma Đế bắt đầu vứt liêm sỉ ra sau đầu nũng nịu với ông.Ma Đế thấy bộ dạng này của hắn, cười mãi không ngưng được, trò chuyện một lúc, Ma Đế đưa cho hắn một bình nước Phục Sinh, thêm mấy gói kẹo mứt mà ông vừa làm xong, túi này đến túi nọ, chất đầy tên tay hắn. Tiêu Chiến đa tạ Ma Đế rồi rời khỏi Hạ Cung, đi đến Diêm Dĩ An điện, Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ yên trên giường, Đông Thanh từ trong đi ra, thấy Tiêu Chiến đã về, vội vàng đi đến cầm mấy thứ trên tay giúp hắn, Tiêu Chiến chầm chậm đi đến bắt mạch cho y, Bắc Huyền, Nam Chu và Tây Bạch cùng nhau vào trong các, Nam Chu nhỏ giọng hỏi: "Đại Thánh, thế nào rồi?" Tiêu Chiến mỉm cười, nói với họ: "Không sao đâu, các ngươi yên tâm, kinh mạch và vết thương ở phía trong cơ thể hầu như đã hoàn toàn lành lặng lại, ta sẽ giải huyệt trên người y, khi y tỉnh chỉ cần uống nước Phục Sinh, nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ ổn." "Tốt, tốt rồi..." Cả bốn người thở dài, tảng đá nặng trong tim họ cuối cùng cũng được hạ xuống, cả bốn người cúi đầu, không biết đa tạ Tiêu Chiến thể nào cho phải, nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Chiến chẳng thiếu thốn thứ gì. Nam Chu ngập ngừng không biết nói thế nào thì bên đây Bắc Huyền đã vội quỳ một chân xuống, nói: "Đại....Đại Thánh, ơn cứu mạng này của ngài, chúng tôi không biết báo đáp bằng cách nào..."Tiêu Chiến đang xem kỹ lại tình hình của Vương Nhất Bác, nghe Bắc Huyền nói, chầm chậm xoay người lại, thấy Bắc Huyền đang quỳ trước mặt mình, hắn có chút hoảng xua xua tay lắp bắp nói: "Này....này đừng như thế, đứng lên đi ơn nghĩa gì, y vì ta nhiều lần như vậy, một chút này của ta có là gì, đứng lên đi!" Ba người còn lại cũng vội quỳ xuống, Tiêu Chiến khó xử không biết làm gì, vội vàng đi đến đỡ tất cả lên, nhưng họ chứ như tượng đã chôn chân tại chỗ, kéo lên cỡ nào nhất quyết không đứng là không đứng. Tây Bạch lùi về sau, dập đầu xuống đất: "Đ....Đại Thánh, lúc nãy là tiểu nhân thất lễ, là ngài đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như ta...""Không không, lúc nãy là lỗi của ta, ta đến mà không nói trước, là ta đường đột thiếu suy nghĩ. Đứng lên tất cả đứng lên đi!" "Ngài nghe chúng tôi nói hết đã, chúng tôi thật sự không biết nên báo đáp ngài thế nào, nhưng chỉ cần ngài muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi nhất định sẽ làm, dầu sôi lửa bỏng nhất định không từ nan." Nam Chu gấp gáp nói, họ biết Tiêu Chiến làm tất cả vì Vương Nhất Bác, nhưng cảm giác biết ơn trong lòng họ cũng tự đính chính rằng là Tiêu Chiến, nếu không phải hắn mà là người khác, chắc chắn sẽ không cứu chủ nhân của họ. Tiêu Chiến thở dài bất lực, hết gật đầu rồi lại lắc đầu, mấy câu cảm tạ đầy chân thành đó của họ làm hắn đau hết cả đầu, cuối cùng hắn chốt một câu hạ màn, bảo tất cả đứng lên và không được cảm ơn nữa, đã là trả ơn cho hắn. Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại được cho uống nước Phục Sinh, đúng như lời hắn nói, mấy ngày sau y liền khoẻ mạnh đi xung quanh làm việc công, cứ như trước đó chưa từng có bất kì vết thương nào.
________________19:10 ~ 792021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com