Bac Chien Hoan Tan Cung Cua The Gioi
Đông Thành ngày 17 tháng 8 năm 20XX, tại ngõ số 823 đường Nguyện Dương. 06:00|Cục điều tra hình sự|Tiêu Chiến từ phía Trang Diệt ở Tây Thành chạy về Cục điều tra, chiếc xe phân khối lớn rầm rú ầm ĩ ngoài đường, nhìn chẳng có chút tác phong nào của người làm cho bộ công an, chạy xe thì tùy theo tâm trạng, tăng ga hạ ga nhất thời. Mấy lần bị cả Bộ trưởng bộ cảnh sát giao thông mời lên đòi kỷ luật, thế mà hắn ở đó lại dương dương tự đắc như thể mình vừa làm được một chuyện hết sức có ích cho đời. Hắn đi đến cuối ngõ 823, đỗ xe ở trước cái căn nhà 6 tầng đồ sộ, cánh cửa gỗ cũ kỹ bằng mấy cây gỗ đen lâu năm quý giá, năm đó hắn đòi đặt Cục điều tra ở đây, cũng chẳng biết ai đi chọn cái cửa này. Xung quanh căn nhà cây thường xuân che kín cả mấy cái cửa sổ, cũng may tấm bản đề mấy chữ "Cục Điều Tra Hình Sự" treo trên cửa chính, nếu không có lẽ cũng đã bị mấy cái cành thường xuân leo tán loạn này che mất. Mà nói cũng phải, một tên lười nhác thiếu suy nghĩ như Cục trưởng Tiêu đây, làm gì mà để ý đến mấy cái chi tiết này, cũng không nhớ rõ cái lần cuối cùng mà hắn cho người đến cắt tỉa là lúc nào nữa. Trước cửa đặt hai cây hồng mai ở hai bên, là quà tặng của ai đó vào tết năm trước, do được ông Lăng chăm sóc tốt nên hiện tại vẫn còn ra hoa rất đẹp. Ông Lăng là người trực thuộc ở đây, ông ta chỉ là một người nông dân thường, làm việc ở đây đã hơn 40 năm, hắn cũng coi ông như một người chú trong nhà mà đối xử thật tốt, nhà ở, tiền lương, tiền thưởng...tất cả đều tốt hơn những người làm ở đây lâu dài.Đối với những người thường như ông và Giản Chỉ Yên thì sống đến trăm tuổi đã là phước trời ban, nhưng tiếc là Giản Chỉ Yên được chánh khâm giám của Thiên đình ban cho một ân huệ khi lập được công trong vụ án ngạ quỷ thảm sát liên hoàn vào tháng 2 năm trước, Tiêu Chiến cũng có mặt ở đó, không nói hai lời liền tự ra ước nguyện giúp cô, dưới đá Ngũ Sắc hắn nói: "Ba ngàn minh đăng thắp sáng đường về hoàng tuyền, âm hồn về với chốn quỷ, dương khí về với nhân gian, đời đời kiếp kiếp, nguyện được trường sinh bất lão!" Tiếng nói trầm ngâm của hắn dần dần cao giọng rồi nhỏ dần, đá Ngũ Sắc loé lên ánh sáng chói mắt, sau đó trong vô vàng màu sắc hiện lên, màu xanh lục lại tách riêng ra, bay đến phía bên Tiêu Chiến, hắn bắt lấy nó đem đến, đặt ngay trước trán Giản Chỉ Yên, linh lực sôi sục của nguồn sáng xanh chầm chậm thâm nhập vào trán cô, toả ra ánh sáng chói mắt rồi lụi đi. Sau đó Giản Chỉ Yên cảm thấy sự mệt mỏi mấy hôm nay bỗng chốc tan biến hết, trả lại một tinh thần sảng khoái lạ thường. Sau lần đó, Giản Chỉ Yên có thể không lo sợ mà đi điều tra cùng mọi người, chẳng có năng lực nào có thể giết cô, vì cô chính là sự trường tồn.Tiêu Chiến nhìn nhìn một lượt, mới quay sang rút chìa khoá xe, ôm cái nón bảo hiểm đen xì cùng với cái màu chiếc phân khối lớn. Hắn đưa tay đẩy cửa, thông thả đi vào, ở sảnh trước bày trí rất đơn giản, bên phải là bếp, bên trái là nhà kho, trước mặt là một bức tường to tướng đề chữ "Cục Điều Tra Hình Sự" bằng gỗ lim được lau chùi sáng bóng treo trên đó, ở phía dưới đặt cái tủ to, bên trong là mấy cái huy chương, bằng khen, bằng chứng nhận, giấy thông qua,...Nói chung là mấy thứ đồ linh tinh vừa có giá trị tinh thần lại vừa có giá trị kinh tế. Thế mà chẳng có tên trộm nào dám bén mạng đến đây lấy mấy thứ này đi, dù cho cửa có mở toang, bên trong chẳng có ai canh chừng, đến cả bỏ tiền ra thuê cũng không có tên nào dám đến.Có lần đó ấn tượng nhất, một tên âm binh đầu đinh đó chẳng biết từ phương nào mà chạy đến đây, đêm khuya lại lẻn vào, xui xẻo làm sao vừa lúc lấy thành công mấy thứ linh ta linh tinh đó, ra đến cửa lại gặp Tiêu Chiến mới đi nhậu cùng mấy ông anh trai không biết từ chỗ nào chui lên uống đến say bí tỉ, loạng choạng đi vào Cục.Cái tên trộm đó bẽn lẽn chầm chậm vượt ngang người hắn định chuồn đi, nào ngờ lại bị Tiêu Chiến uống đến lú cả não kéo vào trong. Còn lầm tưởng thành người của Cục, sai tên đó đi lấy cho hắn cốc nước, kéo tên đó luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất được một lúc thì nhân viên trong cục ùa ùa nhau từ cửa chính đi vào, sắc mặt tên trộm hết trắng rồi lại xanh, ba hồn bảy vía xuất ra khỏi thân thể lúc nào cũng chẳng hay. Trong lòng cũng chỉ thầm cầu mong họ lột da rút gân mình là đã may mắn lắm rồi. Khả Ngân là một nhân viên đời đầu của Cục, cô là một pháp y trẻ trong thời đại mới, năm đó là vì cô bị vu khống nên bị xử tử, cái chết của cô chính là bị dìm xuống nước cho đến chết, ngày thứ 49 cô rời khỏi nhân gian liền gặp được Quỷ gác cổng địa ngục, cũng là con quỷ duy nhất vừa có thể đi lại tự do giữa ba giới, tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn y như vừa chỉ tròn ba mươi, tam giới gọi y là Tam Cực Thiên Vương. Y là người giữ cái xác của cô không bị thối rữa và hồi sinh lại cho cô, gửi cô vào Cục điều tra này, cho đến nay cũng đã hơn bốn trăm năm, hai người cô quý trọng nhất, biết ơn nhất là Tam Cực Thiên Vương, và Phương Lĩnh Chi Hoan mất liêm sỉ Tiêu Chiến đó. Hiện tại mỗi khi ra khỏi cục cô đều phải trang điểm cho gương mặt thêm sắc hồng hào của người sống, vì bị chết đuối nên gương mặt cô có chút trắng hơn những cái xác thường, nơi vùng cổ tay cổ chân do năm đó bị trói nên để lại một vết hằn sâu tím sẫm. Cô mặc toàn những loại như áo hoodie, áo cổ lọ, tất cả các loại quần dài.....còn nếu mặt áo ngắn cô cũng khoác thêm cái áo măng tô ở ngoài. Cô là người đi vào đầu tiên, cũng là người nhận ra sự bất thường của Cục trưởng nhà mình, một bên tay nắm tay kéo người nào đó, miệng thì không ngừng lảm nhảm, cô liền nhanh nhẹn kéo theo Tử Huyền đi vào bên trong xem thật kỹ. Tử Huyền là Cục phó của Cục, là dơi cũng chẳng phải là dơi, chính xác là Công tước của tộc ma cà rồng, cái dáng người chỉ như một thiếu niên 18 tuổi, đôi gò má trắng hồng, tóc đen óng được vuốt ngược ra sau, thể hiện lên một dáng vẻ vô cùng chững chạc, nếu không biết chỉ tưởng là một cậu thiếu niên hay chuyên đi phá làng phá xóm, nhưng chẳng ai ngờ được, tính đến hiện tại cậu đã sống được hơn năm trăm năm, cậu là một bộ phận biến đổi gen của tộc, độ tuổi của người trưởng thành, thân thể của thiếu niên, là đặc điểm của những ma cà rồng được sinh ra cùng năm với cậu.Tử Huyền cùng Khả Ngân tiến đến gần hơn một chút, tên trộm lại sợ hãi vội quay mặt đi, Khả Ngân nhìn cái hành động đó cũng đủ biết tên này là ai, cô vội lùi hai bước hét lên: "Yaaaa, Mặc Vận...có trộmmmmm." Mặc Vận là một nam nhân thân thể cường tráng, là một đặc điều viên đặc biệt của cục, thân phận thật của anh ta là truyền nhân của Xi Vưu, cũng từng đại loạn thiên hạ, bị chính tay Tiêu Chiến thu phục về làm việc chung, nói là thu phục vậy thôi, chứ anh ta đã bao giờ thật sự phục hắn đâu, tính cách kiêu ngạo lạnh lùng của anh ta, thành công chọc điên Tiêu Chiến mấy lần. Anh ta nghe thấy Khả Ngân la toáng lên liền nhanh chân chạy vào trong, kìm được tên trộm định chạy đó lại, anh ta nhếch môi nói một câu không thể nào có thêm sự khinh bỉ hơn nữa: "Xó nào không chui lại lết xác vào cái chốn ngoạ hổ tàng long này, chê thở quá nhiều."Khả Ngân giật mình chốn sau lưng Mặc Vận sỉ vả tên đó mấy câu: "Ba đời nhà ngươi ăn dừa, ông cố nội ngươi ăn dừa, ông nội ngươi ăn dừa, cha ngươi ăn dừa, đến đời ngươi hưởng nghiệp." Tên trộm sợ đến nỗi không dám mở mắt, luôn miệng nói: "Các vị, các vị bình tĩnh, có gì từ từ nói, tôi chỉ là nhận tiền làm theo thôi, các vị tha mạng." Tử Huyền đã đi đến cạnh Tiêu Chiến, ngồi trên sofa xem xem mấy thứ trong cái túi đen của tên trộm, đột nhiên cậu phì cười: "Có gì thì ngươi đợi con sâu rượu này tỉnh đi, rồi hắn sẽ xử lí ngươi sau, mấy cái thứ mà ngươi lấy đối với chúng ta chẳng có nghĩa lí gì cả, nhưng không có nó, thì danh tiếng mấy trăm năm nay của Cục sẽ quẳng đi đâu chứ." "Ta sẽ trả lại hết, ta chỉ cần được sống thôi, ta sẽ trả lại hết mà." "Này, ta không cần ngươi trả lại, ta chỉ muốn biết ai sai ngươi lấy thôi, còn mấy cái thứ đó thật sự không cần ngươi trả, ta tự lấy được." Một giọng nói trầm khàn từ phía sau tên trộm truyền vào tai gã, làm cho gã sởn hết gai óc, tiếng nói đó dần dần lại đi xa hơn một chút, cho đến khi chỉ còn chút âm thanh cười tà mị như thể đang gặp một chuyện gì đó rất thú vị.Chiếc túi đen của tên trộm đột nhiên bị nhấc bổng lên, di chuyển đến hướng cửa mà không thấy một ai đang cầm nó, tên trộm liền đưa tay chỉ vào cái túi, lắp ba lắp bắp nói: "Nó.....cái túi....tự động....di chuyển.....nó, má ơi có quỷ....có quỷ.""Cục này mà có quỷ thì chỉ có con Quỷ Mạc Sầu này." Cái tên lúc nãy xách cái túi đen ra cửa, hiện tại cũng từ ở ngoài đó đi vào trong cùng mấy người khác, càng đến gần lại càng nhìn thấy rõ hình dáng của ông ta, vừa nói vừa chỉ vào Tiêu Chiến đang say đến không biết trời trăng mây gió gì ngủ trên sofa.Ông ta là Tổ Lãnh Thanh, một người sở hữu dị năng tàng hình, ông ta cũng là một điệp viên của Cục, nhiệm vụ là nghe lén, theo dõi. Đi theo sau là Diệp Tịnh Văn và Giản Chỉ Yên. Diệp Tịnh Văn là nhà nghiên cứu sinh vật học, Giản Chỉ Yên là người quản lí Cục, ngân sách, tiếp nhận và xử lí văn bản, thông tin hay vụ án mới, đồng thời cũng là người xử lí các báo cáo về những điểm tình nghi và chứng cứ để suy luật tội phạm. Thật ra thì việc xử lí báo cáo là của Tiêu Chiến, nhưng tên Cục trưởng này hằng này không có án gì liền lăn ra ngủ đến 9 giờ, đến Cục dạo một vòng rồi lại đi vào văn phòng ngủ tiếp, tối ngủ, trưa ngủ, chiều ngủ, sáng cũng ngủ, đôi khi có vụ mới vào lúc giờ hắn đang ngủ trưa, hắn liền lôi bảy bảy bốn mươi chín đời tổ tông của người ta ra chửi rủa một phen. Sau đó cũng an an ổn ổn mà xử lí êm xuôi mọi việc, tuy là sống mấy trăm năm, nhưng thể chất của hắn đặc biệt không tốt, vừa bị đau dạ dày, cũng rất dễ bị cảm. Hắn sống cũng lâu như vậy, nhưng cũng chẳng có ai biết hắn là ai, những người biết được hắn ở kiếp trước, một phần là chết đi, một phần là bị xoá đi kí ức, cái nghề nghiệp này của hắn, ngoài miệng là làm cho Bộ công an, nhưng nói thật ra thì nó chính là một loại mật vụ đặc biệt, cái đoàn mật vụ này cũng chỉ giải quyết mấy chuyện kì lạ mà nhân loại không thể tưởng tượng được, đặc quyền của họ là được tự do đi lại khắp mọi nơi và sự kính trọng họ được người trong nghề đặt lên hàng đầu.Tiếc là, tên này sống lâu nhưng chẳng tiến bộ hơn lúc trước phần nào, quậy banh tam giới, đảo lộn thiên địa, đôi khi nổi hứng chạy xuống âm phủ nằng nặc đòi gặp Diêm Vương cũng chỉ để uống trà, bay lên trời cũng chỉ xin một vò rượu của Thiên Đế, thần ma trong tam giới gặp hắn đều chạy trối chết, Phương Lĩnh Chi Hoan gì chứ, Đại Thánh Tam Giới gì chứ, chính là Đại Hoạ Tam Thiên còn đúng hơn. Mấy lần Thiên Đế gọi hắn lên cũng chỉ càm ràm về việc hắn kéo bè kết phái ăn chơi rượu chè, càm ràm nửa ngày đến cuối cùng lại đem hết mấy món ngon mà hắn thích cùng mấy vò rượu rồi tiễn hắn về, ông cũng nhiều lần nhận hắn làm nghĩa tử, hắn ậm ự rồi thôi, một tiếng nghĩa phụ cũng chẳng ra khỏi miệng, thế mà ông vẫn dung túng cho hắn làm loạn mà chưa có lần nào nghiêm túc trừng phạt.Quay lại lại hiện tại, tên trộm được ngồi ở sảnh chính uống trà ăn bánh đợi tên Cục trưởng lười nhác đó tỉnh lại, Mặc Vận thì lại không kiên nhẫn đến vậy, anh ta tiến đến chỗ Tiêu Chiến, mấy người ngồi gần đó đủ biết anh ta định làm gì, Tử Huyền ngồi kế bên liền nhanh chóng chặn ngang, nói: "Mặc Vận, có gì từ từ nói, ngươi đập một cái hắn ngủm luôn rồi sao, tới đó là thần ma Tam Giới ùa vào đây tìm chúng ta xử lí là coi như xong đó." "Ta sợ bọn đó chắc, ngươi đừng có tự mình doạ mình." Mặc Vận đứng trước mặt thân hình bé nhỏ của Tử Huyền, hạ mắt xuống nói."Này, nói chuyện thì đừng nhìn đỉnh đầu của ta. Hắn nhìn thì tưởng không được lòng người, mà thật ra là con cưng Tam Giới đó, ngươi không nhớ lần đó hắn đi đến phương Bắc một chút thôi mà Thiên Đế, Ma Đế, chư thần ma quỷ muốn đào cả Tam Giới lên để tìm hắn, cuối cùng thì sao, cuối cùng thì hắn lại thản nhiên mà trở lại trước sự ngỡ ngàng của tất cả, lần đó suýt nữa chúng ta còn bị giam vào Luẫn Không Ngục đó." Diệp Tịnh Văn ôm chiếc iPad lướt lướt, bổng dưng sau lưng lại lòi ra chín cái đuôi hồ ly, Giản Chỉ Yên một bên xem xét mấy cái văn án gần đây đã giải quyết, một bên vỗ vỗ vai của Diệp Tịnh Văn, Diệp Tịnh Văn liền thu mấy cái đuôi lại, nói: "Luẫn Không Ngục, không...ta không muốn vào một lần nữa đâu nhá, đi thẩm tra một vòng năm đó thôi mà còn ám ảnh đến bây giờ.""Tên Nhát Gan là biệt danh để dành riêng cho ngươi đó." Tổ Lãnh Thanh một bên nhấp trà, một bên lật cuốn sách cổ xem, nhàn nhạt mà châm biếm Diệp Tịnh Văn một câu."Này, Lãnh Thanh pha giúp ta ly trà giải rượu." Đột nhiên Tiêu Chiến bật dậy rất tỉnh và nói, cái hành động nhỏ đó thôi mà khiến cả Cục giật mình đến trợn mắt, quả thật người đời nói cũng không sai, người doạ người cũng chết...Có điều, hắn đâu phải người. Tổ Lãnh Thanh đi đến quầy bếp pha cho hắn ly trà, vừa đưa đến hắn liền thổi nhẹ vài cái, tu một hơi hết sạch, giống như hàng trăm năm nay hắn không uống nước vậy, Tổ Lãnh Thanh chưa kịp nói "cẩn thật bỏng" thì ly trà đã cạn. Hắn chép chép miệng, chỉnh chỉnh lại quần áo, Mặc Vận khinh bỉ ném cho Tiêu Chiến một câu: "Như ma như quỷ." "Này Vận Vận, ta và ngươi đều là một loại đấy." Tiêu Chiến nhìn anh ta, nở một nụ cười chẳng thể gian hơn."Đừng gọi ta như thế, sinh trước ngươi ba năm đấy." Mặc Vận chẳng để hắn vào mắt mà nói, nếu kêu anh ta kính trọng một người trong Cục này, thì anh ta thà kính trọng tất cả chứ không kính trọng tên Cục trưởng vô liêm sỉ này. "Xùy, được rồi đến chuyện của cậu, thế nào ai thuê cậu đến đây, thật là...lấy đồ của Cục mà vẫn còn bình thản thế này sao? "Hắn quay sang nhìn tên trộm vẫn bình thản ăn bánh uống trà xem kịch, không ngờ bị điểm mặt liền vội đứng lên, đến cả thở mạnh còn không dám, tên đó cũng thầm nghĩ, tại sao người trong Cục này có thể nói chuyện với hắn mà bình tĩnh thế được chứ, với cái ngữ điệu lúc nãy thôi đã khiến tim tên trộm dường như dừng lại mấy nhịp, tóc gáy cũng dựng hết cả lên, cái khí chất áp đảo đó, cảm giác như bản thân sẽ chẳng toàn thây mà rời khỏi đây. Thôi thì nên khai thật, biết đâu lại được thả đi cũng may."Là giáo sư Kim, ông ta....ông ta nói ở đây vừa lấy đi rất nhiều vật của viện thí nghiệm, đều là cổ vật của các điều tra viên. Nên đã thuê tôi đến lấy, thật đó...tin tôi được không, ông ta bỏ ra năm ngàn tệ, thuê tôi, tôi thật sự không biết gì hết.""Ờ, thật là vậy á hả? Mà giáo sư Kim là ai?" Tiêu Chiến gãi gãi đầu, hắn có quan hệ rộng điều đó là thật, nhưng hắn không chắc chắn là mình nhớ hết mấy tên đó, đôi khi không muốn gặp nhau, mà lỡ đâu nhân duyên vô cớ lại cho chạm mặt nên cũng chỉ đành vui cười ra mặt cho có lệ, chứ ở phía sau là đang thầm chửi rủa người ta. Giản Chỉ Yên lật lật gì đó, ném qua cho Tiêu Chiến một tập hồ sơ, cô không mặn không nhạt nói: "Giáo sư Kim - Kim Chuẩn, chủ khoa sinh học nghiên cứu, lại là phó giáo sư nghành khảo cổ, ông ta làm trong viện nghiên cứu ở Tây Thành, một nhà nghiên cứu tài giỏi người người kính phục, nắm trong tay viện nghiên cứu Tây Thành tính đến nay cũng đã được 11 năm, nhà có một vợ hai con, vợ ông ta là giáo viên trường đại học Kì Thiên ở Nam Thành. Con trai trưởng là Kim An học công nghệ thông tin, vừa ra trường 3 năm trước, hiện tại cũng là một hacker khá có tiếng tăm. Con gái là Kim Tư Nguyệt, vẫn còn là sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ." "À, là một ông anh rể." Tiêu Chiến vuốt vuốt cằm, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không, suy tư một việc gì đó, Tử Huyền ngồi kế bên, vỗ vỗ vai hắn thì thầm: "Lại là một ông anh rể của ngươi à, nói cho lão xem ngươi đã có bao nhiêu anh rể." "Anh rể đó ta cũng chẳng biết là kết nghĩa khi nào nữa, con quạ đen nhà ngươi đừng có châm chọc ông này ông nọ với ta." Tiêu Chiến phất phất tay với Tử Huyền. Tử Huyền tức giận lộ răng nanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão đây là dơi, không phải quạ, ngươi gọi bậy thì đừng trách ta." "Tên đó thả hắn về đi, à quên lấy tiền mà anh rể Kim gì đó thuê hắn làm tiền bồi thường hắn đập bể cái tủ." Sau đó Mặc Vận và Tử Huyền nghe lời hắn mà vô sỉ trấn lột hết mấy ngàn tệ trong ví của tên trộm, bởi vậy ở chung với Tiêu Chiến quá lâu, cái loại virus vô sỉ đó cũng bị lây nhiễm theo.Trở về thực tại, Tiêu Chiến đi vào trong liền đụng trúng Giản Chỉ Yên đang hớt ha hớt hải chạy ra, vừa thấy hắn cô đã vội nói: "Có án mới, ở đại học Kì Thiên Nam Thành.""Gì cơ, chẳng phải có người ở đó xem chừng sao, đợi đến có án mạng còn không điện đến, mấy tên này làm ăn kiểu gì đây, chán thật." Tiêu Chiến nghe Giản Chỉ Yên nói, hắn đưa tay vò đầu bứt tóc, bất lực với cách làm việc của mấy tên điệp viên.Tử Huyền đi theo sau lưng Mặc Vận đến Cục, vào bên trong đã thấy Tiêu Chiến đang đi qua đi lại đợi điện thoại của ai đó, Mặc Vận và Tử Huyền vừa tiến vào trong vài bước đã nghe tiếng Tiêu Chiến nói: "Này này, làm ăn gì mà sống nhăn thế hả, đã bảo có biến liền thông báo mà, đợi đến án mạng nhà trường gọi thẳng đến Cục rồi, có muốn ông đây cho một trận không hả, đừng ỷ cấp cao thì có thể đơn giản hoá mọi việc nhá."Mặc Vận đứng bên ngoài nghe hắn nói, liền đột ngột dừng lại làm Tử Huyền đâm sầm vào lưng anh ta, Mặc Vận được một cú đau nhưng vẫn phải nhịn xuống, quay sang hỏi Tử Huyền: "Này, hắn là cấp dưới hay ông nội ngươi ta thế?" Tử Huyền nghe câu hỏi của Mặc Vận xong liền đứng trầm tư một lúc, sau đó dường như là hiểu ra gì đó liền vỗ lên vai Mặc Vận một cái nói: "Không phải ông nội, mà là ông cố của ông cố nội." Mặc Vận được thông não cũng gật gật đầu tỏ vẻ đã tiếp thu được, bên ngoài hai người còn đang load, bên trong Tiêu Chiến đã dập máy chửi con mẹ nó rồi hùng hổ đi ra ngoài, Khả Ngân ôm tập hồ sơ thấy hắn đi liền hỏi: "Ngươi đi đâu đó?""Đi đến Đại học Kì Thiên, ông đây không đến, tháng này các ngươi xác định tăng ca không lương." Nói rồi Tiêu Chiến sải bước nhanh ra ngoài cửa, không quên dặn thêm vài người một chút đem theo vài thứ để ghi chép, khám nghiệm...Hắn vọt nhanh ra ngoài, phóng lên con ngựa chiến đen xì lì đỗ sẵn ở một góc, đội mũ hẳn hoi liền rồ máy phóng đi. _________
20:10 ~ 2172021
20:10 ~ 2172021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com