Bac Chien Hoan Ta Xuyen Thu Sai Cach Roi
Tiêu Chiến đóng lại máy tính xoa xoa hai mắt của mình. Anh nhìn chiếc máy tính cố kìm nén mở nó ra cuối cùng vẫn là ngồi trở lại bàn. Chẳng may anh làm đổ cốc nước nhưng cũng không để ý lắm lấy giẻ lau qua loa rồi mở máy lên.Anh đang theo dõi một cuốn tiểu thuyết, không biết là tác giả có thù với anh không nhưng mà trong đó có nhân vật mang tên giống anh cho dù là họ cũng giống. Hiện tại anh đã đọc đến đoạn nhân vật tên giống anh trả giá cho việc xấu xa bản thân đã làm. Tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng mà cái kết của nhân vật này thật khiến anh lạnh người, ăn rất nhiều kẹo đồng ăn xong còn ngã từ trên tầng cao xuống chết không nhắm mắt.Quá đáng sợ, anh không thể tin được nhìn mấy dòng miêu tả cái chết này bỗng cảm thấy có chút ê ẩm cả người. Anh muốn đọc cái kết của nam nữ chính vì vậy lướt xuống đọc tiếp.'Bíp'"Haiz lại hết pin rồi, phiền ghê, mới sạc hồi chiều mà ta."Máy tính báo hết pin nhưng anh cũng không dời mắt khỏi màn hình, anh lần mò cục sạc ở bên cạnh, sau khi cắm vào máy thì cúi người tìm ổ điện.Hai mắt anh vẫn đăm đăm nhìn màn hình máy tính, bỗng anh cảm thấy một cảm giác đau nhức chạy khắp toàn thân, tiếp đó hai mắt anh dần dần trở nên mờ ảo.'Rầm' thân thể anh ngã vật xuống sàn nhà, trước khi nhắm mắt anh lờ mờ thấy rõ ổ điện vẫn đang tí tách vang lên tiếng nổ nhỏ , cốc nước ban nãy đã đổ lên ổ điện một phần mà vừa hay trúng phải phần bị hở điện.Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi anh chỉ niệm một câu trong đầu: lũ chuột chết tiệt.. . .Tiêu Chiến mở bừng mắt ngồi phắt dậy."Ai da." anh hít vào một hơi, mẹ ơi sao con bị điện giật mà eo đau vậy mẹ?Anh đưa tay xoa xoa cái eo già của mình, nhưng anh đột nhiên thấy có gì đó không đúng lắm anh nhìn xung quanh căn phòng, đây không phải là phòng ngủ của anh.Hơn nữa phòng anh không mát mẻ vậy. Khoan đã!!!Mát!?Tiêu Chiến cúi đầu thì trừng to mắt. Quần áo đâu rồi?Cả người không một mảnh vải, à không có cái chăn che chắn rồi nên cũng không hẳn là không mảnh vải. Nhưng đó không phải trọng điểm, anh căng thẳng nuốt nước miếng khi nhìn thấy dấu vết trên người mình, cái đầu cứng ngắc như rô bốt chầm chậm nhìn sang bên cạnh."Aaaa, cậu là ai?"Anh giật mình lùi lại nhìn người bên cạnh, ngay cả người đau nhức cũng bị vứt qua một bên. Người kia bị tiếng hét của anh đánh thức, mở mắt ra nhìn anh một cách hung ác.Bỗng nhiên có hàng loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu của mình, Tiêu Chiến ôm lấy đầu của mình không ngừng run rẩy.Sau vài phút anh không còn ôm lấy đầu mình nữa nhưng hai vai anh còn run dữ dội hơn lúc nãy. Anh biết đây là đâu rồi, anh xuyên vào cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt đọc trước khi bị điện giật chết và hơn hết anh thành nhân vật nam trà xanh bị chết thảm kia.Nghĩ tới cái chết của mình trong tương lai anh không ngừng được nỗi sợ hãi chỉ có thể tự trấn an trong lòng.Không sao, không sao, còn thở còn gỡ được. "Hừ, đừng diễn nữa, anh muốn gì thì nói thẳng đi."Tiêu Chiến nghe vậy thì ngẩng đầu, người này chính là Vương Nhất Bác nam chính bá đạo của cuốn sách này. Mà anh đêm qua mới vừa hạ thuốc người ta rồi còn lăn giường với hắn. Đây chính là khởi đầu cho sự chán ghét của nam chính dành cho 'Tiêu Chiến' sau này.Anh cố gắng nhích lại gần ở trước mặt hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cười gượng gạo:"Ha ha, Nhất Bác anh nói cái này anh không cố ý, em tin không?"Vương Nhất Bác gằn từng chữ nói: "Tin, đương nhiên là tôi tin."Còn chưa kịp yên lòng thì hawne nói thêm: "Tin anh hạ thuốc tôi."Tiêu Chiến run rẩy lắc đầu nguầy nguậy: "K...không phải đâu, cái này là ngoài ý muốn ngoài ý muốn thật đó."Hiện tại anh đang cố gắng không thể gây ấn tượng xấu để sau này ăn mấy viên kẹo.Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm không tin, hắn đứng dậy cầm lấy quần áo mặc chỉn chu lại nói: "Anh đừng tưởng làm vậy có thể khiến độ nổi tiếng tăng cao, tôi quá xem thường độ bỉ ổi của anh rồi."Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, nhưng đột nhiên anh nhớ tới gì liền hét: "Đừng mở cửa."'cách'Hoàn toàn đã chậm, cửa vừa mở ra đã có một đám phóng viên nhao nhao chụp ảnh, hỏi tới hỏi lui: "Vương Nhất Bác cậu và Tiêu Chiến là quan hệ gì vậy? Lẽ nào thật sự hai người có quan hệ không thể công khai? Hai người thật sự là gay sao? Có phải vì sợ dư luận nên hai người cật lực che giấu chuyện này?....."'sầm'Vương Nhất Bác đen mặt đóng rầm cửa lại , ánh mắt bốc lửa nhìn anh: "Tiêu Chiến anh còn nói đây là hiểu lầm không? Phóng viên cũng gọi đến, nếu có người nói với anh đây là trùng hợp thì anh tin hay sao? Tin không hả?"Tiêu Chiến hoá đá, anh co người lại gục mặt xuống đầu gối miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong thật rồi, lần này mình xong đời rồi, mẹ ơi con biết ơn mẹ sinh ra con, nhưng con sắp từ biệt cơ thể này để đi rồi mẹ ơi, con sắp thành xác sống rồi..."Vương Nhất Bác tức giận đi lại kéo lấy anh tay anh hét lên: "Tiêu Chiến anh còn ở đó tỏ vẻ đáng thương cái..."Vương Nhất Bác tiếng nói im bặt lại, hắn không thể tin tưởng nhìn anh, anh vậy mà lại khóc ? Tiêu Chiến hiện tại cũng không biết mình đang làm gì chỉ là theo bản năng nghĩ tới kết cục của mình sau này nước mắt anh liền không ngăn được.Bị điện giật chết thì thôi đi, còn cho người ta sống lại để bị bắn chết nữa. Anh không sợ chết nhưng mà cái chết định sẵn của anh khiến anh cảm thấy sợ hãi tột độ, nghĩ tới từng viên đạn sẽ ghim vào cơ thể mình anh liền cảm thấy đau, sâu trong não bộ anh luôn nghĩ về hình ảnh đó. Thà rằng bị điện giật cả trăm cả nghìn lần còn hơn ăn 10 viên đạn.Vương Nhất Bác há miệng nhưng lại chẳng thể nói gì, hắn đang tức giận mà cố tình hiện tại lại không thể trút giận ra bên ngoài.Tiêu Chiến thấy hắn tức giận nhìn mình chằm chằm, tay còn đang nắm chặt tay anh anh liền cảm thấy sợ hãi, anh nức nở nói: "Anh sai rồi...hưhuhu...đừng có làm vậy mà oaoaoa....đau....hưhu....mẹ ơi cứu con...huhuhu...."Vương Nhất Bác nghe vậy thì buông tay ra, hắn nghĩ anh bị hắn làm đau mà không biết tâm trí anh là đang nói đừng có gọi người đánh anh.Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh anh khó chịu nói: "Anh khóc lóc cái gì kẻ nên khóc là tôi, tôi bị anh gài, còn nữa nghĩ cách đuổi đám phóng viên đó đi, anh làm một diễn viên hết thời cũng không nên vì độ nổi tiếng mà dùng cách này."Tiêu Chiến đã ngừng khóc nhưng vẫn thổn thức: "K...không đuổi được, a...anh không biết cách đuổi họ... anh... anh...""Ngừng." Vương Nhất Bác kêu anh im lặng còn hắn lấy điện thoại ra xem thử tình hình.Quả nhiên tin tức đã nhanh chóng xuất hiện, hơn nữa hình chụp còn khá rõ nét, mặc dù anh ở phía trong nhưng vẫn nhìn rõ mặt. Hắn đau đầu xoa giữa mày, chuyện tới nước này xem ra chỉ có thể tạm đích thân ra đó rồi chạy đi.Hắn nhắn một dòng tin nhắn rồi chờ đợi.Mà Tiêu Chiến cũng không dám nói năng gì anh chỉ có thể cố hết sức làm giảm chỉ số tồn tại của mình rồi mặc đồ cẩn thận vào.Đời anh coi như hoàn toàn chấm dứt. Anh đã xuyên thư sai cách mất rồi. Thà cho xuyên làm xác chết còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com