TruyenHHH.com

Bac Chien Hoan Dao Hoa Tieu

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi mẹ Tiêu được xuất viện đã quay về lại Bắc Kinh. Trong thời gian trước đây mẹ Tiêu sống cuộc sống không được thoải mải, luôn trong hoàn cảnh chật vật khó khăn nên Tiêu Chiến muốn mẹ về sống chung với mình để chăm sóc. Thế nhưng, ba mẹ Vương lại muốn mẹ Tiêu ở cùng với hai người để bầu bạn tuổi già với nhau. Thuyết phục mãi Tiêu Chiến mới thuận lòng.

Cuộc sống của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn tiếp tục với guồng quay vội vã, cùng phấn đấu với mục tiêu của cả hai đặt ra.

.

.

.

.

Hai năm sau.

.

.

Vương Nhất Bác mở rộng cửa đi vào nhà.

TV tinh thể lỏng trên tường cách âm phòng khách lầu một, trận đấu F1 kịch liệt tràn ngập khói thuốc súng.

Hít hít mũi, hai dấu ngoặc nhỏ trên gương mặt đẹp trai của Vương Nhất Bác hiện lên, xoay người hướng vào nhà bếp.

Vương Nhất Bác hai tay khoanh trước ngực, tựa ở cạnh cửa nhìn Tiêu Chiến mang tạp dề bận rộn trong bếp.

- Thơm quá a, làm cái gì vậy?

Cầm lấy một đĩa cá màu sắc hấp dẫn, mùi hương thơm ngát, cánh hoa đỏ au rãi lên, Tiêu Chiến gỡ tạp dề xuống, mỉm cười nhìn hắn.

- Là món cá mà em thích nhất đấy.

Vương Nhất Bác bước tới hôn lên đôi môi bảo bối của mình.

- Tiêu đại luật sư của em là nhất.

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác, để đĩa cá lên bàn.

- Còn không mau phụ anh dọn cơm lên, ở đó mà nịnh nọt hả cảnh sát Vương!

Vương Nhất Bác lập tức đứng nghiêm trang, tay phải giơ lên trước trán làm động tác chào.

- Yes sir!

Tiêu Chiến lắc đầu với cái tính trẻ con của hắn.

.

.

Vương Nhất Bác tay trái cầm một cái muỗng, tay phải một đôi đũa, hai tay đều sử dụng, một miếng cá, thêm một muỗng canh, nuốt vào cực nhanh.

Tiêu Chiến nhíu mày.

- Ăn từ từ, không có ai giành đâu. Thói xấu ham ăn của em vẫn như vậy.

- Hắc hắc... Ai bảo Chiến ca tay nghề tốt như vậy a, mỗi lần đều thiếu chút nữa cả đầu lưỡi cũng nuốt vào.

- Ồ, để cho cảnh sát Vương lo nghĩ như vậy, anh sau này không nên vào bếp nữa.

Vương Nhất Bác thoáng chút hóa đá, thấy Tiêu Chiến híp mắt, gian xảo nhìn hắn, liền cười gượng buông muỗng xuống, cố gắng cầm đôi đũa trưng bày bộ dáng ăn từ tốn.

Tiêu Chiến nâng mi cười nhẹ, cậu ăn xong chén cơm, đặt đũa xuống, đi lên trên lầu tắm.

Vương Nhất Bác chờ Tiêu Chiến đi khuất không thấy nữa, ngay lập tức liền cầm lấy cái muỗng một lần nữa bắt đầu ăn như bão táp, nhanh chóng tiêu diệt sạch toàn bộ thức ăn trên bàn.

Cầm chén đã rửa xong úp lên cho ráo nước, Vương Nhất Bác cũng lên lầu. Phòng sách còn sáng đèn, Tiêu Chiến ngồi trên giường, laptop để trên đôi chân thon dài, cậu đang nghiên cứu tư liệu để chuẩn bị cho vụ kiện sắp tới.

Mái tóc đen còn đọng nước, thấm ướt áo ngủ màu xanh đen.

Vương Nhất Bác thấy vậy liền vào phòng tắm cầm theo chiếc khăn đi ra, bước đến bên giường. Trùm lấy mái tóc ẩm ướt, nhẹ nhàng chà xát. Nâng lên một lộng tóc tinh tế mềm nhẹ, nhàn nhạt thoang thoảng mùi thơm.

- Kỳ quái, đều dùng cùng mọi thứ như nhau, thế nào anh lại thơm như vậy?

Nói xong liền cúi người xuống ngửi ngửi.

- Tóc thơm.

Tiến đến bên mặt Tiêu Chiến giả bộ làm động tác ngửi ngửi.

- Mặt cũng thơm.

Đem mặt chôn ở vết hõm trên vai, lê nhẹ, hơi thở nóng rực phả vào trên chiếc cổ tinh tế duyên dáng của Tiêu Chiến.

- Trên người càng thơm.

Tiêu Chiến một tay vỗ vào sau gáy Vương Nhất Bác, chỉ một động tác đẩy ra đã làm tên cảnh sát háo sắc động dục.

- Tiêu Chiến....

- Trên người em trái lại thối lắm, đi tắm đi.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác tỏa sáng ngời. Tiêu Chiến không có cự tuyệt! Tận dụng thời cơ, khó có lần sau. Vương Nhất Bác "Vụt" thoáng cái chạy ào vào phòng tắm.

.

.

.

Trên người nước cũng không thèm lau khô, tại bên hông quấn quanh một cái khăn tắm, Vương Nhất Bác từ phòng tắm chạy ra, từ phòng tắm đến phòng ngủ để lại từng dãy dấu chân to kèm theo nước vương vãi.

Đẩy cửa phòng ngủ ra. Bên trong đèn bàn bên cạnh đầu giường được bật sáng. Tiêu Chiến phía sau lót một chiếc gối tựa ở đầu giường ngồi đọc sách.

Sắc vàng nhu hòa từ ngọn đèn chiếu vào gương mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến, đổi lại càng tôn thêm làn da tinh tế như ngọc, non mềm trơn bóng, lông mi tinh mịn khép nhẹ để lại bóng mờ nhàn nhạt trên mặt, thỉnh thoảng chớp nhẹ run rẩy một chút. Hai chân thon dài giấu ở trong lớp áo ngủ xanh đen, chỉ lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh gầy nhỏ.

Vương Nhất Bác đi qua, ngồi ở bên giường, tay phải chạm lên mắt cá chân, sờ theo chân nhỏ tiến dần lên trên, từng chút tiến vào trong áo ngủ .

Đôi chân dài nhỏ khỏe mạnh của Tiêu Chiến, da trơn mịn, hình dáng ưu mỹ. Dẫn tới ngón trỏ Vương Nhất Bác đại động, một đường vuốt ve vân vê đi tới.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác thân thể ngừng lại, đôi mắt thâm thúy, hai dấu ngoặc lộ ra, âm thanh trầm xuống.

- Sao vẫn còn mặc đồ... Tiêu Chiến, em hẳn là tắm quá nhanh có đúng không?

Tay liền hướng qua hai chân mà sờ sờ tiếp.

Tiêu Chiến đè lại cái tay không an phận trong áo ngủ, buông quyển sách trên tay, giương mắt nhìn đôi mắt có ý đồ rõ rệt của Vương Nhất Bác, khóe miệng nhẹ giương lên.

- Rất vui sao?

Người nào đó không có tiền đồ vội vàng gật đầu.

Khóe miệng Tiêu Chiến lại câu dẫn ra một độ cong lớn hơn nữa.

- Muốn tiếp tục?

Vương Nhất Bác liều mạng gật đầu.

- Được. Trả lời vấn đề này, trả lời được thì thưởng, đáp sai thì...

Đem tay Vương Nhất Bác đẩy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ con của Tiêu Chiến cười rất ngây thơ.

- Sofa thẳng tiến!

Thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt biểu lộ phiền muộn, Tiêu Chiến trong lòng vui vẻ đem áo ngủ mới vừa bị Vương Nhất Bác làm loạn khép lại, che kín.

- Ngày hôm nay là ngày mấy?

- Ngày hôm nay là ngày 14...

Vương Nhất Bác nhíu mày thận trọng suy nghĩ. Thấy Tiêu Chiến đắc ý rồi lại mang theo vẻ mặt thất vọng, vùng xung quanh lông mày của Vương Nhất Bác càng nhăn càng chặt, như suy nghĩ mãi không ra được, cuối cùng từ bỏ, bước xuống giường đi về phía cửa.

Tiêu Chiến cau mày ngồi dậy.

Vương Nhất Bác bước tới cửa đột nhiên xoay người, vẻ mặt đầy xấu xa mà dựa lưng vào cửa, sau đó từng bước một đi trở về bên giường, Tiêu Chiến nhướng mi ngồi ở trên giường, nghiêm túc mở miệng.

- Vương Nhất Bác, em thật không nhớ hay sao?

Ngay sau đó khuôn mặt đang nhăn nhúm của Vương Nhất bỗng chốc biến thành sắc lang cười đến nở hoa, nhanh như hổ đói vồ mồi nhào lên trên người Tiêu Chiến, hai cái móng vuốt gắt gao ôm lấy thắt lưng gầy gầy của Tiêu Chiến, trên cái bụng phẳng phiu kia mà cọ a cọ.

- Tiêu Chiến... Chiến ca~~ chuyện có liên quan tới anh thế nào em lại quên được? Thưởng cho em đi? Thưởng đi?

- Thưởng cho em một tháng ngủ sofa. Ai bảo em đùa giỡn với anh.

- Chiến ca ác quá....

Vương Nhất Bác nghe xong, khóc không ra nước mắt, ăn vạ trên người Tiêu Chiến không buông.

Tiêu Chiến đắc ý cười khẽ, đưa ta chỉ chỉ lên đầu giường, đem mấy cái vòi bạch tuộc trên người gỡ xuống.

Vương Nhất Bác kéo ngăn tủ ra, kinh ngạc mà nhìn thứ gì đó bên trong, ngẩng đầu vẻ mặt hiện lên biểu tình không thể tin tưởng.

Tiêu Chiến bị biểu tình của Vương Nhất Bác chọc cho cười khúc khích, tay liền từ ngăn kéo lấy ra một thứ để trên tay thưởng thức.

Là một cái còng tay tình ái được tinh chế khéo léo, ánh kim loại bạc dưới ánh sáng màu của ngọn đèn hiện ra một thứ ánh sáng nhạt đến mê người, đó là một cái còng tay được bọc thêm một tầng da lông nhung màu hồng nhạt, nằm ở trên ngón tay dài mãnh trắng nõn của Tiêu Chiến liền trở nên dị thường khả ái. Con mắt lấp lánh, ranh mãnh mà liếc về phía Vương Nhất Bác đang hóa đá.

- Cảnh sát Vương chắc thường sử dụng không ít lần thứ này chứ? Anh ngày hôm nay cố ý tìm nó để làm cho Cảnh sát Vương có được những ký ức ngọt ngào, sung sướng, chịu không?

Vương Nhất Bác vẻ mặt không tin nổi.

- Chiến ca... Em, em không cần cái này được không?

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhướng mi.

- Không!

- Vậy, vậy em đổi lại, hôm nào dùng được không?

- Không.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, cười khổ ngồi ở bên giường, đưa tay ra.

Đôi môi hồng hồng của Tiêu Chiến nhếch lên đến tà mị, ngón tay dài nhỏ kia mở cái còng ra, "cách" một tiếng, bao lấy... cổ tay của chính mình...

Vương Nhất Bác trừng mắt to, nhìn Tiêu Chiến lắc lắc cái còng hồng nhạt lông xù trên cổ tay kia. Lớp hồng nhạt mềm mại bao lấy cổ tay tinh tế trắng như sữa của Tiêu Chiến, thật là quá đẹp, quá dụ hoặc mà.

Tiêu Chiến đưa tay đem vòng còng còn lại "Cách" một tiếng khóa lại trên cái thanh trang trí ở đầu giường, rút ra chìa khóa nhỏ xinh xắn tinh xảo. Đôi môi hồng hơi hé ra, đầu lưỡi hồng nhạt chậm rãi dò xét đưa ra, đem cái chìa khóa nhỏ kia đặt ở mặt trên của chiếc lưỡi, ánh bạc kết hợp với lớp nước trên mảnh thịt hồng, cảnh xuân tươi đẹp đến nói không nên lời, lại chậm rãi cuốn lấy rồi thu lại.

Toàn bộ quá trình dằn vặt người khác đầy thong thả, dẫn theo đôi mắt Vương Nhất Bác càng ngày càng sáng, ánh mắt càng ngày càng nóng bổng, không kềm chế được mà nuốt nước bọt "ực" rõ to, hai dấu ngoặc càng ngày càng lớn.

Vươn tay xoa xoa gương mặt đẹp trai bức người của Vương Nhất Bác, lướt qua cái cằm tạo nên chút xúc cảm thô ráp làm lòng bàn tay hơi ngứa, Tiêu Chiến tiến lại gần chủ động hôn lên đôi môi lành lạnh của Vương Nhất Bác.

Môi lưỡi dây dưa, trao đổi mật dịch trong khoang miệng đối phương. Tiếng hô hấp nặng nề xen lẫn tiếng nước dâm mỹ "Tách tách", từ trong nơi môi lưỡi nghiền nhau mà làm người khác mặt đỏ tim đập. Cố sức mà cắn mút, kích động mà cọ nghiền, triền miên mà hút liếm, hai người sức lực ngang nhau như thú vật triền đấu, nhất định phải cấu xé nát vụn đối phương mới bằng lòng bỏ qua.

Một lúc lâu, hai người mới tách ra.

Vương Nhất Bác há miệng, phun ra cái chìa khóa nhỏ lấy được từ trong miệng Tiêu Chiến. Dính dính nước bọt hai người, cái chìa khóa màu bạc sáng lên ánh nước trong suốt. Vương Nhất Bác nhếch miệng, cười đến thấy răng không thấy mắt. Giọng trầm thấp khàn khàn.

- Bây giờ tới lượt em quản?

Tiêu Chiến cong môi cười nhẹ, lui người lại tựa ở đầu giường. Hơi thở bất ổn, sắc mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, nốt ruồi dưới môi càng đen bóng cũng theo độ cung của khóe môi mà cử động, khiến cậu càng thêm tà mị, đôi mắt ánh nước trong veo. Áo ngủ do trong lúc hôn mãnh liệt bị Vương Nhất Bác nhào nặn đến trên mặt có thêm nhiều nếp nhăn, lộ ra trước ngực một mảnh xuân tình, theo hô hấp bất ổn của Tiêu Chiến phập phồng ẩn hiện.

Tiêu Chiến cong chân trái lại, dây áo ngủ buộc lại bên hông bị trượt xuống, một đôi chân thon dài rắn chắc, cơ bắp đều đặn lộ ra. Vạt áo mở rộng, một mảnh xuân sắc giữa hai chân cũng mơ hồ ẩn hiện.

Tiêu Chiến giương mắt, đôi mắt đen đen phảng phất bị một lớp nước rửa qua càng sáng hơn.

- Trả cho em đó... Hôm nay buổi tối đều nghe cảnh sát Vương làm chủ.

Vương Nhất Bác cười cười, đưa tay lên. Cái chìa khóa nhỏ màu bạc trong không trung tạo ra một đường Parabol duyên dáng, từ cửa sổ phòng ngủ bay thẳng ra ngoài.

.

.

.

=== Hết chương 31 ===

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com