TruyenHHH.com

Bac Chien Hoan Dao Hoa Tieu

Buổi chiều, sau khi tan học, Vương Nhất Bác ngâm nga một bài hát đi tới sân tập đã hẹn trước, thấy Tiêu Chiến đã sớm chờ ở đó.

Trong lòng dâng lên sự cảm động khó hiểu, chạy tới chào cậu. Đàn ông đến đúng hẹn, là người đàn ông tốt. Không ngờ Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

- Cậu đến trễ.

Vương Nhất Bác cười ha ha, liên tục nói.

- Xin lỗi, xin lỗi.....

Tiêu Chiến cũng không thèm nhắc lại, cởi áo khoác ra, vỗ vỗ bóng chuẩn bị thi đấu.

Vương Nhất Bác vừa cởi áo khoác vừa khởi động làm nóng cơ thể, bắt đầu chuẩn bị tốt tư thế phòng thủ.

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên phát hiện vào thời khắc này trong mắt cả hai chỉ có đối phương.

.

.

Tiêu Chiến này, quả là lợi hại. Tấn công như vậy, đúng là không muốn sống mà.

Kỹ thuật tốt, lại còn liều mạng.

Vương Nhất Bác suy nghĩ hết các bước để tấn công, bây giờ cũng bắt đầu dùng toàn lực. Chơi bóng mãi đến lúc đèn đường gần sân bóng đã sáng lên.

Làm đối thủ của cậu ấy, thật sự là cực kỳ vui sướng a. Cậu ấy có thể khiến hắn mồ hôi đầy mình, tập trung toàn bộ tinh thần cùng cậu ấy so cao thấp một trận đến khi phân rõ thắng bại. Đã lâu không có hoàn toàn nghiêm túc tập trung làm việc gì. Vương Nhất Bác có chút kích động.

Gặp được một đối thủ tài giỏi, là chuyện tam sinh hữu hạnh a~ (phước ba đời để lại).

Kết quả cuối cùng, Vương Nhất Bác dùng một thế bóng hiểm để chiến thắng. Tiêu Chiến u ám trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn bộ dạng xem ra còn muốn tiếp tục đấu nữa.

Vương Nhất Bác vội vàng khoát tay.

- Không chơi, không chơi nữa, tôi sắp chết đói rồi.

Tiêu Chiến mất hứng, trừng mắt nhìn, sau đó nói.

- Ngày mai tiếp tục.

Vương Nhất Bác dở khó dở cười.

- Cậu thật đúng là không chịu là không buông tha à. Nhưng mà.... ngày mai, tôi có hẹn rồi.

Ngày mai là sinh nhật của Giang Hoa, tuy rằng Vương Nhất Bác có hơi lơ là, nhưng vẫn còn nhớ rõ.

Tiêu Chiến cắn cắn môi.

- Vậy thì ngày mốt đi.

Vương Nhất Bác cào cào tóc.

- Cái đó, cái đó...

- Hử? Cậu còn có hẹn nữa à?

Ánh mắt Tiêu Chiến đã muốn giết người rồi.

Vương Nhất Bác hết sức ngượng ngùng gật đầu, ngày mốt là cuối tuần, mẹ hắn hạ lệnh, hắn phải về nhà "hầu" mẹ.

- Còn ngày kia, cậu còn có việc không?

Giọng nói Tiêu Chiến đã đến mức vô cùng sắc bén.

Ngày kia? A, Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới, hôm đó anh Nam Tinh về nước, hắn phải đến sân bay đón. Cho nên hắn dưới ánh mắt có thể đem mình đi phân thây của Tiêu Chiến, nơm nớp lo sợ gật gật đầu.

Sau đó, Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa, cầm trái bóng rổ trong tay ném lên mặt Vương Nhất Bác. Hơn nữa, còn la lên một câu kinh thiên động địa.

- Con mẹ nó, cậu rốt cuộc ngày nào có thời gian hả?

....

Bốn bề yên tĩnh, ánh trăng mờ mịt.

Không khí yên lặng khiến cho hình dáng trở nên mơ hồ.

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, nhìn người mặc đồng phục bóng rổ trước mặt, Tiêu Chiến ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp bức người, cảm giác giây phút vừa rồi thật sự quá mộng ảo.

Thân sĩ, lạnh lùng, xa cách, tao nhã.

Tiêu, Chiến.

Tiêu Chiến sao có thể quát lớn như thế, Tiêu Chiến làm sao có thể mắng chửi thô tục như vậy?

Không thể nào, đây không phải sự thật.

Cho nên Vương Nhất Bác thấp thỏm bất an hỏi một câu.

- Cậu, cậu thật sự là Tiêu Chiến sao?

.

.

Tiêu Chiến đương nhiên là Tiêu Chiến thật sự. Cho nên khi Tiêu Chiến bình tĩnh trở lại, lập tức phát hiện mình thất thố. Sau đó cậu ngượng ngùng, mặt từ từ đỏ lên, nói.

- Xin lỗi.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của cậu, bật cười. Hắn nói.

- Không sao, cậu như vậy càng đáng yêu chết đi được.

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Chiến lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa. Vương Nhất Bác vội vàng vắt giò lên cổ mà chạy, bộ dáng quả thật giống như đang chạy trối chết.

.

Hắn sau khi trải qua trận tỷ thí với Tiêu Chiến, đã hiểu rõ vô cùng sâu sắc một chân lý.

Tiêu Chiến tuy là mỹ nhân, nhưng mà, cậu là một mỹ nhân bạo lực!

Cho nên, đừng bao giờ bình thường thấy cậu nho nhã, thử chọc cậu giận thật đi, cậu ấy sẽ khiến người đó sống không bằng chết, nếu không cậu ấy sẽ ăn không tiêu nha.

Chạy ra ngoài thật xa, Vương Nhất Bác dừng bước, quay đầu nhìn về phía sân bóng. Dưới ngọn đèn, Tiêu Chiến vẫn còn lẳng lặng đứng nơi đó, bóng dáng nghiêng dài đầy tịch mịch, cứ như sẽ cùng với bóng đêm xung quanh, hòa tan vào nhau.

Cô đơn như vậy, hiu quạnh như vậy.

Tiêu Chiến, cậu vẫn luôn như vậy sao?

Lúc cậu tịch mịch, sẽ dùng cách gì để vơi đi nỗi buồn phiền?

Vương Nhất Bác vào giờ phút này đột nhiên, rất muốn biết. Cũng phi thường muốn có thể cùng bầu bạn với cậu.

Bởi vì khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, thực ra hắn đã xem cậu như bạn bè rồi.

Bạn bè là gì?

Quan hệ so với bạn bè còn tốt hơn, vậy là cái gì?

Vương Nhất Bác cảm giác được, chính mình ở trong bóng đêm tĩnh mịch, cũng trở nên đa sầu đa cảm rồi. Hắn cười cười, rồi đột nhiên hô lớn.

- Tiêu! Chiến!

Thanh âm rất to và rõ, ở trong sân bóng yên tĩnh, thật lâu cũng không biến mất.

Tiêu Chiến giương mắt lên nhìn cậu, ánh mắt có chút mờ mịt.

Vương Nhất Bác lại hô lớn lần nữa.

- Tiêu! Chiến!

Ánh mắt Tiêu Chiến không còn rời rạc, cậu trấn tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng.

- Ơi!

Vương Nhất Bác lại gọi lớn lần thứ ba.

- Tiêu! Chiến!

Gần như là chấn động cả không gian. Đôi mắt Tiêu Chiến cuối cùng cũng trong sáng kiên định nhìn cậu, trong ánh mắt còn có ánh sáng lấp lánh.

Cậu nói.

- Tôi ở đây! (chứ không phải "Shut up" nha)

Vương Nhất Bác cười hết sức vui vẻ, cười tươi đến nổi hai dấu ngoặc hiện lên thật rõ trong bóng đêm.

Hắn vẫy vẫy tay với cậu, hô lớn muốn thủng trời.

- Cậu xem tôi là bạn, đúng không?

Tiêu Chiến vẫn cười thản nhiên, cậu nói.

- Đúng vậy.

Vương Nhất Bác đi từng bước về phía trước, cậu nói.

- Kỳ thực, tôi không xem cậu là bạn bè.

Sắc mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt có chút xấu hổ, cậu vô thức nắm nắm bàn tay.

Sau đó Vương Nhất Bác hô.

- Tôi. . . Xem. . . Cậu. . . Là. . . Tri.... Kỷ!

- Tôi. . . Xem. . . Cậu. . . Là. . . Tri. . . Kỷ!

Thì thầm đọc lại mấy chữ này, Tiêu Chiến tặng cho hắn một nụ cười tươi cực kỳ xinh đẹp.

Trong vườn trường tối đen như nước, lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm giác được, mình không hề tịch mịch.

Trong vườn trường tối đen như nước, lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy một nụ cười đẹp như thế, nụ cười xinh đẹp như hoa anh đào nở rộ, khiến người trầm mê.

Người này rất quen thuộc, dường như mình đã gặp qua người này ở đâu rồi?

.

Người này, là bạn của ta, là tri kỷ của ta.

.

Bọn họ đều nghĩ như vậy.

.

Khi ấy, ánh trăng như nước, nước như bầu trời.

.

.

.

=== Hết chương 2 ===

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com