TruyenHHH.com

Bac Chien Hoan Dao Hoa Tieu

Cuộc sống sinh viên trôi qua từng ngày thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Tình yêu của hai người cũng ngày thăng hoa. Con đường Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nắm tay nhau đi qua bao mùa hoa nở đẹp như gấm vóc.

Gió thổi nhè nhẹ, Vương Nhất Bác đang ở dưới sân bóng rổ với nhóm bạn mình. Hắn chơi rất vui vẻ và thường hay hướng ánh mắt lên trên khán đài, nơi có một người hắn rất yêu thương đang ngồi nhìn xuống dưới sân. Khi thảy bóng vào rổ hắn ngước lên giơ hai ngón tay hình chữ V về phía Tiêu Chiến, sau đó được tặng cho một nụ cười đẹp như đóa hoa đào, khiến hắn cười tít mắt.

Tiêu Chiến cầm bút vẽ cậu đang chơi bóng, hình ảnh Vương Nhất Bác sống động dưới nét vẽ của cậu, nụ cười với hai dấu ngoặc trên má khiến cậu rất trẻ con.

Tiêu Chiến đang tập trung vẽ, sau lưng đột ngột vang lên tiếng nói khiến cậu hơi giật mình.

- Cậu vẽ đẹp thật đấy!

Tiêu Chiến quay ra sau nhìn, thấy một cô gái nhìn thật xinh đẹp, đang nhìn vào bức tranh của cậu. Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

- Cũng tạm thôi, cảm ơn đã khen.

Cô gái không quan tâm tới cậu đang tỏ ý lạnh nhạt, bước tới ngồi kế cậu.

- Tôi là Cao Lục Anh, tôi muốn làm quen với cậu, Tiêu Chiến.

Tâm tình bị quấy phá, cậu đứng lên, nói.

- Nhưng tôi không muốn quen cậu.

Vẫn chưa bỏ cuộc, Cao Lục Anh cũng đứng lên theo.

- Tôi đang hoạt động trong câu lạc bộ tuyên truyền của trường, cậu vẽ đẹp như vậy hay là cùng gia nhập câu lạc bộ của tôi để thiết kế và vẽ bangrol tuyên truyền.

Tiêu Chiến lạnh nhạt, nói.

- Xin lỗi, tôi không thích.

Nói xong cậu bỏ đi một mạch, không quan tâm tới Cao Lục Anh đang đứng đó giậm chân tức tối.

- Thứ Cao Lục Anh tôi muốn, không gì không được, cậu chờ đó.

.

Vương Nhất Bác ngước lên đã không thấy Tiêu Chiến ngồi trên khán đài nữa, hắn cũng bỏ nhóm bạn lại đi kiếm Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cũng chạy theo kịp Tiêu Chiến, thấy sắc mặt của cậu không tốt, vội vàng hỏi.

- Sao vậy, sao khi không bỏ đi mà không nói, không khỏe trong người hay sao?

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, quay qua nhìn hắn cười, nhẹ nhàng nói.

- Không có gì, có con ruồi thối bay qua bay lại nên mất hứng thôi.

Vương Nhất Bác không hiểu Tiêu Chiến nói gì, cũng không quan tâm mấy, miễn không phải giận mình là được rồi. Nhìn xung quanh không có ai, mới lén nắm tay Tiêu Chiến, nói.

- Không có gì thì mình về luôn đi, em đói bụng rồi, tìm gì ăn thôi.

Tiêu Chiến cũng cười với cậu, nhẹ nhàng nói.

- Ừ.

.

.

.

Hôm nay, Vương Nhất Bác chờ Tiêu Chiến ở ký túc xá của mình. Hai người hẹn nhau buổi tối sẽ cùng nấu ăn và xem phim ở túc xá của Vương Nhất Bác. Buổi chiều ngày đó, hắn gọi cho cậu nhiều cuộc nhưng không thấy ai bắt máy, trong lòng thấp thỏm. Vừa có ý định ra ngoài tìm Tiêu Chiến thì thấy cậu vừa đi vào. Hắn gấp gáp hỏi.

- Sao em gọi mà anh không bắt máy vậy, em lo lắm.

Tiêu Chiến cười nhẹ.

- Anh có việc, xin lỗi đã làm em lo lắng.

Vương Nhất Bác không nói gì, tiến tới ôm Tiêu Chiến vào lòng. Tiêu Chiến hôn nhẹ lên môi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đang vui sướng hạnh phúc thì phút chốc dường như cảm giác được có chút mặn chát. Giống như có ai đang khóc. Hắn vươn tay xoa xoa nhẹ khóe mắt Tiêu Chiến, thời khắc những hạt châu nhỏ bé trong suốt kia thấm ướt ngón tay hắn rồi bỗng nhiên vỡ tan, lạnh lẽo rơi xuống trong đêm.

- Tại sao... lại khóc...

Vương Nhất Bác dịu dàng hôn lên nước mắt của cậu.

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, và giống mỗi lần họ gặp nhau, dường như muốn đem dáng vẻ của Vương Nhất Bác khắc sâu vào trong trí nhớ.

Đột nhiên trong lòng Vương Nhất Bác hiện lên một nỗi sợ hãi to lớn, hắn ôm chặt cậu, thì thào nói.

- Tiêu Chiến, ngày mai chúng ta ra phía sau trường đến chỗ công viên kia, em lấy xe đạp chở anh, giống như hôm mình xem phim ở sân bóng rổ đó.

Không có hồi âm, những giọt nước mặn đắng đọng trong không khí chậm rãi bốc hơi, biến mất không còn dấu vết.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy hoang vu, đêm lạnh như nước, hắn có cảm giác dường như sắp mất đi cái gì đó, loại cảm giác cô đơn ở trong lòng này khiến hắn muốn phát điên lên.

Hắn chỉ có thể một lần lại một lần hôn lên đôi mắt của người nằm bên dưới, từng chút từng chút hôn lên môi cậu, dường như chỉ có cách này mới có thể xác định hết thảy đều không phải là mộng..

Nhưng thanh âm của Tiêu Chiến lúc này lại phát ra những ngôn từ tàn nhẫn, đánh nát tất cả vào bóng đêm.

- Nhất Bác, anh phải đi Mỹ rồi.

.

.

Không hề báo trước, không có giải thích, Tiêu Chiến chỉ nói một câu như vậy.

Không lâu sau trong trường liền dán thông báo, danh sách sinh viên ưu tú được đề cử đi sang Mỹ hữu nghị lần này, có Tiêu Chiến, còn có Cao Lục Anh – thiên kim của hiệu trưởng Đại học Cao Minh.

Vì vậy toàn trường xuất hiện lời đồn, một người đàn ông dựa vào đàn bà để trèo lên trên, dù ở bất cứ nơi nào cũng đều bị khinh bỉ. Nhưng mà Tiêu Chiến dường như không thèm quan tâm, cậu chỉ bình tĩnh thu thập hành lý, đợi cấp Visa, thỉnh thoảng cùng Cao Lục Anh đi dạo trong vườn trường.

Vương Nhất Bác biết Cao Lục Anh, đó là một trong vô số những cô gái theo đuổi Tiêu Chiến, trước đó Tiêu Chiến thậm chí không liếc mắt nhìn cô ta một cái. Vương Nhất Bác bất luận thế nào cũng không tin được, Tiêu Chiến sẽ vì một suất đi Mỹ kia mà lựa chọn Cao Lục Anh.

Hắn gọi điện thoại cho cậu, hắn nói.

- Tiêu Chiến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng được không?

Tiêu Chiến yên lặng một hồi lâu, sau đó nói.

- Được.

.

.

Tại công viên chỗ hẹn của bọn họ, trong công viên cỏ xanh sum xuê, Vương Nhất Bác chầm chậm dắt xe đạp, lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến từng bước từng bước đi đến trước mặt hắn.

- Tiêu Chiến, nói cho em biết, vì sao?

Vương Nhất Bác cảm giác mình đã mất hết tất cả sức lực rồi, hắn chờ Tiêu Chiến cứu sống hắn.

Tiêu Chiến cắn cắn môi, cậu nói.

- Vương Nhất Bác, đối với anh mà nói, tiền đồ quan trọng hơn em.

Những lời này, từng chữ từng chữ như biến thành búa tạ đập vào lòng Vương Nhất Bác. Hắn tiến tới cầm tay cậu, không ngừng nói.

- Chiến ca, em không tin, không phải... không phải như thế...

Tiêu Chiến lạnh lùng cười, gạt tay hắn ra.

- Vương Nhất Bác, tôi chính là người như vậy. Phải rồi, tôi chưa từng nói qua với cậu, mẹ tôi chính là người vì tiền có thể bán rẻ tất cả, tôn nghiêm, thân thể, toàn bộ đều có thể đổi chác, tình yêu thì tính là gì chứ. Những thứ đó, chắc đều có thể di truyền.

Vương Nhất Bác lui về sau một bước, giống như chưa từng biết cậu, hắn nhìn Tiêu Chiến, nhưng chỉ hỏi một câu.

- Anh, yêu em chứ?

Tiêu Chiến buồn bã thê lương cười, xoay người rời đi, để lại cho Vương Nhất Bác một bóng lưng dứt khoát, dứt khoát đến nỗi khiến Vương Nhất Bác có một loại ảo giác, hình như cậu đang chạy trốn.

Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi trên cỏ, nhìn chiếc xe đạp ở bên cạnh, chiếc xe hắn muốn dùng để chở Tiêu Chiến, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

- Chiến ca, tại sao, chúng ta đột nhiên lại trở nên như vậy....

.

.

=== Hết chương 16 ===

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com