TruyenHHH.com

Bac Chien H Yeu Thuong

Chúng ta cùng chơi một trò chơi, người nào yêu trước người đấy là kẻ thua cuộc…

Vương Nhất Bác lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến,… là trong một quán bar mà hắn thường lưu tới cùng bạn bè. Vương Nhất Bác đã cùng bạn bè cá cược sẽ cưa đổ được mỹ nhân. Theo như lời kể lại của những người làm việc trong quán bar, Tiêu Chiến thường xuyên lưu tới đây vào tối muộn và rời khỏi quán vào khoảng 2 – 3 giờ sáng.

Là người với bản tính hiếu thắng Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không để thua trong trò chơi cá cược này.

Vương Nhất Bác đã chủ động tấn công Tiêu Chiến, nhưng suy cho cùng cả hai người đều rất thưởng thức vẻ đẹp của nhau.

Tiêu Chiến có điểm gì đó rất khác biệt so với những người trước đây Vương Nhất Bác từng qua lại, anh thích cười, không phải nụ cười giả tạo muốn câu dẫn hắn như những người kia nhưng hắn lại cảm thấy nụ cười như này còn câu dẫn hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác không phải là kẻ thích lòng vòng, từ lúc bắt đầu tiếp cận Tiêu Chiến, hắn đã nói thẳng là muốn chủ động theo đuổi anh. Còn Tiêu Chiến cũng rất thoải mái để hắn tiếp cận anh, lúc cùng nhau uống rượu, anh nói vì hắn rất đẹp trai nên cảm giác được theo đuổi rất tốt.

Càng tìm hiểu sâu Vương Nhất Bác mới thấy ở người đàn ông này có rất nhiều điểm thú vị. Tiêu Chiến rất thích uống rượu, là một đầu bếp nổi tiếng với những món ăn Tây thì việc chọn lựa đồ uống phù hợp với anh cũng rất quan trọng. Thật vừa hay Vương Nhất Bác lại là nhà nghiên cứu về rượu vang trẻ tuổi với ba năm kinh nghiệm học tập ở Pháp. Vì vậy hắn chỉ có thể đem chút kinh nghiệm của bản thân ra phục vụ anh.

Thế nhưng Tiêu Chiến lại là một người rất khó để theo đuổi.

Phía bên bạn bè của Vương Nhất Bác bắt đầu trêu trọc hắn, vì trong truyện tình trường Vương Nhất Bác chưa bao giờ phải theo đuổi ai quá hai tuần đã có thể khiến họ yêu hắn đến chết mê chết mệt, đến khi hắn không còn hứng thú thì lại tàn nhẫn nói lời chia tay. Nhưng từ lúc chủ động tấn công đến giờ đã là quá hai tháng, vậy mà người ta vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.

*****

“Nhất Bác, tối rảnh không? Tôi mời cậu ăn tối.” Dù sao ngày mai Tiêu Chiến cũng đi công tác, cũng như muốn dành thời gian để suy nghĩ về một số chuyện của bản thân. Vì vậy nên muốn hẹn gặp Vương Nhất Bác một chút trước khi anh đi, coi như là thông báo cho hắn biết.

“Được thôi, tôi rất sẵn lòng thưa Tiêu Mỹ Nhân.” Tin nhắn trả lời của Vương Nhất Bác rất nhanh được gửi đến.

“Hẹn gặp cậu ở nhà hàng.”

Nhìn thấy tin nhắn gửi lại của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác có chút vui mừng, coi như đây là một tiến triển tốt cho mối quan hệ chưa đến đâu của hai người.

Lúc đến nhà hàng Vương Nhất Bác đã thấy Tiêu Chiến chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ. Mỗi ngày Vương Nhất Bác lại phát hiện thêm những điều mới mẻ ở Tiêu Chiến. Vẻ ngoài lạnh lùng chỉ là lớp vỏ bọc che giấu đi sự đáng yêu, có những khi tưởng chừng như anh rất thờ ơ không quan tâm nhưng lại rất lãng mạn, ngọt ngào. Giống như bây giờ Tiêu Chiến tỉ mỉ lau sạch bộ dụng cụ sử dụng cho những món ăn Tây rồi đặt ngay ngắn trên bàn. Sau đó lại tiến về phía tủ rượu cẩn thận lựa chọn loại rượu vang phù hợp.

Nhìn người kia phân vân chọn lựa, dáng vẻ đáng yêu lại lộ hết ra, dù trong nhà hàng không có vị khách nào nhưng vẫn còn một vài nhân viên, không hiểu sao Vương Nhất Bác không thích để người khác có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của người này. Hắn nhanh chóng tiến sát đến gần anh.

“Nên lấy Chateau Lagrange* đi, hương vị của nó đảm bảo sẽ ngon hơn Almaviva*.”

“Đến rồi sao? Có vẻ cậu rất thích những loại rượu vang của Pháp.” Tiêu Chiến tuy bị giật mình vì sự xuất hiện của Vương Nhất Bác, nhưng anh vẫn luôn giữ được thái độ bình tĩnh vốn có của mình.

“Tất nhiên, tôi đã nhiều năm sống ở Pháp , đối với tôi rượu vang Pháp chính là loại rượu vang tuyệt vời nhất trên thế giới.”

“Được thôi, chiều theo ý của cậu.” Tiêu Chiến mỉm cười với hắn, rồi song song tiến về phía bàn ăn.

“Không ngờ nay anh lại chủ động hẹn tôi đấy. Việc kinh doanh của nhà hàng dạo này có tốt không?”

“Cũng ổn thôi, dù cả ngày cửa hàng chỉ đón tiếp một vị khách hay một tháng vẫn chỉ có một vị khách thì cũng không thể khiến tôi phá sản được.” Tiêu Chiến không thiếu tiền. Việc kinh doanh nhà hàng với anh chỉ là để vừa lòng mẹ của mình, sở thích của anh vẫn chỉ là việc nấu ăn và thưởng thức cái loại rượu ngon.

“Có vẻ như hôm nay anh chọn nấu món Pháp? Sườn cừu nướng sốt vang đỏ, Bouillabaisse*, Ile Flottante*. Tôi có thể nghĩ cái này là vì tôi mà nấu không?”

Tiêu Chiến bị câu hỏi của Vương Nhất Bác làm cho bật cười. Anh đánh ánh mắt về phía hắn, hỏi lại một câu chứa nhiều hàm ý. “Vậy cậu nghĩ không phải sao?”

Giữ thái độ rất bình thưởng, Vương Nhất Bác một tay cầm chai rượu, một tay cầm ly, rót rượu cho đối phương. Sau khi đẩy ly rượu về phía Tiêu Chiến, hắn mới chịu mở miệng. “ Là một người đang theo đuổi anh, tôi rất hi vọng là đây là nấu cho tôi, nhưng nếu không phải thì tôi cũng rất vinh hạnh khi trở thành một con chuột thí nghiệm cho anh.”

Người này quả thật rất biết ăn nói từng câu từng chữ của hắn nói ra đều khiến đối phương như Tiêu Chiến rất hài lòng, không thể phủ nhận, anh rất thích người này. Có điều, càng vì Vương Nhất Bác quá hoàn hảo, quá xuất sắc nên càng khiến anh cảm thấy lo lắng.

“Ngày mai tôi đi công tác.” Tiêu Chiến đột nhiên thông báo, anh rất muốn xem phản ứng của người kia như thế nào.

Đúng là thái độ của Vương Nhất Bác có một chút thay đổi, nhưng ngay sau đó lại giữ vững nét mặt của mình hỏi lại: “Anh sẽ đi bao lâu?”

“Có thể là nửa tháng hoặc một tháng, tùy theo mức độ công việc.”

“Vậy thì giữ gìn sức khỏe. Nhớ là đừng để bản thân phải chịu mệt mỏi, tôi sẽ rất đau lòng đấy.”

“Nghe lời cậu.”

Có lẽ vì ngày mai Tiêu Chiến phải đi công tác nên trong bữa tối cả hai người đều uống ít rượu đi, tập trung vào thưởng thức những món ăn và nói chuyện nhiều hơn. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy đây là một khung cảnh rất hài hòa và lãng mạn, hai người đàn ông đều rất đẹp trai, vô cùng, vô cùng xứng đôi…

“Tôi về đây, ngày mai lên sân bay, nhớ gọi cho tôi.”

“Được, tôi sẽ gọi.”

“Vậy mau vào nghỉ ngơi đi.”

“Nhất Bác,…”

“Sao vậy, bắt đầu không nỡ xa tôi à?” Vương Nhất Bác vừa quay người lại bị giọng nói kia làm cho hắn cảm thấy có chút không nỡ rời đi.

“Ngủ ngon.” Vương Nhất Bác không biết ở nơi mà hắn không nhìn thấy, tai của Tiêu Chiến đã đỏ ửng lên.

“Anh cũng ngủ ngon, nhớ mơ về tôi.” Vương Nhất Bác vô cùng phấn khích, nói lời trêu chọc anh mà còn không quên nháy mắt, dáng vẻ của một người tràn đầy kinh nghiệm yêu đương là đây.

*****

“Anh Bác, đã lâu không thấy anh đến. Các em gái ở đây rất nhớ anh đấy.”

Vương Nhất Bác vừa xuất hiện đã được quản lý của quán bar tiếp đón nồng nhiệt, ai chẳng biết Vương thiếu là một tay sát gái lại ra tay rất hào phóng, mỗi lần đến quán bar đều vung tay bao phòng, cùng đám anh em ăn chơi, tụ tập. Nhưng không biết thời gian mấy tháng trở lại đây lại đột nhiên mất tích, chỉ nghe bảo đang theo đuổi một người.

“Anh Mã không biết à, người ta là đang yêu đương với đầu bếp Tiêu nên làm gì còn hứng thú với mấy em gái xinh tươi nữa. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ tình nguyện bỏ cả một rừng hoa để ở bên anh Tiêu.” Người phục vụ này là Trần Phương, cậu ta khá quen thân với hội bạn của Vương Nhất Bác nên mấy chuyện riêng tư cũng biết một ít.

“Cậu sẽ có cơ hội đấy à?” Vương Nhất Bác cứ thế buông ra một câu rồi rời đi.

Vương thiếu bình thường cũng không quan tâm đến việc người khác bàn luận về việc của mình, vậy mà bây giờ chỉ cần nghe người khác nhắc đến Tiêu Chiến, hay có ý nghĩ với người đàn ông của hắn, thì ngay lập tức sẽ thay đổi sắc mặt.

Nói thật thì ban đầu hắn chỉ vì ham muốn chinh phục của bản thân mà chấp nhận lời thách thức của bạn bè, nhưng đã một thời gian trôi qua, dù không có tiến triển gì thì hắn cũng rất vui vẻ khi ở cạnh Tiêu Chiến. Một người kiêu ngạo như hắn lần đầu thất bại trong việc theo đuổi một người lại cảm thấy rất thích thú… Đúng vậy, là cực kỳ thích thú vì Tiêu Chiến không hổ là người mà hắn đặc biệt chú ý đến.

Người đặc biệt của bạn – Tiêu Chiến đã đăng một bài viết 5 phút trước.

“Rượu vang Pháp luôn khiến người ta cảm thấy thật thoải mái. Bạn có muốn thưởng thức nó cùng với tôi?”

(Ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)


Vương Nhất Bác từng nghe Tiêu Chiến kể rằng anh có nhiều người mến mộ trên weibo, nhưng không nghĩ là đến mức này. Bên dưới bài viết có rất nhiều bình luận…

[+508; -10] Em, em, em, em muốn anh ơi.

[+416; -8] Đầu bếp Tiêu, bao giờ anh mới đăng ảnh mình đây? Em nhớ anh quá!

[+314; -5] Ông chủ Tiêu, món mới, món mới, món mới, bao giờ ông chủ Tiêu sẽ tiếp tục làm món mới?

[+111; -728] Chồng ơi em yêu anh. Chúng ta cùng nhau thưởng thức rượu vang Pháp. Lãng mạn quá 😍

“Đúng là không ngờ ông chủ Tiêu lại được nhiều người mến mộ như vậy.”

“Quá khen rồi.”

“Bao giờ anh về, tôi rất sẵn lòng được thưởng thức rượu vang Pháp cùng anh.”

“Cũng chưa biết nữa, có lẽ sẽ sớm thôi. Được một người bạn tặng cho một chai rượu vang Pháp lâu năm, khi về nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.”

“Vậy thì phải về sớm một chút, nếu không tôi sẽ phải tự mình đến gặp anh.”

“Cậu nhớ tôi?”

“Có thể không nhớ sao?”

“Bên đấy là 9 giờ tối rồi nhỉ? Đang làm gì vậy?”

Vậy mà Tiêu Chiếu lại bỏ qua câu hỏi kia của Vương Nhất Bác, khiến hắn không thể không tưởng tượng đến gương mặt đẹp trai của anh, vì câu hỏi của hắn mà trở nên ngượng ngùng sẽ đáng yêu biết chừng nào. Bất giác Vương Nhất Bác cứ thế để lộ ra nét mặt tươi cười, ánh mắt không nén nổi sự vui vẻ của hắn đều đang để lộ ra trước mặt những người bạn.

Vương Nhất Bác yêu thật rồi…

“Đang nhớ anh.”

“Tôi có chút việc nhắn lại sau nhé.”

Người này, sao có thể đáng yêu như vậy, thỉnh thoảng đều bị hắn trêu chọc đến không nói thành lời.

*****

Chỉ cần lâu ngày ở cạnh một người thì thói quen của bạn sẽ bắt đầu thay đổi dần theo người đó. Vương Nhất Bác trước giờ luôn thích ồn ào lại vì lâu ngày ở cạnh Tiêu Chiến luôn yêu thích sự yên tĩnh mà chỉ mới ngồi với bạn bè một chút hắn đã cảm thấy không khí quá ồn ào, khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Và có lẽ hắn nên trở về nhà sớm và chờ đợi một cuộc điện thoại đến từ người kia.

“Lão Vương, lâu ngày mới tụ tập mà, sao lại bỏ về sớm vậy?”

Vương Nhất Bác vốn định âm thầm chuồn khỏi chỗ này, nhưng đáng tiếc vừa ra đến cửa đã đụng phải Trần Sở Đông vừa mới đi vệ sinh trở vào.

“Haha, thôi nói chuyện chút đi, rồi tôi sẽ thả cậu về với vị bạn trai kia của cậu.”…

Khi cả hai tiến vào nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác mới bắt đầu mở miệng nói chuyện. “Cậu muốn nói gì?”

“Xem ra là cậu rất vội muốn trở về nhà với Tiêu mỹ nhân rồi nhỉ?”

“Trần Sở Đông, cậu bớt nhiều lời đi một chút.”

“Đừng tức giận thế chứ. Nghe mọi người nói cậu chưa cưa đổ được mỹ nhân hả? Haha, cao thủ tình trường mà cũng có ngày này sao? Đáng tiếc, đáng tiếc.” Trần Sở Đông không biết là đang muốn hỏi chuyện hay là đang muốn châm chọc hắn. Sau đó hắn ta lại tiếp tục nói. “Mà thôi, không cưa đổ được thì cũng không sao, anh ta cũng chỉ là một nhân vật nằm trong trò chơi, không có người này thì sẽ có người khác, ngoài kia thiếu gì người muốn leo lên giường của cậu, có đúng không Vương Nhất Bác?”

“Quản cho tốt bạn gái cậu đi, cô ta cũng rất muốn leo lên giường của tôi đấy.”

“Mày…”

Có nhiều khi Vương Nhất Bác cảm thấy mối quan hệ bạn bè của mình thật chẳng ra làm sao hết, một đám người có tiền, gặp gỡ, quen biết, thích thì chơi, không thích thì vẫn cứ tỏ ra vui vẻ mà chơi cùng nhau. Nhìn chung thì tất cả đều xuất phát từ tiền mà thôi, người nào nhiều tiền thì sẽ được kẻ khác tung hô, xu nịnh… tuy nhiên thì trong tâm trí của những người đó vẫn luôn có một cảm giác không phục, không thích giành cho bạn. Bạn bè cái chết tiệt gì, toàn một đám không ra gì… đúng vậy, đến bản thân hắn cũng thấy mình chính là một kẻ không ra sao cả.

Vương Nhất Bác đứng thất thần trước cửa quán bar, đầu óc hắn lúc này hoàn toàn đang suy nghĩ đến Tiêu Chiến. Thật muốn ôm chặt lấy anh ngay lúc này.

Bỗng tầm mắt của hắn bị thu hút bởi một dáng vẻ quen thuộc, người đàn ông vừa bước ra khỏi quán bar kia, thật giống với Tiêu Chiến,…

______________________________________

*Chateau Lagrange

*Almaviva

*Sườn cừu nướng sốt vang đỏ

*Bouillabaisse

*Ile Flottante

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com