TruyenHHH.com

Bac Chien End Nam Phu Ben Doi Em

- Nuôi mèo...

.
.
.

Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến trở lại thành phố B, nhìn qua ghế phó lái trông thấy ai kia đang ngồi tựa đầu vào cánh cửa nhìn phía trước, đôi mắt có phần lim dim muốn ngủ làm cho Vương Nhất Bác nhìn vào lại có chút đau lòng, hắn không nói gì nhiều đành dừng xe đỗ vào bên đường rồi quay xuống phía sau lấy ra một cái gối quàng qua cổ Tiêu Chiến, tay hắn điều chỉnh để ghế ngồi ngã về phía sau cho anh nằm được thoải mái hơn

- Ngủ một giấc đi, chắc đi từ sáng đến giờ anh cũng mệt rồi

Tất cả hành động của Vương Nhất Bác được thu vào tầm mắt của Tiêu Chiến, anh không dám nói gì chỉ biết tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhìn thiếu gia đang chăm sóc mình như vậy nhất thời làm cho tim Tiêu Chiến cảm thấy thật ấm áp, bản thân anh đã từng hi vọng thiếu gia sẽ ôn nhu chăm sóc mình như bây giờ nhưng anh cũng chẳng dám mơ mộng nhiều chỉ càng làm cho bản thân thất vọng hơn thôi, chẳng qua thiếu gia vì trông thấy anh có vẻ mệt mỏi nên mới rủ lòng thương hại mà chăm sóc anh như vậy. Anh cúi đầu nhẹ mỉm cười

- Sao vậy? - Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi nhỏ

- Dạ... thiếu gia... thiếu gia đang hỏi chuyện gì?

- Tôi hỏi anh sao lại cười như vậy?

- Tôi... tôi...

- Chúng ta về thôi, anh ngủ một chút đi

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không muốn trả lời câu hỏi của mình nên cũng không muốn làm khó anh đành lên tiếng đánh vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng của hai người

Xe vừa chạy tới một nhà hàng không quá lớn trong thành phố, Vương Nhất Bác tắt máy nhìn qua bên cạnh, trông thấy ai kia vẫn đang nhắm mắt ngủ say, khuôn miệng còn hơi hé để lộ đôi răng thỏ nhỏ xinh làm cho Vương Nhất Bác nhìn vào lại càng cảm thấy rất đang yêu, hắn không nỡ đánh thức thỏ nhỏ dậy, cả ngày lăn lộn ở vườn hoa chắc anh cũng rất mệt mỏi.

Nghĩ vậy nên mọi hành động đều nhẹ nhàng, hắn đưa tay mình vén lọn tóc đang lòa xòa trước trán cho anh, tay đưa xuống đặt lên bụng khẽ xoa bảo bảo của mình, khuôn mặt Nhất Bác ánh lên niềm hạnh phúc không thể tả.

Tiêu Chiến ngủ được một giấc, cảm giác cơ thể có vẻ đỡ mệt hơn một chút liền cựa quậy cơ thể muốn tỉnh, anh chầm chậm mở mắt nhìn ngó xung quanh. Như nhớ ra anh đang ngồi trên xe của Vương Nhất Bác làm cho Tiêu Chiến giật thót mình. Anh quay qua ghế lái, trông thấy thiếu gia đang nhìn mình chằm chằm càng làm cho anh sợ hãi nhiều hơn, anh lí nhí gọi nhỏ

- Thiếu gia

- Tỉnh rồi sao?

- Tôi xin lỗi thiếu gia

- Không được nói từ "xin lỗi" nữa, tôi không thích nghe

- Dạ

Vương Nhất Bác nghiêm nghị nói với Tiêu Chiến rồi cũng nhanh chóng mở cửa xe bước xuống vòng qua ghế lái phụ mở cửa cho anh, tay hắn còn không quên đưa tay vào bên trong mở thắt dây an toàn ra cho anh, Tiêu Chiến nín thở khi trông thấy khuôn mặt thiếu gia đang ở rất gần mình, tim anh như đập loạn nhịp, đôi má cũng vì vậy mà ửng hồng một mảng

- Xong rồi, vào trong thôi

- A?? À... dạ

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác nắm tay đỡ xuống xe đưa vào trong nhà hàng, suốt cả quá trình thiếu gia không nói với anh lời nào chỉ có bàn tay của thiếu gia nắm chặt tay anh không buông mà thôi.

- Thiếu gia

Nghe tiếng thỏ nhỏ đang lí nhí gọi mình như đang muốn nói điều gì đó làm cho Vương Nhất Bác như khó hiểu, hắn dừng chân quay người nhìn ai kia

- Có chuyện gì?

- Tay... thiếu gia thả tay tôi ra đi

Vương Nhất Bác nhìn xuống bàn tay của cả hai đang nắm chặt vào nhau, mười ngón đan xen không rời, hắn ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến

- Không muốn nắm tay tôi?

- Không phải, nhưng thiếu gia nắm tay tôi như vậy không sợ vợ sắp cưới của thiếu gia trông thấy sao?

Tiêu Chiến cúi đầu nói ra quan điểm của mình làm cho Nhất Bác nhìn vào lại cảm thấy rất buồn cười, điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút, Vương Nhất Bác nghiêm nghị nói với anh

- Tôi không sợ, đi thôi

Nói rồi Vương Nhất Bác tiếp tục quay người bước vào bên trong, hắn chọn một chiếc bàn khuất ngay tầm nhìn rồi tiến tới kéo ghế cho Tiêu Chiến ngồi xuống, đẩy qua cho anh quyển thực đơn... Nhất Bác muốn anh chọn những món mà bản thân anh muốn ăn

- Anh ăn gì thì cứ chọn đi

- Thiếu gia gọi món gì tôi cũng ăn

- Ăn cứ chọn đi đừng ngại

- Không cần đâu thiếu gia, món nào tôi cũng ăn được

Nhìn thấy Tiêu Chiến cứ liên tục lắc đầu không muốn tự mình chọn món ăn làm cho Nhất Bác lắc đầu cười khổ. Hắn nghiêm nghị hỏi lại ai kia

- Món nào cũng ăn được sao?

- Dạ phải

- Vậy thì gọi mỗi thứ một món

Tiêu Chiến hoảng hốt khi trông thấy thiếu gia đang đưa tay khoắt nhân viên phục vụ tới... làm sao mà gọi mỗi thứ một món được vậy thì làm sao có thể ăn hết kia chứ, thiếu gia đã nói với anh không được phí phạm đồ ăn kia mà, nếu anh ăn không hết sẽ làm cho thiếu gia càng thêm tức giận không phải sao. Nghĩ đến đó thôi đã làm cho Tiêu Chiến càng thêm gấp gáp lên tiếng ngăn cản

- Thiếu gia, gọi ba món thôi có được không?

- Ba món?

- Dạ

- Vậy thì anh chọn đi

Tiêu Chiến biết là mình không thể từ chối được nữa nên cũng nhanh chóng cầm lấy thực đơn quan sát một lượt, anh quyết định gọi một món lẩu bò, một đĩa tôm hấp cùng một đĩa sườn xào chua ngọt... sau khi lựa chọn xong đâu đó anh liền gấp thực đơn lại đẩy qua cho thiếu gia nhà mình. Nhất Bác hài lòng đưa tay nhận lấy thực đơn rồi chọn món với nhân viên phục vụ.

Tiêu Chiến vui vẻ cười thật tươi nhìn ngó xung quanh, khung cảnh nhà hàng này thiết kế rất đẹp, rất lãng mạn làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ

Vương Nhất Bác quan sát đối phương không rời mắt, trông thấy anh cứ nhìn trước ngó sau còn cười rất tươi như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ, Vương Nhất Bác cưng chiều hỏi ai kia

- Có đói lắm không?

- Dạ có...

- Đói thì ăn nhiều vào cho tôi. Nhìn anh hơi gầy đó

- Dạ

Như nghĩ ra điều gì đó, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi nhỏ

- Tiêu Chiến

- Dạ?

- Có thích nuôi mèo không?

Nghe thiếu gia nhắc đến việc nuôi mèo làm cho Tiêu Chiến không tự chủ được mà khóe môi cũng cong lên... anh gật đầu lia lịa làm cho Nhất Bác có nhìn vào lại càng thêm cưng chiều

- Chỉ cần anh ăn hết thức ăn tôi sẽ đưa anh tới đón một bé mèo về nuôi

- Thiếu gia mua cho tôi sao?

- Không, là bạn tôi cho mà tôi không thích nuôi nên tôi cho anh

- À... cảm ơn thiếu gia

Tiêu Chiến vui vẻ cười tít cả mắt, cuối cùng anh cũng có thể nuôi mèo rồi a~ mà khoan đã, Tiêu Chiến như khựng lại mất mấy giây... sao có thể như vậy được, chắc không phải đâu ha. Nhận thấy ai kia đang ngơ ngẩn nghĩ suy điều gì đó làm cho Nhất Bác không khỏi tò mò

- Có chuyện gì sao?

- Thiếu gia, tôi cảm thấy thiếu gia hình như có giác quan thứ 6 đó

- Ý anh là sao?

- Thì là...

Tiêu Chiến im bặt không dám nói với thiếu gia là mình từng có một đống ước nguyện cần được thực hiện vậy mà thiếu gia đã vô tình đáp ứng gần hết những ước nguyện đó cho anh luôn rồi. Càng nghĩ Tiêu Chiến lại càng thấy thật kỳ diệu, anh nhìn Vương Nhất Bác rồi lắc đầu mỉm cười

- Không có gì đâu thiếu gia

Vương Nhất Bác biết thừa là Tiêu thỏ ngốc đang muốn nhắc đến điều gì, những điều mà anh mong muốn Vương Nhất Bác nhất định sẽ thực hiện cho bằng hết cho anh, kể cả việc hắn được anh tặng kèm tiểu bảo bảo nữa cũng làm cho hắn càng thêm hạnh phúc... Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ rồi không nói gì, cứ để cho Tiêu Chiến từ từ cảm nhận được hết tình cảm mà hắn dành cho anh

———

Đúng 9 giờ tối, Vương Nhất Bác lái xe đưa Tiêu Chiến chở về lại Vương gia. Tiêu Chiến vui vẻ lắm, miệng cười tươi không ngớt, trên tay anh còn cầm một chiếc chuồng bên trong có một chú mèo nhỏ với thân hình mập mạp... chân ngắn rất đáng yêu, là quà của thiếu gia tặng cho anh đó nha

Vương Nhất Bác có ra điều kiện với Tiêu Chiến, hắn sẽ chấp nhận cho anh nuôi mèo nhỏ nhưng với điều kiện bé mèo phải ở ngoài vườn kế bên chuồng hai bé thỏ vì lý do duy nhất... Tiêu Chiến đang có thai và tuyệt đối trong nhà không thể có lông mèo được

Ban đầu Tiêu Chiến có chút ấm ức muốn phản kháng nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nghiêm nghị lạnh băng của thiếu gia làm cho anh lạnh cả sóng lưng không dám phản kháng, thôi thì thiếu gia đã tặng bé mèo cho mình rồi còn mua cả ngôi nhà rất đẹp cùng quần áo cho bé mèo nữa mà... Tiêu Chiến quyết định dùng sự cảm ơn mà ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia nhà mình

- Anh đưa con mèo ra sau vườn đi, buổi chiều tôi có nhờ bác Lý làm vườn dựng cho con mèo một ngôi nhà nhỏ rồi đó

- Thật vậy sao? thiếu gia sao có thể chuẩn bị trước như vậy?

- E hèm.. anh nói nhiều quá, có đưa vào trong hay không hay là tôi đổi ý đem cho...

- Tôi đi, tôi đi...

Chưa kịp để cho Vương Nhất Bác nói hết câu, Tiêu Chiến đã chạy bắn vào trong nhà với tốc độ ánh sáng làm cho Vương Nhất Bác có phần lo lắng không kịp ngăn cản... có thai mà chạy như vậy rồi không biết bảo bảo có bị hoảng sợ hay không. Vương Nhất Bác lắc đầu thở dài rồi cũng nhanh chóng bước chân vào trong nhà

Ngọc Kỳ đang ngồi trên sofa xem một bộ phim truyền hình, vừa trông thấy Vương Nhất Bác thì nhanh nhảu lên tiếng hỏi nhỏ

- Sao anh biết nơi tìm được tình yêu như vậy? Anh cũng quá tài rồi nha

- May mắn thôi

Vương Nhất Bác bước tới ngồi xuống bên cạnh Ngọc Kỳ, ánh mắt thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó làm cho Ngọc Kỳ không khỏi tò mò

- Anh có chuyện gì sao?

- Không

- Trình Huân, anh ấy sắp về nước rồi - Ngọc Kỳ phấn khích khoe khoang

- Vậy sao? Ba mẹ cậu ta có về chung hay không?

- Tất nhiên rồi, về để lo tổ chức đám cưới cho tụi em mà

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu, anh đưa tay rót ly nước trên bàn đưa lên miệng mình uống cạn. Ngọc Kỳ tiếp tục thao thao bất tuyệt kể chuyện không ngừng ở bên cạnh

- Hai tuần nữa nhà em cũng sửa xong, em sẽ đón ba mẹ lên đây ở chung với em sẵn lo chuyện đám cưới cho em luôn

- Ừm

- Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em trong suốt thời gian qua

- Không có gì đâu, chuyện phải làm thôi mà

- Đến lúc đám cưới em, anh sẽ dự định lên kế hoạch gì với Tiêu Chiến

- Anh muốn đưa anh ấy đến một nơi, anh muốn...

Vương Nhất Bác chưa kịp nói hết câu đã bị Ngọc Kỳ đá chân mình qua chân hắn như ra hiệu, Vương Nhất Bác hiểu ý liền im bặt... chuyện tỏ tình bất ngờ với Tiêu Chiến hắn không thể để cho anh biết được. Mà Tiêu thỏ từ bên ngoài bước vào trong nhà loáng thoáng chỉ nghe câu được câu mất... câu chuyện quan trọng nhất anh cảm nhận đó là sau khi đám cưới với Ngọc Kỳ, thiếu gia sẽ đưa anh đi đâu đó... ánh mắt to tròn dâng lên một tầng hơi nước, Tiêu Chiến có chút tủi thân nhanh chóng bước đi thật nhanh trở về phòng của mình, trong suy nghĩ chỉ còn đọng lại một thông tin... Vương thiếu gia không muốn anh ở trong nhà với thiếu gia nữa

.
.
.

./. Nam Phụ Bên Đời Em

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com