Bac Chien Doan Tuyet Tinh Yeu
"5.3.2022💔"Trời đã chuyển sang đêm, trên đường cũng thưa vắng đi ít người. Ánh đèn cũng như màn đêm mà ngất lịm đi, ngồi trước tiệm tạp hoá, trên tay là cái túi nhỏ đồ ăn mà Nhất Bác để lại, Tiêu Chiến nắm chặt chiếc túi nhỏ, không kiềm được nước mắt khi nhớ lại quá khứ đầy đen tối ấy của mình. Nhưng bây giờ anh rơi nước mắt cũng chẳng thể thay đổi được gì. Nhất Bác rời đi, phố đêm cũng dần tàn, cảm giác thế giới này không còn gì có thể ở bên cạnh anh nữa. Nhưng biết có thể làm gì cho hiện tại?. Anh gạt nước mắt đi, khoác chiếc áo mà Nhất Bác khoác lên vai cho anh rồi rời đi khỏi tiệm tạp hóa vắng kháchAnh đi tiếp một đoạn đường khá dài mới đến được trung tâm thành phố, nơi người người đi qua đi lại. Tưởng chừng thế giới đã bỏ rơi anh. Nhưng không! Anh chỉ là đang đứng ở nơi bóng tối, chưa đi đến nơi chứa ánh sáng mà thôi. Nhưng đến được nơi ánh sáng rồi thì có thể làm gì? Anh hiện giờ đã không còn ánh sáng nữa rồi, cho dù ánh sáng có đến gần, dang tay tiếp đến thì anh vẫn là một người mờ nhạt, bị bao trùm bởi vực sâu bóng đêm vô tận mà thôiAnh đi tắp vào vỉa hè, một mình một thân. Đi đến ngã tư của đường, anh không suy nghĩ, không chú ý đến xung quanh mà đi thẳng qua như xác không hồn. Hàng ngàn chiếc xe ô tô không dừng lại cho anh qua nhưng cũng thật ngốc, anh là đang đi sai đường mà. Thế giới này vô cảm và lạnh lẽo như vậy, làm sao có thể quan tâm đến sự tồn tại của anh được chứ? Nhiều xe cứ thế bóp còi ra hiệu cho anh tránh đường nhưng anh không hề biết chuyện gì cả. Ra được giữa trung tâm anh bỗng dừng lại, đầu nghiêng qua phía nhiều xe, anh khẽ nhắm mắt lại dường như muốn xe đụng trúng anh, cả người cứng đờ không một chút cảm xúc nào. Có thể cơ thể anh đã mất hết sức lực, không còn sức để tránh ra một bên nữa, hoặc có lẽ anh thật sự muốn biến mất trong thế giới dưới đáy vực sâu, mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu vực dậy, hoặc có lẽ người anh ấy thương cũng bỏ anh ấy mà đi rồiÔng trời ơi! Cớ sao lại còn khiến cả thân xác lẫn tâm hồn người tan nát lại có thể đi tìm con đường chết thế kia? Người ta thường nói "Hoa trên giấy không sương hoa vẫn nở. Thương em rồi dù trắc trở vẫn thương" Vậy mà bây giờ đoá hoa hồng xinh đẹp từng rất được bảo bọc đã vội tàn, người thương cũng không ở tại nơi đây cứu vớt tấm thân tàn của người con trai từng có một đời hào hoaVương Nhất Bác! Cuộc đời này của anh quá bất hạnh phải không em? Chết rồi! Chết rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết. Yêu hận của kiếp này cũng sẽ được cắt bỏ, buông bỏ hết tất cả mọi thứ thuộc về anh......để em có thể một đời sống hạnh phúc viên mãn. Đau khổ, yêu đương, nhớ nhung, tất cả đều kết thúc tại đây.....Vào thời khắc anh đang chuẩn bị dâng mình cho chiếc xe ô tô lao đến như con hổ đói phía trước thì như có một đoá hoa nào đó nhẹ nhàng ôm lấy bản thân anh di chuyển mạnh sang đến tận vỉa hè lớnDòng cảm xúc lặng lại, không có cảm giác đau đớn toàn thân, máu tươi không từ đầu mà chảy xuống, không có cảm giác cơ thể đang nằm trên mặt đất chuẩn bị cho thể xác được vào bệnh viện và tâm hồn được uống canh mạnh bà. Chỉ có cảm giác đầu mình đau dữ dội, xung quanh toàn tiếng còi xe và tiếng của một người có vẻ xa lạ "Không sao chứ?". Anh mở mắt ra, bóng hình mờ ảo hiện lên trong mắt Tiêu Chiến, anh cười nhạt nhẽo, hàng mi ướt đẫm nhưng cũng chẳng còn lại giọt nước mắt nào rơi xuống nữaNgưng đọng lại vài giây để cảm nhận được dây thần kinh của mình đang giật mạnh liên hồi. Anh lấy lại bình tĩnh, nheo mắt nhìn người phía trước mắtKhuôn mặt xuất hiện mờ nhạt rồi hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn sáng của phố xá nhộn nhịp như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhìn có lẽ xa lạ nhưng hoá ra lại quen thuộcĐó là một cô gái, mặc một chiếc váy dài, khoác một chiếc áo lông, tóc buộc búi lại theo kiểu của người trưởng thành, vai đeo một chiếc giỏ nhỏ, chân mang giày cao gót màu hồng nhạt hãng Dior. Nụ cười vẫn phớt phới như ngày nào. Và đó không ai khác chính là Dương Thiên Ly, người con gái bị Tiêu Chiến từ bỏ giữa chốn đông người của những khoảng trời thanh xuân hào hùng lúc trước, bây giờ lại chính là người cứu rỗi anh trước cuộc đời bi thảm.......Hơi từ ly cà phê ấm nóng bay lên một hương thơm ngọt ngào khiến người ta không khỏi kiềm chế được mà phải nếm thử, hòa cùng tiếng nhạc du dương trầm lắng. Tiêu Chiến ngồi đó ngắm nhìn ly cà phê trước mắt, tạm không biết mở lời ra sao. Dương Thiên Ly nhìn anh, ánh mắt hình như pha chút gì đó thê lươngCuối cùng, cô thở dài rồi mở lời trước- Tiêu Chiến ca! Mấy năm nay...anh sống có ổn không?Vẫn là thế cụt, không biết phải mở lời thế nào, đành buộc miệng hỏi câu hỏi khiêm tốn. Tiêu Chiến cũng lịch thiệp trả lời lại đàn em hồi học cấp ba- Vẫn ổn!Một câu trả lời nhạt nhẽo nhưng lại đầy dối trá, ngay cả chính bản thân anh cũng không tin rằng bản thân hiện đang ổn, cho dù chỉ là cái nhìn thoáng qua cũng đủ để nhận định rằng người này chắc chắn không ổn. Thần sắc tái nhợt trắng bệt hết cả khuôn mặt, thân thể gầy gò, hoang tànDương Thiên Ly không giấu được nét mặt lo lắng, chắc cũng nhận ra được anh đang nói dối- Nhiều năm rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Kể từ khi bị anh từ chối, Thiên Ly cũng chuyển trường đến Thượng Hải cho đến tận bây giờ. Sau khi chuyển đi, cô không còn biết được tin tức của anh, mà anh cũng không nghe nói gì về cô nữa. Bây giờ có duyên gặp lại, mỗi người lại ở trong trạng thái khác nhauTiêu Chiến cười nhạt nhẽo, mắt vẫn nhìn vào ly cà phê đang dâng lên những mùi hương nồng dịuNhững năm qua đã xảy ra chuyện gì? Anh có nên nói hay không đây? Mà.....biết nói gì bây giờNói rằng anh đã phải lòng Nhất BácNói rằng anh bị ép kết hônNói rằng anh là một kẻ đầu đường xó chợNói rằng hiện giờ anh chẳng có gì trong tay cảKhông! Dương Thiên Ly này khác anh, xuất thân từ gia đình tài phiệt, sinh ra đã đến vạch đích. Hai chúng ta tuy sống chung một trái đất nhưng lại ở hai thế giới khác nhau. Một người ở thế giới phồn hoa thượng lưu, người còn lại ở thế giới phồn hoa điêu tàn, như có một sợi chỉ vô hình nào đó vạch rõ ranh giới của hai kẻ từng cuồng vì tình yêuTiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đường đường chính chính nhìn cô gái trước mặt rồi thở dài cười một cái- Đừng nói chuyện của tôi nữa! Vốn là đàn anh nên hỏi thăm đàn em trước mới phải! Em...thế nào rồi?Thấy Tiêu Chiến thành công che giấu cảm xúc, Thiên Ly cũng thả lỏng cơ thể được một chút rồi đáp lại- Cuộc sống của em đương nhiên là ổn!Tiêu Chiến gật đầu, coi như là mừng cho đàn em của mình- Em kết hôn rồi! Còn anh thì sao?Nghe xong câu, Tiêu Chiến đột nhiên mở tròn mắt nhìn người đối diện, không ngờ một cô gái nhỏ nhắn ngày nào đã kết hôn rồi, thôi gian đúng thật là không đợi một ai mà- Em...kết hôn rồi à?Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi lại, cô cười ngại ngùng, nhớ lại những hờn dỗi hồi cấp ba tỏ tình bị từ chối, không khỏi bật cười ngây ngô. Cô gái ngày nào báo víu anh giờ đây cũng đã lập gia đình, có mái ấm riêng của bản thân cả rồi- Tiêu Chiến ca! Hiện tại em rất hạnh phúc. Hôm nay gặp được anh, giống như duyên phận vậy! Lẽ ra nên mời anh một bữa cơm đàng hoàng, nhưng hôm nay là sinh nhật con gái của em, nên.....Tiêu Chiến hiểu chuyện đành cười thầm một tiếng- Không sao! Em về trước đi, trời đã khuya xuống rồi, hôm nay lại là ngày đặc biệt sao có thể về trễ chứ? Hơn nữa là em cứu anh, lẽ ra anh mới phải là người mời!Vẻ mặt lo lắng lúc trước như tan biến hết vậy, niềm vui hiện tại tràn đầy trên khuôn mặt cô gái nhỏ. Cô lấy trong túi ra một chiếc thẻ rồi đưa cho Tiêu Chiến- Đây là bưu thiếp của em! Như em đã nói, chúng ta gặp nhau là duyên phận. Sau này có gì cần giúp đỡ cứ liên lạc với em là được. Em sẵn sàng giúp đỡ anh!Tiêu Chiến nhận lấy lướt mắt trên tấm bưu thiếp nhỏ "Giám đốc Dương Thiên Ly". Anh lại cười rồi nhẹ ừm một tiếng- Vậy em đi trước đây! Cũng khuya rồi, trời tối rất lạnh. Anh cũng nên về nhà đi!Tiêu Chiến gật đầu- Anh uống hết cà phê rồi sẽ về ngay!Dương Thiên Ly đeo túi lên vai rồi nói- Vậy em về trước đây!- Được! Về cẩn thận!Dương Thiên Ly rời đi, Tiêu Chiến tắt ngắn nụ cười đi, để lại là khuôn mặt trầm tĩnh như ngày nàoTại sao ngay từ khoảnh khắc anh muốn kết thúc cuộc đời thì lại có người đến cứu rỗi anh? Tại sao vẫn để anh sống trên thế giới này để chịu đựng sự giày vò, nhục nhã ấy?Anh vô tình biết được hôm nay là sinh nhật của con gái Dương Thiên Ly, là một ngày vui với một đứa trẻ, hoặc cũng còn có nhiều người khác nữa, cũng hạnh phúc trong ngày hôm nay. Còn anh, cuộc đời anh ngày nào cũng rơi vào bế tắc, mãi không có được một khắt nào vui vẻ nổi. Hạnh phúc của người khác chính là đau khổ của anh!Anh lặng lẽ rời khỏi quán cà phê, mọi thứ lại trở về dáng vẻ ban đầu của nóÊm đềmThê lương
.........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com