Bac Chien Doan Tuyet Tinh Yeu
Khi Tiêu Chiến vừa mới bước ra khỏi chốn "ngục tù " của sự cợt nhã thì hàng ngàn con mắt đều nhắm vào Tiêu Chiến Trên người anh bây giờ, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên cổ còn vương lại vài vết đỏ. Mọi người nhìn anh với vẻ khinh thường, không biết hiện giờ họ đang nghĩ gì trong đầu nhỉ? Liệu có phải là những suy đoán rằng anh đã làm những chuyện không ra gì trong quán? Mọi người sẽ nghĩ anh là một kẻ vừa làm chuyện không hay trong quán bar này hay một kẻ vừa bị đuổi đến quán bar để giải khuây, hay là.....họ nghĩ anh là một tên hèn hạ vừa nằm dưới thân người khác?Anh vội lấy tay che những vết đỏ trên cổ áo rồi rời đi. Trên con đường phố ít người, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi cho chàng thiếu niên một thân mỏng manh đi dọc đường phía trước. Quần áo nhàu nát, cúc áo bị sứt chỉ, trên tay anh chỉ là những tờ tiền dơ bẩn lúc nãy mà có. Anh lủi thủi đi từng bước từng bước. Cuối cùng dừng lại ở một trạm xe buýt vắng người, chỉ còn sót lại một ánh đèn mờ. Tiêu Chiến nằm xuống hàng ghế dài ngắm nhìn thế giới đầy màu sắc, xa hoa và sang trọng. Nơi có những toà nhà cao ngất rộng lớn, nơi thế giới xa hoa tráng lệ, ánh đèn điện sáng lấp lánh tạo nên một khung cảnh vô cùng ảm đạm, anh ngắm nhìn người người khoác tay người mình yêu đi dạo phố. Hàng mi anh bất giác rơi những giọt nước mắt vô nghĩa, đôi môi anh mấp máy nhỏ giọng thều thào, dường như không muốn ai nghe thấy "Nhất Bác! Anh thật sự rất mệt!" Mi mắt anh nặng trĩu khép lại, phút chốc rơi vào khoảng lặng của tinh không. Trong mơ anh nhìn thấy một cậu bé khoảng chừng 19 tuổi đứng giữa cánh đồng hoa cải vàng, trên tay cầm một bó hoa cải nhỏ quỳ xuống khuôn mặt non nớt trong sáng, đâu đó còn sót lại một chút sự ngây ngô, bướng bỉnh của những tháng ngày tuổi trẻ. Đồng hoa cải vàng năm ấy hòa cùng sắc vàng của ánh mặt trời tĩnh lặng cảm giác thật thanh bình và thoải mái. Không mang chất gò bó, ngột ngạt, không mang cảm giác đẹp nhưng thiếu an toàn như đoá hoa hồng lạc giữa rừng gaiNhìn xem! Một khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên đang quỳ xuống hóa ra lại không hề xa lạ. Là Vương Nhất Bác!Vương Nhất Bác của tuổi xuân xanh!Thời gian cũng thật tàn nhẫn. Năm tháng ấy cho đến hiện tại, từ một Nhất Bác ngây ngô bây giờ lại thành Nhất Bác máu lạnh, không có tình người
Khung cảnh mờ ảo xuất hiện giữa những tia nắng tĩnh lặng, cảnh vật thật đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không còn nhận ra được đó là thật hay ảo nữa rồi Trong giấc mộng Tiêu Chiến thấy cậu vui vẻ đeo lấy chiếc nhẫn được kết bằng hoa cải vàng lên tay......
Cả hai người cùng nhau cười nói vui vẻ chạy nô đùa trên đồng hoa cải đẹp lung linh tràn ngập sắc màuÁnh mắt trong xinh đẹp như nước hồ mùa thu, có đâu như hiện tạiChỉ còn vương vấn lại một nỗi cô độc, bi thương, chẳng còn sót lại một chút sự dịu dàng, thanh tịnhThời gian xoá đi hết tất cả mọi thứ, xoá đi hết tất cả những kỷ niệm xinh đẹp, để rồi trả lại một thế giới hiện thực khắc nghiệt, khốn đốn
Khung cảnh mờ ảo xuất hiện giữa những tia nắng tĩnh lặng, cảnh vật thật đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không còn nhận ra được đó là thật hay ảo nữa rồi Trong giấc mộng Tiêu Chiến thấy cậu vui vẻ đeo lấy chiếc nhẫn được kết bằng hoa cải vàng lên tay......
Cả hai người cùng nhau cười nói vui vẻ chạy nô đùa trên đồng hoa cải đẹp lung linh tràn ngập sắc màuÁnh mắt trong xinh đẹp như nước hồ mùa thu, có đâu như hiện tạiChỉ còn vương vấn lại một nỗi cô độc, bi thương, chẳng còn sót lại một chút sự dịu dàng, thanh tịnhThời gian xoá đi hết tất cả mọi thứ, xoá đi hết tất cả những kỷ niệm xinh đẹp, để rồi trả lại một thế giới hiện thực khắc nghiệt, khốn đốn
..............
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com