Bac Chien Doan Tuyet Tinh Yeu
"12 năm trước!""5.3.2010💛""Bộp bộp"
Một khung cảnh đánh nhau ở phía trước. Cậu bé khoảng chừng 16-17 tuổi ôm đầu chịu đựng trong vách tường. Xung quanh toàn những tên to bự, hung hăng - Đại ca! Có muốn đánh tiếp không?Người được gọi là đại ca đó ngồi xuống nhếch mép- Ngày mai, mang tiền lên nộp cho tao biết chưa? Nếu như không có thì sẽ không đơn giản là bị đánh như hôm nay đâuNói xong hắn cùng đồng bọn của mình rời đi trong một vẻ ngạo mạn khác thường. Cậu bé nhỏ thân thể đầy vết thương cố đứng dậy với vẻ khó khăn, khuôn mặt non trẻ từ từ bước từng bước nhỏ, đôi chân cà nhắc tự mình khó khăn đi về phía trước. Ra đến cổng trường đầu óc cậu choáng váng, bước chân loạng choạng. Đôi mắt cậu nặng xuống, tất cả mọi thứ trước mặt đều rơi vào hư ảo cơ thể đều thả lỏng ra rồi vô thức ngã xuống
...................
- Nhất Bác. Vương Nhất Bác!Tiếng kêu của một chàng trai không rõ hình dáng. Mắt cậu dần mở ra, ánh sáng mặt trời từng tia từng tia nắng còn sót lại của buổi chiều hoàng hôn hắt vào khuôn mặt thuần khiết của cậu. Ánh mắt mơ màng một lúc cậu khẽ mỉm cười một cách nhạt nhẽo, thốt lên- Anh thật đẹp......Giọng nói yếu ớt của Nhất Bác nhẹ cất lên. Chàng trai ngồi đó thả lỏng người cười ngượng, còn gãi gãi phía sau đầu- Đây là lần đầu tôi được khen đó!Má và vành tai của anh ửng đỏ lên, khuôn mặt tỏ rõ sự ngại ngùng. Nhất Bác cố ngồi dậy, anh ấy thoát khỏi sự ngại ngùng để đỡ cậu. Ngồi dậy rồi, Nhất Bác vẫn dùng giọng yếu ớt đó để hỏi anh- Sao anh biết được tên tôi vậy?- Tôi....tôi nhìn thấy bảng tên đeo trước cổ của cậu!Vương Nhất Bác khẽ cười rồi gật đầu, thầm trách bản thân sao có thể hỏi câu hỏi vô dụng như vậy chứ. Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt của cậu rồi hỏi- Cậu.......bị đánh sao?Cậu khẽ cười nhạt một cái rồi đáp lại- Như cơm bữa rồi!Tiêu Chiến sợ nhắc đến sẽ làm tăng thêm sự tổn thương cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình, anh lảng qua chuyện khác- À.......ừm.....Bác sĩ nói cậu có thể xuất viện rồi!
- Cảm ơn anh! À mà anh tên là gì?
- Tôi là Tiêu Chiến!
Nói xong Tiêu Chiến nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ thay đổi sắc mặt, vội đeo cặp của cậu lên người mình rồi đưa tay ra. Anh muốn dìu cậu ra bên ngoài vì trời đã gần tối. Ra đến bên ngoài cổng bệnh viện, Nhất Bác lấy lại chiếc cặp nhỏ đã cũ trên người Tiêu Chiến - Được rồi! Bây giờ cậu có thể về. Nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại!- Nếu?- Đúng rồi! Sao vậy?Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Nhất Bác đã ngượng ngùng lắc đầu - Không có! Tôi xin phép đi trước!Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhưng cũng cười cho qua, dù gì cũng là một cậu nhóc "10 ngày sau"- Tiêu Chiến. Em thật sự rất thích anh! Anh làm bạn trai em có được không?- Gia cảnh của tôi......- Em không quan tâm gia cảnh của anh, em chỉ cần anh thôi!Một đám đông tập trung ở đó, hình như là tỏ tình. Một cô gái với mái tóc uốn cong, trang điểm nhẹ nhàng tay cầm đoá hoa hồng đưa trước mặt Tiêu Chiến. Nhìn thôi cũng đủ biết là con gái nhà tài phiệt. Nếu xét về mặt nhan sắc thì đúng là trai gái đẹp đôi. Nhưng xét về gia cảnh thì.....Tiêu Chiến có phần kém hơn. Anh sinh ra trong một gia đình nghèo ở Trùng Khánh, nhờ sự cố gắng và nỗ lực, anh có được một suất học bổng nên được chuyển lên Bắc Kinh, học ở một ngôi trường đậm chất quý tộc. Ngược lại cô gái đứng trước mặt anh lại là tiểu thư họ Dương (Dương Thiên Ly). Tiếng tăm lừng lẫy khắp Bắc Kinh. Vậy mà lại đi yêu một kẻ nghèo nàn như anh cơ chứ? Thử hỏi xem nếu anh đồng ý thì có phải anh là một nỗi ô quế cho nhà họ Dương hay không? Anh thở dài, mím nhẹ môi nói với tiểu thư họ Dương kia- Dương tiểu thư! Thật sự xin lỗi! Tôi không thể đồng ý được- Tại sao?Dương Thiên Ly tức giận, vô thức văng ra hai chữ "tại sao" vô nghĩa. Tiêu Chiến không trả lời, anh mặc cho mọi người bàn tán vội vã rời đi. Cô ấy ném bó hoa hồng ra đằng xa, khuôn mặt tức giận nhưng lại không thể che giấu đi được trạng thái muốn khóc, bởi nói gì thì nói cô cũng là một người con gái, lại là người chủ động tỏ tình giữa đám đôngTiêu Chiến rời đi khỏi cổng trường rộng lớn của mình thì cảm thấy có điều gì đó không đúng. Anh đi ngược lại thì nghe thấy có tiếng chửi rủa gì đó. Tiêu Chiến đi từng bước nhẹ đến chỗ một gốc cây lớn. Tại đây anh lại bắt gặp cậu bé Nhất Bác đang bị người ta đánh kia. Anh liền chạy đến cản bọn họ lại- Các người làm cái gì vậy hả? Lại là đám du côn lúc trước, Nhất Bác hình như cũng không còn sức gắng gượng lại được nữa. Cậu nằm dưới đất không còn sức cử động nữa - Mày là ai? Đây là chuyện của bọn tao, không liên quan đến mày. Tránh ra!- Các người đánh cậu ta là muốn gì? Tôi.....có thể đáp ứng- Nói hay lắm! Cho bọn tao một chút tiền. Tao sẽ tha cho nóTên côn đồ dõng dạc cầm cây gậy lớn bước ra nói điều kiện, Tiêu Chiến lúc nãy cứng rắn nhưng khi nghe xong anh tròn mắt nhìn tên trước mặt, vô thức hỏi to - Gì cơ?Tiêu Chiến hiện giờ làm gì có tiền? Anh cũng chỉ là một kẻ vừa đi học vừa đi làm mà thôi. Nhưng nói vậy cũng không đúng. Nhờ nhan sắc thiên phú nên chỉ một buổi phục vụ ở quán Bar anh cũng có được kha khá. Chỉ là....anh phải gửi tiền về cho ba mẹ. Tiêu Chiến quay người lại nhìn Nhất Bác không thể chống cự được nữa. Anh đành thở dài lấy trong túi ra vài tờ rồi đưa cho hắn- Như này.....đủ chưa?Thật ra số tiền này đưa ra lại cảm thấy cực kỳ tiếc vì đối với anh đây là số tiền khá lớn, đủ để anh ăn cả ngày, nhưng thấy cậu nhóc kia, anh lại không tiếc nữa, tiền có thể kiếm ra, nhưng nếu hôm nay bỏ mặc cậu ta thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tên côn đồ đếm đếm rồi ra hiệu cho mấy tên kia không nên ở lại lâu nữa. Hắn nhìn Tiêu Chiến- Được đấy nhóc! Hôm nay anh đây tạm tha! Đi thôi!Cuối cùng hắn cũng chịu đi, Tiêu Chiến cúi xuống, nhấc cánh tay phải của Nhất Bác lên người rồi dùng tay vòng qua vai cậu đỡ đi. Máu từ khoé miệng, tay phải và chân trào ra, xem có đáng thương không cơ chứ?- Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác. Rốt cuộc là có ngày nào cậu được yên thân không chứ? Cậu nói xem hắn đòi nhiều tiền như vậy cả tôi còn không có huống chi là cậu?Tiêu Chiến nói lảm nhảm vài câu rồi cũng lắc đầu cho qua. Mới đi một lát mà trời đã tối. Ánh đèn sáng dịu soi bóng một thiếu niên đang cõng một chàng trai trẻ bước đi phía trước. Anh rẽ vào con hẻm nhỏ, từ từ đi lên một dãy dân cư. Nơi này vừa nhỏ vừa bẩn, xung quanh toàn là tiếng trẻ con, rác cũng vứt tùy tiện ra đường, cãi nhau cũng rất to tiếng là đằng khác. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, Tiêu Chiến đi đến một căn phòng nhỏ, lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khóa, anh mở cửa ra rồi thả Nhất Bác nằm xuống ghế sofa. Căn phòng này trang trí khá đơn giản, chỉ vài ba dụng cụ cần thiết, một cái bàn, bốn cái ghế bên cạnh và một giường ngủ mà thôi. Anh thả nhẹ chiếc cặp xuống bàn. Nhẹ tay kéo ngăn tủ, lấy ra chiếc hộp cứu thương. Anh nhẹ nhàng gỡ băng cá nhân và băng lên những chỗ bị thương của cậu. Thân thể Nhất Bác đột nhiên rung lên, Tiêu Chiến bên cạnh đang dọn dẹp đồ cũng phải chạy đến. Anh chạm nhẹ vào trán cậu. Thật sự rất nóng! - Bị sốt rồi? Vương Nhất Bác cậu thật là......Tiêu Chiến cau có khuôn mặt của mình lại, tức giận nhưng vẫn thật đáng yêu. Anh vội vàng lấy khăn, nhúng nước, gấp lại rồi đắp lên trán cậu. Anh nắm lấy bàn tay cậu để cảm nhận được nhiệt nóng đang bao trùm khắp cơ thể. Anh liền thả tay ra, chạy xuống hiệu thuốc gần đó mua rồi lại chạy về. Khắp cả buổi tối Tiêu Chiến chạy qua chạy lại chăm nom một cậu bé đã sốt li bì Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời phản chiếu những tia nắng vàng vào khuôn mặt trong sáng và đáng yêu của Tiêu Chiến. Tiết trời thật dễ chịu. Meo meo~ tiếng mèo Kiên Quả của anh lại kêu vì đói, âm thanh của mèo khiến cho người ta tỉnh giấc. Người ta ở đây không phải Tiêu Chiến mà là Vương Nhất Bác. Cậu mở dần mắt ra, xoay nhẹ đầu qua bên phải thì thấy Tiêu Chiến nằm bên cạnh. Cậu vô thức đưa tay ra định vuốt tóc anh nhưng nghĩ tới điều gì đó cậu chỉ cười nhẹ rồi đưa tay lên trán lấy chiếc khăn còn ướt xuống. Chiếc điện thoại phím của Tiêu Chiến vang lên tiếng chuông người gọi đến, anh tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Anh mơ màng ngồi dậy nhìn xung quanh nhà, cuối cùng anh quay sang trái. Tiêu Chiến giật mình đứng dậy lùi ra vài bước, vì cậu đang nằm ngay bên cạnh nhìn mình, anh có chút ngại, anh mở to mắt như không tin vào mắt mình điều gì đó. Nhất Bác cũng ngồi dậy, không biết nói gì trong tình huống khó xử này nữa, may nhờ còn có tiếng chuông điện thoại- Điện thoại anh....reo kìa!- Hả?Tiêu Chiến vội quay người lại bắt máy. Giọng nói của một nam nhân lớn tuổi nhẹ nhàng nói chuyện từ đầu dây bên kia- Em đến trường chưa? Sao anh không thấy em vậy?- Trương tiên sinh! Tôi....vẫn chưa đến.- Sao lại chưa đến? Em mệt à? Tôi qua đón em!- Không cần! Một lát nữa tôi đến ngay.Nói xong anh khó chịu tắt máy. Tiêu Chiến ôm Kiên Quả vào lòng rồi đứng lên, không quay người lại nhìn Nhất Bác chỉ nói vài câu rồi bỏ vào phòng tắm- Hôm qua tôi thấy cậu bị đánh rồi ngất đi, tôi đã đưa cậu về nhà này. Chờ tôi một lát tôi sẽ làm đồ ăn sáng rồi đưa cậu đi học luônTiêu Chiến vào phòng tắm đóng rầm cửa lại. Nhất Bác không hiểu chuyện nhưng cũng không biết làm gì chỉ đành nghe theo lời anh. Một lát sau, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn anh làm đồ ăn, sau khi ăn xong anh và cậu cùng đi ra khỏi con hẻm nhỏ ra đến đường lớn và đến trường. Từ sau cuộc hội thoại đó, mặt anh chẳng vui chút nào. Trước cổng trường người đàn ông lớn tuổi cùng nhiều vệ sĩ đứng bên cạnh. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến. Anh quay sang nhìn Nhất Bác- Cậu đi đi! Tôi còn có chuyện phải làmVương Nhất Bác lặng lẽ gật đầu rồi đi trước, sau khi cậu rời đi, ông ta đi tới hằn giọng hỏi Tiêu Chiến- Tên nhóc đó là ai?- Trương tiên sinh! Cậu ta chỉ là một cậu nhóc bình thường thôi. Không liên quan đến tôi!Vị Trương tiên sinh kia thật lỏng ra đôi chút, nhẹ giọng - Em vào học đi! Chiều tôi sẽ đến đón emTiêu Chiến không nói lời nào mà bỏ đi. Chiều hôm ấy, trong lớp chỉ có một người ngồi đó là anh. Hoàng hôn xuyên qua tầng cửa sổ dày đặc, nét đẹp của nó thật khó quên nhưng nó tàn cũng thật nhanh. Trong anh thấm đậm nỗi buồn khó tả. Anh là đang bận tâm chuyện gì? Hoàng hôn cùng những tia nắng chiều mờ nhạt của bầu trời cuối cùng cũng tắt hẳn, anh mơ màng nhìn theo nó mà không biết trời cũng tối. Xuất hiện trên bầu trời là những vì sao sáng lấp lánh, cảnh vật không xa hoa nhưng thật đẹp. Ước gì những thứ giản dị luôn được giữ gìn như thế này nhỉ? Ước gì thế giới sẽ không có những toan tính, không có tiền tài, không có vật chất, không có lòng tham có phải sẽ hạnh phúc hơn không? Nhưng thật tiếc đó cũng chỉ là những mộng tưởng anh tự thêu dệt lên mà thôi. Nếu thế giới không có tiền tài, không có vật chất thì làm sao có hạnh phúc? Không có toan tính, lòng tham thì làm sao có tiền tài được chứ? Anh ngây ngốc thở dài rồi tự mình bước xuống sân trường. Trước cổng trường không có ông ta, không có vệ sĩ cũng chẳng có những con xe hạng sang đậu trước cổng chỉ có một cậu trai trẻ thân người gầy gò đứng chờ. Ngay tại khoảnh khắc ấy họ đứng nhìn nhau một hồi lâu. Có khi nào họ sẽ khắc ghi bóng hình người trước mặt trong một phút chốc hay.....cả một đời?Tiêu Chiến tỉnh mộng trước, anh buồn rầu bước ra. Nhất Bác cũng không đắm chìm trong đó lâu thêm chút nữa, anh bước xuống nhạt nhẽo hỏi- Cậu đứng đây làm gì?- Tôi đến.....chờ anh về nhà!- Chờ tôi về nhà? Cậu không có nhà sao?Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi, nghe đến đây Nhất Bác có hơi buồn. Cậu cũng nhạt nhẽo theo- Cho tôi ở tạm nhà anh nhé?Tiêu Chiến do dự một chút thầm thở dài, cậu nhóc này đúng là số còn khổ hơn mình. Vừa hằng ngày bị đánh, vừa không có tiền lại vừa chẳng có nhà nữa. Tiêu Chiến lại thở dài rồi gật đầu - Được! Cậu đã ăn tối chưa? Tôi đưa cậu đi ănNhất Bác khẽ nhìn vào bụng mình rồi lắc đầu. Tiêu Chiến mím nhẹ môi rồi đi trước. Trên con đường dài và tối đen người ta bắt gặp hai nam nhân đang đi thẳng. Khuôn mặt ai cũng u buồn, nhạt nhẽo. Người ta thường nói đêm là buổi làm cho tâm hồn con người trở nên thoải mái, an tĩnh nhất cớ sao hai thiếu niên này lại u buồn thế này? Tiêu Chiến vác balo nhỏ đi trước, Nhất Bác lại lủi thủi theo sau. Đi được một đoạn dài, Tiêu Chiến dừng chân lại bên một cây cầu đi bộ, phía dưới là thành phố đô thị sáng đèn rực rỡ, xe cộ qua lại tạo thành một cảnh tượng tươi đẹp của giới thượng lưu. Anh quay đầu lại nhìn Nhất Bác, cậu cứ thế cũng dừng lại nhìn anh. Tiêu Chiến cau mặt lại- Cậu sao vậy? Có thể đừng bày ra khuôn mặt không cảm xúc đó được không? Qua đây nào!Nhất Bác như nghe theo mệnh lệnh đi tới chỗ Tiêu Chiến cùng anh quay sang phía thành phố thượng lưu đó trò chuyện cùng nhau- Lúc sáng, người nói chuyện với anh là ai vậy?Tiêu Chiến không chút vui vẻ, ngược lại càng trở nên khó chịu - Cậu hỏi làm gì? Cậu không nên biết sẽ tốt hơnVương Nhất Bác nhất thời không biết nói sao đành hỏi anh vấn đề mà anh đã sớm lãng quên giữa bộn bề lo âu - Anh có đói không?- À đúng rồi tôi quên mất. Đưa cậu đi ăn mà thành ra đứng ở đây luôn rồi. Nào đi ăn thôi!Vương Nhất Bác vẫn đứng đó hỏi lại- Tôi hỏi anh có đói không?-.....Tiêu Chiến ngưng dòng trang thái vội vã đó lại, thở dài rồi lại quay sang phía những toà thành cao cấp- Nếu tôi nói tôi không đói thì sao?- Anh đứng đây chờ tôi một lát! Tôi đi mua đồ ăn cho anh!Nhất Bác chạy đi mất không chờ Tiêu Chiến nói câu nào, anh thở dài lắc đầu. Trên thế giới này còn có người ấu trĩ như vậy sao? Đã không đói rồi còn muốn mua đồ ăn làm gìMàn đêm buông xuống thật lạnh lẽo biết bao. Ước chi bây giờ anh đang ở Trùng Khánh, ở một nơi thật yên tĩnh trong vòng tay của cha mẹ không phải lo nghĩ về cuộc sống, không phải tìm mọi cách để kiếm tiền mưu sinh. Số tiền mà ba mẹ anh đang nợ anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện mình trả nổiNăm phút Mười phút Rồi nửa tiếng sau vẫn không thấy Nhất Bác quay lại Tiêu Chiến có phần hơi sốt ruột. Anh muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ cậu về lại không thấy anh. Nên anh đành phải kiên nhẫn chờ đợiThời gian lẳng lặng trôi qua đến tận 2 giờ đồng hồ anh vẫn chưa thấy Nhất Bác quay lại. Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không? Anh quyết định chạy đi tìm cậu. Anh chạy qua các hàng quán lớn nhỏ, chạy vào hỏi thăm nhưng vẫn nhận câu trả lời là không. Có khi nào cậu ấy về nhà rồi không nhỉ? Anh lại quay đầu quay trở về nhà nhưng cửa nhà đóng rồi hơn nữa có về cũng không có chìa khóa để vào. Ý nghĩ điên cuồng của Tiêu Chiến cho rằng cậu ấy đã về nhà cũng nhanh chóng bị lãng quên. Anh tức tốc chạy lại ra ngoài đường trong khi chiếc balo chưa được để vào nhà. Anh điên cuồng chạy, chạy trong mồ hôi nhãi nhệ. Anh dừng lại ở một con hẻm nhỏ, con hẻm này nhỏ như con hẻm nhà anh, Tiêu Chiến thở dốc chạy vào xem thử. Đúng như dự đoán Nhất Bác lại bị đánh rồi. Anh chạy đến dang bờ vai rộng chắn cho Nhất Bác. Sau khi phát hiện người bị đánh không phải là Nhất Bác nữa đám giang hồ mới chịu buông tha cho cậu- Tiêu Chiến! Anh có bị sao không?Tiêu Chiến ngã vào lòng ngực của Nhất Bác, anh không còn sức để ngồi dậy nữa rồi. Hơn nữa đây là lần đầu anh bị đánh đau đến như vậy, anh cười nhạt nhẽo tựa vào lòng cậu hỏi nhỏ như lúc cậu vừa mới tỉnh dậy trong bệnh viện- Mỗi lần bị đánh như vậy....cậu có đau không?Nhất Bác ngây người để anh nằm trong lòng cậu. Cậu chẳng biết làm gì chỉ đành ngửa mặt lên trời cười khổ- Đau. Thật sự rất đau. Sao anh tìm được tôi thế?- Tôi đã đi tìm cậu rất lâu....rất lâu, chạy khắp các cửa hàng quán, khắp các cửa ngõ, thậm chí...còn về nhà để tìm cậu nữa chứ? Cậu thấy tôi có ngu ngốc hay không? Một người không quen biết....không thân không thích sao lại có thể vậy chứ?.....Vương Nhất Bác cười thành tiếng- Vẫn may mắn....thế giới này còn có người cần tôi.....còn tìm kiếm tôi. Cảm ơn anh! Tiêu Chiến!- Rốt cuộc cậu có thân thế ra sao?- Chỉ là một thằng hèn xuất thân từ vùng quê ở Lạc Dương Hà Nam thôi! Theo anh trai nuôi lên đây học, anh ta ngày ngày nhậu nhẹt....có một đêm anh ta uống say quá...lại dẫn tình nhân về nhà....anh ta bắt đầu làm những chuyện xàm bậy trước mặt vợ mình thế là vợ anh ấy vì quá tức giận mà ra tay giết chết anh ấy.....chị ấy bị kết án tử hình nhà đất bán hết thành ra tôi thành một kẻ không nhà không người thân nhưng lại học ở một trường đầy mùi tiền thế đấy, ngày học đêm đi làm....lại là đứa luôn bị đánh mỗi khi tan học...Anh nói xem....rốt cuộc tôi xuất hiện trong cuộc đời này làm gì chứ?- Tôi cũng khác gì cậu chứ? nhà nghèo Trùng Khánh....nợ nần chồng chất...ngày học đêm làm còn bị ép phải trả tiền phòng trước 10 ngày.....trùng hợp quá....._Nói đoạn anh lại ngắt lời, Vương Nhất Bác sợ anh bị lạnh nên đành muốn về nhà sớm - Anh mệt rồi! Tôi đưa anh về nhà!- Tôi không đi nổi nữa rồi!- Tôi cõng anh!Nhất Bác đưa hai tay ôm eo anh, đẩy anh ra phía trước để mình đứng lên. Cậu xoay người lại rồi nhấc bổng anh lên lưng mình. Cậu cõng anh ra khỏi hẻm rồi về nhà. Chắc bây giờ cũng là mười hay mười một giờ đêm rồi! Cậu cõng anh trên lưng đi không nhanh cũng không chậm, anh cũng đã sớm thiếp đi trên bờ lưng gầy gò của cậu. Màn đêm thật yên bình, cậu ngước lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao giản dị mà tươi đẹp. Cậu cười ngọt ngào như nắng mai à không phải trên thế giới này không gì có thể đẹp bằng anh cả.....mong cho ngày mai có thể có một khởi đầu tốt.....Sáng hôm sau, tại trường học tiếng ồn ào náo nhiệt của trường lại một lần nữa vang lên. Hai chàng thiếu niên cũng không còn sự nhạt nhẽo như ngày hôm qua nữa thay vào đó là sự tươi tắn của ngày mới.- Tiêu Chiến! Chiều tôi đợi anh về! Chúng ta cùng đi ăn tối- Được thôi! Đêm qua tôi thất hứa với cậu, hôm nay tôi mời!Cả hai tách nhau ra đi vào lớp học của mình, Tiêu Chiến vui vẻ khi nhận được dòng tin nhắn của Trương tiên sinh gửi về lúc tối qua "Em đã về nhà chưa? Do công ty bên Mỹ có việc đột xuất nên tôi đi trước không qua đón em được. Khi nào mọi thứ ổn định tôi sẽ về. Tạm biệt em!" Tiêu Chiến sau khi nhận được dòng tin này anh vui biết bao. Anh đã nghĩ hay là ông ta biến mất, biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này cũng được. Thật vui!Tối hôm đó, cậu đợi anh trước cổng, cùng anh cười vui vẻ đi ăn tối. Đồng hồ điểm đúng 19h00- Nhất Bác! Cậu về trước đi. Tới giờ tôi đi làm rồi!- Anh làm ở đâu thế?- Quán Bar BJYX!- Trùng hợp vậy! Tôi cũng vậy! Tôi là phục vụ. Anh làm gì?- Nếu là trùng hợp thì vừa đi vừa nói!"Quán Bar BJYX"- Tiêu Chiến! Hôm nay em đến trễ tận 5 phút đấy! Em có biết khách chờ em nhiều lâu lắm không? Nhanh nào! Mau đi đi!- Vâng!
Vừa bước vào quán đã có một chị nhân viên mặc quần áo phục vụ ra giục thật nhanh. Tiêu Chiến cũng không ngừng ngại chạy vào phòng thay đồ rồi ra phục vụ. Chị nhân viên quay sang nhìn Nhất Bác thắc mắc- Cậu là ai? Cậu đến quán chơi à?- Không phải! Em chỉ là người lau bàn thôi!- Vậy sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu?- Em thường xuyên bị đánh nên hay đi làm trễ....giờ đó...chắc chị về rồi!- Thôi được rồi đi làm việc đi!Nhất Bác cúi đầu chào cẩn trọng. Đây là lần đầu tiên cậu đi làm sớm nên công việc cũng khá nhẹ nhàng vì cũng có nhiều nhân viên làm việc như cậu. Nhất Bác đi đến dọn bàn cho một đại gia có tiếng ở Thượng Hải, cậu vừa bước tới thì Tiêu Chiến cũng xuất hiện bưng rượu ra- Này chàng trai trẻ. Cậu có thể hát không?Vị đại gia ấy khẽ lên tiếng nhìn chằm chằm vào người Tiêu Chiến đang cẩn trọng để ly rượu trên bàn. Anh ngừng tay một lát ánh mắt chìm vào khoảng không rồi cười nhẹ lắc đầu- Tiên sinh! Ông không thấy đã có người hát ở trước khán đài rồi sao?- Cậu rất đẹp! Thật sự rất đẹp! Tôi muốn nhìn thấy cậu trên sân khấu- Xin lỗi tiên sinh! Tôi chỉ là một phục vụ quèn ở đây không có tư cách để đứng trên sân khấu đó- Cái gì mà không có tư cách chứ? Chỉ cần cậu có quyết tâm thì mọi thứ đều có thể giải quyết mà?- Tiêu Chiến.....anh lên đi....Giọng nói trầm lặng của Nhất Bác nói Tiêu Chiến. Anh quay đầu lại nhìn Nhất Bác, Nhất Bác cũng nhìn anh. Hai ánh mắt lại chạm nhau một lần nữa, tim anh đập thình thịch thình thịch khi nhìn cậu cuối cùng anh di chuyển mắt lên sân khấu. Anh dần bước lên khán dài trong sự sợ sệt, Nhất Bác thấy vậy cũng ngồi xuống ghế nhìn từng nhất cử nhất động của anh. Anh đi vòng qua chiếc micro được gắn trên giá hát, anh khẽ chạm nhẹ vào nó rồi nắm chặt. Anh bắt đầu nhắm mắt lại cảm nhận những thứ xung quanh, cất lên giọng hát ngọt ngào mà không cần nhạc nền phù dung Cuộc đời lấp đầy những cặn bã, những gai góc nhưng đâu đó còn có hy vọng dù chỉ một chút.....
Ông trời ơi....cầu cho tất cả mọi thứ luôn được theo như ý muốn.....
Muốn được tình yêu viên mãn....
Muốn được một cuộc sống hạnh phúc....
Không có bi thương....
Chỉ có hạnh phúc.....Giọng hát của anh thật cuốn hút, Nhất Bác ngồi dưới vô thức mỉm cười ngắm nhìn khoảnh khắc đẹp đẽ này của anh. Khán giả dưới khán đài cũng không nhảy nhót náo động như lúc nãy mà im lìm cảm nhận giọng hát của anh. Bài hát này trước giờ chưa từng có ai hát qua, cũng chưa từng có ai nhắc đến. Trong bài hát có câu"Ông trời ơi....cầu cho tất cả mọi thứ luôn được theo như ý muốn....." chắc hẳn đang hát về cuộc sống của anh. Kết thúc bài là một tràn pháo tay lớn, sự mãn nguyện của những người đam mê ca hát. Vị thương gia vỗ tay nồng nhiệt dưới khán đài tỏ vẻ mãn nguyện nhưng nhìn kìa Nhất Bác như bị điều khiển đang trong trạng thái đứng yên, cậu nhìn anh bằng ánh mắt ôn nhu cùng với nụ cười vô cùng ngọt ngào. Anh bước xuống trong ánh mắt trầm trồ của mọi người, vị thương gia tấm tắc khen Tiêu Chiến còn đặc biệt tặng cho anh món quà bất ngờ- Cậu hát rất hay. Thật giống với giọng của con trai của tôi, nghe thật hoài niệm.....rất hay.....- Tiên sinh quá khen rồi!- Tôi tặng cậu một món quà nhé? Món quà không phải vật chất nhưng nó giúp cậu kiếm được rất nhiều vật chất-.....- Đừng bất ngờ! Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ cho cậu làm người hát của quán, không cần phải phục vụ nữa!- Tiên sinh.....ngài là đang....nói thật sao?- Trước giờ chưa từng nói dối!Tiêu Chiến vui mừng nhìn qua Nhất Bác đang ngây ngốc không hiểu chuyện kia đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Anh nhanh chóng hỏi vị tiên sinh tốt bụng- Tôi có thể nhờ tiên sinh một chuyện được không?- Cứ nói!- Có công việc nào nhẹ nhàng hơn cho cậu nhóc này không?-....- Cậu ta? Chắc cũng chỉ là phục vụ thôi!Nhất Bác nghe lời từ chối của vị tiên sinh kia, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng rồi cố gắng gượng cười- Không sao! Tôi làm phục vụ cũng được mà!Vị tiên sinh kia cười lớn- Đúng là lần đầu tiên nói dối mà! Tôi chỉ đùa thôi, nhìn tay cậu ngoài vết thương ra thì còn có một số vết bị chai ở đầu ngón tay, cậu luyện đàn chứ gì? Được! Cậu cứ là nhạc sĩ cho cậu ta đi!Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cười như được mùa, liên tục cảm ơn vị tiên sinh đó. Kể từ đêm hôm đó trở đi ngày ngày anh và cậu cùng ăn cùng đi học, cùng đi ăn tối, người đàn người hát, ngày nghỉ lại đi chơi cùng nhau"Nửa năm sau""5.8.2010💛"Tại cách đồng hoa cải vàng xinh đẹp. Nắng xuyên qua những ngọn lá của hoa cùng màu vàng thuần khiết của hoa cải tạo ra một viễn cảnh thật đẹp, thật yên bình. Tiêu Chiến đang trong chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần tây đen và đôi dép bình thường, anh ngó nghiêng xung quanh như đang tìm ai đó. "Tiêu Chiến" tiếng gọi quen thuộc của Vương Nhất Bác nhưng anh không thấy cậu ở đâu, tiếng gọi rất gần nhưng cảm giác lại rất xa. Anh ngó nghiêng nhìn xung quanh cuối cùng quay người lại ra đằng sau thì thấy Nhất Bác quỳ một chân xuống làm anh giật cả mình- Em làm gì vậy Nhất Bác? Em quỳ làm gì? Mau đứng lên!Nhất Bác lấy ra sau lưng một bó hoa cải nhỏ cùng một chiếc nhẫn được thắt từ hoa cải, một chiếc vòng đội đầu cũng làm từ hoa và lá cải- Chiến ca! Em thích anh! Em cực kỳ thích anh! Tuy em không giàu, không có nhiều tiền nhưng em có cả trái tim. Em nguyện dùng cả đời này để chăm sóc, nguyện cả đời để bảo vệ anh. Chiến ca! Anh có nguyện ý để em bảo vệ anh cả đời không?Khuôn mặt trong sáng đầy căng thẳng chờ đợi ba chữ " anh nguyện ý" của Tiêu Chiến khiến anh từ bất ngờ thành cười dễ thương- Em làm gì vậy Nhất Bác?- Chiến ca! Em là đang nghiêm túc đấy! Nhìn nét mặt ngây thơ nghiêm túc này của cậu, Tiêu Chiến biết cậu không đâu dư sức mà nói dối, thời khắc này anh có chút cảm động tựa như muốn phát khóc, chỉ cần chớp mắt thôi nước mắt đã muốn tuôn ra ngoài. Cảm giác vui sướng trong người không thể nào tả nổi, tuy đã xem phim rất nhiều, thấy cảnh người ta tỏ tình rất lãng mạn, hạnh phúc, không ngờ đến lượt mình thì lại xúc động thế này- Anh nguyện ý!Chắc anh cũng muốn được một lần nắm tay người mình yêu đi dạo phố, được ôm ấp người mình yêu khi mùa đông kéo tới, được cùng người mình yêu cưng chiều, anh muốn thử cảm giác muốn gắn bó với một người là như thế nào, muốn thử cảm giác trẻ con với người mà anh xem là cả cuộc đờiNhất Bác ngây người khi nghe được anh đã đồng ý, cậu vui mừng đến phát khóc, Tiêu Chiến chìa tay ra- Còn không mau đeo nhẫn cho anh đi!Cậu mau đeo chiếc nhẫn được uốn ép từ hoa cải lên tay anh, tự tay đeo chiếc vòng đội đầu lên đầu anh. Nhất Bác nắm lấy hai tay Tiêu Chiến- Chiến ca! Đợi sau khi em giàu rồi nhất định em sẽ mua nhẫn kim cương cho anh, một căn biệt thự sang trọng, trong đó trồng đầy hoa hồng mà anh thích, xung quanh nhà sẽ treo toàn bộ là ảnh của anh!- Anh không cần! Giàu nghèo không quan trọng. Quan trọng anh và em mãi mãi bên nhau là được rồi!- Chiến ca! Yêu em anh có sợ không?- Sợ gì chứ? Chúng ta sẽ yêu, yêu đến khi em trưởng thành chúng ta sẽ kết hôn. Cho dù anh không thể có con thì chúng ta sẽ nhận con nuôi. Anh chấp nhận nói ra hai chữ 'nguyện ý' chính là vì anh tin tưởng em. Tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu- Em hứa với anh sau này sẽ cho anh một chiếc nhẫn kim cương, một lễ đường thật hoành tráng và cả thế giới của emTiêu Chiến cười ngốc ngượng ngùng, má và vành tai anh đỏ cả lên. Anh đánh nhẹ vào ngực Nhất Bác rồi ngây thơ cười mãn nguyện. Mọi thứ thật hạnh phúc cho đến một ngày, cái ngày hủy hoại đi tình yêu, tiền tài, sự nghiệp của cậu...."5.6.2012💔""Quán Bar BJYX"- Hôm nay tôi gọi hai người đến đây là vì hai người là nguồn thu nhập cao nhất của quán. Nhưng thật sự chúng tôi không còn cách nào khácTất cả các nhân viên đều căng thẳng, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng phía đối diện một người con gái đang lo lắng- Rốt cuộc là có chuyện gì?_Một nhân viên mở lời_- Quán Bar này....sắp phá sản. Bây giờ bắt buộc chúng tôi phải bán nó để trả nợ. Nên không thể giữ nó lại đượcNhất Bác và Tiêu Chiến không thể không bất ngờ, Nhất Bác tức giận ghì chặt lấy vai của người con gái đó- Cô nói cái gì? Cô có biết quán này là nguồn thu nhập chính của tất cả chúng tôi không hả? Bây giờ các người nói không thể giữ chúng tôi là xong à?- Nhất Bác! Bình tĩnh lại đã.Tiêu Chiến vội vàng ngăn Nhất Bác lại, cậu buông tay ra anh liền nắm tay cậu để làm dịu đi sự tức giận trong người Nhất Bác. Nữ tử kia bộ dạng như sắp khóc cúi gập người xuống - Tôi thật sự xin lỗi! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng với quán nhưng thật sự rất xin lỗi. Sắp tới sẽ có người đến quậy phá nếu các người còn không mau đi thì có thể gây hại cho bản thân Nhất Bác tức giận ném cây đàn guitar ra xa khiến nó vỡ ra thành mảnh, cậu hất tay Tiêu Chiến rồi một mạch chạy đi, Tiêu Chiến thấy vậy cũng theo phản xạ tự nhiên chạy theo mặc cho mọi chuyện ở đó. Anh đuổi theo cậu chạy đến cây cầu hôm trước, Nhất Bác sức không còn nữa, đứng lại đưa hai tay lên đầu gối thở dốc, Tiêu Chiến cũng không khác- Nhất.....Bác.....Nhất Bác nghe thấy tiếng ca ca đang thất thần gọi mình, cậu quay người lại lập tức chạy đến bên anh đỡ anh dậy- Chiến ca! Nào đứng dậy! Anh chạy theo em làm gì?Cậu vừa đỡ ca ca vừa dìu anh đi đến chiếc ghế đá gần đó. Khuôn mặt cậu lo lắng không ngừng nhìn anh với vẻ lo sợ. Tiêu Chiến cười nhẹ- Cún con! Anh không sao! Chỉ là chạy một đoạn đường khá xa nên hơi mệt thôi- Lần sau anh đừng chạy theo em. Em có hơi tức giận cho nên ra ngoài cho khuây khỏa thôi. Khi nào hết giận em quay lại đón anhCậu đột nhiên nhận ra trong lời nói của mình có chút sai sót liền nhẹ giọng lại - Nhưng cũng không đúng, nếu để anh ở đó lâu anh sẽ bị đánh.....em.....- Được rồi. Anh bây giờ không phải rất ổn sao? Hơn nữa chuyện quán Bar phá sản người nên giận là anh mà? - Không có đâu! Anh mất việc ở đó, vị tiên sinh của 2 năm trước sẽ giúp anh tìm được việc mới....còn em chỉ là một thằng nhóc chưa học hết cấp 3 không có gì trong tay làm sao có thể nhờ ông ấy giúp được chứ?- Không sao cả, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ ở bên em mà. Đừng lo lắng nữa!Vương Nhất Bác cười trong đôi mắt nước mắt - Đây chính là lý do em quyết định tỏ tình anh, chọn anh làm người mà em nguyện cả đời bảo vệ. Cảm ơn anh!Nhất Bác đưa tay choàng qua đầu, hạ đầu anh xuống vai mình, để ca ca nằm trong lòng cảm nhận được hơi ấm của anh. Tiêu Chiến nằm trong lòng Nhất Bác mong cho mọi chuyện trở lại như bình thường.Và điều gì đến cũng sẽ đến......." Chiều hôm sau""6.6.2012💔"- Chiến ca chúng ta về.......Trước mặt Nhất Bác là một đám vệ sĩ lớn, những chiếc xe hàng hiệu đắt tiền đặt ngay trước sân trường. Phía trước một ông lão đang chống gậy đang siết chặt eo Tiêu Chiến. Nhất Bác hoảng hốt- Chiến ca! Ông.....ông làm cái gì vậy?- Tiêu Chiến em mau nói với cậu ta là em không cần cậu ta nữa đi!- Trương tiên sinh ông đừng ép tôi vào đường cùng có được không?Ông ta quát lớn:- NÓI! Tiêu Chiến đôi mi ướt đẫm hướng mắt đen Vương Nhất Bác, anh quệt đi hết nước mắt trên mi, khẽ nhếch mép một chút- Vương Nhất Bác! Chúng ta chia tay đi!Nhất Bác ngưng cảm xúc vài giây rồi cười lớn- Anh nói gì vậy Chiến ca! Anh đừng nói đùa, không vui đâu!- Tôi không đùa! Tôi ghét cậu Vương Nhất Bác. Một tên nghèo kiết xác như cậu lấy cái gì để lo cho cuộc sống của tôi sau này đây? Thất nghiệp? Không có tiền đóng nhà trọ? Mỗi ngày phải ăn bánh mì tạm bợ....tôi chán cái cảnh này lắm rồi!- Chiến ca.....Tiêu Chiến nói tiếp- Cậu tránh xa tôi ra đi! Cậu đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa. Lúc trước có tiền thì tôi chấp nhận cậu, bây giờ hết tiền rồi tôi không còn cậu nữa. Cậu thấy Trương tiên sinh đây không? Giàu có, sang chảnh. Cậu thì có được cái gì?Nhất Bác lặng người, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống. Cậu không ngờ sau khi bị thất nghiệp tiền học phí và tiền nhà bị giục phải trả vậy mà bây giờ ngay cả người cậu yêu cũng bỏ cậu, nói những lời cay đắng. Ôi lòng người, mới hôm qua còn nằm trong lòng mình vậy mà hôm nay lại trở thành người của kẻ khác, thật trớ trêu. Người từng cho là cả thế giới, mất đi rồi thì không thể sống nổi, bây giờ xem ra lòng người còn đáng sợ hơn cả chuyện hằng ngày bị đánh ở trường. Nhất Bác ngước nhìn anh thêm lần nữa, nước mắt ướt đậm mi- Tiêu Chiến. Đây là người đàn ông mà tôi và anh gặp lúc 2 năm trước có phải không?- Đúng!- Ông ta là ai?- Người......tôi yêu!Tiêu Chiến cố gắng rặng ra ba chữ người tôi yêu nghe sao thật đau lòng. Tiêu Chiến không muốn nhìn thẳng vào mắt Nhất Bác vì khi nhìn càng khiến anh mềm lòng hơn mà bật khóc. Lão Trương siết chặt eo Tiêu Chiến lại- Cậu nhóc! Một tháng nữa là đám cưới chúng tôi cậu có thể đến không? À mà thôi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh để đến Thượng Hải, mà một thân nghèo kiết xác như cậu làm gì có tiền mà đến chứ?Tiêu Chiến siết chặt tay lại cố cho nước mắt không được chảy ra, Nhất Bác bật cười lớn, tiếng cười mang đầy đau thương- Nhanh quá! Thật sự là rất nhanh! Chiến ca! Anh có còn yêu em nữa không?Tiêu Chiến cố nén cho nước mắt không được phép tuôn ra, thâm tâm anh cũng không được phép trả lời 1 phút 2 phút rồi 3 phút Tiêu Chiến vẫn không lên tiếng khiến Vương Nhất Bác lòng đau hơn. Lão Trương rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, ông ta liếc mắt ám chỉ vệ sĩ mở cửa xe ra. Ông ta nở một nụ cười khinh bỉ - Vương Nhất Bác! Tôi khuyên cậu nên quên Tiêu Chiến đi! Cậu ấy không thuộc về cậu nữa rồiNhất Bác tức giận bàn tay co lại tạo thành nắm đấm chạy đến định vung tay đấm cho ông ta một phát nhưng bị vệ sĩ của ông ta ngăn lại- Ông nói cái gì? Không thuộc về tôi nữa? Tiêu Chiến là của tôi trước giờ vẫn là của tôi. Không phải của ai khác, mãi mãi là của Vương Nhất Bác tôi. Ông nghe rõ chưa?Lão Trương tức giận - Cậu là ai mà có tư cách đụng đến thứ đồ của tôi hả?Ông ta tức giận lôi Tiêu Chiến lên xe một cách mạnh bạo. Ông ta cẩn trọng khoá chốt cửa xe lại mặt cho anh đập cửa la lối khóc lóc- Ông làm cái gì vậy? Trước giờ tôi chưa từng làm cho anh ấy đau dù chỉ là một lần vậy mà ông dám làm anh ấy đau à?- Cậu ấy là người của tôi! Cậu có quyền cản?Nhất Bác vùng vẫy muốn chạy đến đánh cho ông ta vài phát để tỉnh ra, cậu còn muốn chạy đến xe, đưa anh cùng nhau chạy trốn, trốn khỏi đám người của giới thượng lưu nhưng nhân cách đê hèn này. Nhưng tất cả cũng chỉ là cậu muốn, cơ bản là cậu không thể vì cậu quá nhỏ bé so với ông ta, so với thế giới. Đám vệ sĩ ấy giữ cậu lại, cho dù có cố sức vùng vẫy cũng không thể thoát ra. Lão Trương bước tới, bóp cằm của Nhất Bác cười khinh một cái như nhắc nhở cậu rằng cậu không xứng đáng rồi lên xe bỏ đi, đám vệ sĩ cũng theo ông ta mà thả cậu ngã xuống đất. Những chiếc xe hạng sang lăn bánh đi trong làn nước mắt của người ở lại. Nhất Bác vội vã chạy theo chiếc xe có Tiêu Chiến ở trong đó, cậu điên cuồng chạy theo, không ngừng hét lên " Chiến ca! Đừng bỏ em lại một mình Chiến ca". Tiêu Chiến ở trong xe nhìn theo phía sau khóc lóc vang xin Lão Trương dừng xe lại. Nhưng ông ta vẫn yên tĩnh trên xe không nói một lời nào, ồn ào quá ông ta tức giận lôi cằm Tiêu Chiến lại về phía mình, phẫn nộ- Tôi đã nói rồi! Em bây giờ là của tôi, là của riêng tôiÔng ta lấy trong túi áo ra một tờ giấy được gấp lại gọn gàng rồi đưa cho Tiêu Chiến, bên trên là bản cam kết trả dứt điểm nợ nần, trên bản cũng có ghi rõ, người vay là ba mẹ anh. Món nợ rất lớn với số tiền trên trời khiến cả đời này anh cũng không mong có thể trả nổi, nhưng giờ số nợ ấy đã được trả hết và thứ còn lại chỉ là một tờ giấy trắng- Trên đời này không có gì là không trả giá cả. Tôi trả số nợ lớn cho gia đình em, cho nên em phải lấy gì để báo đáp chứ?Ông ta cười khinh bỉ nói tiếp- Nhưng em xem em thì có gì đáng quý hơn bản thân em chứ? Nếu như cho em được lựa chọn em chắc chắn sẽ chọn cậu Vương Nhất Bác kia là thứ quan trọng nhất trong đời. Đáng tiếc, quyền lựa chọn là của tôi, còn nếu như em còn cố chấp thêm lần nữa, không chừng tôi sẽ quay lại giết cậu ta, đến lúc đó đừng hi vọng cậu ta có thể sống tốt được nữa. Tiêu Chiến à, em thật sự chẳng có sự lựa chọn nào đâu, đừng phí công bô ích nữaNói rồi ông nhắm mắt lại tịnh tâm theo thói quen của một người trưởng thành. Tiêu Chiến nắm chặt tờ giấy cam kết trên tay, hai bên đã bị anh nắm chặt đến mức bị nhàu nát không rõ hình dạngCó lẽ Trương tiên sinh nói đúng, trên đời này không có gì không trả giá cả, anh sinh ra trong ngôi nhà mang nợ nần chồng chất, bản thân không có thiên phú gì nhưng vẫn được nhận học bổng được học tập ở môi trường lớn và hào nhoáng, tất cả đều không phải tự nhiên mà có. Anh có được thứ này, thứ khác sẽ mất đi, không gì là hoàn hảo cả. Có những thứ được gọi là bất đắc dĩ, có những thứ muốn nói ra nhưng lại không thể nói, một lời từ biệt, một lời xin lỗi đến khi gặp lại cũng chẳng kịp nói raÔng ta đã giúp anh trả số lượng nợ lớn, theo lý anh phải cố gắng làm việc để kiếm tiền trả đầy đủ cho ông, nhưng anh không có lựa chọn, thôi thì đành phó mặc cho sự lựa chọn của ông ấy. Bỏ lại người anh yêu, bỏ lại buổi chiều hoàng hôn nồng đượm, bỏ lại cánh đồng hoa cải vàng úa, bỏ lại, bỏ lại những niềm vui ở nơi chốn xa hoa Bắc Kinh, đi đến một nơi còn hào nhoáng, nhiều tầng lớp thượng lưu hơn cả, đó là Thượng Hải. Thượng Hải của những ngày mưa.....Ở phía đằng sau xe Nhất Bác cũng kiệt sức không chạy nổi nữa, hai chân cậu khụy lại khiến cậu ngã xuống đất giữa buổi chiều buồn. Chiều hôm nay hoàng hôn thật đẹp nhưng lại tàn thật nhanh. Có lẽ mọi thứ vốn được sắp đặt như vậy. Hoàng hôn diễm lệ tuyệt mỹ, nhưng lại nhanh chóng phai tàn nhường chỗ cho trời đêm yên tĩnh. Mọi thứ thật giống với anh và cậu hiện tại, cậu tuy là người quan trọng của anh, nhưng thời gian rồi cũng phải trôi đi, nhanh như gió êm đềm, như cánh hoa rũ xuống mặt hồ trong suốt. Rồi anh cũng phải nhường chỗ cho một người nhiều tiền hơn mình, một người có thể lo cho quãng đời còn lại của anh không phải lo thiếu tiền, không phải lo về những tiền đóng học phí, tiền thuê trọ, tiền sinh hoạt, ăn uống. Cậu không hận anh, thế gian này là vậy. Ai thấy tiền mà lại không thích chứ? Anh rời đi cậu không tráchGiờ đây còn đâu chiếc nhẫn kim cương lớn, còn đâu một căn biệt thự lớn trồng nhiều hoa hồng, trong nhà treo khắp ảnh của anh?Anh thật đẹp là tín ngưỡng duy nhất trong đời cậu vậy mà nói đi là đi. Đi rồi là mãi mãi không thấy nữa, hoàng hôn cũng tàn rồi, cho dù có nhiều buổi chiều hoàng hôn đi chăng nữa....chẳng có hoàng hôn nào giống như hôm nay. Chiều hôm nay, hoàng hôn, gió mát, bầu trời ửng hồng, vàng, cam thật đẹp thật lãng mạn thế mà tại sao lòng người lại tan nát?. Đã từng đọc qua rất nhiều cuốn tiểu thuyết, họ viết rằng ngày chia ly chính là ngày buồn nhất đau khổ nhất. Thế mà hôm nay lòng người tan nát, tâm can chết lặng, vậy mà trời lại không mưa một giọt, cũng không âm u như tâm hồn hai chàng thiếu niên đã vỡ. Chuyện tình chúng ta đến nay là chấm dứt, chấm dứt tất cả chỉ vì tiền. Tiền rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến chúng ta điên loạn đến như vậy? Tại sao? Người yêu, sự nghiệp tiêu tan vì tiền. Rốt cuộc anh là đang cần tiền hay bản chất của anh là tham tiền từ lâu rồi? Tiêu Chiến tôi yêu anh nhiều đến như vậy mà anh rời bỏ tôi chỉ vì tiền sao? Hư...cái gì gọi là đợi sau khi em trưởng thành rồi chúng ta sẽ kết hôn?Cái gì gọi là không cần tiền, cái gì gọi là chỉ cần chúng ta có thể hạnh phúc? Chẳng phải bây giờ anh cũng theo tiền mà rời đi đấy ư? Tất cả, tất cả đều là lừa dối!Trái tim cậu hiện giờ đang đi ngược với lý trí, trái tim anh mách bảo rằng bản thân không hận anh ấy, không tính toán với anh ấy, cứ xem như anh ấy đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời, tìm được một nơi để gửi gắm thân phận có được một cuộc sống giàu sang, sung sướng, không phải lo cơm áo gạo tiền. Phải nên vui cho anh ấy mới đúngNhưng lý trí lại âm thầm ngăn chặn ý nghĩ đó của cậu, nó nói rằng anh đã bỏ mình trong lúc bản thân khó khăn nhất, lúc mình cần anh thì anh lại rời đi. Lúc bản thân cần một bờ vai để dựa dẫm, cần một bàn tay để nắm thì anh lại không có mặt. Phải hận anh, Tiêu Chiến tôi nhất định phải hận anh, hận anh đến tận xương tủy, hận anh đến chết đi sống lại. Tôi hận anh, mãi mãi hận anh, cả đời này hận anh!Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng được trái tim bé nhỏ, nhưng nước mắt và sự đau khổ vẫn hằn rơi trên khuôn mặt, hai đầu gối cậu do khụy ngã xuống mà tróc da, máu tươi loang lổ dưới nền đường. Lệ hoa vẫn rơi, không phải rơi vì đầu gối rỉ máu, mà rơi vì trái tim bị bóp nghẹn, ép chặt lại. Thầm than khóc ông trời, tại sao lại cho tôi có cuộc sống nghèo khổ như vậy, đau đớn như vậy?Trời cho cậu một tia sáng trong đêm tối nhưng lại chính ông trời lại lấy đi tia sáng của anhKhông!Chắc có lẽ là không!Số mệnh là do con người nắm giữ trong tay mình! Không thể để cho người khác thừa cơ chà đạp bản thân hơn nữaKhông muốn phải cho người khác khinh thườngRời bỏHay Chia tay nữa....Từ nay Vương Nhất Bác tôi thề với trời....nếu tôi không giàu được, không đặt chân được vào đất Thượng Hải, thì kiếp sau Vương Nhất Bác này nguyện làm trâu làm bò của người khác, mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu lên!
..........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com