TruyenHHH.com

Bac Chien Dinh Menh

Tiêu Chiến đến bệnh viện, kiểm tra một lượt các bệnh nhân của mình rồi mới trở về phòng riêng.

Đang xem lại hồ sơ bệnh án thì có tiếng gõ cửa.

"Mời vào"

"Bác sĩ Tiêu đang làm việc sao?"

"A? Đội trưởng Bạch, lâu quá không thấy anh"

"Ha ha, cậu nói vậy ý muốn tôi bị thương có đúng không hả?"

"Đâu có, em chỉ là lâu không thấy anh mà"

Bạch Duệ Thần là đội trưởng đội cảnh sát phòng chống ma túy Bắc Kinh. Phòng cảnh sát ngay đối diện với bệnh viện này. Vẫn thường hay lui tới nên cũng được xem là quen thân với Tiêu Chiến. Năm nay cũng gần 40 rồi.

"Hôm nay anh đem lính mới tới, cậu giúp anh kiểm tra một chút"

"Vâng"

"Nhất Bác, cậu vào đây"

Vương Nhất Bác từ ngoài bước vào. Tiêu Chiến cũng vừa ngước mắt nhìn sang. Giây phút hai người nhìn thấy nhau, cảm giác như có thứ gì đó không thể gọi thành lời. Hai người cứ im lặng nhìn nhau không chớp mắt.

Bạch Duệ Thần bên cạnh hết nhìn Tiêu Chiến lại nhìn sang Vương Nhất Bác, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng ho khẽ vài tiếng.

"Hai đứa... Quen nhau sao?"

"Không có"

"Không có"

Bạch Duệ Thần nhìn thấy sự đồng điệu này liền bật cười thành tiếng. Chậc lưỡi bỏ qua ngồi một bên.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân có vẻ hơi thất thố, bèn vội vàng lên tiếng.

"Chào cậu, tôi là Tiêu Chiến."

"Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác"

Bàn tay vừa đưa ra của Tiêu Chiến lập tức buông xuống.

"Tán ca,.... Em tên Vương.... Vương Nh..."

Giấc mơ đêm qua đột nhiên hiện về làm Tiêu Chiến cảm thấy quá ư kì diệu.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng thất thần trên gương mặt kia, tự nhiên lại thấy có gì đó rất lạ. Một cảm xúc gì đó dâng lên trong lòng, nhưng lại chẳng thể hình dung chính xác.

"Này hai đứa, chào hỏi nhau có cần lâu vậy không hả?". Bạch Duệ Thần đợi mãi vẫn không thấy tiến triển gì vội lên tiếng.

Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều bừng tỉnh, liền bước lại chỗ Bạch Duệ Thần ngồi xuống.

"Tiểu Chiến, cậu giúp anh kiểm tra nó kĩ càng một chút. Dù gì cũng là lính mới, lại rất được cấp trên chú ý đó". Bạch Duệ Thần vừa nói vừa chỉ sang Vương Nhất Bác

"Vâng ạ. Bây giờ đi kiểm tra, chậm nhất là đến chiều sẽ có kết quả"

"Vậy được, hai đứa đi đi. Anh cũng phải quay trở về đội đây"

...

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi kiểm tra kĩ lưỡng mọi thứ. Hai người im lặng sóng bước bên nhau, lại là không khí thỏa mái hòa hợp chứ không phải gượng gạo như vừa gặp lần đầu. Tiêu Chiến không biết nói gì, Vương Nhất Bác bên cạnh lại càng không.

Trong lúc đợi lấy kết quả xét nghiệm máu, Tiêu Chiến dẫn cậu về lại phòng riêng của mình.

"Cậu có muốn 1 tách cà phê không?"

"Cảm ơn, nhưng tôi không uống cà phê"

"Ò"

Tiêu Chiến tự động pha cho mình một cốc, còn đặt trước mặt cậu một tách trà hoa cúc.

"Cậu trẻ như vậy? Không biết cậu có phải sinh năm 97 không nhỉ? "

Nội tâm Tiêu Chiến sau khi hỏi xong cũng giật mình. "Mày bị điên sao? Ai đời lại đi hỏi bệnh nhân kiểu đó. Vả lại nếu muốn thì lát nữa có thể tìm trong giấy khám sức khỏe mà. Gấp cái gì? Mày đang nghĩ gì vậy? Chỉ vì là họ Vương liền nhớ tới Điềm Điềm sao?"

"Đúng vậy. Là sinh năm 97. Anh nhìn cũng còn trẻ, vậy... "

"Ha ha, tôi cũng không có trẻ đâu. Sắp 30 đến nơi rồi"

"Ồ... "

Đang định nói thêm thì có tiếng gõ cửa, y tá đem theo kết quả của Vương Nhất Bác bước vào.

..

"Mọi thứ đều ổn, còn một số xét nghiệm chắc phải chiều mới có. Đầu giờ chiều tôi sẽ nhờ người đem tới cho cậu"

"Không cần phiền như vậy. Chiều tan ca tôi ghé lấy, như vậy có được không?"

"Vậy cũng được.."

"Vậy tôi về đây. Cảm ơn anh"

"Không có gì"

...

Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến vẫn còn thất thần ngồi trên ghế. Anh mở hộc tủ, cẩn thận lấy ra từ bên trong một tấm hình đã cũ

"Điềm Điềm, có phải là em không?"

"Điềm Điềm, em đang ở đâu? Anh rất nhớ em, em có còn nhớ đến anh không?"

.

Thật ra mấy năm gần đây Tiêu Chiến có về lại cô nhi viện hỏi thăm về Điềm Điềm của anh, nhưng những người ở đó không biết gì về cậu, chỉ có thể cho anh địa chỉ nhà họ Vương. Anh đã thử tìm tới đó, nhưng lại đóng cửa, có vẻ đã từ lâu rồi không có người ở. Anh đành thất vọng trở về. Nhưng giấc mơ kia ngày ngày đều nhắc nhở anh về cậu. Chưa một lần anh quên cậu. Vậy nhưng trong mơ, cậu vẫn chưa từng nói với anh về cái tên trọn vẹn của mình. Từ ngày về nhà họ Vương cậu đã đổi tên, vậy nên ngoài việc cậu mang họ Vương anh thực sự chẳng biết gì. Đến hôm nay gặp Vương Nhất Bác, anh lại nghĩ đến Điềm Điềm, vừa hay cậu bằng tuổi, lại còn làm cảnh sát nữa. Lẽ nào đó thực sự là cậu sao?

"Không đâu, chắc là trùng hợp thôi... "

"Trùng hợp cái gì?". Lục Tề từ ngoài bước vào nghe Tiêu Chiến nói liền lên tiếng

"A? Cậu vào sao không gõ cửa"

"Ông nội, tôi gõ muốn đỏ cả tay cậu có nghe đâu". Lục Tề vừa nói vừa chìa mu bàn tay có chút đỏ ra trước mặt Tiêu Chiến để chứng minh.

"Ờ. Tìm tôi có chuyện gì?"

"Đến đưa cậu kết quả CT não của người ban sáng."

"À, không vấn đề gì chứ"

"Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là hình như từng bị tổn thương hay sao đó, chỉ là có cảm giác chỗ này không bình thường cho lắm". Lục Tề đưa ra tấm phim, chỉ chỉ vào một chỗ.

Tiêu Chiến nâng mắt kính, quan sát một chút, liền gật gù

"Tuy tôi không phải chuyên khoa của cậu, nhưng đúng là có thể nhìn ra ở đây không đúng. Có phải là tổn thương lâu rồi, hay thậm chí là lúc nhỏ không?"

"Có lẽ vậy. Nhưng mà bây giờ thì ổn rồi. Cậu có thể hỏi xem kí ức cậu ta có phải gặp vấn đề hay không."

"Tôi biết rồi. Bây giờ cũng không vấn đề gì nữa phải không?"

"Ừ, không vấn đề gì đâu"

"Ò,... "

Lục Tề nói xong cũng quay lưng ra ngoài, Tiêu Chiến nhìn nhìn thêm một lúc, sau đó liền bỏ vào hồ sơ. Tiếp tục làm việc của mình.

....

6 giờ tối, Vương Nhất Bác từ đồn cảnh sát trở về, đến thẳng phòng của Tiêu Chiến.

Cốc cốc cốc

"Mời vào... "

Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, Tiêu Chiến đã cởi ra áo blouse ngoài, bên trong chỉ mặt đơn giản một chiếc áo sơ mi đơn giản, mắt kính cũng tháo xuống, nhìn còn trẻ hơn cả lúc sáng.

"Tôi đến lấy kết quả, anh tan làm rồi sao?"

"À ừ, cũng vừa mới thôi". Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, 6 giờ tối. Vậy là anh đã ngồi đây đợi cậu tròn 1 tiếng đồng hồ.

Tiêu Chiến đưa cho cậu tập hồ sơ, kèm theo một nụ cười nhẹ nhàng.

"Cảnh sát Vương, cậu... có phải lúc nhỏ gặp chuyện không?"

"Hả?"

"À, kết quả CT não cũng cậu thì bình thường, chỉ là hình như từng bị tổn thương. Trí nhớ của cậu... "

"Lúc tôi 8 tuổi đã bị sốt, sau đó kí ức lúc đó tôi gần như là mất hết"

Bàn tay Tiêu Chiến vô thức siết chặt.

"Vậy nên kí ức từ 8 tuổi về trước... Cậu đều quên sạch rồi sao?"

"Không, tôi đã cố gắng rất nhiều, nên bây giờ đã có thể gọi là nhớ ra hoàn chỉnh rồi"

"À, vậy thì may quá"

"May?"

"À, không có gì. Ngoài chuyện này ra thì sức khỏe của cậu rất tốt. Mọi thứ đều hoàn hảo"

"À, vậy tôi xin phép. Cảm ơn anh rất nhiều"

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu.

Vương Nhất Bác đi được một quãng liền có cảm giác có người đuổi theo phía sau, sau dừng lại thì Tiêu Chiến cũng vừa đuổi tới.

"Anh theo tôi?"

"A ha ha, không có, tự dưng muốn chạy thôi... Ha ha ha". Tiêu Chiến cố cười để cảm thấy thật tự nhiên, lại khiến cho bầu không khí thêm phần quỷ dị.

Vương Nhất Bác an tĩnh bước chậm lại, Tiêu Chiến cũng ngoan ngoãn đi bên cạnh. Mãi đến khi gần phải tách nhau ra, Tiêu Chiến mới lên tiếng

"Cảnh sát Vương, tôi có thể hỏi một chuyện không?"

"Anh nói đi"

"Ba mẹ cậu có.... có...."

"Ba mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông năm tôi 18 tuổi rồi"

Tiêu Chiến nghe xong, tự dưng lại cảm thấy có phần thất vọng. Nếu vậy, đây vẫn không phải là Điềm Điềm của anh rồi.

"Xin lỗi cậu... "

"Không sao...."

_---------------_

#tôm

#22.06.20

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com