TruyenHHH.com

[Bác Chiến] Điềm Tán - ABO/Vampire

| 20 |

Jayaelous

Vương Nhất Bác lần theo hành lang, cảm nhận rõ rệt một đợt xung động mạnh mẽ cuộn trào trong lòng, là vị máu của Tiêu Chiến hoà lẫn với kích thích tố. Cậu vốn nhạy cảm với máu của loài người, còn là đối tượng tương hợp, chưa kể không lâu trước đây đã xảy ra rối loạn giữa cả hai, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cho dù Vương Nhất Bác có thể khống chế tác động của kích thích tố, vẫn không tránh khỏi cơn khát cào xé bên trong. 

"Khốn kiếp." - Cậu chống tay lên tường, xung quanh đều là kết giới, không cách nào tiếp cận với tin tức tố của anh. 

Mồ hôi chậm rãi bện trước trán, Vương Nhất Bác hiểu rõ, nếu không nhanh chân chỉ sợ Tiêu Chiến sẽ dẫn dụ toàn bộ Alpha trong phạm vi gần đến đây, cậu nhất định phải tìm thấy anh trước. 

"Chiến ca." - Vương Nhất Bác lẩm bẩm, dùng răng nanh cắn vào khoé môi cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, khoé môi nhếch lên khổ sở, không hiểu sao giữa lúc vật vã lại nghĩ đến những thứ rất buồn cười. 

Thì ra khao khát một người có thể đau đớn đến nhường này. 



| ta là giải phân cách, biệt lai vô dạng |



"Tiêu Chiến." - Cổ Trì nhỏ giọng gọi, trên mặt mang theo áy náy. 

Tiêu Chiến được dẫn đến một căn phòng, cổ tay đã đổi thành còng sắt khoá vào cạnh một chiếc lồng khổ lớn, toàn thân anh mướt mồ hôi, gò má ửng hồng vì nhiệt đột tăng cao. Vết thương nơi cổ tay đã được băng bó cẩn thận, hành động này lại càng khiến Tiêu Chiến chán ghét, nếu đã không muốn tổn hại người khác, ngay từ đầu sao lại còn ra tay. 

"Anh có ổn không?" - Cổ Trì nửa muốn vươn tay kiểm tra nhiệt độ, lại bị Tiêu Chiến cáu gắt né tránh. 

"Cậu nghĩ xem." 

Cổ Trì vì lời nói của Tiêu Chiến mà sững sờ. Tuy Tiêu lão sư bình thường là người rất lịch thiệp, nhưng anh chính là một cây sống đời kiên cường, vẻ ngoài xinh đẹp nhã nhặn khiến người khác muốn tiếp cận, dễ dàng bị nó cuốn hút hấp dẫn, kỳ thật mỗi một cánh hoa đều cứng rắn lạnh lẽo, duy chỉ có bên trong chứa đựng một dòng nước mát dịu ngọt, người thật sự khiến anh động tâm mới có thể chạm đến, tựa như tất cả dịu dàng mềm mại một đời đều chỉ để chờ đợi đối phương.

"Tôi..."

"Không cần giải thích." 

Tiêu Chiến xoay người tỏ ý không muốn nghe. Điều anh quan tâm nhất là an nguy của Vương Nhất Bác. Huống hồ Tiêu Chiến có thể nhận ra, Cổ Trì chẳng qua cũng chỉ là một con cờ, chỉ e rằng kẻ đứng phía sau thật sự có thể tổn hại đến cậu. 

"Nếu cậu muốn chuộc lỗi..." - Anh nhỏ giọng. 



| ta là giải phân cách, biệt lai vô dạng |



"Sao vậy? Còn chịu nổi không?" - Sau lưng truyền đến giọng nói, là của Omega kia. Cổ Trì vừa nghe thấy lập tức dựng thẳng sống lưng. Tuy hắn là Alpha, nhưng không hiểu sao ở trước mặt Omega này lại cảm nhận một luồng khí thế áp bức kinh người. 

"Cậu muốn làm gì Vương Nhất Bác?" 

"Bản thân mình còn lo không xong." - Omega vừa đến nhếch môi khinh bỉ. "Kiên cường để cho ai xem? Vương Nhất Bác?" 

Tiêu Chiến có thể lờ mờ đoán ra, Omega này rõ ràng có ác ý với anh, cũng không phải là một kẻ tầm thường. Tiêu Chiến đảo mắt, đột nhiên nói ra một vài lời suy đoán của mình.

"Cậu muốn bắt Vương Nhất Bác? Muốn tách chúng tôi ra?" 

"Tách ra?" - Quả nhiên, Omega vẫn đang bình tĩnh bỗng chốc trở nên kịch liệt. Tiêu Chiến lập tức biết điều mà im lặng, ở trường hợp yếu thế hơn, không nên chọc giận kẻ mạnh. 

Omega còn muốn tiến đến lại bất ngờ lùi lại. 

"Có người xâm nhập vào kết giới." - Hắn nở nụ cười thoả mãn. "Là Alpha." 

Tròng mắt Tiêu Chiến lập tức mở to mang theo chút hoảng hốt, đã 30' trôi qua, nơi đây là một nhà kho trống trong khuôn viên của ngôi trường bỏ hoang, xung quanh có rất nhiều thành phần vô gia cư, nghĩ đến trong lòng anh khẽ run lên. 

Đằng sau cánh cửa sắt nơi căn phòng đang chứa ba người họ vang đến tiếng bước chân thùm thụp. Tiêu Chiến rụt người, kích thích tố Alpha xung đột với tin tức tố Omega yếu ớt bên trong, vết thương cộng với cơn tê nhức phía sau đầu khiến anh càng thêm sợ hãi. 

Ngay khi cánh cửa bật mở, Omega ở bên cạnh đắc ý bật cười. Kẻ đến là một tên vô gia cư cả người nhếch nhác, vẻ lười biếng rũ rượi cùng với bộ dáng lôi thôi, ánh mắt vằn vện vì khát cầu và bị kích thích khiến hắn ta giống như một con thú săn mồi ngoi lên từ bùn nhơ. 

"Nhanh như vậy, Tiêu Chiến, tin tức tố của cậu quả thật rất đặc biệt." - Vừa dứt lời, Omega lập tức né người sang một bên. 

Tên Alpha vừa đến lần theo tin tức tố liền có thể xác định Tiêu Chiến, lại trong thấy hắn không có ý định ngăn cản vội giống như hổ đói lao đến. Việc này thật sự nằm ngoài dự kiến của Cổ Trì, nhưng khi hắn muốn tiến lên lại bị Omega thô bạo kéo sang một bên. Tiêu Chiến nép người vào trong, hoảng sợ lần tay vào túi quần. 

Ngay khi còn cách chiếc lồng một khoảng, phía sau lưng vang lên âm thanh va đập. Tên vô gia cư rơi thẳng xuống nền đất cứng ngắc ngay trước chiếc lồng, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo lê về phía sau, va vào vách tường bất tỉnh. 

"Nhất... Nhất Bác." - Tiêu Chiến lắp bắp. 

Vương Nhất Bác dùng toàn bộ sức lực tìm kiếm trong khoảng không một khe hở đủ để bắt lấy tin tức tố của anh, vừa kịp lúc cảm nhận sự xuất hiện của Alpha khác, thần kinh cậu lập tức căng thẳng. Lúc này nhìn thấy Tiêu Chiến cả người chật vật bên trong chiếc lồng sắc, trái tim cậu co thắt giống như bị bóp nghẹt. 

Omega nhìn thấy Vương Nhất Bác đến kịp lúc tuy có chút mất hứng, ngay sau đó lại nở nụ cười. Chóp mũi hắn khe khẽ run lên, nhướn mày về phía cậu. 

"Ngửi thấy gì không?" 

Là rất nhiều tin tức tố xung động đến từ bên ngoài. Nhưng ngay trong thoáng chốc mọi thứ còn chưa kịp bùng phát đã bị một lực đẩy từ bên trên ép xuống, phân tán khắp nơi. Omega tức giận nhíu mày. 

"Là kẻ nào?" 

Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi, trong lòng lại thầm cảm thán, xem ra họ đến kịp rồi, cũng là dốc toàn lực bảo vệ người trong nhà. Cậu cố gắng kiềm chế cơn đau hỗn độn bên trong, hướng đến Tiêu Chiến mỉm cười trấn an anh. 

Em nhất định bảo vệ anh thật tốt.

/Đừng sợ./ 

Đôi mắt thỏ con tròn xoe long lanh, cố gắng rướn người về phía Vương Nhất Bác. Anh nhìn thấy, không hiểu tại sao ở không gian lờ mờ bao trùm bởi ẩm mốc và tối tăm, Tiêu Chiến dường như thật sự có thể nghe thấy rõ rệt âm thanh phát ra từ phía cậu, cho dù chỉ là mấp máy thành một loại khẩu hình chỉ có Vương Nhất Bác mới hiểu. 

"Anh không sợ mà." - Tiêu Chiến nhỏ giọng. 

Anh biết em sẽ đến.

Một đồng bạc bay đến cắm vào phía cửa sát bên Vương Nhất Bác, cắt ngang suy nghĩ của anh và cậu. Vương Nhất Bác thay đổi vẻ mặt, phiền lòng quan sát Omega trước mặt, vừa bước vào cậu đã ngửi thấy mùi tin tức tố của đối phương cố tình toả ra.

"Thượng Quan Nhiễm." 

"Đã lâu không gặp." - Omega tên gọi là Thượng Quan Nhiễm trầm giọng đáp lời, trong không gian toả ra một mùi tin tức tố đậm đặc có phần tanh nồng. Tiêu Chiến hơi rùng mình, mùi hương này so với tin tức tố của Vương Nhất Bác dường như có chút giống nhau, nhưng tin tức tố của Omega lại nặng nề u ám, không giống với mẫu đơn vương thanh thuần nhã nhặn. 

Vương Nhất Bác dường như cũng nhận ra điều này, mi tâm nhăn lại biểu hiện khó chịu. Thượng Quan Nhiễm xuất hiện mang theo ác ý với Tiêu Chiến, trên người còn có tin tức tố đồng dạng với cậu, Vương Nhất Bác khẽ nghiến răng kiềm nén cơn giận, điều cậu quan tâm lúc này chỉ có anh, an nguy của Tiêu Chiến. 

"Thả anh ấy ra." 

"Shhhh...." - Thượng Quan Nhiễm tặc lưỡi phát ra âm thanh cùng với điệu cười giễu cợt. "Lâu như vậy không gặp, cậu không nhận thấy điều gì sao? Tin tức tố của tôi đã thay đổi rồi." - Omega tuy rằng luôn tỏ ra điềm tĩnh, kỳ thật nhìn thấy thái độ biết nhưng không để tâm của Vương Nhất Bác liền tức tối đến run rẩy.

"Đừng bắt tôi lặp lại." - Cậu tiến thêm một bước, nhìn thấy Tiêu Chiến nép vào bên trong lồng sắc, tin tức tố bánh bao hấp bắt đầu vì đau đớn xót xa hoà lẫn với cơn phẫn nộ mà cuộn trào. 

Trong không gian cũ kĩ, ngoại trừ Thượng Quan Nhiễm, còn lại chỉ có mình Tiêu Chiến là Omega, dưới sự áp bức của tin tức tố khác giới cộng dồn, anh thực sự có chút khó thở. Hơn nữa kích thích tố Alpha bên trong dần dần bộc phát, toàn thân Tiêu Chiến không ngừng toả nhiệt, mồ hôi túa ra trên trán. Nhưng trong lúc căng thẳng thế này, Tiêu Chiến lại bị tin tức tố bánh bao hấp thơm lừng ngọt ngào của cậu chọc cười, vô thức để lộ ra chiếc răng thỏ xinh xắn, mi mắt mướt mồ hôi nheo lại vẫn không giấu nổi vẻ kiều mị xinh đẹp. Vương Nhất Bác ở đối diện cũng vì vậy mà bật cười, cơn đau nhờ thế lại được giảm bớt. 

"Các người cười cái gì?" - Thượng Quan Nhiễm vốn không hiểu gì, chỉ thấy hai kẻ đang rơi vào nguy kịch liên tục nhìn nhau mỉm cười, trong mắt hắn lại là liếc mắt đưa tình, vô cùng khó coi. 

"Anh vẫn luôn đáng yêu như vậy." - Vương Nhất Bác nhỏ giọng. 

"Đáng yêu?" - Trên mặt Thượng Quan Nhiễm hiện ra một nụ cười méo mó. "Vương Nhất Bác, cậu nhìn xem, tin tức tố của tôi cũng đã thay đổi rồi, phải trả giá rất nhiều, chờ đợi rất lâu, là vì cậu mà..." 

"Tôi không có hứng thú muốn biết." - Vương Nhất Bác nhếch môi khua tay, bộ dáng không chút tò mò, chỉ cảm thấy phiền muốn chết.

"Nhất Bác, giống loài của chúng ta chính là như vậy, để tồn tại, phải dẫm đạp lên kẻ yếu hơn, sinh vật hạ đẳng như loài người chẳng qua chỉ là con mồi, làm thức ăn cho chúng ta." 

Tiêu Chiến nghe những lời Thượng Quan Nhiễm nói, dường như cũng đoán ra vài phần. Chỉ có Cổ Trì ở bên cạnh mặt mày xám ngoét, lắp bắp nhìn hắn.

"Anh... cũng là..." - Cổ Trì kinh hãi nghĩ đến những vụ án vừa qua, hắn vốn dĩ muốn cộng tác với Thượng Quan Nhiễm giăng bẫy bắt gọn Vương Nhất Bác, cho dù cậu là quỷ hút máu hay không, đã phạm pháp nhất định phải chịu tội. Nhưng nếu... nếu...

"Phải." - Thượng Quan Nhiễm chậm rãi xoay người, trong ánh sáng le lói từ khung cửa sổ, khoé môi hắn lộ ra một mảnh răng nhọn, xung quanh bóng tối bao trùm càng thêm phần đáng sợ. 

"Vậy... những vụ án kia..." - Cổ Trì cúi đầu lầm bầm.

"Nhất Bác tuyệt đối sẽ không giết người vô tội." - Tiêu Chiến mệt mỏi lên tiếng. Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn tin cậu. Cũng là hắn, Cổ Trì, một viên cảnh sát chấp pháp lại luôn mang định kiến cá nhân, nhất mực nghi ngờ. Lần này không còn cần đến người trả lời nữa, hắn gần như suy sụp, ngã ngồi vào chiếc lồng sắc kế bên.

"Nhìn xem, loài người ngu si lại yếu đuối, rất dễ bị dắt mũi, Nhất Bác, chỉ có chúng ta mới là giống loài thống trị."

Rầm.

Cả căn phòng chìm vào im lặng, Vương Nhất Bác từ lúc nào đã ổn định cơn đau sâu trong lồng ngực, một tay dùng lực bóp nát cánh cửa đập mạnh vào tường. 

"Được lắm, Tiêu Chiến đã biết chưa? Đã nhìn thấy vẻ mặt tu la ác quỷ của cậu chưa? Có biết bản thân mình chỉ là..."

Xoẹt.

/Tiểu Bác, mau mang Tiêu Chiến ra ngoài./

Là Cố Nguỵ. Vương Nhất Bác nghe thấy, đoán chừng kết giới không bao lâu sẽ bị phá vỡ, dù sao kích thích tố Alpha vẫn còn, kéo dài thêm chỉ sợ Tiêu Chiến chịu không nổi, cậu càng không muốn đôi co với Thượng Quan Nhiễm, vội tiến lên một bước ra tay trước.

Vương Nhất Bác lao đến, không chút nương tình tấn công Thượng Quan Nhiễm, cho dù là Alpha hay Omega, không một ai được quyền tổn thương đến Tiêu Chiến. 

Tin tức tố bánh bao hấp lan toả nồng đậm trong không khí, xung đột với vị tin tức tố tương đồng, càng khiến cho Omega vừa phân hoá là anh thêm phần khó chịu, đến mức ép tin tức tố khoai tây chiên bộc phát ra ngoài, thoang thoảng bên trong là hương đào mật nhàn nhạt. Thượng Quan Nhiễm còn muốn nói tiếp đã bị Vương Nhất Bác tấn công, trong lúc vô tình lại cảm nhận được tin tức tố thực sự của Tiêu Chiến, càng khiến hắn trở nên điên cuồng.

"Tại sao lại là mùi vị này? Không phải là hắc mẫu đơn sao?" - Thượng Quan Nhiễm gào lên.

Ngay lúc Vương Nhất Bác muốn trực tiếp phá bỏ chiếc lồng sắc, tin tức tố mật đào của Tiêu Chiến vô tình bộc phát, len lỏi vào thần kinh lập tức kích thích xung động bên trong. Cậu gầm lên một tiếng, lùi lại khuỵ xuống nền nhà. 

"Nhất Bác." - Tiêu Chiến thì thầm. 

Thượng Quan Nhiễm khẽ cười. Omega và Alpha chưa hoàn thành đánh dấu, còn là quỷ hút máu cường đại  và người thường, hơn nữa mối liên kết tương hợp giữa cả hai sẽ vô tình trở thành một liều thuốc ức chế đối với Vương Nhất Bác, khiến cho tinh thần của hắn không ngừng dao động.

"Rối loạn xung động? Cậu kiên nhẫn như vậy để làm gì? Muốn bảo vệ nó sao?" - Thượng Quan Nhiễm chỉ vào chiếc lồng. "Chi bằng trực tiếp bộc lộ, để nó biết rõ bản chất của Vương Nhất Bác." - Hắn lắc tay, bên dưới là một chiếc chuông nhỏ.

Thượng Quan Nhiễm không nhanh không chậm lắc quả chuông vang lên thành từng tiếng leng keng đinh tai. Xung quanh nhà kho rỗng đột nhiệt rung chuyển. Bên ngoài xuất hiện rất nhiều người, Vương Nhất Bác nhạy bén nhận ra, tất cả đều là Alpha, ý thức đều đã không còn. Đám người này vốn dĩ nằm trong kết giới, vậy nên phạm vi thanh lọc được Quý Hướng Không và Cố Nguỵ bảo vệ cũng không hề hay biết. 

"Thượng Quan Nhiễm." - Cậu gầm lên. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị trước, biết chắc sẽ có người tiếp ứng cho cậu, thứ hắn muốn chính là ngọc đá cùng tan. Nếu không thể khiến Vương Nhất Bác nghe theo, thì chính là trực tiếp huỷ hoại Tiêu Chiến. 

"Sao vậy? Đã qua hơn nửa thời gian, kích thích tố Alpha hoà lẫn, sẽ khiến tin tức tố của nó bộc phát, nhìn xem, đến tên cảnh sát vô dụng bên cạnh cũng sắp chịu không nổi." - Thượng Quan Nhiễm đi đến đá vào Cổ Trì bên cạnh, không ngờ đến lại bị hắn rút súng bắn thẳng vào cánh tay.

Cổ Trì như phát điên, đứng thẳng người cầm súng bắn liên tục về phía Thượng Quan Nhiễm, nhưng từng viên đạn cứ như vậy xuyên qua người hắn rơi xuống nền nhà lạch cạch.

"Tinh thần chính nghĩa nổi dậy sao?" - Thượng Quan Nhiễm buồn cười, phất tay hất thẳng Cổ Trì bay vào góc nhà. 

"Tôi... tôi là một cảnh sát." - Hắn thều thào, không ngừng liếc nhìn về phía Tiêu Chiến, vô cùng áy náy lại đau lòng. "Tôi... tôi không muốn như vậy." 

"Ngu xuẩn." 

Vương Nhất Bác không còn thời gian để suy nghĩ, nước đến lấp bờ, nhưng tất cả kẻ đến đều là người vô tội, cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng sức loại bỏ từng người một, bị đám đông vây thành một quả cầu tròn. 

"Tiêu Chiến, nhìn đi. Cậu ấy vì mày, tiêu hao sức lực vẫn không dám ra tay giết người. Bản tính của giống loài dần dần bào mòn, trở nên yếu đuối, hèn kém, kết quả chỉ có thể bị người khác dẫm đạp." - Thượng Quan Nhiễm đắc ý. Hắn muốn nhân lúc này, ra tay bắt gọn Vương Nhất Bác, vội ở sau lưng đám hỗn độn âm mưu giáng một đòn. Ngay lúc hắn nâng tay, đột nhiên cảm thấy chân đau nhói. 

Một con dao mảnh cắm vào trên bắp đùi, theo đó kéo một đường chạy xuống. Thượng Quan Nhiễm trợn mắt kinh ngạc, trên tay Tiêu Chiến từ lúc nào đã được tháo gỡ còng sắt, hai tay còn đang nắm chặt lấy con dao, vừa run rẩy vừa không ngừng nghiền xuống. Thì ra Cổ Trì đã âm thầm giúp anh mở khoá, con dao cũng là vừa rồi nhân lúc Thượng Quan Nhiễm chưa đến, là hắn đưa cho Tiêu Chiến, hi vọng anh trong tình huống cấp bách có thể tự vệ. 

"Khốn kiếp." - Thượng Quan Nhiễm tức giận, dùng chân thô bạo đá vào ngực khiến anh té ngã. "Chỉ là một Omega loài người lại dám tổn thương đến ta." 

Tiêu Chiến bị ngã xuống, đau đến hít vào từng ngụm khí, ngay lập tức vẫn không bỏ cuộc, anh giống như một chú thỏ tức giận, lao đến một tay bám vào con dao không ngừng nghiền xuống, còn lại dùng răng cắn chặt vào cổ tay Thượng Quan Nhiễm, ánh mắt ngoan cường vô cùng quyết liệt. Trong một lúc, Thượng Quan Nhiễm đột nhiên bối rối. Omega này vẻ ngoài kiều diễm mềm mại, nhưng nội tâm không hề yếu đuối, giữa lúc bị kích thích tố Alpha ép đến vô lực, được người tháo gỡ còng tay lại không chịu bỏ chạy, cố chấp giằng co với kẻ mạnh hơn mình, biết rõ không có đường thắng, là vì cái gì? 

Hắn liếc nhìn Vương Nhất Bác chật vật bên kia, trong đầu bỗng nhiên hiểu ra. Tiêu Chiến thông minh lanh lợi biết co biết duỗi, nhưng sẽ có lúc cố chấp kiên trì, để bảo vệ người mình yêu quý. 

/Anh cũng sẽ bảo vệ em./

 "Chết tiệt." - Thượng Quan Nhiễm gào lên, dùng sức hất mạnh tay đẩy Tiêu Chiến ra. 

Vương Nhất Bác mắt thấy anh sắp va phải tường, Tiêu Chiến chỉ là người bình thường, một cú này thật sự có thể dẫn anh đi gặp đầu trâu mặt ngựa. Cậu như phát điên, nộ khí xung quanh tạo thành một lực bộc phát đẩy tất cả Alpha bên cạnh ra ngoài, giống như một mũi tên trên cánh cung căng đầy, lao đến đỡ lấy Tiêu Chiến.

Thượng Quan Nhiễm cũng nhân cơ hội này, giáng một đòn đánh lén đến sau lưng Vương Nhất Bác, cậu cảm nhận được, nhưng cũng không màng né tránh, ở thời điểm nguy cấp chỉ có thể chọn hoặc cứu anh, hoặc đánh trả, Vương Nhất Bác chấp nhận bỏ rơi bản thân mình. 

"Chiến ca." - Cậu lao đến, một tay đỡ lấy sau đầu Tiêu Chiến kéo anh vào lòng. 

"Nhất Bác, cẩn thận." - Tiêu Chiến thều thào, cả người không còn chút sức lực. 

Trước lúc bị đánh tới, một tia sáng màu trắng xoẹt ngang vào cửa sổ, không gian trước mặt hai ngời đột nhiên tối sầm. Tiêu Chiến lờ mờ nhìn thấy, trước mặt là một loài vật khổng lồ, hình dáng có chút quen thuộc, bộ lông màu đen tuyền, bên trên lỗ tai và túm bờm còn có vài ánh xanh dương lấp lánh, là sói? 

Cùng lúc ở cánh cửa bị bật tung xuất hiện thêm hai người. 

"Là các người phá vỡ kết giới?" - Thượng Quan Nhiễm cau mày, người đến càng đông hắn càng lo sợ, nhất là khi thiên địch của quỷ hút máu cũng có mặt. 

"Mệt muốn chết, cũng may là đến kịp." - Quý Hướng Không cõng theo Cố Nguỵ, dịu dàng thả anh xuống bên cạnh. "Bảo bối, không sao chứ?" 

Chú sói đen bên cạnh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh này, hừ một tiếng, lắc người biến thành một thiếu niên cường tráng, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Mời tôi đến xem hai người giở trò ân ái?" 

"Trần Vũ, cứu người trước đã." - Cố Nguỵ lập tức kéo xuống khoé môi không ngừng đắc ý của Quý Hướng Không. 

Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác, cảm nhận rõ cả người cậu đang không ngừng run lên, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi trên thái dương chảy dọc xuống gò má. Nhất định là rối loạn xung động, cộng với tin tức tố trên người anh, còn có vừa rồi không ngừng ức chế, bây giờ chắc hẳn trong người cậu đang vô cùng khó chịu. 

"Nhất Bác." - Tiêu Chiến vươn tay chạm lên chân mày của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng muốn trấn an cậu. "Nhất Bác, anh ở đây. Có phải em khó chịu lắm không?" 

Vương Nhất Bác mơ hồ nghe thấy, vội vàng ôm lấy anh siết chặt vào lòng, tựa cằm lên hõm vai của Tiêu Chiến, cố gắng hít lấy tin tức tố đào mật sâu tận bên trong. 

"Xử lý tên này đã." - Quý Hướng Không nhếch môi. 

Toàn bộ xung quanh đều là Alpha, chỉ có hắn là Omega, Thượng Quan Nhiễm không những không sợ hãi, còn trực tiếp dùng năng lượng khuấy đảo toàn bộ kết giới xung quanh, cố tình phá vỡ ràng buộc của Trần Vũ, chính là muốn dùng tin tức tố của Tiêu Chiến dẫn dụ càng đông người càng tốt, tiện bề giúp hắn bỏ trốn.  

Rất nhiều Alpha vì tác động của Thượng Quan Nhiễm mà tìm đến. Quý Hướng Không theo bản năng lập tức ôm lấy Cố Nguỵ vào lòng.

"Gấp cái gì, anh cũng là Alpha."

"Ờ ha."

Mọi người không ngờ đến chính là Tiêu Chiến đang ở trong lòng Vương Nhất Bác, cảm nhận rõ rệt từng đợt từng đợt xung động dịch truyển bên trong cơ thể cậu. Dần dần bên ngoài Vương Nhất Bác hình thành một tầng kết giới bao lấy hai người.

"Tiểu Bác không ổn rồi." - Quý Hướng Không kéo Cố Nguỵ lùi lại, dùng kết giới bọc lấy hai người. Trần Vũ cũng nhanh nhẹn tạo lá chắn bảo vệ bản thân. 

Thượng Quan Nhiễm nhìn thấy tình hình không ổn, chưa kịp trở tay, toàn bộ Alpha trong phạm vi gần chịu tác động bởi kích thích tố lẫn hắn đều bị kết giới của Vương Nhất Bác tổn thương. Thượng Quan Nhiễm bị ép đến văng ngược vào tường, ngã xuống đất hộc máu. 

Tiêu Chiến ở trong lòng cậu, lúc này cảm nhận được Vương Nhất Bác toàn thân đều nóng bừng, ánh mắt phảng phất một tia sát khí, tròng mắt đã hoàn toàn chuyển thành màu hổ phách, dường như còn có chút ánh đỏ, xung quanh bao bọc bởi một luồng khí áp bức kinh người. 

"Nhất... Nhất Bác." - Đột nhiên một cơn đau cuộn trào khiến anh gập người.

"Tiêu Chiến bị thương rồi." 

"Sao hai đứa kia còn chưa tới?" - Quý Hướng Không cằn nhằn. 

"Tới rồi. Chỗ này giao lại cho bọn em." - Âm thanh hí hửng từ cửa sổ vang lên, một chiếc xe motor lao vào nhà kho, xoay một vòng tròn đáp xuống trước mặt Quý Hướng Không.

"Maybe đâu?" - Cố Nguỵ nhìn trước ngó sau vẫn không thấy bóng dáng em trai nhỏ.

"Em ở đây nè." - Phương Thiên Trạch ở trong túi Trác Chí Vị không ngừng vẫy vẫy tay. Trác Chí Vị vô cùng thích thú dùng một ngón trỏ chọt chọt vào chỏm tóc tung tăng của anh. 

"Chỗ này giao lại cho hai đứa, bọn anh phải xử lý chuyện của em dâu nhỏ, đi trước." - Quý Hướng Không phất tay, lại nhìn cục diện xung quanh la liệt thân người, còn có Thượng Quan Nhiễm và Cổ Trì, xem ra việc phải làm không ít.

"Đâu, anh dâu nhỏ đâu?" - Phương Thiên Trạch bám vào túi áo của Trác Chí Vị, tò mò ló đầu ra ngoài xem một chút.

"Suỵt, bên kia kìa, nhưng bây giờ không xem được đâu, tiểu Bác ca đấm chết." - Trác Chí Vị chỉ tay vào một khối kết giới chặt chẽ. "Lần sau sẽ dẫn anh đến chơi."

"Ỏ, thế là không gặp được anh dâu nhỏ rồi." - Phương Thiên Trạch có chút thất vọng, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần. "Không sao, dọn dẹp đống người này trước đã, đem từng người một, băm thành thịt viên, bây đâu..."

"..."

"Không... không cần băm thành thịt viên đâu nhỉ?" 

"Em không xem phim sao, lời thoại trong phim đều là như vậy đó, bây đâu..."

"..."

Trần Vũ lắc lắc đầu, khẽ cảm thán cũng may Cố Nguỵ thần kinh bình thường, lại khẽ liếc nhìn Quý Hướng Không, lại nhận được phản ứng "thật ra mấy đứa này cũng không thân lắm...". 



| ta là giải phân cách |



Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến về nhà, đặt anh lên giường, cố gắng áp chế cơn xung động trong lòng, để Cố Nguỵ giúp anh chữa trị vết thương.

"Tiêu Chiến, cậu cảm thấy thế nào rồi?"

"Tôi... lồng ngực có chút đau, còn có... toàn thân đều rất ngứa ngáy." 

Cố Nguỵ ra hiệu cho Quý Hướng Không dẫn Vương Nhất Bác ra ngoài, càng đông Alpha ở đây, Tiêu Chiến sẽ càng khó chịu. Trước khi đi cậu khẽ hôn lên trán anh, bờ môi nóng ấm mang theo nhiệt độ hun đốt, chạm đến lại vô cùng dịu dàng yêu thương.

"Đừng sợ, Cố Nguỵ sẽ giúp anh." 

"Bây giờ tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi thuốc, sẽ giúp cầu điều hoà khí huyết bên trong, hoá giải kích thích tố Alpha. Cũng may, chỉ là kích thích đối với Alpha, xung đột với tin tức tố của Omega một chút, không phải là tác động phát tình." 

"Vậy... vậy còn Nhất Bác?" 

"Em ấy..." - Cố Nguỵ thở dài. 

Vương Nhất Bác đã xảy ra xung động hai lần, lần này tình trạng còn tệ hơn lần đầu tiên, nguyên do là vì trong quá trình đã bị tin tức tố hỗn loạn của Tiêu Chiến ảnh hưởng, làm cậu bộc phát sát khí. Cậu đã lâu không động đến máu người, ranh giới giữa cơ giận dữ xen lẫn kiềm chế khiến Vương Nhất Bác bị hai luồng khí tức đối nghịch tổn thương nghiêm trọng dẫn đến phát cuồng. Tình trạng hiện tại của cậu giống như một trái bóng căng đầy, kiềm nén, lại phát cuồng, lại kiềm nén, không bao lâu sẽ nổ tung. 

"Vậy... phải làm sao bây giờ?"

"Hút máu."

"Nhưng mà..."

"Đúng vậy, Nhất Bác sẽ không chấp nhận hút máu người khác, chỉ có cậu. Nhưng hai người vẫn chưa thành kết, rất khó tránh khỏi em ấy rơi vào trạng thái "say", tổn thương đến cậu. Cho nên trước hết vẫn nên là..."

"Tiến hành đánh dấu?" 

"Phải." 



| ta là giải phân cách |



"Em ấy ở bên trong." - Quý Hướng Không chỉ vào một căn phòng được bao bọc bởi kết giới, sau đó nhanh chóng lách người ra bên ngoài, để lại không gian cho Tiêu Chiến và Cố Nguỵ. 

"Cầm lấy cái này." - Cố Nguỵ đặt một viên thuốc vào tay anh, khẽ nói nhỏ với cậu. "Viên thuốc này có tác dụng thúc tình một chút, dù sao cậu vẫn chưa đến kỳ, nếu đã quyết định, vậy thì viên thuốc này sẽ giúp hai người dễ dàng hơn một chút."

"Cảm... cảm ơn anh." - Gò má Tiêu Chiến ửng hồng, lồng ngực vẫn còn hơi đau một chút. 

"Ừm... tình hình ổn một chút thì bọn này sẽ tự giác rút lui." - Quý Hướng Không từ xa chỏ mỏ vào. 

"Biết... biết rồi." 



| ta là giải phân cách |



Cánh cửa dần dần hé mở, Tiêu Chiến rụt rè bước vào bên trong, không gian tối đen chỉ còn lại một chút ánh sáng từ phía cửa sổ hắt vào.

"Nhất Bác."


| 20 |


Xin chào (.____.).

Tớ xin nhỗi nhé, cmt của mọi người tớ đều đọc được hết, cảm ơn mọi người vì đã đợi tớ và yêu thích Điềm Tán. 5008 từ, bù lại nạ, không biết có bỏ công mọi người đợi không (.___.). Tết này có thời gian sẽ ráng update nhanh hơn T_T. 

Mấy bộ tớ update cả trên blog lẫn trên này đều đến đoạn H rồi í, bộ Nam hài chap sau là anh chồng abc em dâu quay cuồng trong mơ hồ, rồi thì Điềm Tán, HĐĐA,... mà mọi người biết đó, tớ viết H cùi bắp lắm, phải suy nghĩ rất lâu nữa (.____.), nên đừng trông mong gì quá ;___;.

Tết đến với tình hình dịch cũng manh nha, mọi người ra ngoài nhớ cẩn thận nha. 

Thương thương nạ :">. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com