TruyenHHH.com

Bac Chien Cung Nguoi Vinh Ket Dong Tam

Chuyện động đất gây ra tuyết lở ở Vĩnh Xương liên tục xảy ra, thứ sử Tăng Thọ không có cách nào ngăn chặn ngoài việc di tản bá tánh dưới chân núi đến nơi an toàn. Nhưng di tản bá tánh không phải là một giải pháp hoàn hảo, chỉ là giúp đỡ bá tánh tránh được thương vong. Nên Tăng Thọ đại nhân không còn cách nào vẹn toàn hơn, đành viết tấu chương dâng lên hoàng đế. Chỉ mong hoàng đế sớm cho người đến Vĩnh Xương điều tra chuyện này càng sớm càng tốt.

Bá tánh ở Vĩnh Xương sắp không còn nhà để ở rồi.

Đọc xong tấu biểu của Tăng Thọ đại nhân, hoàng đế không khỏi thở dài. Hai hàng chân mày của ngài khẽ nhíu lại, vì đây là tấu chương thứ mười trong bảy ngày qua rồi. Nếu hôm nay không tìm ra được giải pháp, bá tánh ở Vĩnh Xương sẽ không còn lại gì cả.

Ngay lúc hoàng đế đang đau đầu không biết làm thế nào, thì ngự tiền thái giám Lý Ngoan đi nhanh vào bẩm báo:

- Hoàng thượng! Đây là thư cầu thân của tộc Hắc Lang. Mong hoàng thượng xem qua.

Hoàng đế bóp trán mấy cái, rồi để tấu chương của Tăng Thọ sang một bên, sau đó mở thư của tộc trưởng Hắc Lang ra xem. Nhưng sau khi đọc xong, hoàng đế lại tức giận đập tay lên bàn, khiến bá quan văn võ hai bên hoảng hốt quỳ xuống.

Một vị đại thần trong hàng quan võ bước ra bẩm tấu:

- Hoàng thượng bớt giận. Tộc Hắc Lang suy cho cùng chỉ là một lũ không quy tắc, hoàng thượng chỉ cần cử Tiêu nguyên soái dẫn quân bình định bọn chúng.

Hoàng đế thở dài:

- Bá tánh ở biên giới Vương Chu đã chịu nhiều khốn khổ do chiến tranh để lại rồi. Nếu chúng ta xuất binh, người thiệt thòi chẳng phải vẫn là bá tánh hai bên sao. Bọn họ thì có tội gì chứ. Hơn nữa, tộc trưởng Hắc Lang chỉ yêu cầu hòa thân với công chúa của Vương Chu, cũng không phải yêu cầu gì quá đáng. Chỉ là...

Hoàng đế bỏ lửng câu nói rồi lại ngồi trên long kỷ thở dài, long nhãn thập phần trầm tư. Tộc trưởng Hắc Lang muốn cưới công chúa của Vương Chu, nhưng mà hoàng đế là người hiểu rõ nhất.

Mang danh là hòa thân, nhưng thực tế chình là dùng công chúa như một cống vật.

Tuy rằng hoàng đế là thiên tử, đứng trên vạn người, nhưng suy cho cùng hoàng đế cũng là một người cha như bao người khác. Làm gì có cha nào muốn gả con mình cho một kẻ thất phu, suốt ngày chỉ biết hưởng lạc.

Bên dưới Long Đức điện, các bá quan văn võ không ngừng đề xuất ý kiến khiến cho cả điện loạn hết cả lên. Ngay cả hoàng đế ngồi trên long kỷ cũng cảm thấy đau hết cả đầu.

Nghe các bá quan tranh cãi nhau cả buổi mà không tìm ra được cách nào. Hoàng đế mệt mỏi cho bãi triều sớm, con gái ngài quan trọng, nhưng chuyện thiên tai ở Vĩnh Xương lại càng quan trọng hơn.

Vừa trở về Thọ Tiên cung, hoàng đế liền sai thái giám truyền chỉ triệu kiến các vị hoàng tử vào cung bàn bạc đối sách. Ngay cả Vương Nhất Bác cũng bị triệu vào cung.

Vương Nhất Bác từ trên triều cũng lập tức đến Thọ Tiên cung, hắn rất ít khi lên tiếng, lên triều cũng chỉ đứng im lặng bên hàng quan võ mà thôi.

Hoàng đế đưa thư cầu thân của tộc trưởng Hắc Lang cho thái tử và các hoàng tử đọc. Ai nấy đều bất bình, nhưng thật sự không biết phải làm như thế nào.

Sau một hồi im lặng, nhị hoàng tử Vương Phúc, cũng là đương kim thái tử mới chậm rãi lên tiếng:

- Hắc Lang muốn thành thân với công chúa Vương Chu, nhưng không nói rõ là công chúa ruột hay là thế nào. Chúng ta có thể dùng kế khổng tước hóa phượng hoàng.

Những hoàng tử khác ngạc nhiên, bắt đầu ngợ ra điều gì đó:

- Nhị hoàng huynh! Ý huynh là...

Nghe nhị hoàng tử nói xong, hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định:

- Nếu như vậy thì trẫm đã có cách rồi. Truyền ý chỉ của trẫm, phong con gái của Thành vương là Vương Thanh Huệ làm Trường Nghi công chúa, ngày 11 tháng 2 vào cung học lễ nghi. Ngày 10 tháng 8 gả sang Hắc Lang.

Vương Nhất Bác trầm tư không ít, là một người cha có ai muốn con gái mình phải làm công cụ để đổi lấy hòa bình của đất nước chứ, hắn liền lên tiếng: 

- Phụ hoàng, chúng ta cần phải xử lý thỏa đáng nếu không rất dễ gây ra bất bình cho Thành Vương.

Hoàng đế ngẫm nghĩ một hồi, Vương Nhất Bác chính là rất ít đưa ra ý kiến nhưng mỗi ý kiến hắn đưa ra đều có lý, hoàng đế liền quyết định đưa ra thánh chỉ.

Giải quyết được chuyện hòa thân, nhưng vẫn còn chuyện động đất gây tuyết lỡ ở Vĩnh Xương vẫn chưa giải quyết được. Thiên tai vẫn còn ở đó, bá tánh vẫn còn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.

Liếc mắt nhìn sang bản tấu chương của Tăng Thọ đại nhân, hoàng đế lại tiếp tục thở dài.

- Động đất liên tục xảy ra, bá tánh sống dưới chân núi liên tục gặp thương vong do tuyết lỡ. Các con nói xem chuyện này là thế nào đây?

Tam hoàng tử Vương Lân im lặng từ đầu buổi đến cuối buổi cuối cùng cũng lên tiếng:

- Phụ hoàng! Chuyện này con nghĩ nhất định là có vấn đề. Vĩnh Xương vốn không có thiên tai, nhiều năm trước đây cũng có tuyết tan từ trên núi xuống, nhưng bá tánh lại không xảy ra chuyện gì. Nhưng mấy ngày gần đây liên tục xảy ra động đất, nói không chừng nhất định là có kẻ giở trò.

Nghe những lời Tam hoàng tử phân tích cẩn thận, hoàng đế cũng quyết định hạ chỉ:

- Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Ta muốn điều tra chuyện này trước đêm trừ tịch. Chỉ còn mấy ngày nữa là tới tết nguyên đán, nhất định phải cho bá tánh Vĩnh Xương đón một năm mới trọn vẹn. 

Thánh chỉ ban xuống, cả Thành vương phủ nháo nhào lên như một mớ tương hồ, nhưng không một ai dám kháng chỉ.

Hoàng đế là một minh quân, chưa bao giờ làm gì mà không suy nghĩ đến đại cục. Chính vì vậy mà Thành vương dù không muốn để con gái đi Hắc Lang hòa thân, thì cũng không thể nào làm gì khác được.

Kháng chỉ là đại tội tru di, Thành vương chỉ còn có cách chấp nhận mà thôi.

Tuy rằng Thành vương không muốn gả con gái đi sang Hắc Lang, nhưng suy cho cùng vẫn là hy sinh con gái mà lại cứu mạng mấy trăm vạn bá tánh của Vương Chu. Xem như Trường Nghi công chúa cũng có thể làm được một việc tốt. Tích công đức cho đời.

Chuyện nước quan trọng, thái tử không thể rời kinh thành, Tam hoàng tử Vương Lân và Bát hoàng tử Vương Nhất Bác nhận lệnh của hoàng đế đi đến Vĩnh Xương điều tra.

Vương Nhất Bác liền nhanh chóng trở về phủ sắp xếp công việc hơn nữa còn có một Tiêu Chiến trong phủ nhưng vừa bước chân vào cửa phủ, hắn trông thấy một nữ nhân ước chừng mười tám tuổi ngồi trong đại sảnh chờ hắn.

Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, nữ nhân lạ mặt kia liền đứng lên khụy gối thỉnh an hắn.

Tuy rằng Vương Nhất Bác không biết nữ nhân trước mặt này là ai, nhưng hắn vẫn bảo nha hoàn trong phủ mời trà nữ nhân kia. Có điều, trong lòng hắn có một dự cảm không lành với sự xuất hiện của người này. 

Sau khi được quản gia Vương phủ thông báo, Vương Nhất Bác mới biết nữ nhân trước mặt chính là Lý Trường Ngư, con gái của thứ sử U Châu Lý Trung và được người của Trưởng công chúa Vương Thiên An đưa tới.

Trong thấy Lý Trường Ngư khép nép, Vương Nhất Bác mới chịu lên tiếng:

- Lý tiểu thư đến đây làm gì?

Lý Trường Ngư vò vò cái khăn tay trong tay, nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Tiểu nữ đến kinh thành chơi, Trường An công chúa sắp xếp cho tiểu nữ đến Tần Vũ phủ..

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày:

- Tại sao? Bổn vương muốn biết lí do.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vương Nhất Bác, trong lòng của Lý Trường Ngư không khỏi giật thót, nhưng nàng ta vẫn cố gắng nghĩ ra một câu chuyện có thể thuyết phục được hắn.

Cách đây hai ngày Lý Trường Ngư đã đến phủ công chúa để tìm Thiên An công chúa cầu xin được vào trong phủ của Vương Nhất Bác.

Công chúa vốn không muốn giúp, nhưng vì nàng nghĩ đến ân tình năm xưa của Lý Trung đã giúp nàng được ở lại trong kinh thành, lại còn giúp nàng được thành thân với ý trung nhân. Nên Thiên An công chúa buộc lòng phải giúp Lý Trường Ngư.

Lý Trường Ngư nói bản thân nàng ta có tình ý với Vương Nhất Bác, hơn nữa cuộc hôn nhân của Bát hoàng tử với thứ tử Tiêu tướng quân có lẽ là do bị ép buộc. Bản thân nàng cũng biết nếu không được sống cùng người mình yêu thì đau khổ như thế nào.

Vốn từng suýt chút nữa không được gả cho ý trung nhân, công chúa Thiên An thật lòng thông hiểu cho tình cảm của Lý Trường Ngư và đã hứa đưa nàng ta vào trong phủ của Vương Nhất Bác. Nhưng nàng hoàn toàn không biết, bản thân vừa đưa ra một quyết định sai lầm.

Một sai lầm mà suýt chút nữa đại công chúa Thiên An không thể nào bù dắp cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Càng tệ hơn là suýt nữa chính tay nàng đã hại chết máu mủ của hoàng thất.

Nể tình trưởng công chúa, Vương Nhất Bác cũng không quan tâm nàng ta nói gì đành sai người sắp xếp nơi ở cho Lý Trường Ngư, sau đó hắn liền đi đến hậu đường tìm Tiêu Chiến. Hắn sắp phải đi Vĩnh Xương, ấn tượng về Lý Trường Ngư không tốt nên hắn cần phải gặp y để dặn dò vài chuyện.

Tiêu Chiến đang đọc sách trong hậu đường, nghe tiếng bước chân y mới theo phản xạ nhìn qua. Trông thấy Vương Nhất Bác đang đứng ngay gốc cây liễu, y liền mỉm cười: 

- Tìm đệ sao?

Vương Nhất Bác gật đầu: 

- Hoàng tỷ cho Lý Trường Ngư, con gái của thứ sử U Châu Lý Trung vào trong phủ ở vài hôm. Ta có việc phải rời kinh thành đến Vĩnh Xương mấy ngày, gia nhân trong phủ đệ muốn sai khiến ai đều có thể sai bảo. 

Tiêu Chiến mỉm cười tinh nghịch: 

- Sợ đệ làm khó giai nhân của huynh sao? 

Vương Nhất Bác cong ngón tay gõ nhẹ lên mũi Tiêu Chiến và nở nụ cười cưng chiều đối với y: 

- Ta sợ Lý thị đó làm khó dễ đệ thôi. Không có ta ở trong phủ, nếu như chịu ấm ức hãy cầm miếng ngọc này đến phủ công chúa gặp hoàng tỷ của ta. Tỷ ấy sẽ thay ta đòi lại công bằng cho đệ. 

Tiêu Chiến cầm miếng ngọc của Vương Nhất Bác trên tay và cười tít mắt gật đầu: 

- Đệ biết rồi. Đệ sẽ nhẫn nhịn. Huynh yên tâm đi. 

Thấy Tiêu Chiến đồng ý, Vương Nhất Bác cũng không nói thêm gì, nhưng hắn đã âm thầm sai ảnh vệ đáng tin cậy bên cạnh ở lại trong phủ để bảo vệ y. Vì hắn có một dự cảm không lành về chuyện này, nên hắn phải thật sự cẩn trọng.

Tuy rằng Vương Nhất Bác hứa cho Lý Trường Ngư vào trong phủ, nhưng hắn cảm thấy không an tâm lắm, linh tính cho biết sẽ có chuyện xảy ra. Hắn có tình ý với y, còn tâm ý của y, thì hắn vẫn chưa nắm rõ. Thế nhưng, dù như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải bảo vệ y hết mình.

Tin tức trong phủ của Vương Nhất Bác có thêm một nữ nhân nhanh chóng truyền tới tai của mẫu tử Dương Bạch Phi, khiến cho Tiêu Vân Bạch Trúc như đang ngồi trên đống lửa. Một Tiêu Chiến đã làm cho ả ta tức cay tức đắng, đằng này lại xuất hiện thêm một Lý Trường Ngư được chính Thiên An công chúa đưa đến thì làm sao ả ta giải quyết nổi.

Canh ba ngày hôm sau Vương Nhất Bác cùng tam hoàng tử Vương Lân xuất thành rời kinh đến Vĩnh Xương điều tra chuyện thiên tai. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến giao thừa, triều đình phải điều tra chuyện này cho rõ ngọn ngành sự việc, để cho bá tánh có thể ăn một cái tết ấm no.

Trước khi rời phủ, Vương Nhất Bác không ngừng căn dặn Tiêu Chiến nhất định phải cẩn thận và còn nói nếu có uất ức phải đến phủ công chúa cáo trạng.

Ngay khi mặt trời vừa mọc, Lý Trường Ngư liền sửa soạn thật xinh đẹp đến Uyên Ương các thỉnh an Tiêu Chiến.

Nha hoàn theo hầu hạ Lý Trường Ngư, trông thấy chủ nhân sửa soạn như vậy, thì không khỏi ngạc nhiên:

- Tiểu thư! Người mất công như vậy làm gì?

Lý Trường Ngư tùy tiện chọn một đôi hoa tai và một cây trâm ngọc:

- Ngươi không biết gì cả. Điện hạ bị hoàng thượng hạ chỉ ban hôn người mà ngài ấy không yêu, ta phải cho vương phi kia biết ai mới thật sự là người xứng đáng được ở bên cạnh ngài ấy.

Nha hoàn không nói, chỉ biết im lặng trang điểm vấn tóc cho Lý Trường Ngư sau đó cùng nàng ta đến đại sảnh thỉnh an Tiêu Chiến.

Mục đích của Lý Trường Ngư làm như vậy không phải vì nàng ta giữ lễ nghĩa với vương phi, mục đích của nàng ta là muốn cho Tiêu Chiến biết nàng ta mới thực sự là vương phi của Vương Nhất Bác. Một người bị chỉ hôn như y, căn bản là không có được tình cảm của phu quân.

Vừa trông thấy Tiêu Chiến ngồi trong đại sảnh, Lý Trường Ngư không khỏi ngạc nhiên đến mức phải sững người ngay tại cửa một lúc mới có thể bước vào thỉnh an y.

Đợi Lý Trường Ngư thỉnh an xong rồi, Tiêu Chiến liền cho người pha trà nóng mời nàng ta:

- Lý tiểu thư! Đây là trà hoa sen do đích thân hoàng hậu ban thưởng. Những đóa sen này đều là những đóa sen được hái vào đầu mùa hè năm nay. Nước để pha trà, cũng là nước tuyết được lấy từ trên lá trúc. Tiểu thư nếm thử xem, có hợp khẩu vị hay không.
Lý Trường Ngư nhìn tách trà có đóa hoa sen đang nở rộ trong lòng chén, thì không khỏi ngạc nhiên.

Thành Huyên hoàng hậu tuy là người hiền lương thục đức, nhưng cũng không phải là người dễ dàng ban thưởng thứ gì cho ai. Nay hoàng hậu lại ban thưởng cho Tiêu Chiên, chứng tỏ hoàng hậu đã thừa nhận y trở thành con dâu của người.

Mặc dù trong lòng không vui vẻ gì, nhưng Lý Trường Ngư vẫn cầm tách trà lên thổi nguội và thưởng thức hương vị thơm ngon của trà hoa sen.

Thấy Lý Trường Ngư thưởng trà, Tiêu Chiến cũng không nói gì nhiều cũng chỉ ngồi im lặng uống trà và hỏi thăm vài câu với nàng ta.

Trong lúc trò chuyện, Tiêu Chiến mới biết vào hôm tuyển tú nàng ta ngã bệnh mới không vào cung được. Đến khi khỏe lại thì các hoàng tử đã chọn được người thích hợp để thành thân. Vậy là nàng ta đành để lỡ thời khắc có thể gả cho người mà nàng ta thương.

Tất nhiên, là trong cả một buổi nói chuyện Lý Trường Ngư luôn ẩn ý khen ngợi Vương Nhất Bác, khiến cho Tiêu Chiến nghi ngờ nàng ta có tình ý với hắn.

Trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, Lý Trường Ngư liền nói thêm một câu để cho y sinh tâm đa nghi với Vương Nhất Bác:

- Từ nhỏ thần nữ đã có dịp gặp gỡ Tần Vũ điện hạ. Người đối với thần nữ rất tốt, thần nữ cũng biết hiện tại ngài ấy đã thành thân. Thần nữ đến phủ ở nhờ là không nên, nhưng đây là chủ ý của đại công chúa, nên thần nữ không dám cãi lời.

Tiêu Chiến khẽ cười: 

- Tiểu thư đừng ngại, cứ xem như bản thân đang ở U Châu là được rồi. Cần gì cứ sai nha hoàn nói với ta.

Lý Trường Ngư gật đầu: 

- Thần nữ không dám. 

Tiêu Chiến mỉm cười rồi quay sang nói với nha hoàn Tâm Ni: 

- Trời đang có tuyết các ngươi nhớ mang thêm than hồng la đến Tây Uyển các, còn nữa trầm hương có công dụng an thần. Các ngươi nhớ cho một ít vào trong than để Lý tiểu thư có thể ngon giấc.

Lý Trường Ngư khẽ gật đầu:

- Thần nữ đa tạ.

Trông thấy Lý Trường Ngư cử chỉ nhẹ nhàng, nói năng nhỏ nhẹ lại không kém phần lễ độ. Tiêu Chiến cũng không ngại mà đối đãi với nàng ta tốt một chút. Hơn nữa, trước khi đi Vương Nhất Bác cũng đã dặn dò y phải đối đãi với nàng ta tốt một chút, nên y cũng phải theo lễ mà đối đãi với nàng ta.

Đợi Lý Trường Ngư trở về phòng rồi, Tiêu Chiến mới quay sang dặn dò nha hoàn trong phủ vài việc, sau đó đi đến hậu đình đọc sách và ngắm tuyết rơi.

Đột nhiên, quản gia mang vào một cái thủ lô bằng đồng đưa cho Tiêu Chiến:

- Hoàng tử phi! Trước khi rời kinh, điện hạ đã dặn thuộc hạ sai người làm gấp cái này cho người sưởi tay. Điện hạ còn dặn dò, người phải luôn cầm nó trong tay để tay không vì bị lạnh quá mà sinh ra vết nứt.

Tuy rằng không biết Vương Nhất Bác làm vậy là có ý gì, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhận lấy thủ lô ôm trong lòng và trong lòng không khỏi cảm kích hắn. Trước khi đi vẫn lo lắng cho y chịu lạnh không nổi mà chuẩn bị chu đáo như vậy.

Ngoài thủ lô để sưởi tay, Vương Nhất Bác còn sai nhà hoàn trong phủ tìm vải tốt may cho Tiêu Chiến một đôi giày mới đi cho ấm chân, khiến cho y ngạc nhiên không thể nào chớp mắt được.

Tuy hậu đình cách Tây Uyển các khá xa, nhưng mà Lý Trường Ngư vẫn nghe được Vương Nhất Bác âm thầm chuẩn bị lò sưởi tay cho Tiêu Chiến, còn căn dặn nha hoàn phải giữ ấm cho y thật kĩ.

Trong thoáng chốc, Lý Trường Ngư nhận ra rằng Vương Nhất Bác thật sự đã động tâm rồi. Hắn chưa từng dụng tâm vì ai, nhưng Tiêu Chiến là người đầu tiên hắn làm vậy. Nàng ta không thể ngồi yên nhìn ý trung nhân của nàng ta trở thành phu quân của người khác được

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com