TruyenHHH.com

Bac Chien Cung Nguoi Vinh Ket Dong Tam

Mắt Tiêu Chiến mở lớn nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Y có nằm mơ cả vạn lần cũng không thể ngờ bản thân có thể gả cho Vương Nhất Bác. Càng không thể ngờ tới được hắn chính là Bát hoàng tử.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến quyết định lên tiếng hỏi dò:

- Tại sao huynh lại là huynh?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chăm chú. Nhưng vẫn không quên câu nói của y ngày hôm qua, tự dưng có chút chua.

Nhưng trong lòng Tiêu Chiến lúc này rối như tơ vò, không phải chỉ vì câu nói được gả cho huynh của mình ngày hôm qua thì y còn sự lo lắng khác, y còn nói cho hắn biết y là người thay thế. Thật sự, Tiêu Chiến rất lo lắng Vương Nhất Bác sẽ nổi giận vì chuyện y thay Tiêu Vân Bạch Trúc gả vào phủ của hắn.

Kháng chỉ là phạm đại tội khi quân. Lúc đó đừng nói là Tiêu gia lập nhiều đại công, chuyện cả nhà bị tru di hay không cũng là chuyện khó có thể nói được.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu Chiến, khóe môi của Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên. Bây giờ hắn thật sự rất muốn cười, nhưng mà quả nhiên là Tiêu Chiến đã hiểu nhầm thánh chỉ. Vậy thì hắn đành thuận thế đâm lao theo lao chọc ghẹo y mà thôi.

Vạn nhất sau này Tiêu Chiến phát hiện ra là mối hôn sự của cả hai là do Vương Nhất Bác sắp xếp, cùng lắm hắn chịu cho y đấm đá vài cái là được.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến quyết định lên tiếng hỏi dò:

- Không phải huynh là tướng quân sao? Tại sao bây giờ lại là Bát hoàng tử?

Vương Nhất Bác còn đang không biết làm sao để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, thôi thì để hắn mượn gió đẩy thuyền:

- Ta còn chưa hỏi tội Tiêu nguyên soái tại sao lại kháng chỉ, đệ lại còn hỏi ngược lại ta?

Biết rõ tình thế không được thuận lợi, Tiêu Chiến vốn đang muốn chất vấn hắn cũng ỉu xìu nhìn Vương Nhất Bác:

- Tất cả ta đã từng nói rõ với huynh, nếu huynh cảm thấy không hài lòng, ta cũng không dám oán thán. Chỉ cần huynh tha cho hơn hai trăm nhân mạng của Tiêu gia, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn huynh.

Nhìn vẻ mặt buồn phiền của người trước mặt, Vương Nhất Bác định trêu Tiêu Chiến thêm một chút nữa, nhưng hắn lại không nỡ làm y đau lòng. Nên hắn quyết định giả vờ trừng phạt y:

- Thôi được. Tội kháng chỉ của Tiêu nguyên soái ta sẽ không bẩm báo, nhưng với người dám tráo dổi tân nương thì không thể thoát tội.

Tiêu Chiến thở phào trong lòng:

- Huynh muốn phạt ta như thế nào tùy huynh. Chỉ cần huynh tha cho gia đình ta là ta cảm kích cả đời không quên.

Vương Nhất Bác im lặng một hồi mới lên tiếng:

- Được. Ta sẽ không truy cứu, nhưng sau này ta nói gì đệ cũng không được chống đối ta. Nếu không ta sẽ bẩm tấu với phụ hoàng.

Thấy Tiêu Chiến gật đầu Vương Nhất Bác thật sự rất muốn cười lớn một trận, nhưng hắn không thể nào làm được. Hắn chỉ muốn trêu y một chút mà thôi, chỉ là không ngờ y thật sự rất thú vị, cũng rất ngây thơ.

Thật ra Tiêu gia với hoàng thất nói lạ không lạ, nói quen không quen. Tỷ tỷ của Tiêu tướng quân chính là Tiêu quý phi, trưởng nữ là chính phi của Thái tử. Khi gặp Tiêu Chiến hỏi vay tiền, hắn cũng nhận ra y chính là con trai của Tiêu Lộc.

Vốn hơi bất ngờ vì Tiêu Chiến lại đi mượn năm đồng bạc từ hắn, nhưng khi biết y mượn năm đồng bạc ấy để tặng cho người mãi võ hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, suy cho cùng, y hay hắn tặng bạc thì có gì khác nhau. Khi biết được y chính là đích thứ tử Tiêu gia, hắn cũng có để ý nhưng hơn hết hắn quan tâm đến y nhiều hơn.

Một vị hoàng tử bị khắp nơi trong kinh thành đồn thổi là không có được sự trọng dụng của hoàng đế, thì có người mẹ nào dám gả con cho người đó. Vương Nhất Bác vốn cũng không để tâm quá nhiều đến cuộc tuyển chọn hôm đó, nhưng hắn biết chắc chắn Tiêu Chiến sẽ đến. Quả nhiên, hắn đã đoán đúng.

Nếu như nói đúng một chút, Vương Nhất Bác chỉ bỏ ra có năm đồng bạc là đã có thể cưới được một tân nương con nhà quan.

Lúc này, Vương Nhất Bác mới nhận ra rằng, bản thân hắn bây giờ không khác gì bọn buôn người. Xem giá trị của một song nhi chỉ đáng giá có năm đồng.

Vương Nhất Bác khẳng định lúc này hắn rất giống một tên lưu manh thích trêu ghẹo con nhà lành.

Thấy Vương Nhất Bác cứ ngồi im lặng ở bàn trà, Tiêu Chiến mới chậm rãi lên tiếng:

- Vậy bây giờ ta nên gọi huynh là gì? Vương Kiệt vốn không phải là tên của huynh?

Vương Nhất Bác rót một tách trà mang đến đưa cho Tiêu Chiến:

- Đã gả vào đây tất nhiên là nên gọi ta là phu quân không phải sao? Chuyện hôm nay đừng để lọt ra ngoài, bằng không ta có là ai được cũng không cứu được cả phủ Tiêu nguyên soái.

Nhận ra ly trà trên tay Vương Nhất Bác là ly rượu hợp cẩn, Tiêu Chiến nhìn hắn một hồi rồi cũng quyết định đưa tay đón lấy. Vì y biết hắn không truy cứu chuyện Tiêu Lộc kháng chỉ là đã nhân nhượng lắm rồi, nên không thể yêu cầu hắn nhiều hơn.

Uống rượu hợp cẩn, chính thức trở thành phu thê. Vương Nhất Bác lấy một cây kéo có cột chỉ đỏ đưa cho Tiêu Chiến cắt tóc tết vào với lọn tóc của hắn.

Nhìn hai lọn tóc được kết lại với nhau bằng một sợi chỉ đỏ, Tiêu Chiến chỉ biết ngồi ngốc trên giường nhìn Vương Nhất Bác tự làm mọi chuyện. Lúc này y có cảm giác những lời nói vừa rồi của hắn không giống như đang tức giận.

Thái độ của Vương Nhất Bác vừa rồi giống như chính là đối xử với người mình thương yêu.

Vào lúc này, Tiêu Chiến cảm giác rằng bản thân thay Tiêu Vân Bạch Trúc gả cho Vương Nhất Bác là một sự may mắn. Chí ít, mỗi ngày mở mắt ra y không cần phải lo nghĩ sẽ phải đối phó với mẫu tử của kế muội như thế nào và phải đề phòng ra sao.

Rời khỏi phủ nguyên soái xa phụ thân quả thật là điều mà Tiêu Chiến không nỡ, nhưng không cần phải đấu trí với Dương Bạch Phi, thì y cũng xem như là an ủi đôi chút.

Nhận ra Tiêu Chiến có tâm sự, Vương Nhất Bác không nói gì, hắn biết giữa hắn và y cũng chưa có gì quan tâm để ý y là thật, nhưng y thì sao? Tâm của y, hắn vẫn chưa rõ nhưng chí ít hắn và y sẽ ở cạnh nhau thời gian sau này.

Tuy rằng không hiểu hành động của Vương Nhất Bác là có ý gì, nhưng Tiêu Chiến vẫn lên tiếng đáp lời với hắn:

- Đa tạ huynh đã không truy cứu mọi chuyện.

Vương Nhất Bác siết chặt tay Tiêu Chiến hơn nữa:

- Ta đã từng lập lời thề sẽ không nạp thiếp. Cả đời của ta chỉ có một thê tử duy nhất, cho dù là tráo tân nương, thì đệ vẫn là thê tử duy nhất của ta.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác:

- Huynh nói với ta những lời này, chi bằng huynh cho ta ngủ thì hơn. Từ lúc canh năm là ta đã bị Nhược Nhiên gọi, nên bây giờ ta rất buồn ngủ.

Nhìn đôi môi hồng anh đào đang chu ra hờn đỗi, Vương Nhất Bác chỉ biết phì cười rồi cùng Tiêu Chiến thay y phục và tắt đèn cùng nhau yên giấc.

Tuy rằng Vương Nhất Bác có tình với Tiêu Chiến, nhưng hắn cũng biết y không có tình ý với hắn. Nên hắn sẽ không chạm vào y cho đến khi y thật sự sẵn sàng.

Cổ nhân hay nói tu trăm năm mới tìm được người chung thuyền, tu ngàn năm mới tìm được người chung chăn gối. Loan phụng hòa minh phải có sự đồng thuận của hai bên, Vương Nhất Bác sẽ đợi đến khi nào Tiêu Chiến đồng ý thì mới chạm vào y.

Tuy không có đêm động phòng, nhưng lại là một đêm mà Tiêu Chiến ngủ được tròn giấc đến tận giờ cuối giờ Mão hôm sau mới bắt đầu thức dậy.

Nha hoàn Nhược Nhiên dẫn theo một số nha hoàn trong phủ đến Uyên Ương các gọi Tiêu Chiến thức dậy trang điểm chuẩn bị vào cung thỉnh an hoàng đế, hoàng hậu, Tiêu quý phi và thái tử cùng thái tử phi.

Thế nhưng, Vương Nhất Bác lại không cho bọn họ gọi Tiêu Chiến thức dậy. Hắn muốn y được ngủ thêm một chút nữa.

Bao nhiêu năm nay, Tiêu Chiến đã sống trong sự mưu tính của người khác, nên chưa một lần được ngủ ngon giấc. Bây giờ được gả vào phủ rồi, Vương Nhất Bác muốn cho y biết rằng mọi chuyện còn có hắn đứng ở sau lưng chống cho y.

Ánh nắng mùa đông nói chói chang thì cũng không chói chang, mà nói ấm áp thì cũng không hẳn là ấm áp, nhưng nó vẫn khiến cho người ta không thể nào chợp mắt thêm được nếu như ánh nắng chiếu vào trong phòng.

Tiêu Chiến bị chói mắt không thể nào ngủ thêm được, đành mở mắt nhìn xung quanh. Thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên bàn trà đọc sách, y cũng không lên tiếng làm phiền hắn.

Nghe tiếng sột soạt, Vương Nhất bác mới quay sang nhìn Tiêu Chiến:

- Đệ dậy rồi. Tối qua ngủ được không?

Tiêu Chiến vừa lấy tay che miệng ngáp, vừa vươn vái một cái:

- Lúc còn ở nhà đệ thường xuyên nghe tiếng của nhị nương quát tháo người hầu trong phủ, nhưng đến phủ của huynh thì có thể ngủ ngon giấc rồi. Ít nhất không có ai làm phiền đệ.

Vương Nhất Bác gấp quyển sách để trở lại bàn, rồi đứng lên đi đến mở cửa phòng cho bọn người của Nhược Nhiên vào:

- Các ngươi vào đi.

Bọn người của Nhược Nhiên vừa trông thấy Vương Nhất Bác liện khụy gối thỉnh an:

- Nô tỳ tham kiến điện hạ.

Vương Nhất Bác không nói gì, mà chỉ đứng nép sang một bên cho bọn người của Nhược Nhiên mang nước ấm và y phục mới vào cho Tiêu Chiến.

Vì chưa thật sự chung chăn gối, nên Vương Nhất Bác đã đến phía sau bức rèm để đọc sách.

Thấy Vương Nhất Bác giữ quy cũ như vậy, Nhược Nhiên không khỏi kinh ngạc nhưng nàng cũng không dám thắc mắc quá nhiều về chuyện này. Phận làm nô bộc, xen vào chuyện của chủ nhân là một chuyện không nên.

Nhược Nhiên là nha hoàn hồi môn của Tiêu Chiến đem từ bên phủ nguyên soái snag hầu hạ, nên nàng biết rất rõ chủ nhân nàng không thích phô trương. Vì vậy mà nàng chỉ chọn một cây trâm bạch ngọc vấn lên tóc của y và vẽ một cái hoa điền giữa trán của y mà thôi.

Nhìn bản thân trong gương có một cái hoa điền hình quạt, Tiêu Chiến vô cùng ngạc nhiên:

- Nhiên Nhiên! Tại sao trên trán ta có hoa điền. Trước đây ở phủ muội đâu có vẽ cho ta.

Nhược Nhiên mỉm cười, từ tốn giải thích cho Tiêu Chiến:

- Hoa điền chỉ vẽ cho những ai đã thành thân. Trước đây nô tỳ không vẻ là vì thiếu gia chưa thành thân, bây giờ người đã thành thân rồi. Tất nhiên là nô tỳ phải vẻ cho người rồi.

Nhìn hoa điền đỏ thấm trên trán, Tiêu Chiến thích thú nhìn ngắm bản thân trong gương, bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên trán để cảm nhận vết chu sa vẫn còn chưa khô.

Trước đây khi còn ở phủ, mỗi ngày theo phụ thân ra ngoài chơi Tiêu Chiến luôn nhìn thấy các nữ nhân và song nhi khác có vẽ hoa điền trên trán. Thậm chí, lúc Tiêu Ỷ Lan thành thân trở thành thái tử phi, y cũng thấy cung nữ trong cung vẽ cho nàng một hình hoa sen đỏ trên trán, nên y cũng muốn vẽ một cái.

Chỉ tiếc là nha hoàn trong phủ không có ai chịu vẽ cho Tiêu Chiến. Bọn họ còn nói hoa điền ở trán không phải muốn vẽ là vẽ.

Lúc đó Tiêu Chiến không hiểu, nhưng mà bây giờ thì y hiểu rồi và cũng được toại nguyện rồi.

Giờ thỉnh an trong cung thường bắt đầu vào giờ Tỵ, Tiêu Chiến theo chân Vương Nhất Bác đi ra kiệu chuẩn bị vào cung thỉnh an.

Tử cấm thành bốn bề tường đỏ cao vút, chim nhạn bay cao mấy cũng không bay qua khỏi bờ tường tựa như một chiếc lồng son nguy nga tráng lệ đang giam cầm không biết bao nhiêu người phải chết già trong đây.

Hoàng đế đang thượng triều, nên Vương Nhất Bác không tiện đưa Tiêu Chiến đến Thọ Tiên cung. Hắn đành đưa y đến Phượng Nghi cung để y thỉnh an Thành Huyên hoàng hậu trước.

Đến trước cửa Phượng Nghi cung, Tiêu Chiến đứng tần ngần ngay chỗ không chịu bước vào, khiến cho Vương Nhất Bác không khỏi ngạc nhiên:

- Sao không vào?.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, rồi kéo Vương Nhất Bác qua một góc:

- Chẳng phải huynh đưa đệ vào cung thỉnh an mẫu phi của huynh sao, nhưng tại sao lại đến đây?

Vương Nhất Bác thở hắt một hơi, rồi nắm tay Tiêu Chiến trấn an:

- Thành Huyên hoàng hậu chính là sinh mẫu của ta. Tất nhiên, ta phải đưa đệ đến đây thỉnh an người rồi.

Tiêu Chiến ngạc nhiên đến mở to cả hai mắt:

- Huynh là đích tử.

Nghe Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác không nói gì mà vẫn nắm tay y đi vào trong Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

Vừa bước vào tới điện chính, Tiêu Chiến không khỏi giật thót cả người. Vì trong điện không chỉ có mỗi Thành Huyên hoàng hậu, mà còn có cả ba vị quý phi ngồi cùng, khiến cho tay của y lạnh toát đến chảy cả mồ hôi.

Bàn tay đang nắm chặt tay Tiêu Chiến khẽ siết lại trấn an, khiến cho y cũng yên tâm phần nào mà quỳ xuống thỉnh an đương kim hoàng hậu và các vị quý phi đang ngồi tại điện chính của Phượng Nghi cung.

Tiêu quý phi ngồi bên cạnh Khánh Yến hoàng quý phi, trông thấy mặt Tiêu Chiến trắng bệt, thì bà chỉ muốn bật cười thành tiếng trêu y một chút. Vì trước đây còn ở trong phủ, ngày nào y cũng náo loạn cả phủ đến mức gà bay chó nhảy. Không có một ngày nào được yên. Nhưng mà bây giờ thành thân rồi, vào cung thỉnh an hoàng hậu rồi thì cũng bắt đầu biết sợ.

Xem ra Tiêu nguyên soái đã tìm được người khắc chế tính tình nghịch ngợm của Tiêu Chiến rồi.

Thành Huyên hoàng hậu ngồi trên phụng kỷ trông thấy Tiêu Chiến mặt mũi tươi sáng, mắt ngọc to tròn linh hoạt đoán chắc con dâu là một người hoạt bát thông minh. Lúc này trong lòng hoàng hậu đã biết Vương Nhất Bác nhất định là đã động tâm rồi.

Ngồi nhìn Tiêu Chiến một lúc, Thành Huyên hoàng hậu cũng chịu lên tiếng:

- Không cần đa lễ. Hai đứa đứng lên đi....

Đợi Tiêu Chiến đứng lên rồi, Khánh Yến hoàng quý phi mới từ tốn lên tiếng:

- Bổn cung vẫn thường nghe nói Tiêu nguyên soái có một lệnh lang hoạt bát thông minh, lại còn tinh thông võ nghệ. Xem ra hôm nay bổn cung được nhìn tận mắt rồi.

Tiêu Chiến quay sang hành lễ với hoàng quý phi:

- Thần tạ ơn hoàng quý phi nương nương đã khen ngợi.

Thấy Tiêu Chiến cứ khép nép nói chuyện không tự nhiên, Thành Huyên hoàng hậu không nỡ làm y sợ hãi thêm nữa, nên đã cho y và Vương Nhất Bác rời cung nghỉ ngơi sớm.

Vừa bước ra khỏi cửa Phượng Nghi cung, Tiêu Chiến liền thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt nghi ngờ. Hắn là hoàng tử do hoàng hậu thân sinh, thì làm gì có lí do hắn bị thất sủng được.

Thấy ánh mắt khác thường của Tiêu Chiến, cùng với thái độ đi trước không thèm quan tâm phu quân. Vương Nhất Bác liền biết là y đã biết được vài chuyện, nên hắn nhanh chân đi theo sau lưng y và im lặng không nói gì. Khi nào y hỏi thì hắn trả lời, vì hắn biết bây giờ hắn có nói gì thì cũng chỉ là đang thêm dầu vào trong lửa.

--------------------

Trong fic sẽ có tình tiết song nhi đeo hoa tai, nhưng không phải là hoa tai xỏ khuyên. Mà là một loại kẹp vành tai.

Hình minh họa:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com