TruyenHHH.com

[BÁC CHIẾN] - CÙNG NGƯỜI VĨNH KẾT ĐỒNG TÂM

Chương 15: Không nhân nhượng

NguyenMinhTam94

Đông tàn xuân đến.

Tuyết cũng bắt đầu ngừng rơi dần, chỉ còn lại những khối băng ngưng đọng ở mái ngói. Mỗi khi nắng lên đều nghe tiếng tuyết tan nghe tí tách.

Tần Vũ phủ vẫn bận rộn nhiều việc như trước. Điền trang cho người đến báo vì tuyết năm rơi nhiều hơn năm ngoái, nên nông sản bị thất thoát khá nhiều. Tiêu Chiến vừa phải chăm sóc Phúc Bảo, vừa phải bận rộn đi lại giữa hai bên. Bận không sao kể hết.

Cũng may là có Nhược Nhiên thông minh, lanh lợi, Ngân Chi cẩn thận chu đáo và Trương quản gia khéo léo tinh mắt. Nên Tiêu Chiến không gọi là vất vả quá nhiều, bằng không y có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không biết xoay sở thế nào với từng này công việc.

Tiêu Chiến ngồi quan sát gia đinh và điền phu mang nông sản vào cất trong kho, thỉnh thoảng y lại kiểm tra sổ sách, xem có gì sai sót hay không.

Một lão nông phu hớt hải chạy đến đưa cho Tiêu Chiến một nắm kén tằm vàng, trên mặt không che giấu được nét vui mừng:

- Vương phi người xem nè. Là kén tằm vàng...

Tiêu Chiến cầm một kén tằm vàng lên tay nhìn một chút, rồi để trở lại trong giỏ tre:

- Hình như năm nay tằm vàng nhiều hơn năm ngoái đúng không?

Lão nông hơi khom người, chậm rãi thưa:

- Vương phi sáng suốt. Sợi tơ tằm vàng dẻo dai hơn tằm trắng, khi dệt thành vải mặc lên người cũng mát mẻ hơn nhiều.

Tiêu Chiến gật đầu, rồi chậm rãi lên tiếng:

- Lão bá là người kinh nghiệm. Hãy lựa ra những con tằm vàng khỏe mạnh làm giống cho mùa sau, còn lại hãy mang đi dệt vải.

Đợi lão nông đi khuất rồi, Tiêu Chiến quay sang dặn dò bọn người Nhược Nhiên đi làm việc, để lại một mình Ngân Chi phụ việc là được.

Mất cả buổi sáng đến gần giữa trưa mới thực sự xong việc, Tiêu Chiến vừa mới hồi phủ thì thấy người hầu trong phủ náo loạn hết cả lên. Người nào cũng tóc tai rũ rượi, vừa chạy vừa hô hoán. Nếu nghe kĩ thì sẽ biết bọn họ đi tìm hai con Đậu Đen và Đậu Đỏ.

Đang lúc lo lắng không biết làm sao, Tiêu Chiến quyết định cho Ngân Chi đi tìm Đậu Đen và Đậu Đỏ. Hai con tiểu cẩu này là quà sinh thần của y, bọn chúng rất thân với y, nên y không thể để cho bọn chúng xảy ra chuyện gì được.

Đang loay hoay, Tiêu Chiến trông thấy Tiểu Hắc từ phía nhà bếp của phủ đi đến, trên tay hắn bồng theo hai tên 'tiểu tổ tông'. Toàn thân bọn chúng rơm rạ đầy đầu, cái lưỡi màu hồng lè ra. Y còn thấy rõ là mắt của hai con tiểu cẩu này đang đảo như lạc rang. Chắc là tìm đồ để phá nữa rồi đây.

Ngân Chi mừng như vớ được cọc, vội chạy lại bồng lấy hai con chó con, Tiểu Hắc đi theo phía sau đến thỉnh an với Tiêu Chiến:

- Vương phi người về rồi.

Trông thấy mặt mũi của Tiểu Hắc phờ phạc, đầu tóc toàn là rơm và rơm. Tiêu Chiến định lên tiếng hỏi, thì hai tên giặc nhỏ này lại vùng vẫy nhảy xuống khỏi vòng tay của Tiểu Hắc chạy một mạch về phía Tây Uyển các. Đó là nơi ở của Lý Trường Ngư và Tiêu Vân Bạch Trúc. Trong lòng Ngân Chi và người hầu trong phủ đều giật thót.

Hai ả nữ nhân ở gian phòng ấy hận Tiêu Chiến thấu xương, thường ngày không chạm vào được một sợi tóc của y, hôm nay thấy hai con chó nhỏ này nhất định sẽ không tha cho chúng.

Quả nhiên, lúc Tiêu Chiến cùng hai thị nữ và Tiểu Hắc đuổi theo Đậu Đen và Đậu Đỏ đến Tây Uyển các, thì tất cả mọi người đều nhìn thấy Lý Trường Ngư định cho người ném hai con tiểu cẩu này xuống bậc thang cao ba bốn bậc.

Mọi người trong phủ cảm thấy bực tức không thôi. Đường đường là sủng vật của vương phi, mà lại bị một nữ nhân ức hiếp. Đúng là không ra thể thống gì.

Người xưa nói hổ không gầm chó lên rừng tưởng rừng xanh không chủ.

Tiêu Chiến vốn không muốn tính toán hơn thua với một nữ nhân nhỏ bé, nhưng Lý Trường Ngư thật sự quá quắt ngang nhiên hống hách trong phủ, còn khoác lác bản thân sẽ trở thành trắc phi của Tần Vũ vương. Y khẽ nghiến răng, nếu hôm nay không trừng trị Lý thị, ngôi vị vương phi há sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tiểu Hắc thấy hai con chó sắp bị đánh, vội lao đến dùng cả thân mình che cho bọn chúng. Từng làn roi quất mạnh, tiếng vút kêu như đang xé gió. Hai con tiểu cẩu thì không sao, nhưng lưng của Tiểu Hắc đã nhanh chóng bị rướm máu. Vậy mà, hắn vẫn tươi cười xoa đầu hai tên 'tiểu tổ tông'.

Tiêu Chiến thầm cảm kích tấm lòng trượng nghĩa và nhân hậu của Tiểu Hắc. Y vội nhanh chân bước đến trước mắt Lý Trường Ngư trừng mắt nhìn nàng ta.

Nhược Nhiên nhân cơ hội, bước đến đỡ Tiểu Hắc đứng lên, rồi ra hiệu cho hai nha hoàn khác bồng Đậu Đen và Đậu Đỏ lên:

- A Hắc! Mau về phòng bôi thuốc đi. Còn hai ngươi mau mang Đậu Đen và Đậu Đỏ đi tắm đi.

Vốn không vừa mắt Tiêu Chiến, lại thêm Vương Nhất Bác chỉ xem Lý Trường Ngư như một cái cây hoa trưng bày trong phủ. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y, nhưng sao đó mỉm cười và buông lời mỉa mai:

- Vương phi! Người thân phận cao quý, tại sao lại bảo vệ hai con súc sinh. Thật là mất thể diện.

Tiêu Chiến nhếch môi cười:

- Súc sinh nhưng chúng có tình cảm, bổn vương phi bảo vệ chúng nếu truyền đến tai vương gia, vương gia sẽ cho là bổn vương phi tâm tính thiện lương. Một con vật nhỏ cũng bảo vệ, như vậy sẽ càng có thiện cảm với vị thê tử bị ép hôn này nhiều hơn. Không giống một số người. Đến một con vật nhỏ không biết nói cũng tính toán thiệt hơn với nó. Như vậy so về thể diện, không biết ai mới là người thiệt thòi hơn đây.

Lý Trường Ngư khẽ nghiến răng, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười và bước đến một bước, sau đó nói thầm với Tiêu Chiến:

- Có lẽ người vẫn chưa biết trưởng tỷ của thần nữ là sủng phi của đương kim thánh thượng. Nếu như thần nữ đem chuyện này than khóc với tỷ ấy, nói không chừng vương phi mới là người chịu thiệt.

Tiêu Chiến nhếch môi cười, y nâng tay chỉnh lại cổ áo có phần hơi nhàu và vuốt lại lọn tóc hơi rối đang bay nhè nhẹ trước ngực:

- Đúng vậy. Lý mỹ nhân là ái phi của hoàng thượng, nhưng phụ thân của ta là thần tử có công khai quốc Đại Chu. Trưởng tỷ của ta là đương kim hoàng hậu, là ái thê của hoàng thượng, nhận được muôn vạn ân sủng, Phi Yến- Hợp Đức của Hán Vũ Đế cũng chưa chắc so sánh bằng, hoàng thượng sẽ không vì một sủng phi bạc đãi con gái của công thần được. Ta là đệ đệ ruột thịt của hoàng hậu, là đệ muội của thánh thượng, là thê tử kết tóc với vương gia, vậy ta có ưu thế hơn không. Quên nói với tiểu thư, ta không phải là người rộng rãi. Người nể ta một phân, ta kính người một trượng, nhưng nếu đã gây hấn với ta, ta tuyệt đối đáp trả lại gấp mười lần không nương tay. Dù người đó có là ai.

Lý Trường Ngư tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng nàng ta vẫn cố gắng duy trì nét cười trên môi. Tiêu Chiến biết nàng ta không còn lí lẽ nào để nói, nhưng vẫn giữ đúng đạo đãi khách, liền sai người mời đại phu đến. Nói là Lý tiểu thư phát sốt, mời đại phu đến xem mạch.

Trên đường về Uyên Ương các, Tiêu Chiến phải đi ngang vườn hoa. Nhác thấy trong đống tuyết dày bao phủ xung quanh mà hoa sen trong hồ vẫn có vài búp hoa nhú lên, y cảm thấy thích thú vô cùng, bèn cùng Nhược Nhiên và Ngân Chi đi dạo.

Trong vườn được bố trí một vài hòn giả sơn lớn nhỏ xung quanh hồ sen, làm cho khu vườn tựa như một Giang Nam thu nhỏ.

Bên trong các hốc đá của hòn giả sơn Vương Nhất Bác cho người để các chậu than và những chỗ khác cũng tương tự. Nhờ vậy Hồ sen tuy không nở rộ như mùa hè, nhưng cũng không vì tuyết rơi mà trở nên héo úa.

Dọc theo bờ hồ sen có mấy cụm hoa thủy tiên xanh, vàng, đỏ, trắng...chen chút nhú nụ chờ nở rộ. Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh một cây hoa, nhẹ nhàng kéo một nhánh đưa đến gần mũi ngửi một chút. Hương hoa nhè nhẹ, khiến đầu óc y trở nên thư thái hơn.

Tiêu Chiến cứ vậy mà ngồi bên bàn đá trong vườn mà thưởng thức hương hoa đến chiều mới trở về Uyên Ương các.

Vừa bước chân vào tới bậu cửa, Tiêu Chiến trông thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế bên bàn trà đọc sách. Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu xanh thiên thanh, cổ áo có thêu hình lượn sóng, ống tay áo được giấu dưới hộ giáp cổ tay, búi tóc được cột cao bằng một dây lụa cùng màu với màu áo và sợi dây được giấu sau một bộ kim quan bằng bạc.

Mũi của Vương Nhất Bác vốn thính, cộng với mùi hương bay ra từ bộ y phục của Tiêu Chiến, hắn không cần ngẩng mặt lên nhìn cũng biết là y đang ngồi bên cạnh hắn.

Vương Nhất Bác chậm rãi rót một tách trà đưa cho Tiêu Chiến, rồi tiếp tục đọc sách:

- Ta nghe người hầu trong phủ nói hôm nay đệ xảy ra tranh chấp với Lý thị. Đệ không phải là người bụng dạ hẹp hòi, lại không phải là người không biết chừng mực. Có chuyện gì sao?

Tiêu Chiến cầm tách trà nên thổi nguội, nước trà có màu xanh trong như gương, hương hoa lài thoang thoảng bên cánh mũi, khi uống vào trong miệng còn có vị ngọt của hoa cỏ. Nước dùng để pha trà nhất định là dùng nước nấu hoa cúc và long nhãn.

Tiêu Chiến hớp thêm một ngụm trà nữa, rồi chậm rãi lên tiếng:

- Do đệ không biết dạy bảo hai tên 'tiểu tổ tông' nhà chúng ta, để cho bọn chúng chạy vào khuê phòng của Lý tiểu thư.

Đúng lúc, người hầu trong phủ mang bữa tối lên. Vương Nhất Bác gấp quyển sách lại để sang một bên, chờ cho người hầu lui xuống mới tiếp tục nói:

- Đến y phục của ta mà hai tên 'tiểu tổ tông' đó còn dám dùng làm nệm ấm, chăn êm để ngủ. Hơn nữa, đây là nhà của hai đứa nó, bọn nó muốn đi đâu chơi thì đi. Đệ không để tâm, ta không tính toán. Cô ta, cô ta lấy tư cách gì.

Tiêu Chiến mỉm cười trêu:

- Dù sao Lý tiểu thư cũng vì hai tên tiểu cẩu đó mới tức giận. Huynh phải an ủi Lý tiểu thư mới đúng.

Vương Nhất Bác im lặng một lúc lâu, rồi lớn tiếng gọi Nhược Nhiên:

- Bảo quản gia Trương mời Lạc đại phu đến bắt mạch cho Lý thị. Nếu cô ta cứ vùng vằng thì mặc kệ.

Nhược Nhiên nhún gối một cái, rồi lui ra đi làm việc.

Trong phòng còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người nói chuyện phiếm vừa ăn tối. Bỗng nhiên hắn hỏi đến Tiểu Hắc tìm được hai con tiểu cẩu ở đâu. Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra và chậm rãi kể lại.

Sáng hôm nay hai con tiểu cẩu đi theo quản gia Trương đến kho củi để chơi, do vương phủ rộng lớn lại thêm bên cạnh kho củi có một núi rơm cao, hai tên 'tiểu tổ tông' này sau một hồi chạy giỡn trong phủ mệt rồi, thì trốn vào trong đống rơm mà ngủ. Hơn nữa, bọn chúng có màu lông cùng màu với đống rơm, nên người hầu trong phủ tìm không được. Tiểu Hắc vốn thích hai con tiểu cẩu này, lại thường xuyên trông chừng chúng, nên hắn nhanh chóng tìm được nhờ bọn chúng đang cắn nhau trong đống rơm.

Tiêu Chiến rót một chung rượu cho Vương Nhất Bác và nói tiếp, trong lời nói có chút u buồn, giọng nói cũng nhỏ đi:

- Lúc Tiểu Hắc bế bọn chúng ra, đệ còn thấy toàn thân bọn chúng đều là rơm, nhưng một lát sau thì không biết vì sao lại chạy vào phòng của Lý tiểu thư.

Vương Nhất Bác chậm rãi lên tiếng, giọng nói có đến bảy phần khó chịu:

- Từ lúc nào mà thê tử của ta lại chịu ấm ức bởi một nữ nhân không danh không phận. Xem ra thường ngày ta đã nể mặt phụ thân của cô ta quá rồi.

Tiêu Chiến khẽ nhếch môi, nhưng sau đó lại tiếp tục thỏ thẻ:

- Huynh đừng nói vậy. Lý tiểu thư ngưỡng mộ huynh đã lâu, lại có thể vì huynh mà chịu thiệt thòi. Ngược lại, đệ là thê tử của huynh mà lại không chăm sóc tốt cho Lý tiểu thư, để cô ấy phải chịu uất ức. Là đệ không tốt.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến nhỏ giọng an ủi:

- Ta bận rộn điều tra chuyện ở Vĩnh Xương, nên đã không có thời gian giải quyết chuyện ở phủ. Suy cho cùng vẫn là ta có lỗi với đệ. Hơn nữa ta là phu quân của đệ, có thê tử nào vui vẻ nhìn nữ nhân khác ngày nào cũng dạo qua dạo lại trước mặt phu quân bao giờ. Trừ khi người đó không có tim.

Nghe những lời nói của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến thầm vui vẻ, nhưng ngoài mặt y vẫn không tỏ vẻ gì. Trong đầu thầm tính toán làm sao để Lý Trường ngư và Tiêu Vân Bạch Trúc tự nguyện rời khỏi phủ, mà không làm phiền đến ai. Thậm chí, bản thân y cũng không hiểu làm vậy có nên hay không.

Dùng xong bữa tối, Tiêu Chiến thấy trời vẫn còn sớm, lại thêm ngày rằm tháng Chạp, trăng đặc biệt sáng và tròn hơn mọi ngày. Y quyết định cùng Vương Nhất Bác ra vườn ngắm trăng.

Từ Uyên Ương các muốn đi ra vườn dạo, nhất định phải đi ngang Tây Uyển các. Lúc đi ngang Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vô tình nghe được tiếng Tiêu Vân Bạch Trúc quát tháo người hầu trong phủ.

Vương Nhất Bác dừng chân lại, rồi bước đến gần cửa nghe thử xem Tiêu Vân Bạch Trúc đang náo loạn chuyện gì. Thoáng thấy nha hoàn định chạy vào thông báo, hắn liền ra hiệu bảo không cần, nên là bọn chúng đều khép nép đứng yên ở một góc.

Tuy rằng Vương Nhất Bác không phải là người hung hãn, nhưng bá khí trong mắt hắn luôn khiến người ta phải kiêng dè. Nếu không muốn nói là sợ hãi đến lông tơ dựng đứng.

Tiếng quát tháo của Tiêu Vân Bạch Trúc mỗi lúc một lớn hơn:

- Thường ngày thức ăn của ta luôn có thịt ngỗng, tại sao hôm nay một miếng cũng không có.

Một nha hoàn trong phủ vội vàng quỳ xuống thưa:

- Tam tiểu thư xin bớt giận. Trong phủ vương gia có quy định, ngày rằm hàng tháng phải nấu món chay. Hôm nay là ngày mười lăm tháng Chạp, chúng nô tỳ chỉ làm theo lời căn dặn của vương gia mà thôi.

CHÁT...

Một cái tát đau như trời giáng, trên má của nha hoàn hiện rõ năm dấu ngón tay của Tiêu Vân Bạch Trúc.

Vương Nhất Bác không nói, ra hiệu cho nha hoàn mở cửa phòng. Hắn bước vào thì thấy một cảnh tượng không thể nào xấu mặt Tiêu gia hơn được nữa. Trong phòng ngỗn ngang chén đĩa bị đập vỡ, nha hoàn thì đứng nép ở một góc mặt mũi xám xanh, còn Tiêu Vân Bạch Trúc thì không ngừng đập phá.

Vì Vương Nhất Bác đứng khuất sau tấm rèm, lại thêm hắn không cho ai lên tiếng. Nên Tiêu Vân Bạch Trúc không biết và càng ngông cuồng hơn:

- Các ngươi đang xem thường ta có đúng không? Ta là vương phi được thái thượng hoàng hạ chỉ ban hôn, các ngươi dám chống đối ta.

Không thể im lặng nữa, Vương Nhất Bác vỗ tay mấy cái rồi bước ra khỏi tấm rèm:

- Hay lắm. Không hổ danh là thứ nữ của Tiêu gia. Bổn vương không nhớ là tiểu thư chính là vương phi của bổn vương.

Trông thấy Vương Nhất Bác đứng ngay giữa phòng, Tiêu Vân Bạch Trúc sợ run cả người vội quỳ xuống:

- Vương gia...sao người lại ở đây?

Vương Nhất Bác chắp tay sao lưng, quét mắt nhìn một vòng trong phòng rồi trừng mắt nhìn Tiêu Vân Bạch Trúc:

- Đây là phủ của bổn vương, muốn đi đâu cũng phải xin phép ngươi sao? Hơn nữa ngươi không phải là thê tử của bổn vương mà lại dám tự mạo nhận bản thân là vương phi, là phạm tội khi quân.

Tiêu Vân Bạch Trúc sợ hãi vội dập đầu:

- Vương gia! Rõ ràng là từ ban đầu người được chỉ hôn là thần nữ, không phải ca ca.

Vốn dĩ đã gai mắt Tiêu Vân Bạch Trúc đã lâu, nhưng Vương Nhất Bác nể mặt Tiêu Chiến, nên năm lần, bảy lượt mà nhắm mắt cho qua. Thật không ngờ, ả ta gan to bằng trời, dám bêu rếu khắp nơi ả ta là vương phi của Tần Vũ phủ. Hôm nay hắn quyết thẳng tay trừng trị.

Thấy ánh mắt của Tiêu Vân Bạch Trúc đang hướng về Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh, Vương Nhất Bác biết trước ả ta sẽ nhờ vả y nói giúp. Nhưng dù hắn có bất mãn ả đến đâu, thì cũng phải nghĩ đến thể diện của Tiêu gia.

Nghĩ ngợi một lúc Vương Nhất Bác chậm rãi lên tiếng:

- Vốn dĩ vẫn nể tình Tiêu tướng quân cùng Tiêu Chiến, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhưng ngay sáng mai, phải lập tức rời khỏi đây ngay lập tức.

Tiêu Vân Bạch Trúc nghe Vương Nhất Bác thẳng thừng đuổi người, không giữ được bình tĩnh mà hét lên hòng muốn kéo y chết cùng:

- Vương gia! Ngài có điều không biết, trước khi ca ca của ta gả cho ngài, huynh ấy đã từng thề non hẹn biển với một nam nhân khác.

Tiêu Chiến nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, điều Tiêu Vân Bạch Trúc nói liệu hắn sẽ nghĩ gì. Vương Nhất Bác đến cái suy nghĩ nghi ngờ Tiêu Chiến còn chưa bao giờ có thì làm sao lại có chuyện hiểu lầm y gì được.

Vương Nhất Bác cau mày:

- Ngươi nói chuyện này cho bổn vương biết là có ý gì?

Tiêu Vân Bạch Trúc nghe hắn hỏi, liền nghĩ hắn để ý chuyện này liền không nhanh không chậm giả vờ đáng thương nói với Vương Nhất Bác:

- Thần nữ không có ý gì cả? Thần nữ chỉ muốn chia sẻ ưu phiền với Vương gia.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười:

- Tốt lắm, chia sẻ ưu phiền với ta chính là nói xấu Vương phi của ta. Tam tiểu thư Tiêu gia đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Bịa đặt vu khống cho hoàng thất chính là tội chết. Tam tiểu thư không chỉ phạm phải một lần, nếu ta không làm gì há phải xem pháp kỷ như trò đùa. Người đâu, vả miệng hai mươi cái cho ta.

Lời nói cùng ánh mắt cương nghị của Vương Nhất Bác đã làm cho hồn phách của Tiêu Vân Bạch Trúc gần như bay đi hết.

Từ nhỏ, Tiêu Vân Bạch Trúc vốn đã không xem ai ra gì luôn ngang tàng hống hách. Khả năng của nàng ta, chính là tính kế hãm hại tỷ đệ ruột thịt, nên sự nghiêm nghị của Vương Nhất Bác chính xác là đang muốn lấy mạng nàng ta.

Trong mắt của Vương Nhất Bác, những ai đặt điều nói sai sự thật về Tiêu Chiến đều đáng bị trừng phạt.

Nói rồi, Vương Nhất Bác liền nắm tay Tiêu Chiến rời khỏi phòng.

Bên ngoài trăng sáng, gió mạnh thổi qua khiến người khác phải lạnh sóng lưng, nhưng tất cả người hầu trong phủ đều nghe rõ tiếng vả miệng của quản gia Trương đang tát vào miệng của Tiêu Vân Bạch Trúc. Thậm chí, tiếng khóc lóc cầu xin tha mạng của ả ta ai ai cũng nghe rõ không sót một chữ nào.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi dạo trong sân, y khẽ hướng mắt về phía Tây Uyển các, tiếng khóc lóc của Tiêu Vân Bạch Trúc vẫn vang vọng trong đêm vắng. Y ngước mắt lên nhìn ánh trăng trong vắt như gương, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Việc làm hôm nay của Vương Nhất Bác ắt hẳn không chỉ muốn trừng phạt Tiêu Vân Bạch Trúc, có lẽ hắn muốn giết gà dọa khỉ. Ả ta là nhạc muội của hắn, mà còn bị vả miệng một trăm cái, xá gì một nữ nhân không có liên quan gì đến hắn. Chỗ dựa đến đâu, cùng lắm cũng chỉ từng là ân nhân của trưởng công chúa mà thôi.

Xét về gia thế, hoàng đế còn phải nhường Tiêu gia ba phần do có công phò trợ thái thượng hoàng khai sinh Vương Chu. Lý thị cùng lắm chỉ nương nhờ vào con gái được hoàng đế ân sủng và sự báo ân của trưởng công chúa mà thôi.

Không biết có phải Vương Nhất Bác xử phạt chưa đủ mạnh để răn đe hay không. Sáng hôm sau, sau khi hắn thay triều phục vào cung diện thánh, thì Tiêu Vân Bạch Trúc cũng đến quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến khóc lóc cầu xin.

Tiêu Chiến rõ biết vị kế muội này không dễ gì nhún nhường, nhưng cũng muốn biết ả ta đang tính tóa điều gì trong đầu. Ngẫm nghĩ một lúc, y chậm rãi lên tiếng:

- Muốn gặp ta sao?

Tiêu Vân Bạch Trúc nắm một góc áo của Tiêu Chiến, nước mắt giàn giạu:

- Ca! Muội sai rồi. Huynh đừng đuổi muội đi.

Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời:

- Người đuổi ngươi rời khỏi phủ là vương gia, ta không thể thay đổi. Ngươi muốn ở lại thì hãy xin vương gia.

Nhìn thấy Tiêu Chiến không có vẻ gì gọi là thông cảm, Tiêu Vân Bạch Trúc tiếp tục cầu xin:

- Vương gia yêu thương huynh như vậy. Nếu như huynh mở lời nhất định vương gia sẽ đồng ý.

Vốn định lên tiếng từ chối, nhưng Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc lấu mới chậm rãi lên tiếng:

- Được. Ta sẽ lưu ngươi lại trong phủ một thời gian nữa. Nếu như ngươi vẫn còn tác oai tác oái trong phủ, thì đừng trách tại sao ta vô tình.

Nhìn Tiêu Vân Bạch Trúc vừa cười vừa khóc vừa gật đầu, rồi đứng lên chạy đi, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy không yên tâm chút nào.

Nữ nhân trước mặt âm mưu nham hiểm, tâm kế sâu xa. Không giữ lại trong phủ sẽ gây ra thị phi, nhưng giữ lại thì Tiêu Chiến lại không đảm bảo được vương phủ có thêm một trận gà bay chó sủa hay không.

Nha hoàn Nhược Nhiên dìu Tiêu Chiến ngồi xuống ghế đá bên hồ cá và hỏi nhỏ:

- Công tử! Người chưa bình phục sức khỏe, đối phó một lúc hai người. Nô tỳ lo là...

Tiêu Chiến cầm một nắm cám rãi nhẹ xuống hồ sen:

- Ta biết. Nhưng mà Bạch Trúc là kế muội của ta, tâm kế của nó thế nào ta biết rất rõ. Cả nó và Lý Trường Ngư đều muốn thay thế vị trí của ta, giữ nó lại cứ xem như nó đang giúp ta loại bỏ đối thủ.

Nhược Nhiên nhận lấy thủ lô từ tay gia đinh đưa cho Tiêu Chiến:

- Vương phi! Người thật sự quá mạo hiểm rồi.

Tiêu Chiến nhìn từng con cá vàng nấp sau lá sen, rồi lại trồi lên ăn cám một hồi lâu. Y hốt thêm một nắm nữa rãi xuống, rồi phủi hai tay cho sạch, rồi cầm chén trà lên thổi nguội:

- Muội yên tâm. Ta sẽ không sao đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com