TruyenHHH.com

Bac Chien Cam Lam Nung

Trường cấp ba mà Vương Nhất Bác học không chỉ nổi danh nhờ vào chất lượng giảng dạy cao, bộ môn thể dục nhiều lần đoạt giải nhận phỏng vấn cũng rất có danh tiếng, thế nên mỗi kỳ đại hội thể thao đều sẽ có rất nhiều người bên ngoài trường nghe danh mà tới, bao gồm cả phóng viên bản địa đến để phỏng vấn livestream.

Các giáo viên thể dục vội vội vàng vàng chạy tới, trông thấy một tuyển thủ nào đó của đội điền kinh vẫn chưa vào vị trí, đang nói chuyện quên thời gian với một người không trông thấy mặt.

Thầy giáo ngay lập tức giận điên lên, mẹ kiếp lại còn cười vui vẻ ghê, cứ như không biết hai mươi mấy phút nữa là mình phải thi đấu ấy!

"...Em đã bảo mà, học trưởng đẹp trai thế này em không thể nào chưa nghe nói bao giờ, hóa ra anh đã lên đại học rồi ạ! Anh ơi bây giờ anh học trường nào thế? Nếu em cũng thi đỗ vào đó, anh có thể dẫn dắt em nhiều một chút được không?"

"Ha ha." Người quay lưng vào học viên đội điền kinh cười một cái, lên tiếng chậm rãi điềm đạm, nghe đã thấy không giống với những học sinh tung tăng ở xung quanh.

"Anh ở..."

"Vương Đại Huy!" Giáo viên thể dục mặt mày xanh lét, một phát túm cổ cậu học viên đội điền kinh đang hai mắt phát sáng, "Chuẩn bị trước lúc thi rồi! Kêu mấy cậu ra ngoài tuyên truyền một lát sao mỗi mình cậu lạc loài ở ngoài! Đi theo tôi!!"

"Ái ái ái —!!" Học viên điền kinh vẫn chưa nghe được đáp án, bị thầy giáo túm cổ lôi đi trước con mắt kinh ngạc của người bên cạnh, "Anh! Anh ơi! Em đợi anh ở tòa thi đấu số 3 nha!!" Trông thấy người đó sắc mặt kinh ngạc gật đầu đồng ý, còn nhe răng ra cười.

Thầy giáo giận đùng đùng: "Chạy không ra gì thì lúc thi đấu cậu nhận mẹ cũng vô ích!!"

Một đám người ở cổng trường thấy bọn họ đi càng lúc càng xa, Tiêu Chiến thu ánh mắt lại, sau khi ý cười tiêu tan, vẻ mặt bèn hờ hững thờ ơ, đại khái nhìn bản đồ trong trường một lượt, dẩu môi lên nói: "Tòa số 3, xa lắm. Chẳng đi."

Anh cúi đầu mở điện thoại ra, lại nhìn chằm chằm lên lịch sử trò chuyện với streamer nhỏ, hứ một tiếng.

Đều họ Vương, sao cái tên anh thích lại cứng đầu thế không biết.

-

Mười phút trước, hai người vừa đến cổng trường.

Dù sao cũng vừa qua 18 tuổi, trong lòng streamer nhỏ không vui, mặt liền xụ ra một đống, hoàn toàn không giấu nổi — Nhất là sau khi một học viên trong đội điền kinh trưng nụ cười cởi mở, cầm tờ tuyên truyền đi đến trước mặt bọn họ bắt đầu nhiệt tình mời gọi.

Học sinh cấp ba hoàn toàn làm lơ trước lời cậu em khóa dưới, hàm dưới căng cứng lên, nhìn Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm một phát giật lấy tờ tuyên truyền mà cậu em vừa nhét vào tay Tiêu Chiến vò thành một cục, đáp: "Nếu anh không muốn xem đại hội thể thao, thật ra chúng ta cũng có thể đi chỗ khác."

Cậu em khóa dưới ngây ra một lát, tiếp đó trên mặt khó mà khống chế nổi lên ý giận, chỉ là vừa mới nhìn kỹ mặt Vương Nhất Bác, sắc mặt liền thay đổi, chần chừ hỏi: "Anh, anh là học trưởng — Vương Nhất Bác?"

"Em làm gì thế." Tiêu Chiến khẽ đánh cậu một cái, quay sang đưa tay ra với học viên điền kinh, mắt cười cong cong nói: "Thật ngại quá, có thể cho anh thêm tờ nữa được không? Anh khá là hứng thú."

"— À! Vâng!" Cậu em khóa dưới chưa đủ 18 hiển nhiên rất dễ dàng bị di chuyển sự chú ý, sau khi nhìn thấy anh trai xinh đẹp trước mặt dịu giọng cảm ơn xong, cụp mắt xuống nghiêm túc nhìn tờ tuyên truyền. Ánh mặt trời chiếu lên hàng mi dày của anh, lúc chớp động xinh đẹp như cánh bướm dập dờn, toát ra một cảm giác vô cùng nhu hòa và đa tình.

"..."

Vương Nhất Bác đột nhiên hắng hắng giọng, âm thanh rõ ràng nặng hơn lúc trước rất nhiều, đồng thời cúi đầu sáp tới gần Tiêu Chiến, bàn tay kéo góc tờ tuyên truyền một cách tự nhiên, giống như cực kỳ hứng thú vậy: "Muốn xem thì chúng ta vào trong."

Cậu rõ ràng nhận ra được cơ thể Tiêu Chiến vì động tác sáp lại gần của mình mà tự nhiên căng cứng, thế là mím khóe môi hơi cong lên, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cậu em khóa dưới đang đứng trước mặt chút nào, vờ như đang chăm chú xem, góc độ cúi đầu gần như gác cằm lên xương quai xanh của Tiêu Chiến.

Từ lâu đã biết người bên cạnh là hồ ly tinh không sai vào đâu được, còn quả thực là một hồ ly tinh cực kỳ nhạy cảm.

Thế nhưng tâm tư nhỏ của học sinh cấp ba chẳng duy trì được mấy giây. Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, trong lúc nghiêng người tiến về phía trước đồng thời cực kỳ tự nhiên thuận thế đưa tờ tuyên truyền cho Vương Nhất Bác, nói: "Vậy em xem đi."

Cậu em khóa dưới lại vội vàng đưa thêm một tờ nữa: "Không sao không sao! Chỗ em vẫn còn!"

"Ồ." Tiểu thiếu gia mặt không đổi sắc nhận lấy, lại vò thành một cục, "Không cần."

Cậu em khóa dưới: "............."

"Chậc." Tiêu Chiến khẽ lườm cậu một cái, cũng chẳng biết dáng vẻ hễ nghe thấy anh Nhất Bác không vui là liền sốt sắng đi đâu mất rồi, giấu tốt ghê, cứ như thật sự không nhìn ra tâm trạng của học sinh cấp ba bây giờ cực kỳ lạ thường, chỉ bảo: "Em xem em, chẳng hiểu sao tự nhiên lại giận đùng đùng. Anh vừa thấy bên kia có một quán cafe, đi mua một cốc để hạ hỏa cho rồi."

Anh dường như đã biết trước câu mà ngay sau đó Vương Nhất Bác sẽ buột miệng nói ra, nên bổ sung thêm rằng: "Cho anh một cốc không đường."

Câu "Em không uống" sắp sửa ra đến miệng của học sinh cấp ba lại bị nuốt xuống dưới, mím chặt môi, sắc mặt vẫn không dễ nhìn cho lắm, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Vậy anh ở đây đợi em. Khuôn viên trường rộng lắm, anh sẽ lạc đường đấy."

"Được, nghe em." Tiêu Chiến mắt cười cong cong, chữ được nói ra miệng như một chiếc móc câu, uống lượn câu dẫn người khác.

Vương Nhất Bác lờ mờ trông thấy đầu lưỡi đặt dưới răng cửa lúc anh nói chuyện, trầm thấp "ừm" một tiếng. Lúc quay người, tâm trạng liền không tệ như trước nữa.

Cậu nhớ lại tối hôm qua lúc ở khách sạn với Tiêu Chiến. Đại tiểu thư với hồ ly tinh thật sự chẳng khác nhau chút nào, đầu lưỡi mềm mại ướt át thò ra phía trước, đem theo chất nhầy dính nhớp mà hai người quấn quýt trao đổi cho nhau, rên rỉ quấn lấy cậu.

Vương Nhất Bác không tự chủ liếm liếm môi, theo bản năng nhìn về phía khuôn mặt trong lòng.

Thế là liền đem hình ảnh Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói chuyện với cậu em đội điền kinh khóa dưới mặc áo ba lỗ tuyển thủ, hai mắt vừa phấn khởi vừa đem theo chút ngại ngùng chiếu hết vào đáy mắt.

Vương Nhất Bác: "........."

Cậu cắn răng quay người đi, tâm trạng lại cực kỳ tệ.

Mẹ kiếp.

Mẹ kiếp.

Cũng may cảm xúc trong nội tâm cậu không lộ ra ngoài nhiều đến thế, nếu không hồ ly tinh nhìn một cái là biết bây giờ cậu làm sao rồi.

Tiểu thiếu gia nhíu chặt chân mày, vừa đen mặt đi sang hướng quán cafe, vừa nghĩ như vậy.

Ờm...chắc chỉ mỗi mình cậu cho là thế.

-

Trong trường học tiếng người ồn ào, thời gian tiến hành của các hạng mục thi đấu không giống nhau, để tiện tham quan, ở mỗi khu vực nhà trường đều chuẩn bị biển nhắc nhở, ghi rõ thời gian thi đấu các bộ môn và tòa nhà.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dừng chân nhìn bảng chỉ thị, hai người thân hình cao ráo khí chất hơn người, không nói gì cả, chỉ cần đứng đó cũng đã khiến người ta chú ý. Nhất là sau khi có rất nhiều người trong trường đều nhận ra Vương Nhất Bác, túm năm tụm ba thì thầm không ngớt, các bạn nữ hi hi ha ha cổ vũ lẫn nhau đi lên xin wechat, tiếng chào hỏi quả là vang bên tai không dứt.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn sang Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc nghe người khác thảo luận về mình: "Em được chào đón ghê nha."

"Oh, cũng tạm." Đến lông mày của tiểu thiếu gia cũng không động đậy một cái, dưới tình huống này, không có bất cứ biểu cảm nào chính là dáng vẻ chảnh chọe nhất.

"Tòa số 3 bây giờ đang có môn thi đấu, anh muốn đi xem không?"

Tiêu Chiến cắn ống hút cafe, kéo dài giọng điệu: "— Tòa số 3 à."

Ngập ngừng một lát, anh cong đuôi mắt lên, dường như cực kỳ hứng thú: "Okie nè, em trai vừa nãy phát tờ tuyên truyền cho chúng ta bảo là cậu ấy thi ở tòa số 3, kêu anh đến xem nữa đó."

Vương Nhất Bác đang định bước chân đi: "— Em trai?"

Gân xanh trên trán học sinh cấp ba nhảy mạnh một cái, quay lại nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, căng quai hàm lên gắt gao nhìn đối phương, một lúc lâu mới nói: "...Anh gọi cũng thân mật quá đấy."

"Hả?" Tiêu Chiến mở tròn hai mắt, là khuôn mặt thanh thuần cực kỳ vô tội, mờ mịt hỏi: "Như thế thân mật lắm à?"

"Bình thường làm gì có ai gọi một người không quen như thế." Vương Nhất Bác nhíu mày, sau khi câu nói "Anh đâu có" của đối phương còn chưa dứt hẳn, giọng nói cũng nâng cao hơn một chút: "Vốn dĩ là thế mà. Cậu ta chỉ phát tờ tuyên truyền cho anh, bọn anh nói chuyện vài câu, bình thường sẽ gọi em trai các thứ chắc?"

"Thế người ta đã gọi anh là anh trai rồi, hơn nữa anh vốn đã lớn hơn cậu nhóc..." Môi Tiêu Chiến hơi dẩu lên, giống như đại tiểu thư chịu oan ức, vô cùng đáng thương thanh minh với Vương Nhất Bác.

"Đù." Tiểu thiếu gia tức tới bật cười: "Gọi thân mật như vậy, anh với cậu ta có quan hệ gì, còn đặc biệt đến xem thi đấu nữa?"

Bấy giờ hồ ly tinh yếu đuối lắm, giống như bị người ta túm lấy đuôi.

Anh hơi nhíu mày, hai mắt long lanh nước nhìn Vương Nhất Bác, mấy giây sau mới khịt khịt lấy hơi, hỏi: "Gọi mỗi câu em trai thôi đã thân mật rồi... Thế anh còn gọi em bao nhiêu câu anh ơi như thế... Chúng ta là quan hệ gì chứ?"

Cơ thể học sinh cấp ba khựng lại, lửa giận vừa nãy vẫn tăng vọt ngay lập tức tắt ngúm.

Hồ ly tinh cứ thút thít như vậy, cái đuôi bị túm cũng cứ như có như không quấy rối người khác.

Đúng lúc Vương Nhất Bác cuộn trượt yết hầu, đang định lên tiếng, Tiêu Chiến lại dường như vừa hay tỏ ý thỏa hiệp vào đúng lúc này, dẹt miệng ra nói: "Được rồi. Anh biết, quan hệ anh theo đuổi em."

Vương Nhất Bác: "...Em —"

"Ai da, không cần em nói, anh biết." Đại tiểu thư khẽ hứ một tiếng, lại "vừa hay" ngắt lời cậu, "Tuy em khó theo đuổi, tuy lòng dạ em sắt đá, tuy em là trai thẳng, nhưng rốt cuộc anh cũng bị em — đúng không? Thì theo đuổi thôi."

Vương Nhất Bác: "..........Em lòng dạ sắt đá gì —"

"Được rồi, bây giờ anh không muốn nói nữa."  Tiêu Chiến lại ngắt lời cậu, hơi hơi nhăn mặt, vẻ mặt không được tốt lắm, "Dù sao cũng phải cho anh nghỉ ngơi chút chứ? Đến tòa số 3, xem thi đấu."

"..."

Học sinh cấp ba nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến, dù cho không nắm bắt chính xác được dáng vẻ sa sút và yếu đuối kia rốt cuộc là thật hay giả, nhưng vẫn mím mím môi, thấp giọng ho khan đáp: "Được, anh muốn xem vậy thì đi xem."

Giọng nói của họ không lớn, trong khuôn viên trường biển người tấp nập, thầy trò đi qua đi lại, ngoại trừ cố ý nán lại, nếu không đều sẽ không nghe thấy.

"Anh đi theo em, cẩn thận dưới chân, đừng có đi lạc đấy." Vương Nhất Bác dặn dò anh.

Cậu không nghe thấy Tiêu Chiến đáp lời, tưởng đối phương vẫn đang không vui, đang định nghiêng đầu nói thêm lần nữa, lại phát hiện góc áo mình bị người ta khẽ khàng nắm lấy.

Đầu ngón tay học sinh cấp ba khẽ giật giật, ngay lúc đó trái tim đã có chút ngứa ran.

Cậu nghiêng đầu, trông thấy "đại tiểu thư" lớn hơn mình sáu tuổi đang mở tròn hai mắt, nhìn về phía trước, tay trái nắm góc áo mình, giống một chú thỏ lưu luyến chủ nhân. Thi thoảng dòng người chen lấn, đầu vai hai người sẽ va chạm, mu bàn tay cọ vào nhau, giống như một đôi tình nhân trong sáng nhất, thuần khiết nhất ở trường học.

Đậu má.

Hầu kết Vương Nhất Bác cuộn trượt, nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng đã làm, bây giờ chỉ như vậy, Vương Nhất Bác lại nóng hết cả người lên, nhịp tim cũng dần dần nhanh hơn rất nhiều.

...Quả nhiên không nghe lời Đại Nham, đến trường học là đúng.

Tiểu thiếu gia hơi cong khóe môi, tâm trạng tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút.

Tòa số 3 cách cổng trường khá xa, suốt dọc đường bọn họ đi chậm rề rề, tốn không ít thời gian, thế nên tâm trạng tốt của học sinh cấp ba cũng được duy trì thêm không ít thời gian.

Thậm chí sau lúc giữa chừng cậu phát giác ra Tiêu Chiến nhăn mày nhìn mặt trời mấy lần liền, lại lẩm bẩm gì đó, trước tiên nói một câu "đúng là điệu đà", sau đó liền đi mua một chiếc ô che nắng về. Sau khi mở ô liền che cho Tiêu Chiến một cách tự nhiên.

Xem xem, rõ ràng đã rất thích ứng với thân phận không phải trai thẳng của mình rồi, chỉ tội cứng miệng.

Khó khăn lắm cái miệng mới mềm ra, lại bị một hai câu của hồ ly tinh chặn đứng không cho nói, cứ muốn để cậu kìm nén bứt rứt.

Vậy tâm trạng tốt đẹp đối với cảnh tượng "cặp đôi vườn trường" này của tiểu thiếu gia bắt đầu vỡ tan từ lúc nào nhỉ?

— Chính là lúc đến tòa số 3, ngồi lên ghế khán giả, đang định xem thi đấu lại phát hiện người chuẩn bị lên sân chính là cậu em khóa dưới tên Vương Đại Huy lúc trước phát tờ rơi cho bọn họ ở ngoài cổng trường.

Nhất là khi bạn học này không cẩn thận trông thấy Tiêu Chiến vừa mới ngồi xuống hàng ghế khán giả, thế là không hề tị hiềm gì ra sức vẫy tay chào.

Tiêu Chiến ngây ra một lát, bật cười đáp lại cậu.

Sắc mặt tiểu thiếu gia xanh lè, quả thực suýt chút thì đứng dậy bỏ đi.

"Vừa hay bắt kịp nè." Tiêu Chiến thế mà trông có vẻ rất vui, một tay cực kỳ tự nhiên đặt lên đùi Vương Nhất Bác, lắc lắc cậu: "Em xem kìa em xem kìa, đều chạy nhanh ghê! Wa, học sinh các em bây giờ tuổi tác còn nhỏ như vậy mà sao cơ bắp đều cường tráng thế."

Động tác của anh nhẹ, đến đầu gối của Vương Nhất Bác cũng chẳng lắc lư nổi một cái, chỉ như có như không chạm vào đầu ngón tay anh. Lắc xong, Tiêu Chiến lại vừa nhanh vừa nhẹ nhấc tay lên, quả thực là cực đỏng đảnh, giọng anh trong các loại âm thanh kêu gào hò hét xung quanh cũng mềm, nếu không phải áp sát vào Vương Nhất Bác nói chuyện, chắc cậu cũng không nghe thấy.

...Con mẹ nó còn chẳng thà không nghe thấy.

Tiểu thiếu gia nhìn Tiêu Chiến bên cạnh mình vẻ mặt hân hoan, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi tuyển thủ trên sân đấu, cứ thế ngồi trong một đám quần chúng hoan hô cổ vũ, mặt không biểu cảm xem hết toàn bộ cuộc đua.

"Anh! Anh ơi!"

Vương Đại Huy có vẻ là tuyển thủ chủ lực của đội điền kinh, trước lúc thi sau lúc thi đều có một đám người vây quanh. Thân hình cậu ta cao lớn, tùy tiện lấy khăn lau lau mặt, uống ngụm nước, hiển nhiên chẳng lắng nghe giáo viên ở bên cạnh đang nói gì, ánh mắt di chuyển một cái liền nhìn lên vị trí nào đó trên khán đài, hai mắt sáng long lanh vẫy tay gọi người.

Hét xong, cậu ta liền xô đoàn người sang hai bên chạy như bay tới, vứt sự giận giữ gào thét của giáo viên khoa thể dục ra sau gáy.

"Anh ơi! Anh trông thấy em chạy chưa?" Vương Đại Huy chạy tới trước mặt Tiêu Chiến, nói xong câu này mới lại nhìn sang Vương Nhất Bác sắc mặt khó coi ở bên cạnh, ngượng ngùng chào một câu: "Chào học trưởng Nhất Bác".

"A." Chân mày Tiêu Chiến khẽ động, dường như có chút không quen với sự thân thiết đột ngột như thế này lắm, dù cho nụ cười vẫn dịu dàng xinh đẹp, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút xa cách: "Thấy rồi. Em chạy nhanh ghê, về nhất luôn."

"Hi hi." Vương Đại Huy cười ngốc, cuối cùng cũng có chút lo lắng cắn cắn răng, xoa xoa tay, như đã hạ quyết tâm nói: "Cái đó... Tuy em không biết anh tên là gì, nhưng từ cái nhìn đầu tiên lúc em trông thấy anh, đã cảm thấy anh rất đẹp, cực kỳ đẹp, nên theo bản năng muốn gần gũi anh, em muốn, muốn kết bạn wechat với anh, có được không ạ?"

Cuối cùng, lại mặt đỏ tía tai bổ sung thêm một câu: "Anh không bằng lòng cũng, cũng được! Chỉ là, em chỉ muốn kết giao bạn bè với anh một chút..."

Đây chắc là một cậu học sinh cấp ba vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện. Vừa không hiểu về che giấu, vừa không biết cách che giấu, khiến tâm tư của mình bại lộ một cách hết sức rõ ràng.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, dần dần căng cứng cả người, nheo mắt lại.

"Ồ..." Tiêu Chiến hơi kéo dài âm điệu, nụ cười nhất thời vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, đáp: "Được chứ."

Cả người Vương Nhất Bác chấn động.

"Thật ư?" Vương Đại Huy ngay lúc đó đã hào hứng bừng bừng, đứng tại chỗ nhảy lên hai cái, cuống quýt lấy điện thoại ra, "Em, em quét mã của anh!! Cảm ơn anh ạ!"

Đúng lúc Tiêu Chiến đang định mở mã QR ra, đột nhiên bị túm lấy cổ tay.

Cơ hàm Vương Nhất Bác căng cứng, bàn tay to lớn vừa nắm vừa siết chặt, đến xương ngón tay cũng trắng bệch.

Cậu gắt gao nhìn Tiêu Chiến, gằn từng chữ từng chữ: "Anh qua đây với em."

Chưa đợi người ta trả lời, học sinh cấp ba đã đứng dậy, gần như cưỡng ép kéo Tiêu Chiến ra ngoài.

Thấy anh trai xinh đẹp bị lôi cho loạng choạng mấy bước, Vương Đại Huy vốn dĩ đang đứng ngây tại chỗ liền lập tức thay đổi sắc mặt, theo bản năng muốn đuổi theo: "Đợi đã! Anh —"

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã trông thấy anh trai bị lôi ra phía ngoài khẽ quay đầu, hơi cong đuôi mắt, lắc đầu như đang trấn an. Rõ ràng giống như chú thỏ yếu đuối còn đang bị trói chặt, vẻ mặt lại giống như hồ ly lòng đầy mưu kế vậy, giảo hoạt mà nhanh nhẹn, dịu dàng nhưng xinh đẹp.

"..." Vương Đại Huy đứng đần thối tại chỗ, chỉ chậm chạp cảm thấy trong lòng thật trống rỗng.

Một đường ra khỏi cung thể thao, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi thẳng tới phía sau nhà kho ít người qua lại, cuối cùng mới xoay người, nắm cổ tay Tiêu Chiến một phát nhấc lên, vẻ mặt gần như là nghiến răng nghiến lợi.

"Tiêu Chiến, anh có ý gì?"

"Shh..." Cổ tay đau suốt dọc đường, đại tiểu thư lúc này có vẻ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhăn mũi kêu đau thành tiếng, hơi đỏ vành mắt: "Em làm anh đau quá..."

Hơi thở của học sinh cấp ba chợt dừng lại, hầu kết khẽ động, từ từ thả lỏng lực trên tay, nhưng đại khái do đã nhớ bài học lần trước khi vừa thả tay Tiêu Chiến đã chạy mất, nên vẫn nắm hờ cổ tay anh.

Tiêu Chiến hơi dẹt miệng ra, hít hít hơi nói: "Cái gì mà ý gì chứ? Chỉ kết bạn wechat thôi mà?"

Lại còn đè âm mũi, nói một cách mềm nhũn khiến trong lòng Vương Nhất Bác sôi trào lời muốn nói.

Học sinh cấp ba vừa tròn 18 tuổi không có bất cứ mưu tính và kinh nghiệm gì trong tình yêu, một khi không nhịn được, cảm xúc xông lên đầu là cái gì cũng nói ra hết.

"Con mẹ nó không phải anh đang theo đuổi em à? Anh còn kết bạn wechat với người khác, anh thấy người nhỏ hơn là anh liền có hứng à? Hôm qua anh còn bò trên đùi em bị em bóp mông đấy có nhớ không?"

Lông mày Tiêu Chiến giật lên, vẻ mặt dường như lạnh xuống: "Kỳ lạ ghê, chúng ta cũng đã xác định quan hệ đâu, chỉ là "bạn mạng" vừa mới gặp nhau chưa được mấy ngày, hôm qua cũng chỉ hôn nhau thêm mấy cái, cũng có lên giường đâu, sao em lại không cho phép anh kết bạn với người khác chứ?"

Không đợi Vương Nhất Bác lên tiếng nói tiếp, anh lại nâng cao âm lượng nói: "Hơn nữa theo đuổi em mệt lắm, dù cho anh nghỉ giữa hiệp, tùy tiện nói chuyện bừa với người khác cũng không sao chứ nhỉ?"

Vương Nhất Bác: "......"

Giây phút này, vẻ mặt của tiểu thiếu gia quả thực đã có phần nguy hiểm. Hạ tam bạch gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến một lúc lâu, môi hé mở, giống như cuối cùng cũng muốn nói gì đó, nhưng điện thoại lại đột nhiên rung chuông liên hồi, ngắt ngang lời cậu.

Là chị gái vận hành gọi điện tới.

Hầu kết Vương Nhất Bác cuộn trượt, nhíu mày nhìn màn hình mấy giây, nặng nề thở ra một hơi, lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Đứng ở đây đừng có nhúc nhích."

Bây giờ tâm trạng cậu không tốt, nếu không phải vì cuộc điện thoại này, nói không chừng đã thật sự nói vớ nói vẩn gì với Tiêu Chiến rồi.

Hơn nữa chị gái vận hành từng nói, bình thường có thể không trả lời tin nhắn, nhưng nếu chị đã gọi điện thoại, nhất định là có chuyện gì lớn, có thể nghe nhất định phải nghe.

Tiểu thiếu gia hít sâu vào một hơi, đi sang một bên nghe điện thoại.

Tiêu Chiến ngập ngừng mấy giây, bấy giờ cuối cùng mới xoa xoa cổ tay vẫn luôn bị nắm chặt của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hung dữ ghê."

Nói thì nói vậy, nhưng lại mím môi, như có như không nở nụ cười.

Dường như thật sự có chuyện lớn gì đó, cuộc điện thoại này kéo dài mấy phút liền, loáng thoáng nghe thấy Vương Nhất Bác trả lời "các chị chuẩn bị xử lý thế nào", "lúc đó em không chú ý"...

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, có chút tò mò.

Cuối cùng đã gọi xong, Vương Nhất Bác cất điện thoại đi, ngập ngừng một lúc lâu mới xoay người lại, quay mặt sang Tiêu Chiến.

Vẻ mặt cậu có phần khó mà hình dung, không nói được là cạn lời nhiều hơn, hay là lo lắng nhiều hơn.

Cuối cùng, streamer nhỏ đẩy đẩy lưỡi, nhìn đại tiểu thư đang chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời, ung dung thong thả nói:

"Anh quả thực phải có quan hệ với em rồi."

"Hả?" Tiêu Chiến ngơ ngác.

Vương Nhất Bác hắng giọng, cầm điện thoại lên, mắt không gợn sóng miêu tả lại tin nhắn chị gái vận hành gửi tới.

"Hôm qua ở khách sạn, trước lúc em đè anh chưa tắt livestream."

"Em tưởng đã tắt từ lâu rồi, kết quả không phải. Tiếng của chúng ta — Oh, nhất là cái đoạn anh bị em đánh mông ấy, cực kỳ rõ ràng. Có người quay màn hình lại, tổng cộng 9 phút, bây giờ khắp nơi trên mạng đều có."

Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến đang mờ mịt, vẻ mặt điềm tĩnh, không hề sốt ruột chút nào: "Tiêu đề là "9 phút cảm xúc mãnh liệt của 85 và đại tiểu thư", lúc ban đầu bán 9 tệ 5 một bản, bây giờ bán 95 tệ, nghe nói là kiếm phát điên luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com