TruyenHHH.com

Bac Chien Cam Lam Nung

Một Tiêu Chiến ngoan ngoãn đồng ý trong điện thoại, còn bảo "đều nghe anh Nhất Bác hết", ngay hôm đó tắt máy xong liền ngâm nga hát một lúc, trước khi đi tắm đã mua vé máy bay bay đến thành phố mà Vương Nhất Bác đang ở một cách xong xuôi rồi.

Anh cứ thích gây bất ngờ cho người khác.

Bên phía studio cũng không nhất thiết cần Tiêu Chiến ngày nào cũng tới, thế là vị này chỉ kéo một chiếc vali hành lý nhỏ, đem theo mấy bộ quần áo cùng balo và mũ nón trang sức, ngày hôm sau liền nhẹ nhàng thoải mái ra sân bay luôn.

Sau khi Lưu Hải Khoan biết thì cười quái gở một tiếng: "Được đấy, đừng chỉ đem mỗi quần áo, mix hẳn một bộ xanh đỏ tím vàng lục lam chàm ấy, mặc nguyên bộ bảy sắc cầu vồng lăn giường tình thú biết mấy."

Tiêu Chiến trợn mắt trắng kêu hắn cút.

Sau khi để hành lý trong khách sạn, Tiêu Chiến trước tiên đi tắm, sắp xếp qua loa một cái liền ra ngoài.

Đường phố ngày chủ nhật đoàn người chật chội, áo ngoài và áo lót trong của Tiêu Chiến trắng tinh, dáng người cao lớn, tóc mái lại mềm mại bồng bềnh, vô cùng thanh tú, anh vốn không phối đồ khoa trương, nhưng lại tỏa sáng đến mức khiến người qua kẻ lại rất nhiều người đều lặng lẽ nhìn theo.

Tiêu Chiến vốn chỉ muốn đến xem thành phố mà streamer nhỏ sinh sống trước một chút, quyết định địa điểm trước, tiện cho cuộc hẹn mấy hôm nữa bước nào cũng đạt được kết quả mà anh muốn.

Nhưng trong lúc anh đang đi lại một cách không có mục đích, vừa đi vừa tùy tiện ngắm nhìn khắp nơi, cứ thế tự nhiên trông thấy streamer nhỏ đang ngồi cạnh cửa sổ kính trong một quán rượu nào đó.

Hình như bé streamer đang tụ tập với bạn bè, hiếm khi thấy cậu cười tùy ý như vậy, lúc hạ tam bạch cong lên hiện ra mấy phần non nớt rõ ràng, sau đó lại bê ly rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống một ngụm, lúc nuốt xuống yết hầu chầm chậm cuộn trượt, vô cùng bắt mắt trên phần cổ có gân xanh rõ ràng.

Tiêu Chiến mở tròn đôi mắt long lanh, đứng bên đường nhìn cậu một lúc, mím môi cười.

"Đại tiểu thư" từ nhỏ đã may mắn, một Tiêu Chiến trời sinh đã muốn gì được nấy lấy điện thoại ra, quay mặt vào camera trước nhẹ nhàng vén mái tóc xõa tung của mình vài cái, sau đó nhanh nhẹn sải bước, đi vào quán rượu đó.

Tuy bé streamer và các bạn ngồi cạnh cửa sổ, nhưng lại vừa hay là góc không trông thấy khách đi vào. Thế là dưới sự đón tiếp của nhân viên phục vụ, Tiêu Chiến đặc biệt chọn một chiếc bàn tròn nằm ở góc trong có thể trông thấy Vương Nhất Bác. Lúc bước đi quần áo khẽ động, dưới cái nhìn chăm chú của sinh viên phục vụ bấy giờ đã đỏ cả mặt mày, dường như rất lơ đễnh mà nghiêng đầu ngoái lại, đuôi mắt cong lên, khẽ khàng nhìn sang bên kia một cái.

Phục vụ không biết anh đang nhìn gì, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thanh nhẹ ngọt ngào như có như không trên người Tiêu Chiến, thấy anh quay đầu lại, mặt mũi cong cong cười rồi nói với mình một câu: "Tôi ngồi bên đó là được", đầu óc nhân viên phục vụ đều có chút mơ mơ màng màng.

Cũng không biết streamer nhỏ đang thảo luận cái gì với các bạn ở bên kia, nói không lớn lắm, Tiêu Chiến chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ: "hoa khôi trường", "dịu dàng xinh đẹp" gì đó.

Đại tiểu thư híp mắt lại.

Anh không nặng không nhẹ cắn răng thỏ hai cái, nhìn chằm chằm lên góc nghiêng khuôn mặt streamer giây lát, sau khi thu lại tầm mắt thì chậm rãi gõ chữ trên điện thoại.

【Cậu đang làm gì đó】

Chắc điện thoại của Vương Nhất Bác đã bật chế độ im lặng, vẫn luôn nói gì đó với các bạn, không phát hiện ra tin nhắn mới.

Tiêu Chiến nắn chiếc ống hút trong cốc của mình, chưa được mấy giây, bèn vẫy tay kêu nhân viên phục vụ tới, gọi một ly rượu pha chế đặc biệt.

"Tặng cho người đẹp trai nhất ở bàn bên đó."

Anh nhấc cằm về phía bàn bên kia ra hiệu: "Không cần nói là ai tặng."

Nhân viên phục vụ trước tiên hơi ngây người, sau đó hiểu ra, sau khi quay về quầy nói với bartender, hơi có chút buồn bã thất vọng. Sao đàn ông đẹp trai đều chơi gei hết thế.

Tiêu Chiến một tay chống cằm, nửa người trên nghiêng về phía trước, phần hông lại rất lười nhác hướng về phía sau, vạt dưới chiếc áo không che được, lộ ra một chút đường nét mảnh khảnh trên chiếc eo trắng nõn.

Anh hơi phồng má lên, khẽ nhếch lông mày hứ một tiếng... Tụ tập với bạn bè còn nói chuyện hoa khôi trường hoa khôi trường, có đẹp bằng anh không?

Tiêu Chiến ôm ly rượu, một phát uống hết số rượu còn lại không nhiều bên trong, lúc đặt ly xuống, lại nhấc tay gọi phục vụ tới.

"Làm thêm ba ly nữa, tặng sang bên đó." Ngừng một lát, Tiêu Chiến hắng hắng chiếc cổ họng đã bị vị tanh ngọt của rượu ngấm đầy, cười nhạt bảo: "Lần này phải nói với bọn họ, là tôi tặng cho 85 đấy nhé."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cổ họng có chút phát khô, yết hầu động rồi lại động, mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây rồi? Không phải tớ đã nói là tớ đi tìm cậu sao?"

Cậu hỏi xong, dường như vì chuyện này mà cau mày lại, vẻ mặt lúc cúi đầu xuống nhìn Tiêu Chiến cũng hơi trầm xuống: "Đến lúc nào thế? Mỗi mình cậu thôi à?"

"..." Hai cánh tay đặt trên bàn, Tiêu Chiến nửa bò nhoài ngẩng đầu lên nhìn cậu, chớp chớp mắt, gò má không giấu nổi hơi rượu đỏ ửng lên, đến đôi mắt cũng đầy sương mù, giống như bông hoa tươi đẹp lúc rung lên có thể rơi ra nước vậy. Anh không trả lời câu hỏi của 85, nhưng ngoan ngoãn gọi: "Anh Nhất Bác ơi."

Không hề khoa trương, trái tim Vương Nhất Bác ngứa hết cả lên.

Nhưng cậu chú ý tới ánh mắt hiển nhiên có chút không đúng lắm của Tiêu Chiến, liếc nhìn chiếc ly thủy tinh chỉ trông thấy đáy trên mặt bàn, và vết răng còn lưu lại rõ ràng trên ống hút, nhếch nhếch lông mày: "Cậu uống rượu rồi? Ai cho cậu uống hả?"

"Oh..." Tiêu Chiến chậm rề rề trả lời một tiếng, hai cánh tay bỏ từ trên bàn xuống, đặt lên đầu gối, không tự giác nhún nhún vai, quay sang cười với Vương Nhất Bác như đang lấy lòng, cứ như một đứa bé đang bị dạy dỗ, còn là kiểu cực kỳ ngoan.

"Tự tớ muốn uống đó."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng xác định được anh đã hơi say, khẽ chậc một tiếng: "Một ly đã say, tửu lượng kém như vậy còn muốn uống."

Vốn dĩ, theo kiểu tính cách đỏng đảnh ngày thường của Tiêu Chiến, lúc này nhất định sẽ đấu võ mồm với cậu. Nhưng bây giờ anh uống say rồi, nghe thấy giọng điệu của 85, cũng chỉ mím môi, cười giống như ngại ngùng, chớp chớp mắt không nói gì.

Mấy người Đại Nham và Mắt Híp bên kia thò đầu thò cổ ra xem, Vương Nhất Bác suy nghĩ mấy giây, hỏi: "Có đứng dậy được không?"

"..." Tiêu Chiến hình như nghe không hiểu, nhìn nhìn ly rượu trống không, lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác. Một lúc lâu sau, mới "a" một tiếng, nhao lên nói: "Tớ vẫn muốn uống với 85 một ly nữa!"

"Uống con khỉ." Vương Nhất Bác chỉ dừng lại chưa tới nửa giây, bèn không nói lời nào đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng kéo cả người Tiêu Chiến dậy.

Hương thơm ngọt ngào và mềm mại gần như ập về phía cậu, Vương Nhất Bác không cảm thấy Tiêu Chiến nhẹ đến mức nào, nhưng lại vì bàn tay kia đang nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh, xúc cảm cực kỳ mịn màng khiến máu trong cả người cậu đều nóng lên giây lát.

Nhân viên phục vụ vẫn luôn để ý tới động tĩnh bên này của bọn họ giật mình, vội vàng đi tới hỏi có chuyện gì, Vương Nhất Bác căng hai gò má lên lắc đầu: "Có phòng bao không?"

Ba người hội Đại Nham chỉ có thể trông thấy tiểu thiếu gia đột nhiên dìu người tặng rượu cho bọn họ ở bên kia dậy, quay về phía họ tỏ ý không cần để ý đến mình xong, bèn thẳng người đỡ cánh tay người đó, đi về phía phòng bao dưới sự chỉ dắt của nhân viên phục vụ.

"Kia là ai thế? Không phải fan của Vương Nhất Bác à? Cũng thân mật ghê." Mắt Híp kinh ngạc hỏi.

Đại Nham đột nhiên thấy giật thót trong lòng, chợt phản ứng ra.

Đậu má, đại tiểu thư!

一 À không phải, người ta là nam, nam đại tiểu thư.

——

Phòng bao trong quán rượu không lớn, ánh đèn tối tăm, chiếc bình nhỏ trên bàn vẫn còn cắm một cành lan hồ điệp tươi mới, vừa xinh đẹp vừa thanh tú tựa lên thân bình, chúng nương tựa lẫn nhau, làm nổi bật không khí vừa ái muội vừa khiến con người ta thấy tâm trạng thất thường này.

Vương Nhất Bác dừng lại, lòng bàn tay đang nắm cánh tay Tiêu Chiến hơi siết chặt, dẫn dắt Tiêu Chiến, để anh ngồi lên sofa, tự mình đi sang bên đối diện ngồi.

Vừa nãy Tiêu Chiến đều tựa nửa người lên cơ thể Vương Nhất Bác, được đưa đi từng bước từng bước một. Bây giờ ngồi xuống, cơ thể tất nhiên lại mềm nhũn đổ ra phía sau, mặt mũi đỏ ửng, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại giơ cổ tay vừa nãy bị Vương Nhất Bác cầm chặt trong tay, nhìn vết ngón tay hằn trên đó, giọng điệu dính vào nhau: "Cổ tay nóng ghê í."

Chỉ mới nắm chặt một lát thôi, vậy mà đã đỏ lên rồi. Trong lòng Vương Nhất Bác không biết là cảm xúc gì, yết hầu cuộn trượt lên xuống, nhìn chằm chằm lên chiếc cổ tay Tiêu Chiến giơ lên mấy giây, lòng bàn tay bắt đầu nóng rực.

Nhân viên phục vụ kịp thời đưa nước trắng đến, Vương Nhất Bác uống một ngụm, đầu ngón tay gõ lên bàn hai cái, bấy giờ mới ổn định tinh thần, cau mày lại hỏi: "Nói, tại sao tự nhiên tự mình tới đây? Thời gian chúng ta hẹn nhau là lúc này à?"

Tiêu Chiến dường như bị cậu hỏi cho ngây ra một lát, mơ màng chớp chớp mắt.

Vương Nhất Bác vươn tay búng một cái trước mặt anh: "Đừng giả ngốc, trên điện thoại tớ đã nói rõ ràng với cậu rồi, tớ đi tìm cậu, cậu đừng chạy linh tinh, đều nghe tớ hết, không nghe vào tai chữ nào có phải không?"

Cũng chỉ có mỗi cái búng tay thôi, Tiêu Chiến vậy mà lại có thể bị kích thích cho cả người run lên một cái, thật sự chẳng khác gì thỏ con dễ dàng bị kinh sợ.

"...Tớ nghe mà." Tiêu Chiến sờ sờ gáy, nhỏ giọng nói, "Nghe vào tai mà."

"Nghe vào tai mới là có ma đấy." Vương Nhất Bác nhếch lông mày một cái, nâng cao giọng: "Nghe vào rồi mà còn tự mình lén đến đây, là chuẩn bị sau này nói dối lừa gạt tớ có phải không?"

Tiêu Chiến lại là dáng vẻ bị cậu làm cho sợ, phồng má lên đáp: "...Thế tớ nhắn tin cho cậu, cậu không để ý đến tớ."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra lướt hai cái, cũng có chút bị làm cho tức đến bật cười: "Mười phút trước nhắn tin cho tớ, sao bây giờ cậu không nhắn cho tớ một tin luôn đi?"

Rõ ràng cậu đang dạy dỗ người, không ngờ Tiêu Chiến đã say xỉn ồ lên một tiếng, thật sự cầm điện thoại lên định ngồi mặt đối mặt gửi tin nhắn cho cậu. Gân xanh trên huyệt thái dương của Vương Nhất Bác nhảy mạnh một cái, trực tiếp giật lấy điện thoại của anh sang bên mình.

"Cậu đến đây kiểu gì thế? Đến lúc nào? Bây giờ đang ở đâu?"

Tiểu thiếu gia tự cảm thấy mình lớn hơn người trước mặt này hai tháng, nội dung răn dạy mở miệng ra là nói như bay. Hôm nay cậu mặc chiếc áo phông và quần trượt ván đơn giản nhất, từ đầu tới chân đều là hơi thở tùy ý và phóng khoáng của thiếu niên. Cậu ngồi trước mặt Tiêu Chiến, dù ngồi trên chiếc sofa mềm mại lưng cũng vẫn thẳng tắp, cùng với giọng điệu hạ thấp, toàn bộ đều khiến người ta không tự chủ được mà nằm trong sự khống chế của cậu.

Tiêu Chiến nghe cậu hỏi vậy, nắn nắn ngón tay mình, lại dụi dụi mắt mình, cũng chẳng biết có nghe lọt tai hay không. Tận tới khi sắc mặt Vương Nhất Bác cũng đen lại, anh mới như đột nhiên phản ứng ra, ngay lập tức ôm lấy mặt mình, cúi xuống vùi đầu lên hông, một phát vùi mình đi, không nhìn dáng vẻ của cậu nữa.

"Tớ đã nói dối thật rồi!"

Vương Nhất Bác hơi sững người, dừng lại hai giây mới ý thức ra, thỏ con này uống say rồi, bây giờ mới bắt đầu trả lời câu hỏi "chuẩn bị sau này nói dối lừa gạt tớ" mà mình hỏi mấy phút trước.

Tiểu thiếu gia đẩy đẩy lưỡi, nhìn Tiêu Chiến đang vùi mình thành một đống, lộ ra hai chiếc tai đỏ ửng của mình, sắc mặt có vẻ rất vi diệu. Ngón tay cái bất giác dùng sức ấn ấn lên ngón trỏ của mình, xương ngón tay to lớn phát ra hai âm thanh trầm đục... quả thật là, quá khiến người ta nóng cả trái tim. Cậu chậm rãi ung dung lên tiếng: "Nói dối gì rồi?"

Trong lúc nói, Vương Nhất Bác liếc thấy phần gáy lộ ra sau đầu của Tiêu Chiến.

Làn da vừa nhìn đã biết chạm tay vào sẽ thấy mịn màng trắng nõn, kèm theo mái tóc mềm mại với những sợi mảnh mai, dần dần nhìn xuống dưới áo, hình dung ra hình dạng cặp xương cánh bướm gầy gò như ẩn như hiện.

...Đù.

Yết hầu Vương Nhất Bác căng cứng, rõ ràng phát giác ra máu trong toàn cơ thể ngay lập tức sôi trào.

Học sinh cấp ba đúng là hỏa khí vượng.

Tiểu thiếu gia cũng chỉ có mỗi lần đầu tiên lúc thức dậy vào buổi sáng có phản ứng, mới có cảm giác cổ khô lưỡi rát như thế này.

Mẹ kiếp, đây là con trai đó.

Vương Nhất Bác tự cảnh cáo mình trong lòng.

"...Oh." Cậu lại lên tiếng lần nữa, mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đi rất nhiều, xương ngón tay khẽ bấu lên mặt bàn, hỏi: "Cậu nói dối gì rồi?"

Tiêu Chiến vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay, chỉ cho người ta trông thấy xoáy tóc và đầu ngón tay phiếm hồng của mình. Một lúc lâu sau, mới chầm chậm ngẩng đầu khỏi bàn tay một chút, giống như một con thỏ nhút nhát sợ sệt vừa mới ra khỏi hang, bộ lông mềm mại, lộ ra cặp mắt ướt sũng bị ngấm đầy hơi rượu, đỏ như vắt ra nước mùa xuân.

"Tớ đã lừa cậu rồi..." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói.

Trái tim Vương Nhất Bác khẽ động, trán bắt đầu u ám.

Lừa cậu cái gì? Lừa tình cảm của cậu à?

Nhóc con này bảo thích cậu đều là lừa cậu ư?

Tiểu thiếu gia hơi có chút chủ nghĩa đàn ông, sau khi nhận định Tiêu Chiến nhỏ hơn mình, tính cách còn yếu đuối trẻ con, cũng không để ý lúc nãy dìu Tiêu Chiến người ta cao ngang ngang cậu, những gì nghĩ trong lòng nói ra miệng, toàn bộ đều giống như coi đối phương là một đứa bé không biết mấy tuổi vậy.

Vương Nhất Bác ngồi về phía sau một cái, mặt không biểu cảm, từ cao xuống thấp nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Đã lừa tớ gì nào?"

Mi tâm của Tiêu Chiến tựa như lơ đễnh, chỉ lộ ra một nửa nhỏ khuôn mặt rất có vẻ đáng thương, giống một chú thỏ có đôi tai cũng cụp xuống, cẩn thận từng chút một chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gõ gõ cửa, bê vào hai ly rượu đã được pha chế xong, nổi một lớp chất lỏng trong suốt màu xanh lam đỏ đan xen lẫn nhau.

Vương Nhất Bác đang định hỏi, phục vụ lại nhìn Tiêu Chiến đang nằm tựa lên chiếc ghế ở bên cạnh một cái, nhanh chóng lùi ra ngoài.

"Hoa..."

Tiêu Chiến đột nhiên ậm ờ không rõ nói: "Tớ không phải hoa khôi trường..."

Vẫn còn vùi trong lòng bàn tay mình, giọng của anh càng trở nên ồm hơn, quyện dính vào nhau, trầm thấp hơi khàn, tự nhiên nói một câu như vậy.

"Hoa khôi trường?" Vương Nhất Bác nhếch lông mày một cái, "Hoa khôi trường gì?"

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, thình lình ngồi thẳng dậy, vèo cái cầm một ly rượu trên bàn lên, trong lúc Vương Nhất Bác căn bản chưa phản ứng ra, ngửa đầu lên uống!

"Cậu!"

Tiểu thiếu gia lập tức giật mình, lúc đứng dậy giành lấy ly rượu trong tay anh, chiếc ly đó đã chẳng còn gì.

Tiêu Chiến nhăn mặt lại, miệng phồng lên, một ly rượu căn bản cũng chẳng có bao nhiêu, anh chia một ngụm thành ba ngụm nuốt xuống, nửa phút mới nuốt hết vào trong. Tiêu Chiến lè lè đầu lưỡi đỏ tươi có vẻ đã bị rượu làm cho cay xè, giống như cuối cùng đã lấy được dũng khí, khẽ ợ một tiếng nhỏ dưới sắc mặt không được tốt lắm của Vương Nhất Bác, nói:

"Tớ không phải hoa khôi trường... Tớ còn, tớ còn chẳng phải ở trường..."

Vương Nhất Bác ngập ngừng, vẻ mặt nhất thời rất chi là khó hiểu, bị câu này của Tiêu Chiến làm cho cong một bên khóe môi lên: "Sau đó thì sao?"

Tiểu thiếu gia đại khái đoán được lời mà mấy người hội Mắt Híp nói lúc đó đã bị Tiêu Chiến nghe thấy, bây giờ uống rượu xong, bắt đầu quậy với cậu.

Tiêu Chiến vừa mới uống xong một ly rượu dẩu môi lên, nắm chặt quần áo của mình, tóc mái cũng bị làm cho rối bù, cực kỳ tủi thân đáp:

"Tớ không ở trường, còn chẳng ở trường nữa... Tớ, tớ đã tốt nghiệp lâu rồi... Căn bản không phải là hoa khôi trường..." Nói đến cuối cùng, giọng càng lúc càng nhỏ.

Tốt nghiệp rồi?

Vương Nhất Bác sững người, vẻ mặt có chút ngưng đọng, cậu chần chừ vài giây, nhìn khuôn mặt đang chu môi lên, càng hiện ra vẻ non nớt trước mặt, hỏi: "...Tốt nghiệp cấp ba?"

"Không phải," Tiêu Chiến mở to đôi mắt long lanh nước của mình, lắc lắc đầu, cắn lấy môi, giống như mình đã làm sai chuyện:

"Tốt nghiệp đại học."

Vương Nhất Bác: "..."

Lúc này, trong phòng bao đáng ra nên yên lặng giây lát, thế nhưng ngay lúc vẻ mặt của Vương Nhất Bác có một chút xíu thay đổi, Tiêu Chiến đã giống như con vật nhỏ khẽ thút thít một tiếng, lập tức lại vùi mặt lên chân mình: "Em giận rồi, anh biết ngay là em nhất định sẽ giận mà!"

"..." Vương Nhất Bác khẽ nhếch lông mày, bị anh làm cho tức đến bật cười, "Em đã nói gì chưa?"

Cũng không biết Tiêu Chiến có nghe thấy lời cậu không, vẫn thút tha thút thít, giống như muốn bưng cho mình ngất xỉu trong lòng bàn tay, giọng điệu yếu đuối tủi thân, "Em sắp mắng anh rồi..."

Cái đụ.

Yết hầu Vương Nhất Bác cuộn trượt lên xuống, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, rất không tự chủ mà giật giật đầu ngón tay, đẩy đẩy lưỡi, vẻ mặt đem nhiều ý vị sâu xa. Non nớt giống như cắn một miếng là có thể chảy ra nước vậy.

Cậu hắng hắng cổ họng đã phát khô, hỏi: "Ừm, vậy anh mấy tuổi."

Tiêu Chiến khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay, cực kỳ đáng thương nói: "Anh...anh đã hai mươi tư tuổi rồi..."

Sáu tuổi.

Vương Nhất Bác đã hiểu, vẻ mặt không có bất cứ dao động nào, thậm chí còn chẳng phản ứng mạnh bằng lúc nghe thấy câu nói "em sắp mắng anh rồi" xoay 360 độ mà Tiêu Chiến nói khi nãy.

"Vẫn nhỏ."

Tuổi tác, nói thật ra cậu cũng quả thực không để tâm tuổi tác. Lúc trước đám bạn bè vớ vẩn hỏi nhau về hình mẫu bạn gái lý tưởng, đến lượt Vương Nhất Bác, đại thiếu gia nhà cậu nghĩ cả nửa ngày, chỉ nói mỗi câu, "Chắc là xinh đẹp, đáng yêu."

"Hết rồi?" Bạn bè ngây ra một lát, "Thế lớn hơn cậu hai ba tuổi, ba bốn tuổi cũng được à?"

Vương Nhất Bác chẳng có xao động gì: "Tùy hết."

Nếu đã vừa xinh đẹp vừa đáng yêu rồi, tuổi tác có liên quan gì đâu.

...Có điều lúc đó cậu nói thì nói vậy, nhưng quả thực không tưởng tượng được khuôn mặt mình sẽ thích rốt cuộc trông như thế nào.

Cậu trai cấp ba tràn đầy sinh lực này hơi ngưng thở một lát, yên lặng cuộn trượt yết hầu.

Thấy Tiêu Chiến vẫn đang tự mình đắm chìm trong cảm xúc về việc mình đã nói dối, streamer nhỏ sắp nổi giận rồi, đỏ cả mắt lên thút thít, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được mà cong một bên khóe môi lên cười.

Còn hai mươi tư tuổi nữa, yểu điệu thế này, vừa ngốc vừa bánh bèo, có khi ai đến cũng có thể lừa được anh đi mất.

Nghĩ đến đây, lông mày tiểu thiếu gia khẽ nhảy một cái, lại bắt đầu truy cứu hành vi anh tự mình cố ý đột nhiên chạy tới đây: "Tuổi tác thì thôi, sau này không được một mình chạy lung tung."

Vừa nói xong, Vương Nhất Bác đột nhiên bụm chặt miệng.

Đừng nói đến việc làm rõ xem quan hệ giữa hai người là gì, người này thậm chí còn chẳng tỉnh táo, sao mình phải thế này với một người con trai?

Thế nhưng tiểu thiếu gia cũng chỉ dằn lòng được mấy giây, không để ý vừa ngước mắt liền trông thấy Tiêu Chiến đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, chớp chớp mắt, đôi đồng tử giống như sắp sửa rơi nước mắt vậy.

Anh đột nhiên cong khóe mắt lên mím môi lại, ngốc nga ngốc nghếch bật cười: "Wa, có hai anh, có hai anh Nhất Bác." Đến cột sống của Vương Nhất Bác cũng ngứa hết cả lên.

Trước đây tưởng rằng Tiêu Chiến nhỏ hơn mình, nghe câu "anh Nhất Bác" lanh lảnh này còn chẳng có nhiều cảm xúc lắm, bây giờ đã biết Tiêu Chiến không chỉ lớn hơn mà còn lớn hơn mình 6 tuổi, nhưng lại ngọt như đường gọi mình là anh - con trai cấp ba làm gì đã trải qua chuyện gì như thế.

Tiêu Chiến không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng có vẻ như đã say hơn, cười tới mức càng ngốc nghếch hơn lúc trước, thò ngón tay ra, đếm xem Vương Nhất Bác chia thành mấy người trước mắt mình.

"Chậc." Tiểu thiếu gia phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Chiến, huơ huơ tay trước mắt anh, "Có nhìn rõ đây là mấy không?"

"..." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, đột nhiên ôm lấy bàn tay đó.

Ai tin anh thế này mà lại lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi chứ? Hai bàn tay nhỏ xíu non nớt, ôm lấy bàn tay to lớn trước mắt, mỗi tay giữ lấy hai ngón tay của Vương Nhất Bác, lòng bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, cũng không biết có phải cố ý không, thậm chí còn kéo chiếc tay đó gần về phía mình thêm một đoạn.

"Đây là tay!" Tiêu Chiến vô cùng nghiêm túc nói, mím răng thỏ lên môi dưới cười, "Tay của anh Nhất Bác."

"..." Vương Nhất Bác nóng cả vành tai, bị anh làm cho sến súa tới mức răng cũng ê hết cả lên, nhịp tim đập càng mạnh.

"Đứng dậy." Tiểu thiếu gia căng mặt, "Đừng làm nũng nữa."

Say thành thế này, vẫn nên đưa anh về thì an toàn hơn.

Vương Nhất Bác lần nữa dìu Tiêu Chiến dậy. Người say hơn lúc trước hình như đứng không vững, ngay lúc bị kéo dậy, gần như lảo đảo ngã thẳng vào lòng Vương Nhất Bác.

Tiểu thiếu gia theo bản năng ôm lấy eo lưng anh xong lại cả người căng cứng, trong mấy giây liền đến ngón tay cũng không biết nên đặt thế nào.

Đù.

Tiêu Chiến vẫn đang lẩm bà lẩm bẩm, có vẻ như chê cậu không đỡ được mình, nhấc hai mắt lên liền vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, thu lực, kéo về phía trước người mình một chút.

Thế là, trong lúc học sinh cấp ba vẫn đang chấn động tinh thần, lúc bị kéo bước chân vừa thả lỏng một cái, hai người liền cứ thế đồng loạt ngã về phía sau, ngã chồng lên nhau trên ghế sofa.

Hai mắt Tiêu Chiến ướt đỏ, mơ hồ chiếu lên hình ảnh khuôn mặt Vương Nhất Bác ở phía trên. Vẫn là dáng vẻ choáng váng mơ màng, cũng không biết bánh bèo đến mức nào, ngã lên sofa cũng ưm ư nhỏ giọng kêu đau.

Bàn tay Vương Nhất Bác kịp thời chống bên tai anh, nổi lên từng sợi gân xanh, xương ngón tay cũng trắng bệch.

"Anh đừng cử động linh tinh." Một lúc lâu sau, cậu mới cuộn yết hầu, trầm mặt xuống nói: "Ngồi dậy đàng hoàng."

Vương Nhất Bác yên lặng thở ra một hơi, cố gắng hết sức thả lỏng khuôn ngực đang đập như gõ trống, chuẩn bị đứng dậy.

Không ngờ người vẫn mềm như bông dưới thân lại đột nhiên thò tay ra, một phát bám lấy gáy Vương Nhất Bác lần nữa kéo cả người cậu xuống!

Khuôn mặt sáp gần kéo hô hấp hai bên đan xen vào nhau, Tiêu Chiến vẫn là dáng vẻ say không biết gì, tủi thân muốn chết đáng thương muốn chết, đuôi mắt lại kéo lên một độ cong nhỏ xíu như có như không, giống như hồ ly hút tinh khí của thư sinh, lắc lư cái đuôi lòng đầy đắc ý.

Anh khịt khịt mũi, đôi mắt mơ màng ướt đẫm nhìn Vương Nhất Bác đang giật mình thảng thốt trước mặt, giọng điệu sến rện, mềm mại như đang nói mê lên tiếng rằng:

"85 ơi, anh hôn em một cái có được không..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com