Bac Chien Bjyx Ve Que Cuoi Vo Hoan
Cần ý khiến:Full bộ này mình định đào một cái hố:1/ Thể loại siêu năng lực+ zoombie 2/ Thể loại tranh giành gia sản. Cả hai bộ đều là shortfic và tớ quyết định chỉ đào một bộ. Xin mọi người cho ý kiến. Giữa hai thể loại này, cái nào trên 50 vote thì tớ sẽ đào. Hứa danh dự sẽ lấp đầy đủ. Hy vọng tớ đào hố nào các bạn cũng comment ủng hộ để cho tớ có động lực lấp hố.-----------------------Trời vừa còn chưa sáng, chỉ mới 3, 4 giờ khuya mà dì Tuyết đã giật đầu Tiêu Chiến thức dậy cho thợ đến trang điểm. Mặc dù cậu là con trai, da cũng trắng trẻo như trứng gà bóc, nhưng ít nhất cũng nên dặm chút phấn và son để lên hình không nhợt nhạt.Ngổi trong phòng cho thợ chải tóc, mà Tiêu Chiến ngáp lên ngáp xuống như lên đồng. Tối qua mấy người trong dòng họ rủ nhau hát hò đến sáng đêm, khiến cho cậu ngủ không được bao nhiêu phải thức dậy do ồn quá.Người thợ vừa lấy chai keo xịt lại tóc cho Tiêu Chiến vừa khen không ngớt miệng:- Da của em đẹp thiệt đó. Đáng ra không cần trang điểm đâu, nhưng nếu không dặm chút phấn, lên hình tái lắm.Tiêu Chiến phồng phồng hai cái má lên như con sóc rồi nói:- Em không thích chút nào. Phấn cứ bay vô mũi ngứa muốn chết.Người thợ cười to rồi tiếp tục công việc của mình, những người khác trong nhà thì cứ đi ra đi vào dọn dẹp nhà cửa, nấu nước châm trà, cho một lát sui gia qua đến là có để đãi khách. Thậm chí, mấy người thợ nấu cũng qua tới và bắt đầu công việc nấu nướng.Hai nhà họ Vương và họ Tiêu thống nhất lễ rước dâu và lễ xin dâu gộp lại làm một, nên hai nhà họ Vương quyết định 7 giờ có mặt tại nhà của Tiêu Chiến để làm lễ xin dâu, 9 giờ sẽ làm lễ rước dâu, nhưng vì Nhất Bác bị mấy ông anh bắt nhậu đến khuya mơi tha cho đi ngủ. Vì thế mà bây giờ anh mở mắt không lên.Vừa thay đồ chuẩn bị đi rước dâu, Nhất Bác cứ ngáp lên ngáp xuống. Nếu biết sẽ bị mấy ông anh bắt nhậu đến 12 giờ khuya mới được buôn tha, thì anh đã không họp tham gia làm gì. Bây giờ mà đem cái bộ dạng như say thuốc lào đến nhà vợ, hơi thở đầy mùi rượu, thế nào cũng bị chổi chà quét ra đường.Đứng chờ ông sáu đốt hương lạy ông bà chuẩn bị xuất phát làm lễ rước dâu, Nhất Bác bị mấy ông anh bợm nhậu chọc tới ngượng đỏ cả mặt mà không nói được lời nào. Lúc này, anh mới biết cái gì gọi là bị trêu trong ngày cưới, thậm chí anh còn đoán được kết cục tối nay hai vợ chồng có ngủ yên được với đám anh trai bác sĩ quân y này hay không nữa.Thắp xong nén hương, ông sáu gọi cả nhà đi ra xe đến nhà sui gia để làm lễ rước dâu. Thấy anh Phụng bưng cơi trầu thấp quá, ông sáu vừa chỉnh tay vừa nhắc:- Phụng! Cơi trầu rượu thấp quá không nên, con phải bưng cao ngang ngực mới được.Anh Phụng và Nhất Bác là anh em cô cậu, cũng là một trong số những bợm nhấu tối qua bắt anh nhậu đến quắc cần câu. Thế nên khi nhìn thấy nụ cười của chú rể, thì sóng lưng anh phụng trở nên lạnh ngắt. Tối qua, anh nhờ lái xe hoa, là anh Phụng biết có biến rồi, nhưng trong lòng cũng thầm hy vọng không bị bắt ăn cơm chó.Nhà họ Vương ngừng xe trước của nhà Tiêu Chiến. Ông sáu bảo nhà đứng bên ngoài chờ, để ông vào trong nhà chào hỏi, sau đó quay sang nói với anh Phụng:- Phụng! Theo ngoại vô trong nhà trình lễ. Mấy đứa đứng đây chờ, đứa nào canh chừng chú rể thì canh nó cho kĩ nghe. Nó nôn lắm rồi đó.Nói xong, ông sáu cùng anh Phụng vào trong chào hỏi và trình lễ, còn Nhất Bác cùng mọi người trong nhà họ Vương đứng bên ngoài chờ. Cả nhà lại được dịp trêu anh một trận nữa, hiếm có dịp được nhìn thấy cảnh cháu đích tôn của nhà họ Vương nôn nóng đến mức mất bình tĩnh, nên mọi người tranh thủ trêu anh mấy câu.Sau khi chào hỏi và trình lễ xong, bác hai của Tiêu Chiến bước ra cổng mời cả nhà họ Vương cùng nhau đi vào. Nhóm bưng tráp của nhà họ Tiêu mang lễ đặt trước bàn thờ rồi đi ra trước nhà ngồi trò truyện với nhóm rước dâu của nhà họ Vương. Ông sáu thấy sui gia hai nhà ngồi vào bàn đầy đủ, cộng thêm cũng đến giờ làm lễ bèn đứng lên trịnh trọng nói:- Kính thưa các cụ ông, cụ bà, anh em nội ngoại của hai gia đình cùng bạn bè thân thiết của hai cháu. Tôi xin đại diện cho họ nhà trai kính chúc sức khỏe các cụ ông cụ bà anh chị em của hai gia đình, bạn bè thân thiết của hai cháu có mặt đông đủ tại hội trường ngày hôm nay để chúc mừng hạnh phúc cho hai cháu Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.Tôi xin được tự giới thiệu tôi là Vương Thanh Châu, là ông nội của Nhất Bác. Được sự chấp thuận của gia đình hai bên, hôm nay, gia đình chúng tôi xin phép thay mặt bên họ nhà trai, xin có cơi trầu kính dâng gia tiên bên nhà thông gia và xin phép được đón cháu Tiêu Chiến về làm dâu trong nhà tôi, về làm cháu trong họ Vương chúng tôi. Đồng thời gia đình tôi cũng xin phép gia đình ông Tiêu Thanh Hùng và bà Dương Thị Thu Tuyết cho cháu Nhất Bác được làm con, làm cháu trong gia đình ông bà. Xin kính mong ông bà nhận cơi trầu xin dâu của họ nhà trai chúng tôi.Nói xong, ông sáu cẩn thận mở lễ trình với nhà họ Tiêu. Sính lễ so với hôm đính hôn cũng không khác gì mấy. Chỉ có điều so với hôm ấy, không rườm rà như hôm nay. Còn có một đôi đèn, hai mâm trầu, bốn mâm quà. Cái gì cũng phải để nhà chú Hùng và dì Tuyết kiểm tra lại, khiến Nhất Bác cảm giác thời gian gặp vợ của mình đang bị kéo giãn ra.Nhất Bác đứng sau lưng chú Phi không khác gì hôm đính hôn gì mấy, cũng y chang con lật đật, cứ cách 1 phút là lén liếc vào phòng Tiêu Chiến. Một ngày không gặp ngỡ ba thu, đằng này là một phút không gặp ngỡ ba tiếng.Anh Cường đứng sau góc cột hóng hớt, phát hiện được Nhất Bác đang tìm cách nhìn vào phòng Tiêu Chiến, liền đứng trước cửa phòng canh gác. Chỉ cần anh ngó mắt nhìn vào sẽ bị anh vợ trừng mắt cảnh cáo. Ngồi trong phòng, thấy Nhất Bác lấp la lấp ló trước cửa phòng mình qua cái bóng dạ xuống nền gạch bông. Cậu nhìn đồng hồ thấy gần 8 giờ, mà chỉ mới xong phần phát biểu của ông sáu. Cậu sốt ruột cắn môi dưới, hai nhà nói gì mà lâu vậy, bài phát biểu của ông sáu là sớ táo quân sao. Nếu không thì tại sao giờ này vẫn chưa cho cậu ra khỏi phòng.Bác hai của Tiêu Chiến chờ dì Tuyết kiểm sính lễ xong, ngồi vào ghế đàng hoàng, liền đứng lên trịnh trọng phát biểu:- Kính thưa các cụ ông, cụ bà cùng gia đình nội ngoại, ông Vương Ngọc Phi, bà Lâm Thu Thảo thân sinh và anh em bạn bè gia đình cháu Vương Nhất Bác. Lời đầu tiên cho tôi được tự giới thiệu, tôi là Tiêu Thành Phước, là bác ruột cùa cháu Tiêu Chiến. Đại diện cho nhà họ Tiêu, xin được gửi lời chúc phúc tới toàn thể các vị quan khách có mặt trong lễ cưới của hai cháu. Hôm nay, là ngày lành tháng tốt và cũng là ngày bên nhà họ Vương sang có lời thưa chuyện. Trước hết, gia đình chúng tôi xin có lời cám ơn tới bên nhà họ Vương đã có sự chuẩn bị chu đáo. Tôi xin thay mặt cho gia đình nhà họ Tiêu nhận cơi trầu xin dâu của nhà họ Vương chính thức nhận cháu Vương Nhất Bác làm con rể ông Tiêu Thanh Hùng và bà Dương Thị Thu Tuyết, làm cháu dòng họ chúng tôi đồng thời cho phép nhà trai đón cháu Tiêu Chiến, về nhà họ Vương để tổ chức lễ thành hôn cho hai cháu. Kể từ giờ phút này trở đi hai cháu Tiêu Chiến và Nhất Bác đã là dâu là rể trong nhà. Hai cháu còn trẻ và còn nhiều bỡ ngỡ nên kính mong toàn thể hai bên gia đình dạy dỗ, nhắc nhở để hai cháu có thể làm tốt bổn phận làm con làm cháu trong nhà. Mong rằng, hai cháu sẽ sống hạnh phúc trọn đời, làm ăn phát đạt, sớm sinh bé trai, bé gái. Xin mời nhà trai uống chén nước, ăn miếng trầu chúc phúc cho hai cháu.Nói xong, bác hai của Tiêu Chiến cho phép Nhất Bác vào phòng đón cậu ra chào họ hàng hai bên. Vừa gặp cậu anh liền cười toe toét, giống như việc chờ đợi nãy giờ hoàn toàn chưa xảy ra, khiến cậu tưởng chồng mình bị rối loạn nhận thức, vừa rồi là ai lấp la lấp ló tìm cách nhìn vào trong phòng, giờ thì cười lộ cả hàm răng. Đúng là khó hiểu.Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi ra ngoài chào hỏi họ hàng. Bác hai của cậu vừa thấy hai vợ chồng bước ra khỏi phòng, liền gọi chú Hùng và dì Tuyết lên đôi đèn long phụng. Bác hai Phước đứng giữa nhà dõng dạc phát biểu làm lễ lên đèn. Vì bác là người có tiếng nói trong nhất dòng họ và có cuộc sống hôn nhân êm ấm, nên việc chú Hùng nhờ bác làm chủ hôn là điều cần thiết.Khi tuyên bố xong, bác hai Phước thắp nến, rồi đưa cho Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau lạy bàn thờ tổ tiên nhà họ Tiêu. Đây là lần thứ ba anh cùng cậu lạy bàn thờ nhà cậu. Hai lần đầu, là xin tổ tiên cho phép mình được cưới cậu về làm vợ. Hôm nay là xin tổ tiên cho anh rước cậu về nhà mình làm dâu. Sau khi đôi nến được đặt lên chân nến trên bàn thờ tổ tiên nhà họ Tiêu. Bác hai của Tiêu Chiến, bảo hai người mời nước người lớn hai nhà. Đầu tiên là ông bà, sau đó là cô, dì, chú, bác...Cổ nhân có câu 'lễ nghĩa vuông tròn' chưa bao giờ sai. Số anh đúng thảm, hôm lễ đính hôn cuốc ra mắt, hôm nay mời trà trưởng bối hai nhà vẫn phải cuốc. Anh Phụng thấy Nhất Bác mời nước họ hàng hai bên xong. Vội nhanh tay rót rượu mời bác hai của Tiêu Chiến trình lễ dỡ mâm trầu. Lễ này vốn được tiến hành sau ba ngày nữa, nhưng vì hai nhà thấy rườm rà quá, nên thống nhất dỡ luôn trong ngày hôm nay.Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cầm buồng cau xé làm đôi. Không biết là trùng hợp hay là điềm báo, mà số cau cậu xé được lại nhiều hơn của anh, khiến nhiều người trong dòng họ lo lắng chú rể mới sẽ bị vợ bắt nạt. Còn chú Phi và dì Thảo thì mừng như mở cờ trong bụng. Cuối cùng cũng có người kiềm kẹp cái bệnh nhậu nhẹt, tham công tiếc việc của anh rồi.Lấy hai trái cau để lên trên hai lá trầu, để vào trong một cái đĩa. Tiêu Chiến xá hai xá rồi để lên bàn thờ, sau đó lại đứng nép qua một bên. Nhất Bác thấy cậu lạy xong rồi, liền đưa bông hoa cài áo cho cậu cài lên áo cho mìnhHiểu ý của Nhất Bác muốn nhờ mình làm gì, Tiêu Chiến cười tươi rồi cầm bông hoa cài lên áo của anh. Hoa hồng trắng, kết hợp với bộ vest xanh nhạt của anh, quả nhiên là rất hợp.Vương Nhất Bác đứng trước mặt dòng họ hai bên, lấy bó hoa tử đằng, tượng trưng cho tình yêu bất diệt của anh dành cho Tiêu Chiến. Một chút nữa thôi, là anh có thể đường đường chính chính khoe với bạn bè, cậu chính là vợ của anh.Là một người dày kinh nghiệm dày mình, thấy Tiêu Chiến để trầu cau lên bàn thờ và cài hoa cho Nhất Bác xong. Anh Phụng liền rót rượu vào ly cho ông sáu xin làm lễ rước dâu. Nãy giờ anh Phụng chỉ chờ có giây phút này thôi, vợ anh Phụng đang mang bầu ở nhà nên không được theo. Không thì cũng không cần phải đứng đây ăn một bụng cơm chó.Ông sáu cầm ly rượu lên uống, rồi đứng lên dõng dạc tuyên bố:- Kính thưa các cụ ông, cụ bà, anh em nội ngoại, bạn bè của hai cháu. Giờ tốt đã đến, tôi xin đại diện cho đoàn đại biểu nhà họ Vương. Xin trân trọng cảm ơn sự đón tiếp nhiệt tình của nhà họ Tiêu đối với đoàn đại biểu nhà họ Vương chúng tôi. Mong muốn rằng tình cảm mà hai gia đình dành cho nhau sẽ ngày càng gắn bó thắm thiết hơn. Sau đây xin phép các cụ ông, cụ bà, anh em nội ngoại và các bạn của hai cháu, họ nhà trai chúng tôi được đưa cháu Tiêu Chiến về gia đình nhà họ Vương, để tổ chức lễ thành hôn cho hai cháu. Kính mời quan viên hai họ cùng bạn bè của hai cháu về dự tổ chức với nhà họ Vương chúng tôi. Tôi xin trân trọng cảm ơn.Nhất Bác nghe xong liền làm theo chỉ dẫn của ông sáu nắm tay Tiêu Chiến đi sau lưng chủ lễ, kế đó là sui gia hai nhà. Cuối cùng, là những thành viên trong nhà và nhóm bưng tráp, phụ trách mang đồ dùng cá nhân của cậu sang nhà anh.Xe rước dâu ngừng trước cổng cưới nhà họ Vương. Ông sáu đại diện nhà trai mời đòn đưa dâu của nhà họ Tiêu vào trong nhà và sắp xếp chỗ ngồi cho hai nhà. Đợi mọi người yên vị vào chỗ ngồi, anh Phụng liền rót rượu mời ông sáu. Trong lòng anh đang thầm cầu nguyện cho xương sống của em trai mình sau khi tan tiệc cưới, thì vẫn còn nguyên. Gần mấy chục cuốc chứ ít gì sao.Dì Tuyết và chú Hùng nhìn bàn thờ nhà họ Vương, thì lại bắt đầu thở dài thấy thương con rể nhiều hơn. Ở bên nhà họ Tiêu, Nhất Bác đã cuốc một trận trẹo xương sườn, giờ vế đến nhà lại phải cuốc thêm một trận sanh tử mặt mày. Quả nhiên, là có cuốc mới có vợ, không cuốc không có vợ. Chú Hùng vốn là võ sư nhưng cũng là bộ đội về hưu, nên ít nhiều máu nghề nghiệp cũng ngấm vào xương tủy, nên nhìn sơ bàn thờ nhà họ Vương và trưởng bối hai họ nội ngoại của Nhất Bác, đoán ít gì cũng gần ba mươi người. Lần này con rể của chú hẻo thật rồi, không còn là cuốc rước vợ nữa, mà chuyển qua cày rước vợ. Họ hàng đông khiếp.Ông sáu thấy hai nhà quan viên hai họ yên vị ở ghế, đồng thời giờ làm lễ cũng đến, bèn đứng giữa nhà dõng dạc nói:- Kính thưa bà con cô bác quan viên hai họ! Hôm nay ngày mùng năm tháng chín năm Quý Mùi được ngày hoàng đạo chọn được ngày lành tháng tốt. Tôi Vương Thanh Châu đại diện nhà họ Vương, làm lễ thành hôn cho cháu Vương Nhất Bác và cháu Tiêu Chiến có thỉnh nhà họ Tiêu, cùng ông bà thân tộc hai bên nội, ngoại cùng ông bà cô bác và bà con lối xóm đã không quảng ngại đường xá xa xôi, dành ít giờ quý báo để tham dự lễ thành hôn thêm phần long trọng.Ông sáu vừa dứt lời, hai bên nội ngoại của Nhất Bác bắt đầu thở dài. Về đến nhà là ông sáu sẽ bắt đầu thực hiện đúng lễ nghi, còn sống cuốc hai đã mất cuốc bốn, khiến chú Phi dù xót con trai lưng chưa hết đau, chỉ biết gật đầu an ủi. Ông sáu hắng giọng, bảo Nhất Bác và Tiêu Chiến thắp hương lạy bàn thờ cửu huyền thất tổ, nhưng khi vừa cúi người để lạy thì lưng anh gần như không gập được. Chưa bao giờ anh thấy lưng mình đau như hiện tại. Chỉ cần gập xuống là đau muốn mất thở, từ cổ tới chân xương cốt anh gần như đứt lìa.Nhất Bác cố gắng nói nhỏ với Tiêu Chiến:- Lưng anh đau quá.Tiêu Chiến chun mũi và nói:- Vừa tội. Lạy gia tiên xong, ông sáu liền bảo Nhất Bác và Tiêu Chiến xá hai bên hai họ, sau đó là rót rượu lễ ông bà hiện tiền như ông bà nội, ông bà ngoại, ông bà bà con lối xóm mời nâng ly uống rượu cho hai người thành đôi. Mời rượu từng người mà mồ hôi anh đổ ướt cả áo vest. Ai đến nhà dự đám cưới của Nhất Bác, thấy anh cười toe toét đều nghĩ là anh đang vui, nhưng chẳng ai biết anh đang trông cho bộ xương của mình không bị đứt thành từng đoạn nửa chừng. Họ hàng nhà anh trên dưới, nội ngoại, vừa dâu vừa rể. Chỉ tính bật trưởng bối, không dưới hai mươi người.Dâng rượu lễ xong, thì ông sáu bắt đầu sai anh Phụng mang hai cái ghế để trước bàn thờ. Nhìn thấy hai cái ghế, khóe môi Tiêu Chiến giật giật mấy cái. Không lẽ về đến nhà Nhất Bác vẫn phải cuốc, số anh không phải héo queo như cọng rơm khô ngoài ruộng chứ. Anh Phụng để ghế giữa nhà lấy vải đỏ được thêu chữ Hỉ phủ lên ghế, rồi đứng sang một góc. Trước khi nép qua một bên không quên nói nhỏ vào tai Nhất Bác:- Cố lên em trai! Con trai miền Tây là không được gục ngã. Còn sáu chục lạy nữa là xong rồi. Hồi đó cưới chị mày, anh lạy tới một trăm lạy lận. Mày thua anh có phân nửa à. Trời sinh thính tai, nên khi nghe anh Phụng nói xong thì mồ hôi của Tiêu Chiến vã ra như tắm. Nghĩ đến thôi là cậu thấy thương thân anh rồi. Cậu cảm thấy thôi thì xong tiệc Nhất Bác nên gọi nhân viên trạm xá đến bó toàn thân lại. Chỉ chừa lại cái đầu để xoay qua xoay lại, cho không giống xác ướp là được rồi. Sáu mươi lạy, bộ xương của anh không rã là kì tích.Nhất Bác nghe xong thấy xung quanh như sụp đổ. Vừa rồi bên nhà vợ, anh cuốc tổng cộng là bảy mươi lạy, về đến nhà phải cuốc thêm sáu mươi lạy, trước sau là một trăm ba mươi lạy. Anh cảm giác mình vừa nghe thấy tiếng rắc rắc từ xương sống của mình.Ông sáu hắng giọng và nói:- Hai đứa rót rượu mời ba mẹ.Ông sáu vừa dứt lời, thì chú Phi và dì Thảo đứng lên đi ra ngồi vào ghế. Nhất Bác và Tiêu Chiến đưa chén rượu ông bà, rồi quỳ xuống lạy như lạy gia tiên. Có điều thay vì lạy bốn lạy, thì chỉ lạy hai lạy là được, nhưng nhọ cho anh là, cậu chỉ khoanh tay chào không cần phải cuốc lên bờ xuống ruộng như anh.Chú Phi và dì Thảo vừa đứng lên ngồi vào bàn, thì ông sáu liền gọi dòng họ hai bên nội ngoại cô, dì, chú, bác, cậu, mợ vừa dâu vừa rể ra ngồi vào ghế cho Nhất Bác và Tiêu Chiến lạy từng người, khiến lưng anh suýt chút nữa là ngay đơ như cán cuốc.Thấy Nhất Bác và Tiêu Chiến lạy người lớn hai nhà Vương Tiêu xong rồi, ông sáu liền cho hai người đi uống rượu mừng với bạn bè và mời nhà họ Tiêu cùng nhà họ Vương nhập tiệc. Anh như được giải thoát, vội nắm tay cậu đi từng bàn uống rượu mừng với đám bạn.Người bạn nào nhìn thấy Nhất Bác cũng bắt anh uống rượu. Tiêu Chiến cũng không thoát nạn, nhưng may mắn là cậu chỉ mới mười tám tuổi, không được pháp uống rượu. Nên ai mời cậu, anh đều giành uống đỡ cho cậu.Buổi tiệc kéo dài đến chiều cuối cùng cũng kết thúc, khách khứa cũng từ từ về hết. Tiêu Chiến thấy dì Tuyết và chú Hùng cũng chuẩn bị ra về, thì chạy vào ôm lấy dì Tuyết nhõng nhẽo:- Mẹ ở đây chơi với con thêm chút nữa rồi về được không mẹ?Dì Tuyết gỡ tay Tiêu Chiến ra và nói:- Về nhà người ta rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nhịn biết không con. Vợ chồng có gì không vui thì ngồi xuống nói chuyện phải trái với nhau, đừng có chuyện gì cũng cãi vã um sùm vợ chồng mất vui biết chưa. Ba mẹ về rồi, nhớ tự chăm sóc mình nghe con. Chu Hùng xoa đầu Tiêu Chiến vài cái và nói:- Nhớ kĩ lời ba mẹ dặn nghe con. Đường sau này là con tự đi đó, ba mẹ không có ở bên cạnh con, con phải tự lo cho mình nghe chưa. Mà mày cũng bỏ cái thói quen phóng dao đi con, ai tới nhà thấy mày cầm cây dao phóng dính vách chắc chạy mấy chục cây số.Dì Tuyết xoa đầu Tiêu Chiến mấy cái nữa rồi nói:- Thôi! Ba mẹ về nghe. Nghe lời mẹ, không có khóc nè.Mặc dù không muốn dì Tuyết và chú Hùng về nhà, nhưng mà Tiêu Chiến cũng phải nước mắt ngắn nước dài đưa ba mẹ ra về, rồi đứng thút thít ở cửa rào, cho Nhất Bác đứng dỗ như dỗ em bé.Tiệc tàn, khách cũng không còn ở lại nữa. Tiêu Chiến chạy vào phòng nhà tắm rửa thay quần áo, rồi chạy xuống bếp xoắn tay áo rửa mâm chén úp vào mấy cái sọt, sau đó lại cầm cây chổi ráng chạy đi quét sân. Cái sân này không lớn, quét một chút là xong.Làm xong việc nhà thì trời cũng sụp tối, Tiêu Chiến chào chú Phi và dì Thảo rồi ẵm theo con Cóc mang từ nhà qua đi vào phòng ngủ với mình. Nhất Bác ngồi trên giường lau đầu, thấy Tiêu Chiến vào phòng ẵm theo con chó. Anh tá hỏa tam tinh khi nhìn thấy con becgie bự như con bò con, nằm chễm chệ trên giường, liền hỏi:- Cưng ẵm con chó lên giường làm gì?Tiêu Chiến ôm con Cóc vừa vuốt lông cho nó vừa nói:- Thì ở nhà tối nào cũng ngủ với nó quen rồi, không đem vô ngủ không được. Mà anh yên chí đi, nó tắm hồi chiều rồi.Nhìn thấy con becgie bự đùng đoàng nằm trên giường chiếm chỗ của mình Nhất Bác ức lắm, nhưng không dám làm gì hết. Một là do con Cóc dữ quá anh không dám làm liều, hai là Tiêu Chiến ôm nó khư khư trong lòng, nên dù ganh tỵ với nó lắm, anh cũng phải nhịn. Cả ngày mệt mỏi tiếp khách rồi, đêm ngủ với vợ còn bị con chó chiếm chỗ nằm. Nhất Bác cảm thấy mình đêm nay phải ngủ với hai tay ngứa ngáy khó chịu, vì vợ nằm ngay bên cạnh mà không làm ăn được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com