Bac Chien Bjyx Ve Que Cuoi Vo Hoan
Từ cái hôm đi xin quẻ ở chùa Ngọc Hoàng trở về thì mối quan hệ giữa Chiến và Nhất Bác thay đổi thêm một chút nữa. Thay vì thường ngày là cãi nhau như chém chả, thì một tuần nay toàn là heo sữa trêu anh đến đỏ mặt. Không biết cậu học ở đâu mấy câu tán tỉnh người yêu, mà cứ mở miệng câu nào là y như rằng tim anh đập thình thịch đến đó. Vậy mà đến khi anh thả thính lại thì né, nản ghê không?Đã hơn hai mươi ba năm mở mắt nhìn đời, Nhất Bác thừa nhận với lòng rằng anh chưa bao giờ biết sợ cái gì, nhưng bây giờ anh đã biết chữ sợ hãi viết thế nào. Không phải anh sợ chết, không phải sợ thất bại, càng không phải sợ thử thách mà là sợ mất vợ. Vì ngoài anh bị tài nấu ăn của Chiến làm cho rung rinh, thì thằng bạn thân tên Tuấn của anh cũng bị dính bã. Ông bà nói đường ngắn nhất đi đến trái tim chính là con đường đi đến cái bao tử cấm có sai.Trời vừa hừng sáng, Nhất Bác mới vừa mở cửa nhà thì thấy Tuấn đang ngồi chình ình trong sân nhà. Anh thừa biết thằng bạn này lết qua ăn chực là phụ thôi, chủ yếu của nó chính là làm quen với Chiến. Một lần nữa trong đời anh thấm thía câu nói giặc ngoài dễ chống, giặc nhà khó phòng của các cụ là gì rồi. Thằng bạn này của anh chính là giặc nhà đấy, rầu quá đi mất.Lừ mắt nhìn thằng bạn đang cười hì hì trước mặt, Nhất Bác hất mặt hỏi:- Qua ăn chực hay qua lấy điểm với em tui đây?Tuấn gãi đầu cười cười và nói:- Cả hai.Tuấn vẫn luôn nghĩ rằng heo sữa chính là em họ của Nhất Bác, nên chuyện mình tán tỉnh em út của bạn thân là chuyện bình thường. Vậy là ngày nào anh chàng nghệ sĩ cải lương này cũng canh giờ cơm cũng mò qua ăn chực. Một là khỏi mất công nấu cơm vì Chiến nấu đồ ăn rất ngon, hai là có cơ hội tán tỉnh heo sữa với nụ cười có cặp răng thỏ vô cùng dễ thương.Với một người ngây thơ như Chiến, thì làm sao nhìn ra được ý đồ của Tuấn, nên vẫn cứ vô tư mời vào nhà ngồi ăn sáng, vô tình chọc cho mặt của Nhất Bác đen thui thùi lùi như cục than Quảng Ninh. Chỉ riêng việc cậu cười tươi với Tuấn cũng đủ khiến cho anh ủ một bụng giấm chuối xiêm, nhưng lại không dám nói gì heo sữa. Vì khó khăn lắm anh mới được người ta cho cơ hội tán tỉnh, ngu gì mà nói này nọ.Ngồi trong bàn ăn, nghe thằng bạn thân tán tỉnh heo sữa của mình bằng mấy câu vọng cổ mùi mẫn, trong lòng Nhất Bác hận không thể sút một phát vào mông của Tuấn. Một ngày tám tiếng thì có hết năm tiếng thằng bạn của anh mò qua nhà kiếm Chiến, đáng nói hơn là cậu đi chợ thì Tuấn cũng lót tót theo sau để làm culi, khiến cho anh phải đi nước cờ cuối cùng để giành phần thắng. Đối thủ mạnh quá rồi, không nhanh tay là mất vợ.Nhất Bác với tay gắp khứa cá bỏ vào chén, lấy hết thịt cá đưa cho Chiến rồi nói:- Nhà cưng có nuôi chó không?Chiến trợn mắt nhìn lên trần nhà cố nhớ cho chính xác là nhà mình nuôi tổng cộng mấy con:- Có.Nhất Bác bỏ một tay xuống bàn nắm chặt lại, lòng thầm yeah một tiếng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả ngơ:- Chú sáu nuôi mấy con, anh quên rồi hén.Chiến vừa gắp đồ ăn bỏ vô miệng nhai nhai vừa trả lời:- Ba con chứ nhiêu, hình như con Mít với con Cà Na tía nhốt sau chuồng heo, còn con Cóc thì ở trong chuồng bò. Anh qua chơi hoài mà không thấy tụi nó ở chung với heo và bò sao. Nhất Bác lén liếc nhìn gương mặt tái mét của thằng bạn rồi nói tiếp:- Tụi nó to không?Chiến ngậm đầu đũa cắn cắn một hồi và nói:- Tụi nó không to nhưng tụi nó biết sủa, mà rượt là tới ổ vẫn còn rượt. Nhất Bác tiếp tục cà nhây:- Tụi nó là giống chó gì dợ?Chiến phun ra một từ ba chữ với cái mặt tỉnh như ruồi:- Becgie Đức.Nhìn thấy mặt của Tuấn tái xanh tái lét, Nhất Bác phải tự bấm đùi mình để không cười. Thằng bạn này của anh sợ nhất là chó, chỉ cần nghe tới danh tính của tái tụi sủa gâu gâu này thôi, là y như rằng hồn vía của Tuấn bay hết lên trời. Có điều hù thôi là không hiệu quả, vì khi yêu con người ta có thể vượt qua nổi sợ mà cố gắng chinh phục được người mình yêu.Nhà Chiến có nuôi hai con chó becgie và một con Bắc Kinh do một người quen tặng cho. Ban đầu chỉ là gởi thôi, nhưng vì ở lâu ngày đâm ra mến những người trong nhà, vậy là người bạn đó của chú Hùng tặng ba tên giặc bốn chân cho nhà nuôi để giữ chuồng bò và chuồng heo. Vì không biết đặt tên gì, nên chú Hùng quyết định dùng ba cây mít, cà na và cóc để gọi đám chó.Chiến không biết Nhất Bác hỏi chuyện nhà mình có nuôi chó hay không là có ý đồ. Nên thản nhiên đem chiến tích ba con cún cưng của mình mới bảy tháng tuổi đã rượt bốn thằng ăn trộm té lọt mương, mất một đôi dép và bị rách đáy quần. Thậm chí, ai đến nhà hỏi kiếm chị Phượng cũng bị bọn nó rượt chạy tóe khói.Ngồi bên cạnh nghe Chiến khoe thành thích của đám vệ sĩ bốn chân lùn tịt mồ hôi của Tuấn tuông ra như tắm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi:- Chiến! Bác trai nuôi chó làm gì?Chiến ngây thơ trả lời:- Một con giữ chuồng heo, một con giữ chuồng bò và một con giữ nhà.Nhất Bác nhìn thấy mặt thằng bạn mình càng lúc càng xám, gần như là tái mét như mấy người không có máu thì chỉ biết cố gắng nhịn cười. Sợ chó thì rút lui đi bạn hiền, còn nếu muốn nếm trải cảm giác bị rượt chạy đến lọt xuống ruộng thì cứ thử. Chỉ cần người lạ đến nhà là bọn chó con sẽ đứng canh chừng trước cổng nhà, khôn như chó là có thật.Suốt cả buổi cơm sáng, Tuấn nghe chiến tích của mấy con chó nhà Chiến liền nghĩ cách thuyết phục thằng bạn làm mai heo sữa cho mình. Dù là sợ chó thật, nhưng tình yêu lấn át nổi sợ mà. Không gì có thề ngăn cản con tim ngừng rung động với một người. Sợ chó thì cố gắng làm quen với chó là được không có gì khó hết. Thấy vẻ mặt quyết tâm làm quen với chó của thằng bạn, Nhất Bác biết mình gặp đối thủ thật rồi, nên sau khi cho Tuấn quá giang đến nhà hát Hòa Bình để tập tuồng với đoàn, trên đường về xưởng lúc đi ngang bến xe liền mua hai vé xe đò về quê cho mình và Chiến. Bạn thân của anh đã nghiêm túc với việc theo đuổi heo sữa nên anh phải tiên hạ thủ vi cường thôi, ra tay trước mới là thượng sách mà.Hai ngày sau Nhất Bác cho các nhân công nghỉ vài ngày, rồi cùng Chiến về quê. Ngồi trên xe anh cảm giác như đầu óc mình đang quay mòng mòng, xe xốc ê mông không nói gì. Đáng nói ở đây là kế bên anh đang có một mùi hương nứt lỗ mũi. Bạn bè đồng trang lứa với anh hay gọi đùa là mùi nước hoa 777 tự nhiên.Còn mà nói theo cái kiểu không kiêng nể ai hết, thì cái mùi hương ấy được gọi là mùi hành. Nếu muốn thô nhưng mà nói thật thì là mùi hôi nách.Không chỉ Nhất Bác bị mùi hôi nách làm cho xây xẩm mặt mài, kể cả Chiến đang bị nghẹt mũi vẫn phải lấy hai cục bông gòn nhét vào mũi, rồi tìm dáo dác trên xe là mùi hương của ai mà sực nức cả một vùng trời như thế. Trời trưa nắng gắt đổ mồ hôi thôi là đã không dám đứng gần ai rồi, đằng này là hôi nách mà còn đứng trên gió thì thôi rồi. Trên xe là xu cà na luôn.Chiến và Nhất Bác ngồi trên xe chịu tra tấn khứu giác đến khi xe dừng ở Tiền Giang để thả khách. Lúc này hai người mới phát hiện ra người có mùi hương thơm nổ lỗ mũi là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi. Nhất bác xác định được mục tiêu liền hụp đầu xuống lấy tay che miệng nói nhỏ với Chiến:- Trời ơi hôi nách mà còn xịt dầu thơm đã vậy còn dùng đang lúc đổ mồ hôi. Hèn chi muốn bung cái lỗ mũi.Đợi người phụ nữ có mùi hương đặc biệt kia xuống xe, Chiến mới rút hai cục bông gòn ra khỏi mũi thở lia lịa rồi quay qua nói với Nhất Bác:- Bịt lỗ mũi thở bằng miệng mà vẫn hửi được. Dã man.Nhất Bác vừa lấy tay quạt quạt trước cái lỗ mũi, rồi ngã đầu dựa vào thành ghế than thở:- Anh bị nghẹt mũi vẫn hửi được là cưng biết cỡ nào rồi. Trời má! Đã hôi nách còn xức dầu thơm nữa chớ. Anh thề với cưng là từ lúc biết nhìn đời tới giờ là hai mươi ba năm, chưa bao giờ anh hửi được mùi thơm nào mà nó tra tấn khứu giác vậy luôn á. Khủng khiếp.Chiến hất nhẹ mặt về ghế phía sau rồi nói nhỏ:- Hết mùi tới âm thanh.Tưởng đâu hết ngửi mùi hôi nách là êm rồi, nhưng ở đời vốn không may mắn như thế. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, khứu giác hết bị tra tấn thì đến thính giác bị khủng bố. Ngồi sau lưng Nhất Bác là một người đàn ông ước chừng cũng khoảng năm mươi hai tuổi đang ngồi hát Tô Ánh Nguyệt, nhưng nhờ giọng hát trời phú nên chẳng tông nào vào tông nào, nó cứ ngang phè phè như nói chuyện. Gục đầu lên vai của Chiến thở dài não nề. Nhất Bác thề rằng tồn tại trên cõi đời đã hai mươi ba năm, nhưng chưa bao giờ anh được nghe một giọng hát nào mà hay như thế này. Nó hay đến mức mà tiếng kèn đám ma nó còn dễ ngấm hơn. Vì ít nhất cũng có tông nhạc rõ ràng, còn cái này là tông âm phủ. Phước bất trùng lai họa vô đơn chí các cụ nói cấm sai.Nhất Bác nghe người đàn ông ngồi phía sau hết hát Tô Ánh Nguyệt chuyển qua hát tân nhạc, thì mếu máo một câu trong bài Thói Đời:- Đường thương đau đày ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người...Trời ơi! Chừng nào con mới về tới Châu Đốc hả trời.Chiến cũng bị tra tấn màn nhĩ giống Nhất Bác, nhưng thay vì an ủi thì cậu lại cà khịa:- Vậy thì anh mua xe hơi đi. Mai mốt về quê khỏi đi xe đò.Như được khai sáng, Nhất Bác vỗ tay một cái bốp rồi nói:- Ừ há! Sao anh ngu quá vậy? Sân nhà mình rộng đậu xe hơi được, để mai anh nhờ thằng Thảo cò-măng dùm anh. Phải chơi sang sắm một chiếc thôi, chứ kiểu này hoài có ngày anh ngủm sớm.Nói xong, Nhất Bác lại gục đầu lên vai Chiến, nhưng tay thì đang mò mẫm cái bụng mỡ tròn tròn của cậu. Có điều thay vì bị đánh như mấy lần trước, thì lần này cậu ngồi yên cho anh muốn làm gì làm. Thầy bói nói rồi mà, cái số của cậu chỉ có thể lấy chồng, không thể nào lấy vợ được. Ông trời bảo thế nào thì làm thế đó thôi.Ngồi hát gần một tiếng đồng hồ, người đàn ông trung niên kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho lỗ tai đáng thương của những hành khách trên xe và nhắm mắt ngủ, khiến cho ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ riêng Nhất Bác là lợi dụng cơ hội gục đầu lên vai của Chiến để dê và hửi mùi hương sữa tắm trên người cậu. Vốn dĩ không thích người khác động chạm vào mình, nhưng Chiến lại không hiểu lí do vì sao mà với những động chạm có phần hơi thân mật của Nhất Bác, thì cậu lại cảm thấy bình thường. Một chút ghét bỏ cũng không có, ngược lại còn có chút kì lạ. Chỉ là cảm thấy hơi buồn cười và hơi ngại vì anh nhám nhúa tay chân với mình ở nơi đông người. Liếc mắt nhìn Nhất Bác đang gục đầu lên vai mình ngủ, trái tim của Chiến bỗng nhiên đập thình thịch. Cậu nhìn anh chằm chằm, rồi từ từ lấy ngón tay chọc nhẹ vào má của anh rồi cười khúc khích. Cặp má của Nhất Bác mềm xèo như cục xốp rửa chén, khiến cho Chiến càng chọt càng ngứa tay và quyết định dùng cặp má đặc biệt của anh ra làm thú vui giết thời gian. Vì đi xe đò xốc quá ngủ không được.(777 là nước hoa nhưng mùi nó rất nặng, ai bị hách nôi mà xịt một chút thôi...trời ơi tra tấn khứu giác)(Ngày xưa mấy ông cụ nào mà lớn tuổi hơn vợ là gọi vợ bằng tên kêu là cưng nhá)(Mấy cụ thích lấy chuối xiêm ngâm vô rượu để làm giấm. Đặc biệt là giấm chuối xiêm để càng lâu con giấm càng dày, có lần tui được chứng kiến con giấm dày gần 5 phân của bà nội tui nuôi. Giấm bao chua)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com