TruyenHHH.com

[Bác Chiến] [BJYX] Ôn Nhu Thuần Dưỡng (edit)

4

andyh976

4.

Mùa hè nóng bức ở Trùng Khánh luôn đi kèm theo đó là bia ướp lạnh, đồ nướng và điều hòa không khí. Lúc Vương Nhất Bác về nhà vào buổi tối còn mang theo đồ nướng, thậm chí còn hào phóng cho Tiêu Chiến thêm một quả ớt.

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc hộp, trông thấy một nửa trong số đó là thịt nướng bình thường, anh cắn một miếng thịt bò ướp cay, chậc chậc lên tiếng: "Thầy Vương mua đồ nướng ở Trùng Khánh như thế này mà không bị ông chủ đuổi đánh sao?"

Vương Nhất Bác vui vẻ ăn, nghe vậy liền lên tiếng: "Người Trùng Khánh không dễ bắt nạt được người Hà Nam đâu."

"Đúng đúng đúng." Tiêu Chiến đứng dậy, lấy vài lon bia trong tủ lạnh, "Không muốn gạt em, gần đây tửu lượng của anh đã khá hơn."

"Nếu anh có thể uống hết hai lon này thì ngày mai em rửa chén cả ngày, còn nếu không uống hết đêm nay tùy ý em muốn làm gì thì làm." Vương Nhất Bác nói, "Cược không?"

"Em còn muốn làm gì thì làm cơ à?" Tiêu Chiến phát ra âm thanh cười trào phúng như hải miên bảo bảo, "Cược!"

Nhưng mà chỉ uống được tới một lon rưỡi ánh mắt của Tiêu Chiến đã mơ màng, bắt đầu cười ngây ngô, lộ ra hai răng thỏ, muốn bao nhiêu ngốc có bấy nhiêu ngốc. Khi say anh chỉ biết cười, sau đó nhìn chằm chằm người khác, mặt ửng hồng, người khác nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc quay Trần Tình Lệnh Tiêu Chiến cũng uống say một lần, đạo diễn mời cơm, một đám người chuốc say Tiêu Chiến xong mặc kệ anh, tiếp tục nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Lam Vong Cơ! Vương Nhất Bác! Mau khiêng Ngụy Vô Tiện của cậu về này!"

Vương Nhất Bác chỉ có thể tự lực cánh sinh đưa Tiêu Chiến về khách sạn, cũng may Tiêu Chiến rất ngoan, suốt đường đi không hề giãy giụa, híp mắt mê mê tỉnh tỉnh cười.

Sau khi về phòng Vương Nhất Bác liền ném Tiêu Chiến lên giường. Anh quỳ gối trên giường, vén gọn cái chăn buổi sáng đạp loạn sang một bên, từ từ chui vào trong chăn. Vương Nhất Bác đứng ở cuối giường nhìn anh cuối cùng cũng an tĩnh nằm im thì chuẩn bị rời đi, lúc này nửa người trên của Tiêu Chiến bắt đầu loay hoay, không biết là muốn tìm cái gì.

Sờ soạng nửa ngày, anh mò được dây giày, mơ màng cắm dây giày vào cổng sạc điện thoại, miệng còn lẩm bẩm sao cắm không được, động tác trên tay càng nóng nảy, vẻ mặt dần dần tức giận, miệng vẫn bla bla nói đạo lý với "dây sạc".

"Sao mày lại không nghe lời tao? Tao muốn sạc điện."

"Mày có tin mai tao đổi dây sạc khác không?" Đây là uy hiếp.

"Mày phải ngoan, mai tao giúp mày tìm bạn gái, ngoan ngoãn để tao cắm sạc được không?" Uy hiếp không được đổi sang dụ dỗ.

Uống say vẫn còn biết đàm phán, sau khi nhìn đủ, Vương Nhất Bác rút dây giày trong tay Tiêu Chiến ra, kéo dây sạc trên tủ đầu giường giúp anh cắm vào, Tiêu Chiến nghe được âm thanh báo đã sạc vang lên mới nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy mình nên biểu đạt lòng biết ơn với ân nhân đã giúp mình dạy dỗ "dây sạc" không hiểu chuyện, nghĩ xong lại ngồi quỳ trên giường, nghiêm túc hướng Vương Nhất Bác dập đầu một cái.

Trong miệng lẩm bẩm: "Đa tạ! Đa tạ!"

Nếu như lúc này thần Cupid đang làm nhiệm vụ thì trái tim Vương Nhất Bác đã bị bắn nát rồi, cậu cẩn thận lùi về sau ba bước, nhìn Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt ngập nước, đuôi mắt cong cong như móc câu.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu là rất có lý.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com