TruyenHHH.com

[Bác Chiến] [BJYX] Ôn Nhu Thuần Dưỡng (edit)

1

andyh976

1.

Năm nay mùa hè ở Trùng Khánh nóng ác liệt, trong cửa hàng mặc dù có mở điều hòa, hoa tươi bốn phía, nhưng vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn, nóng nảy cực kì, cộng thêm ve bên ngoài kêu ran từng trận, bà chủ dứt khoát cầm mấy đóa hoa trong thùng nước quăng đi.

Có vài đóa hoa va vào vách tường, rơi mạnh xuống mặt đất, rụng cánh ra, bà chủ khó chịu vì có cảm giác nghe thấy tiếng hoa kêu rên, đang chuẩn bị cắt thêm nhành khác ném đi cho có bạn.

"Hoa chọc giận cô à? Sao lại hung ác với nó như thế?"

Bà chủ quay đầu sang, cười cười: "Thầy Tiêu, tan tầm rồi à?"

Tay Tiêu Chiến xách một túi hoa quả, tóc ngắn trên trán đang ướt một tầng mồ hôi, trên mặt lại tươi cười, nhìn giống một sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, "Xong rồi. Tôi tới lấy mấy đóa hoa hồng."

Nàng và Tiêu Chiến rất quen thuộc nhau, bởi vì nửa năm trước Tiêu Chiến chuyển đến tiểu khu này, gần như mỗi ngày đều sẽ đến mua hoa, có khi là hướng dương, có khi là bách hợp, Ngày Của Mẹ đợt vừa rồi còn lấy một bó lớn hoa cẩm chướng.

Nàng nhanh chóng rút ra bốn bông hoa trong thùng nước, chuẩn bị lấy giấy gói bọc vào, Tiêu Chiến đột nhiên ngồi xuống nhặt bông hoa hồng bị ném rụng vài cánh kia lên, nhẹ nhàng đưa cho nàng, "Gói giúp tôi cái này vào luôn đi, tính năm bông."

"Không, không." Bà chủ khoát tay, "Đóa này bị tôi ném hư rồi, không thể thu tiền của thầy được."

Tiêu Chiến cười, "Cứ tính đi, tôi nhìn nó vẫn rất xinh đẹp, một bông hoa hồng đặc biệt."

Bà chủ không tự chủ nhìn chằm chằm dáng vẻ tươi cười của anh, cúi đầu cảm thán thầm trong miệng, trong lòng lặng lẽ nghĩ thầm, "Mẹ tôi ơi, quên mất là mắt nhìn của thầy Tiêu rất đặc biệt." Tay nàng tranh thủ thời gian gói kỹ lại bông hồng, Tiêu Chiến nhận lấy đưa lên chóp mũi ngửi một chút, nói tiếng cảm ơn, sau đó quay đầu đi vào ánh mặt trời.

Đến khu vực để xe trước nhà, Tiêu Chiến thấy một chiếc xe motor dửng dưng dựng ở giữa, sau khi khóa xe cẩn thận, anh đi tới đập cửa nhà, khác một trời một vực với dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn ngày thường, đập nửa ngày sau cửa mới có động tĩnh.

Phía sau cửa là sắc mặt ảm đạm của Vương Nhất Bác, lúc nhìn anh còn mang theo một tia không thể tin nổi, "Thầy Tiêu, em không thể tin được, em với motor nhiệt tình như thế mà bị mặt trời Trùng Khánh đánh bại."

Lúc nhìn thấy sắc mặt không tốt kia, Tiêu Chiến hơi giật mình, sau khi im lặng vài giây liền nghiêng người chen bên cạnh cậu đi vào nhà.

Anh đi phía trước, cậu theo sau như một cái đuôi nhỏ, "Em quá thất bại, quá thất bại, quá thất bại rồi."

Bỏ hoa quả vào tủ lạnh, mở bọc giấy cắm hoa vào bình, Vương Nhất Bác vẫn đang niệm sau lưng, Tiêu Chiến quay người, suýt chút nữa đụng phải cậu, anh ôm lấy cậu vỗ vỗ nhẹ nhàng, "Không sao."

Vương Nhất Bác nghi hoặc "a" một tiếng, Tiêu Chiến lại nhớ đến những ngày sống ở Trùng Khánh trước kia, trong lòng tràn đầy bi thống, "Bây giờ chỉ là vừa mới nóng thôi, chưa tới lúc nóng nhất."

Nói xong, anh ngậm ngùi buông Vương Nhất Bác như đang bị sét đánh ra, xuống phòng bếp nấu cơm.

Trong lòng khó chịu vì không có chỗ phát tiết, Vương Nhất Bác lòng dạ hẹp hòi định nghịch mấy bông hồng vừa được Tiêu Chiến cắm vào bình, kết quả vừa đụng vào thì bị anh bắt tại trận, cậu tranh thủ thời gian đảo khách thành chủ, "Tại sao lại mua hoa? Anh nên học tập em, nam tử hán chân chính sẽ không thích hoa."

"Oa, không hổ là Vương điện hạ vô lại." Tiêu Chiến hỏi lại, "Nhưng lần trước ngài nhận được chẳng phải là vui mừng đến khóc sao?"

Vương Nhất Bác thoái thác đổi trắng thay đen, "Lần trước là Ngày Của Mẹ, anh đưa em hoa cẩm chướng chẳng lẽ còn muốn em cười sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Thật sự là mẹ hiền con hiếu nha." Sau đó chỉ tay vào mình, "Mẹ hiền." Rồi chỉ vào cậu, "Con hiếu."

"Thầy Tiêu đang gây sự với em sao?" Vương Nhất Bác tỏ vẻ mình đã nhận được lời khiêu chiến, "Đêm nay chờ xem."

Tiêu Chiến hắng giọng, điềm nhiên như không có gì đổi chủ đề, "Nhà chúng ta vừa mua dao gọt trái cây mà. Để đâu rồi nhỉ?"

Anh quá hiểu Vương Nhất Bác, chỉ cần vừa nghe "nhà chúng ta", "hai chúng ta" là hết giận, nhân cách Vương Điềm Điềm ngay lập tức thay thế cho nhân cách vô lại của chủ nhân, ngoan ngoãn xuống bếp tìm giúp anh dao gọt trái cây.

Nhiệt độ không khí của Trùng Khánh ảnh hưởng tới động cơ xe motor là một đả kích lớn với Vương Nhất Bác, buổi tối lúc ăn cơm Vương cậu rầu rĩ nói: "Em muốn chạy motor, tháng sau em còn đáp ứng đội xe tham gia một giải đua hữu nghị."

Nghe vậy, Tiêu Chiến nghiêm túc hẳn lên, "Vương Nhất Bác, em đừng quên chúng ta đã thỏa thuận điều gì?"

Vương Nhất Bác thở dài, "Em biết, không cho phép lén lút tham gia đua xe, càng không cho phép lúc đua nổi máu hơn thua quá mạnh."

Nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến vẫn chưa hòa hoãn, Vương Nhất Bác cầm lấy tay anh, "Chỉ là một giải đua hữu nghị của đội, thầy Tiêu của em đừng lo lắng như vậy mà."

Tiêu Chiến nhìn cậu chằm chằm nửa ngày mới cố gắng hạ hỏa, căm giận bất bình nói: "Kiếp sau đổi thành tôi là tay đua, cậu là người nơm nớp lo sợ."

Vương Nhất Bác gật đầu phụ họa, "Thầy Tiêu nói hay lắm, nói đúng lắm."

Ăn thêm hai miếng, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn đang cẩn thận quan sát từng li từng tí nét mặt của anh, nhịn không được phải mềm lòng, thấp giọng hỏi: "Thi đấu ở đâu? Em dùng xe gì?"

"Ở Châu Hải, ở sân ARRC của đội, sư phụ bảo em tới chơi thôi." Vương Nhất Bác nhìn anh không còn tức giận nữa, bắt đầu thao thao bất tuyệt về xe, Tiêu Chiến yên lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại, nếu như anh không đuổi cậu đi rửa bát thì có khả năng cậu sẽ nói đến ngày mai.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com