Bac Chien Bi Tinh
Giờ nhìn cả cánh tay cũng chẳng còn chỗ mà rạch, nước mưa mặn chát cứ chảy vào mắt với từng vết rạch trên tay hắn. Đau xót, đắng chát.
Buông thõng tay xuống, cả cơ thể dường như chẳng còn một chút khí lực nào, ngã thẳng xuống bên mộ của anh. Cố với đôi tay nhơ nhép máu lên, muốn chạm đến bức ảnh của anh trên bia đá mà chợt khựng lại, không dám chạm vào ảnh của anh, chỉ xoa nhẹ trên dòng chữ khắc trên đấy. Đúng...hắn làm gì có tư cách để được chạm vào anh, hắn chỉ là một thằng khốn nạn đã đẩy anh vào cảnh này
"Tiêu Chiến...nói cho em biết...em phải làm thế nào bây giờ..."
"Em muốn đi cùng anh...ngay bây giờ được đến bên cạnh anh...nhưng em nào xứng...em nào xứng để được đứng bên cạnh anh nữa..."
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, buồng phổi ngỡ như không tài nào thở được.
"Em là một thằng khốn nạn...một thằng khốn nạn mà..."
'Nhất Bác...Nhất Bác...đừng đi mà...đừng bỏ anh lại một mình...đừng mà...'
'Anh đau...đau lắm....mắt của anh...chân của anh...tại sao chúng lại đau thế này...'
'Anh giờ chẳng khác nào một kẻ tàn phế rồi...'
'Nhất Bác...'
'Vương Nhất Bác....'
'Quay lại đây...'
'Đừng...'
Hắn khiếp sợ, khiếp sợ nhìn một bóng người trắng đang nằm dưới đất, đôi tay trắng bệch cùng làn da tái nhợt đang cố túm chặt lấy cổ chân hắn. Khi khuôn mắt ấy ngước lên, hắn như muốn ngất đi...là anh...anh đang ở đây...đôi mắt nhắm nghiền vẫn không ngừng chảy máu. Cả người hắn run bần bật, cố giằng chân ra mà đôi bàn tay kia siết càng ngày càng chặt
"Không...bỏ ra...bỏ tôi ra..."
'Đừng rời bỏ anh...ở lại với anh đi...Nhất Bác..."
"Không...buông tôi ra...ai đấy cứu tôi với...KHÔNG....."
.
"Tiêu Chiến nhìn này nhìn này...hoa cúc đẹp chưa kìa..."
"Ừm...đẹp lắm..."
"Tiêu Chiến thích hông...em hái tặng anh nè..."
Hắn ngồi nói chuyện vui vẻ, tay đang định vươn ra hái bông hoa cúc thì từ đằng sau bỗng có tiếng nói vang lên
"Cậu Vương cậu đây rồi...làm tôi cứ đi tìm cậu mãi, nào...cùng tôi đi về phòng uống thuốc...uống xong lại ra chơi...đi..."
"Không về...muốn ở đâu chơi với Tiêu Chiến cơ...em còn đang định hái hoa cho anh ấy mà...phải không Tiêu Chiến..."
Cô y tá theo hướng nhìn của Vương Nhất Bác nhìn về phía đối diện hắn, chỉ thấy một khoảng không, chẳng có một cái gì cả. Nhưng cô cũng quen rồi, từ cái hôm hắn được chuyển về đây, hắn đã luôn như vậy, ngồi vui vẻ trò chuyện với 'Tiêu Chiến', trên cánh tay giờ toàn là vết sẹo lồi lõm, xấu xí
"Được rồi...chúng ta chỉ đi uống thuốc một lúc thôi rồi quay lại đây chơi với Tiêu Chiến tiếp...được không nào..."
Vương Nhất Bác ngước đôi mắt lên nghi hoặc nhìn bà cô y tá hỏi
"Có thật là uống thuốc xong là lại được chơi với Tiêu Chiến tiếp hông..."
"Thật mà...đi thôi nào"
Hắn thấy thế thì vụng về đứng dậy, bàn tay phủi phủi quần áo trên người xong quay lại hướng về khoảng không đối diện, hắn nói
"Anh ở đây nha...không có được đâu đâu hết á...đợi em một chút xong là quay lại liền à..."
"Ừm...đi đi...anh ở đây đợi...không đi đây cả..."
Hắn rời đi cùng cô y tá. Ngay lúc hắn vừa khuất bóng, thân ảnh ấy cũng dần vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất trong không khí, anh rơi nước mắt
"Xin lỗi...anh thất hứa rồi...anh không thể đợi em quay lại nữa..."
"Thời gian của anh đã hết rồi...không thể bên em lâu hơn được nữa..."
"Anh xin lỗi....."
Nói rồi trong ánh nắng, anh cứ thế tan biến. Một lúc sau, hắn quay lại, ngó ngang ngó dọc tìm anh, miệng không ngừng gọi tên anh mà không thấy anh xuất hiện. Ngồi bệt xuống đất oà khóc nức nở
"Anh đã nói sẽ đợi em mà...sao em gọi mà không thấy anh đâu...anh là kẻ nói dối..."
"Anh không đợi em..."
Mỗi người họ đều nợ nhau một lời xin lỗi...Vương Nhất Bác nợ Tiêu Chiến những ngày cô lãnh một mình để rồi nhận đến cái chết...Tiêu Chiến đến chết cũng không muốn buông bỏ tình cảm, để rồi đến lúc Vương Nhất Bác chẳng còn chút lí trí nào lại xuất hiện để lại cho hắn một điều anh là kí ức duy nhất mà hắn có, tạo cho hắn cảm giác không thể thiếu anh để rồi khi anh ra đi, hắn sẽ phải lẻ loi một mình, không nơi nương tựa ở trong cái chốn điên dại này...
_hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com