Bac Chien Aspirin
Vương Nhất Bác rất chuyên nghiệp, chỗ nào nhảy sai, chỗ nào nhảy chưa được chuẩn, cậu đều có thể tìm đúng điểm sai để chỉ cho Tiêu Chiến, chỉnh lại chút động tác đơn giản là có thể khiến hiệu quả tổng thể thay đổi một trời một vực rồi.Lúc này Vương Nhất Bác đang đứng ngay sau Tiêu Chiến, một tay ôm hờ lấy eo anh, một tay giữ lấy cánh tay đang nâng lên của anh, ánh mắt ở trong gương vừa nghiêm túc vừa chuyên nghiệp, khiến Tiêu Chiến không có cách nào nghĩ rằng đối phương đang nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của mình."Được rồi, cánh tay bên này thấp xuống chút nữa." Vương Nhất Bác nói năng nhẹ nhàng, so với giọng nói lúc nãy khi chỉ bảo cho học viên như hai người hoàn toàn khác nhau. Giọng nói trầm thấp mang theo hơi ấm vừa hay phả lên tai Tiêu Chiến, khiến anh căng thẳng tới mức cơ thể chợt run lên, ngoan ngoãn đặt cánh tay thấp hơn một xíu. Ai ngờ ngay giây sau, bàn tay giả vờ ôm eo anh của Vương Nhất Bác đã biến thành cái ôm thật sự, cậu nhấc cằm gác thẳng lên hõm vai Tiêu Chiến.Chữ "này" của Tiêu Chiến còn chưa kịp ra đến miệng đã bị Vương Nhất Bác ngắt lời: "Mệt quá đi mất, cho em tựa một lúc."Rõ ràng tập nhảy khiến toàn thân nóng bức, nhưng Tiêu Chiến lại tự nhiên cảm thấy rét run, không đẩy Vương Nhất Bác đang đứng ôm anh từ phía sau ra. Vương Nhất Bác quay show từ sáng sớm tới giờ quả thực vô cùng mệt mỏi, tựa một lúc, bỗng dưng nói như đang than phiền: "Sao anh lại thích giận dỗi em thế cơ chứ."Tiêu Chiến bị giọng điệu quá mức thân mật này của cậu làm cho đỏ mặt, huých khuỷu tay về sau một cái: "Ai... ai giận dỗi em chứ, em mau đứng dậy."Trái tim hết lần này tới lần khác nhắc nhở bản thân không được mềm lòng với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giống như một tay thợ săn cừ khôi, chỉ cần cổng thành còn một khe hở chưa đóng kín, cậu sẽ có thể nhân khe hở đó mà chuẩn xác bắn tên vào. Những lời nói mơ trong đêm tối, những câu an ủi lúc cả hai vẫn chưa thoát được vai, Tiêu Chiến phát hiện chỉ cần mình thể hiện ra một tia yếu đuối, Vương Nhất Bác sẽ cho anh một cái ôm dịu dàng như biển cả, khiến anh không thể nào kháng cự được.Không khí cuối cùng cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Tiêu Chiến ngồi xuống nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác cũng ngồi sát vào cạnh anh, trong lúc quá mệt mỏi đã thật sự chợp mắt trên vai Tiêu Chiến. Trái tim Tiêu Chiến rối như tơ vò, phân vân giữa việc đợi Vương Nhất Bác dậy rồi mới đi, hay là lập tức gọi cậu dậy. Lời nói cứ nghẹn trong lồng ngực, Tiêu Chiến hạ mắt xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Vương Nhất Bác, thấy trên gương mặt ấy vẫn còn vài phần non nớt, ngắm đến nửa ngày vẫn chẳng thể hé răng nói nên nửa lời.Trong cuộc sống bận rộn tất bật đến nửa khắc cũng chẳng được nghỉ ngơi này, chợt trộm được một khoảnh khắc nhỏ nhoi giống như dòng thời gian đang ngừng chảy."Thầy Tiêu." Cửa sau bị đẩy mở, cô gái kia có vẻ sợ làm phiền đến anh, giọng nói rất nhẹ nhàng. Tiêu Chiến giật mình ngẩng đầu, thế nào lại đúng phải cô bạn gái tin đồn nào đó của Vương Nhất Bác, trái tim hẫng một nhịp. Đối phương cũng có chút ngạc nhiên, nhìn thấy Vương Nhất Bác đã ngả đầu lên vai Tiêu Chiến ngủ say, bèn đi đến gần, giọng nói cũng chầm chậm và nhỏ hơn lúc nãy: "Bọn em quay xong hậu trường rồi, tới lúc chúng ta cần khớp bài rồi ạ."Thấy cô cúi người xuống, ánh mắt rơi trên người đang tựa vai anh ngủ ngon lành, Tiêu Chiến tự nhiên sinh ra một tia ngượng ngùng, có ảo giác như mình làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp. Anh bối rối gật đầu với cô gái, muốn gọi Vương Nhất Bác dậy, người đó lại giống như bị cái quay đầu của anh làm cho thức giấc, dụi dụi vào vai anh hai cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi: "Bảo bảo, mấy giờ rồi?"Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn cô gái mặt mày mang đầy ý cười đứng trước mắt, cảm giác máu nóng cả người mình tự nhiên lạnh đi, đưa tay ra đẩy đầu Vương Nhất Bác dậy, nói: "Thầy Vương, tới lúc phải quay show rồi."Vương Nhất Bác tỉnh táo cũng rất nhanh, một giây đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, đứng dậy vuốt vuốt quần áo của mình mấy cái, đang chuẩn bị dặn dò Tiêu Chiến mấy câu thì thấy người vừa nãy mới học nhảy theo mình đã chạy như bay ra khỏi phòng tập, không thèm quay đầu lại. Vương Nhất Bác ngờ nghệch đứng im tại chỗ, ngây ngốc nhìn theo anh.Cô gái đến gọi Tiêu Chiến vẫn chưa đi, cô cũng được xem như sư muội đồng môn của Vương Nhất Bác. Trước giờ chưa từng thấy Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng ai mà lại có biểu cảm như thế này, thấy Vương Nhất Bác bị vứt lại, sắc mặt vô cùng hào hứng. Vương Nhất Bác cũng không muộn phiền, dặn dò cô: "Lát nữa tập duyệt không cần làm mấy động tác lòe loẹt không cần thiết đâu, đừng có tiếp xúc thân mật quá, nhiều nhất chỉ được đỡ tay."Sư muội cười ha hả: "Chăm sóc thế cơ à, ai không biết còn tưởng là vợ nhỏ nhà anh đấy."Vương Nhất Bác hiếm hoi than thở: "Lại chẳng thế à."Tiêu Chiến đứng ngoài cửa cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng trong giây phút chân như bị đóng đinh tại chỗ, không đi được bước nào, nghe thấy hai người bên trong đã nói chuyện xong, mới nhắm mắt lại định thần một chút. Không biết lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai, nửa ngày sau mới mở box chat của Nhiếp đạo ra, nhắn một câu: "Đại Thành thắng rồi."Cuộc thi tiến hành đến vòng công diễn này, những tuyển thủ vẫn chưa bị loại gần như đều là những người hát hay nhảy giỏi, nhóm mà Tiêu Chiến trợ giúp lại còn là nhóm có thực lực mạnh hơn bình thường, tập khớp bài trong phòng tập rất thuận lợi, lúc nghỉ ngơi, sư muội của Vương Nhất Bác cũng rất quan tâm mà đưa nước tới. Có lẽ do sợ ống kính quay được sẽ lại có tin đồn không hay, cô cũng không tiến đến quá gần, chỉ thân thiện gật gật đầu.Tiêu Chiến mở nắp chai nước ra uống một ngụm, nước suối thanh mát chảy vào trong cuống họng anh, mỗi một giọt đều như đang chất vấn lương tâm của Tiêu Chiến. Trong thoáng chốc, Tiêu Chiến còn có cảm giác manh động muốn chạy tới trước mặt người ta thừa nhận lỗi lầm, nhưng lại hết lần này tới lần khác bị lý trí đánh bại 一一 Cũng không thể nào nói với con gái nhà người ta rằng "Bạn trai em là một tên tra nam, lúc ở trường quay cậu ấy ôm anh, còn nhân lúc tối tăm hôn anh, thật xin lỗi anh không kịp thời đẩy cậu ấy ra ngoài."......Thật sự chỉ là không kịp thời đẩy cậu ấy ra ngoài thôi sao? Tiêu Chiến nghĩ đến đây, có chút đau khổ mà siết chặt nắm đấm, tận tới khi móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, hằn thành vết sâu, mới giật mình hồi phục lại tinh thần.Vương Nhất Bác ở bên này vừa tập luyện xong, rất nhanh đã di chuyển ra sau hậu đài để trang điểm. Cậu không tiện vào phòng trang điểm của các cô gái, ngày thường đều có phòng trang điểm riêng của mình, vậy nên hôm nay cũng không vào chung phòng với các học trưởng đến trợ giúp. Lúc thợ trang điểm vẽ mắt cho Vương Nhất Bác, còn nói chuyện phiếm với cậu: "Tôi vừa mới trang điểm cho thầy Tiêu xong, anh ấy đẹp ghê luôn đó, trang điểm vài nét đã thành một tác phẩm nghệ thuật rồi.""Ừm, đúng vậy." Vương Nhất Bác bất giác cong khóe môi lên, còn cố giả vờ bình tĩnh, nhưng nói xong lại thấy chưa khen đã mồm, cố chấp bổ sung thêm một câu: "Anh ấy đúng là rất đẹp trai, bình thường cũng chẳng cần vẽ eyeliner, mặt mộc cũng đẹp, da đẹp lắm."Thợ hóa trang là người của chương trình, ngày thường cũng không được tính là thân quen với Vương Nhất Bác, lần đầu tiên thấy cậu nói một hơi nhiều như vậy, bàn tay cầm dụng cụ còn vô thức cứng lại một chút, cười nói: "Xem ra các anh đẹp trai đều có quan hệ rất tốt nhỉ... Tiểu Trương bên tổ đạo diễn còn bảo với tôi, nói là Tiêu Chiến không chỉ đẹp trai, tính tình còn rất tốt. Lúc nãy cô ấy đi đón thầy Tiêu còn bị nụ cười của người ta làm cho thần hồn điên đảo, vừa rồi gặp tôi vẻ mặt si mê tới ngơ ngẩn vẫn chưa tháo xuống được. Nghe nói trong chương trình có rất nhiều cô gái muốn xin wechat của anh ấy, con người anh ấy cũng khá tốt, chắc là cũng kết bạn rồi ha."Vốn tưởng Vương Nhất Bác nghe xong câu này sẽ không khỏi cười nhạo vài câu, nào ngờ cọ trang điểm vừa mới rời khỏi da, Vương Nhất Bác đã thình lình mở mắt, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: "Trang điểm xong chưa ạ?"Thợ trang điểm giật mình, vội vàng nói: "Xong ngay đây, xong ngay đây, thêm một eyeliner trong nữa là xong."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com