TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

[Năm 2020.]

"Nuốt xuống rồi." Vương Nhất Bác nhấc cốc nước lên uống một ngụm lớn, giống như muốn được khen thưởng mà sáp tới gần. Khóe môi Tiêu Chiến nở ra một nụ cười, giơ ngón tay cái lên nói: "Giỏi ghê."

Yết hầu Vương Nhất Bác cuộn một vòng, nhìn Tiêu Chiến đang dịu dàng và yên tĩnh nói, "Em có từng nói, hai năm nay anh thay đổi rất nhiều không."

Từ lúc phát hiện ra chân tướng cho tới khi tìm kiếm phương pháp hoán đổi về, thật ra cũng chỉ có một ngày mà thôi. Nghĩ tới việc mình đến với thời không này, thêm thời gian Tiêu Chiến sụp đổ cộng lại cũng không vượt quá mười hai tiếng, mây đen ùn ùn kéo tới đè chặt lấy trái tim, nhưng Vương Nhất Bác lại không nhìn ra dấu vết mà người ấy đau đến không thở nổi.

Anh hình như là hoàn mỹ, có thể hoàn mỹ mà khoan dung với vạn vật. So với Tiêu Chiến của hai năm trước, anh càng trầm ổn và điềm đạm hơn, trở thành một người trưởng thành có thể nắm vững mọi thứ trong lòng bàn tay mình.

"Vậy sao?" Tiêu Chiến tháo kính xuống, đặt kịch bản và bút huỳnh quang của Vương Nhất Bác sang một bên, vén một bên chăn lên nói, "Qua đây ngủ."

"Nói thêm một câu cuối cùng nữa." Vương Nhất Bác đặt cốc nước xuống, cúi người tắt toàn bộ đèn đi, trước lúc chui vào chăn đã mượn chút ánh sáng của TV để nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Bất kể sau này cậu ta chọc giận anh như thế nào, anh đều phải nhớ tới em."

Tiêu Chiến cảm thấy rất thú vị, đá lông mày hỏi, "Sao em lại chắc chắn là em ấy sẽ chọc giận anh? Hơn nữa anh nhớ tới em thì có thể bớt tức giận đi chút nào sao?"

Vương Nhất Bác mang theo khuôn mặt mộc sạch sẽ khôi ngô, đôi mắt tròn nhanh nhẹn mở to ra nhìn, lúc này trông vô cùng mềm yếu và vô tội: "Thế thì anh sẽ nhớ được lúc đầu tại sao lại thích em." Ngón tay cái của cậu xoa xoa miết miết trên mu bàn tay Tiêu Chiến, sau đó liếm liếm môi, lại nói, "Em biết em có lúc chính là, không được trưởng thành lắm, hai năm cũng chẳng thấy tiến bộ được bao nhiêu."

Ánh sáng trong TV chiếu cho mái tóc rối của Vương Nhất Bác trông như chiếc bờm sư tử, Tiêu Chiến mím môi, ý bảo cậu nói tiếp. Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt: "Tóm lại chính là, nói chung em vẫn khá tốt, đừng có nghi ngờ mắt nhìn người của anh."

Đợi chờ nửa ngày để nghe lời tỏ tình sâu đậm, cuối cùng lại đợi được một màn tự luyến của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nhét người vào trong chăn, xoa xoa mái tóc cậu, nói: "Cuồng tự luyến, em mau ngủ đi."

Vương Nhất Bác thò đầu ra khỏi chăn, nhanh như chớp mổ một cái lên môi Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, bai bai, em phải quay về theo đuổi anh đây."

Tiêu Chiến bị nửa vế sau khiến cho trái tim mềm nhũn, trong đáy mắt giấu ý cười, nằm nghiêng xuống nhìn cậu, dịu dàng lặp lại: "Ngủ đi."

Nghe tiếng thở của Vương Nhất Bác đều dần, bàn tay đang túm lấy chăn của Tiêu Chiến bất giác siết càng lúc càng chặt hơn. Anh ngồi dậy xem bản tin thể thao mà Vương Nhất Bác thích nhất, giống như làm vậy thì có thể phân tán bớt sự chú ý đi.

Bất kể đối với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở đầu bên kia, hay là ở bên này, anh cũng đều không nhắc tới, một tia lo lắng cứ quanh quẩn mãi trong lòng - nếu không đổi về được thì phải làm sao.

Anh chỉ vừa mới bắt đầu chấp nhận "sự thật" rằng Vương Nhất Bác có thể sẽ mãi mãi không nhớ ra mà thôi.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ mấy ngày nay, giống như đột nhiên lại quay về đêm đầu tiên khi Vương Nhất Bác tới. Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt bất lực và hoang mang của bạn trai mình, nghe cậu ấy nói quan hệ giữa hai người là "tri kỷ cả đời", anh cảm thấy mình vốn đã giống như bị treo trên vách vực, may mà có người kéo, đột nhiên người ấy lại buông tay, chỉ còn lại một sợi dây mỏng manh đến thảm hại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể rơi thẳng xuống đáy vực.

Lúc ấy không bị làm cho tức chết cũng quả là một kì tích, Tiêu Chiến tự giễu mình.

Lúc này anh không ngủ nổi, không muốn xem điện thoại, cầm điều khiển từ xa đổi hết kênh này sang kênh khác. Đài địa phương đang phát mấy bộ phim cổ trang không biết từ năm nảo năm nào, nam chính và nữ chính gặp lại nhau trong một lần cầu phúc ở miếu thần, sau khi định tình lại đến đây cầu xin được bên nhau tới răng long đầu bạc. Tiêu Chiến tự nhiên nghĩ, Vương Nhất Bác và anh cũng đã từng cùng nhau bái thần, cùng nhau cầu phúc, cũng là người được ông trời che chở phù hộ.

Tiêu Chiến xem đến đây lại không muốn xem nữa, muốn ép bản thân đi ngủ, nói không chừng ngủ một giấc dậy Vương Nhất Bác đã quay lại rồi. Nhưng vừa mới nằm vào trong chăn, còn chưa kịp đấu tranh để đi vào giấc ngủ, đã lại thở dài mà ôm lấy mặt. Tiêu Chiến cảm thấy trong trái tim mình đang có một đốm lửa âm thầm cháy, khiến anh giống như con kiến trong nồi, nhìn ngang ngó dọc, không có một mảnh đất nào có thể đặt chân.

Lúc này chiếc chăn bên cạnh người tự nhiên cử động, cổ của Tiêu Chiến cứng cả lại, đuôi mắt cảm nhận được Vương Nhất Bác đưa tay lên dụi dụi mắt.

"Vẫn chưa ngủ à?" Tiêu Chiến cầm chiếc điều khiển trong tay xoay qua xoay lại, "Anh tưởng em ngủ rồi cơ."

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến do dự một chút vẫn chưa ngoảnh đầu sang nhìn cậu, đã đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, mùi thơm chỉ thuộc về Vương Nhất Bác phả đến trước mặt, khiến Tiêu Chiến lập tức nhắm mắt lại theo bản năng.

Vương Nhất Bác đè lên anh hôn thật sâu.

Tiêu Chiến thình lình bị khóa chặt, cũng không biết người này sao tự nhiên lại khỏe thế, hôn đến mức cánh môi phát tê, đầu lưỡi lách qua khe môi thăm dò vào trong, hút lấy hơi thở của anh. Giống như cơn bão đột nhiên kéo tới đổ mưa ào ào, từng giọt từng giọt lộp bộp rơi lên người, vừa đau vừa sảng khoái, vừa giống như đang tìm kiếm minh chứng, vừa giống như muốn lưu lại dấu vết.

Bọn họ hôn tới mức quên luôn thế giới này, thời gian như được kéo dài vô tận, hiện đang dừng lại tại khoảnh khắc đó.

Tận tới khi nước mắt của người phía trên rơi lên mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới phản ứng ra, ôm lấy mặt Vương Nhất Bác, nhìn vào đôi mắt cậu, cố tỏ ra ung dung cười nói, "Không phải chứ, sao cũng tới lượt em khóc trước rồi."

Tóc mái của Vương Nhất Bác mềm mại rủ xuống, che lấp sự yếu đuối và trân trọng ngập tràn trong ánh mắt.

Tiêu Chiến nhìn tới ngây dại. Anh cảm thấy mình giống như một chiếc đồng hồ cơ phản ứng chậm chạp, kim giây vừa mới khép lại thành một tiếng "tích tắc", đột nhiên, trái tim giống như ngọn núi lửa đã bị phong ấn cảm xúc, lập tức tràn ra những cung bậc tình cảm nóng chảy cuộn trào.

Anh vuốt ve mặt Vương Nhất Bác, chầm chậm véo lấy má cậu, đôi tay bất giác mạnh thêm vài phần, tận tới khi đối phương khẽ khàng cau mày lại, vừa oán trách vừa làm nũng nói: "Ái, ái, đau em."

"Em trở về rồi?" Tiêu Chiến vẫn cảm thấy mình đang lẫn lộn mơ hồ, giống như hai ngày trước đã tiêu hết toàn bộ số lý trí được dự chi, "Đã đổi về chưa?"

Vương Nhất Bác dán mặt lên bàn tay đang định rút về của Tiêu Chiến, giống như đang bưng một bảo bối gì đó, đôi mắt dịu dàng hạ xuống, ngoan ngoãn không tả nổi, "Là em." Thấy Tiêu Chiến vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, Vương Nhất Bác phủ người xuống gần anh hơn, nói: "Anh muốn chứng minh kiểu gì?"

Rõ ràng hơi thở của Vương Nhất Bác phả ngay trên gò má mình, Tiêu Chiến lại như chưa từng thấy cảnh tượng nào mơ hồ đến thế. Anh chớp chớp mắt, bóng mi bị ánh sáng TV chiếu lên giống như một đôi bươm bướm đang chạy trốn khỏi cánh rừng Amazon, ít nhất giây phút này, Vương Nhất Bác cảm thấy như vậy - bọn chúng xứng đáng đón nhận một cơn bão tố.

Bởi vì chủ nhân của đôi bướm lúc này ánh mắt lấp lánh, một tay ấn lấy cổ cậu dùng sức hôn thật sâu.

Chiếc quần ngủ rộng rãi của Tiêu Chiến bị cởi ra, bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác trườn vào từ phía bên cạnh quần trong, nắm lấy anh, xoa nắn cho anh, Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như một thiếu niên vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, trước nay chưa từng "ăn mặn", lúc này rơi vào lòng bàn tay ấm nóng của người mà mình thích, giống như nơi dịu dàng ấm áp nhất trần đời, muốn trốn cũng không trốn nổi.

Anh không khống chế nổi tiếng rên của bản thân, ngửa cổ ra sau, yết hầu nhỏ nhắn xinh xắn trượt lên trượt xuống, vẽ ra những hình dáng rõ rệt. Anh không thể kiềm chế nổi mà phóng xuất ra tay Vương Nhất Bác, mặc cho Vương Nhất Bác bôi thứ ấy của mình lên eo lưng mình, đầu nhũ hoa bị bàn tay dính đầy tinh dịch vân vê mấy cái, đã xấu hổ mà ngóc đầu dậy trong không khí hơi lành lạnh này.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống hôn anh, những hơi thở mạnh mẽ của họ va vào nhau loạn xạ, giống như hai hành tinh nhỏ vụng về.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, không còn nhớ rõ bọn họ đã bao lâu không làm tình một cách lỗ mãng và cẩu thả như thế này nữa, gel bôi trơn bóp ra nhiều quá, Vương Nhất Bác dùng ngón tay mở rộng giúp anh, trong tiếng hô hấp ái muội của Tiêu Chiến, đống gel bôi trơn nhiều như muốn tràn ra kia được bôi đầy lên mông anh. Anh quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, thấy đường cơ gầy gò thanh mảnh của cậu, thấy ngực cậu phập phồng, giống như đã trông thấy một Vương Nhất Bác đã cùng anh đi qua tất cả những năm dài tháng rộng.

Cười với anh, giải vây cho anh, nói thay cho anh, mua đồ ăn vặt cho anh, cho anh một vòng tay ấm áp. Trèo đèo lội suối, đi sớm về khuya để tới gặp gỡ anh, dù cho chỉ có một buổi chiều.

"Nhất Bác, Nhất Bác ơi..." Tiêu Chiến gọi cậu.

"Em đây, em đây." Vương Nhất Bác sớm đã cứng tới mức khó chịu, nhưng vẫn giữ lý trí để mở rộng chỗ ấy cho anh, "Là em."

"Vào trong anh được không, mau làm anh đi có được không..." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói.

Tích tắc, kim phút của đồng hồ cơ cũng đã nhảy lên vị trí ấy.

Tia lí trí cuối cùng của Vương Nhất Bác đã biến mất không còn tăm tích, cậu ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, cọ má lên đôi xương cánh bướm gầy gò của anh mấy cái, dịu dàng như đang vỗ về một con vật nhỏ, "Em đến đây."

Giây phút cậu ưỡn người tiến vào trong Tiêu Chiến, hai người cùng lúc không khống chế nổi mà run lên một cái. Tiêu Chiến không tin cách âm trong khách sạn, vì vậy trước giờ đều không dám kêu lớn tiếng, lần này cũng vậy, nhưng không giống ở chỗ, Vương Nhất Bác xoay mặt anh qua muốn hôn anh, lại thấy cả mặt anh toàn là nước mắt.

Anh khóc tới mức đuôi mắt đỏ ửng, giống như đã bị cả thế giới này ức hiếp vậy. Giống như đã mất đi tất cả những giỏi giang và rộng lượng, giống như người đã ngộ đạo mà hiểu thấu tất cả, nhưng lúc xuống núi lại gặp phải người mình yêu, đánh một trận tơi bời rồi thất bại trong gang tấc.

Người đó ôm lấy anh nói rằng đừng giỏi giang như thế. Anh sẽ giống như một con sò vứt đi chiếc vỏ cứng, chui vào lòng người ấy tìm kiếm sự chở che.

Vương Nhất Bác dùng mu bàn tay lau nước mắt cho anh, trái tim siết chặt như đang nâng niu chú thỏ bằng thạch anh trân quý nhất trần đời, cậu rút mình ra, ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng từ phía chính diện, cắm vào từ phía dưới, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, cậu vỗ về lưng Tiêu Chiến, nói: "Em đã về rồi, em sẽ không bao giờ đi nữa, sau này em ốm cũng sẽ không uống thuốc nữa, sẽ không chạy linh tinh nữa."

Tiêu Chiến phục hồi lại tinh thần, bắt đầu mắng cậu: "Không uống thuốc con khỉ gì, sau này em không được phép ốm."

Vương Nhất Bác gật đầu như giã gạo nói được, cậu vừa dịu dàng xoa lưng Tiêu Chiến, vừa ôm lấy eo anh nhấp vào điểm nhạy cảm, vừa mạnh bạo vừa dịu dàng, giống như hai nhân cách khác nhau vậy, kích thích tới nỗi người kia siết chặt hậu huyệt, lại vuốt ve mặt đối phương nói, "Bé cưng, không được khóc nữa, ngoan."

Tiêu Chiến nhấp nhô lên xuống trên người cậu, dòng nham thạch nóng chảy ở ngực cùng khoái cảm cùng lúc trào lên, cánh môi tràn ra những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế, vẫn không quên cứng miệng, "Không có khóc, vừa nãy là nước mắt sinh lý."

Vương Nhất Bác đưa tay lên xoa xoa tóc anh, rất khoan dung mỉm cười: "Ừm, không khóc, là bị em chịch nên khóc."

Lúc này Tiêu Chiến ngửa đầu ra sau lườm cậu, gò má ửng hồng mắng cậu không phải là người. Vương Nhất Bác lại giống như đột nhiên thả lỏng xuống, yên tâm mà làm anh hết lần này tới lần khác. Trong tiếng rên rỉ vỡ thành từng mảnh vụn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hỏi anh hôm nay có ăn cơm tử tế không, hỏi tối qua anh ngủ có ngon không.

Tiêu Chiến hoảng hốt ôm chặt lấy cậu, hôn cậu thật sâu. Giống như mỗi lần gặp lại sau khi xa cách, cứ hôn rồi lại hôn, ngoan ngoãn trả lời tất cả, rồi lại hỏi, còn em thì sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com