TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

Đọc kịch bản xong lại chơi thêm hai ván game, Vương Nhất Bác mới gọi là yên tĩnh xuống, hai người một nằm một bò trên giường, ai rơi vào khoảng thời gian rảnh rỗi của người nấy, nằm lướt weibo dạo.

Tiêu Chiến đang xem bức ảnh chụp gần của Kiên Quả do bố mẹ gửi tới, vừa ngước mắt đã thấy Vương Nhất Bác đang dùng nick phụ để xem đua motor, đột nhiên nhớ ra dòng trạng thái tối qua mà Vương Nhất Bác nhắc tới ở nick phụ, bèn đẩy đẩy Vương Nhất Bác nói: "Ấy, đúng rồi, bài weibo tối qua là sao thế, em cho anh xem lần nữa xem nào."

Vương Nhất Bác thoát khỏi video, theo lời lướt xuống dưới, nick phụ của cậu gần như chỉ dùng để xem video, cũng chẳng mấy khi đăng cái gì bao giờ, cột bài tự sáng tạo* trên weibo lướt vài cái đã tới năm 2018.

*Tức là bài đăng tự sáng tạo chứ không phải bài share từ các acc khác về, weibo còn hiện cả một số bài mà acc từng like trong thời gian gần hoặc thông báo sinh nhật,... nên chia cột bài tự sáng tạo để người dùng dễ tìm kiếm thông tin.

Tối qua sau khi bọn họ xem bài đăng này xong, mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng chẳng có bất cứ kết luận nào, chỉ có thể tin rằng đây là do weibo bị bug. Nhưng ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó, Tiêu Chiến đã cảm thấy giọng điệu này rất kỳ lạ, tuyệt đối không phải lời mà Vương Nhất Bác của trước đây sẽ nói 一一 ngược lại rất giống sau khi ở bên nhau lâu rồi, giọng điệu quen thuộc khi Vương Nhất Bác làm nũng với anh mà oán trách "Anh lại không tới thăm em, vợ em lại đi mất rồi".

"Chính là cái này." Vương Nhất Bác dừng ở bài đăng mà tối qua cậu cho Tiêu Chiến xem, đột nhiên ngón cái cứng đơ lại, trợn tròn mắt lên, "Vãi, sao lại có thêm một bài nữa?"

"Cái gì mà nhiều thêm một bài nữa?" Tiêu Chiến bị biểu cảm của cậu dọa cho giật thót tim.

Ở phía trên bài đăng "thông báo tìm người" đó, lại mọc ra một hoạt động mới, thời gian rõ ràng viết tháng 6 năm 2018.

"/đau khổ//đau khổ/ một người không nghe điện thoại của tôi, một người không tin lời tôi nói, trên đời này còn có ai thảm hại hơn tôi không"

"Hôm qua không có cái này nhỉ?" Sắc mặt Vương Nhất Bác như đông cứng lại, theo bản năng đưa tay ra túm lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Hôm qua em thấy không có mà."

Tiêu Chiến không nói gì, mở bài đăng đó ra xem rồi lại tắt đi, sau đó lại dùng điện thoại của mình tìm kiếm nick phụ của Vương Nhất Bác, quả thực có thêm một bài, "Hôm qua đúng là không có bài này." Tiêu Chiến lẩm nhẩm vài câu, giống như đang suy nghĩ gì đó mà nhíu mày lại.

"Nổi hết da gà lên rồi." Vương Nhất Bác nhìn nhìn điện thoại, lại nhìn sang Tiêu Chiến đang nhíu chặt lông mày không biết đang trầm tư suy nghĩ cái gì, bất giác cắn đầu ngón tay cái. Tiêu Chiến liếc mắt thấy, quen thuộc đánh rơi cái tay đó, lại đột nhiên như vỡ lẽ ra điều gì, túm ngược lại tay Vương Nhất Bác, hỏi: "Em nói em chỉ nhớ chuyện xảy ra đến tầm tháng mấy năm 2018?"

"Tầm tháng 5, chắc thế." Vương Nhất Bác hơi ngây người, nhớ lại, "Nhớ cũng rõ ràng lắm, lời thoại của Lam Vong Cơ em đều nhớ hết."

Tất cả những chuyện mười mấy ngày nay dần dần hiện lên trước mắt Tiêu Chiến 一一 Vương Nhất Bác đột nhiên mất đi ký ức hai năm, khẩu vị thay đổi, cảm giác quen thuộc kỳ diệu ẩn trong sự xa lạ, còn cả lời mà bác sĩ nói, "Ký ức biến mất quá sạch sẽ và dứt khoát"... Nhớ lại tất cả mọi thứ, thật sự giống như một Vương Nhất Bác của dòng thời gian khác đã bị xách tới đây vậy.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn điện thoại, giống như viên đá đánh lửa tự nhiên vụt qua một tia sáng, bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Bài đăng đó nói: "một người không nghe điện thoại của tôi, một người không tin lời tôi nói..."

Điện thoại gì?

[Năm 2018.]

Tiêu Chiến cứ ngây người ngồi bên giường mãi, vẫn chưa khôi phục tinh thần sau cuộc điện thoại vừa nãy. Hai suy nghĩ đang phân tách trong đầu, giống như dây mây đang quấn chặt lấy thân cây, mạnh mẽ siết cho anh vỡ vụn. Anh vô thức túm lấy ga giường, bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những chỗ không bình thường của Vương Nhất Bác.

Không biết bắt đầu từ hôm nào, Vương Nhất Bác bắt đầu thể hiện ra sự thân mật vượt quá mức độ quan hệ vốn có giữa hai người họ. Lúc nắng nóng khó chịu, mua mì lạnh thêm dấm thêm ớt cho anh, dùng giấy ăn bọc lấy cốc Raspberry Blackcurrant Starbucks cho anh để nước không chảy ra, lúc ngủ trưa anh mới thoáng lấy tay che mắt, Vương Nhất Bác đã biết anh ghét ánh sáng mạnh, nắm tay ôm eo quen thuộc như hai người họ ngày nào cũng thế.

Anh thừa nhận Vương Nhất Bác đối với anh rất tốt, nhưng có lúc chỉ cảm thấy đối phương đã chơi đùa quá trớn.

Phải đi qua bao nhiêu mối tình ngắn ngủi mới có thể đối diện với ai cũng không thay đổi sắc mặt mà nói câu vĩnh viễn? Mỗi lúc như vậy, Tiêu Chiến sẽ bắt đầu cảm thấy liệu có phải tất cả những gì liên quan tới đối phương đều đã được dự đoán trước là sai hay không.

Nhưng Vương Nhất Bác lại nhìn anh, ánh mắt dịu dàng không thể tả nổi.

Hôm nay, tất cả những chuyện bất thường lại lần nữa vượt qua khỏi phạm vi nhận thức của anh.

Cho dù xuất phát từ cơ chế tự phòng bị của bản thân, anh cũng không thể nào hoàn toàn tin lời Vương Nhất Bác. Nhưng chỉ cần có 1% nghi ngờ thật giả, toàn bộ sự việc sẽ trở nên có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí bắt đầu thấy sởn gai ốc.

Tiêu Chiến khó khăn nhắm chặt mắt, lại vòng về lối tư duy cũ 一一 đó thực ra là một vở kịch cẩu huyết? Lẽ nào Vương Nhất Bác có bạch nguyệt quang nào đó, tất cả những người hẹn hò cùng cậu đều phải giống hắn, có một giọng nói giống nhau, thậm chí chia nhau dùng cái tên cũng tương tự? Nếu thật sự là như vậy, thì Vương Nhất Bác cũng quả là một tên tra nam si tình.

Tiêu Chiến càng lúc càng cảm thấy mình đang nghĩ ngợi linh tinh, kéo một chiếc gối úp lên mặt mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện câu nói của Vương Nhất Bác: "Chỉ có anh."

"Anh" là ai?

Lúc này điện thoại đổ chuông, Tiêu Chiến bị giật mình một cái, mở trừng mắt ra, tiếng chuông điện thoại nối nhau liên tiếp, không nhanh cũng không chậm, Tiêu Chiến đưa tay ra với lấy ống nghe, trái tim cũng sắp nhảy lên tận cổ họng.

"Alo, chào anh." Tiêu Chiến cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh.

Đối phương sau khi trải qua vài giây im lặng, mới mở lời: "Cậu là?"

一一 Là giọng nói gần như giống mình hoàn toàn đó.

Tiêu Chiến vô thức mở lớn đôi mắt, không ngờ đối phương lại gọi điện thoại tới trước để truy hỏi mình, tự nhiên sinh ra một tia khó chịu. Tiêu Chiến siết chặt ống nghe, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh gọi điện thoại tới đây, anh hỏi tôi là ai?"

Đối phương ngưng trệ một lát, chậm rãi hỏi: "Cậu là Tiêu Chiến à?"

Tiêu Chiến trầm ngâm giây lát, không biết có nên trả lời câu hỏi này không, đối phương lại nói một câu khiến da đầu anh phát tê.

"...Tôi cũng vậy."

Tiêu Chiến trước nay luôn tự nhận là mình can đảm, nhưng không ngờ rằng, một đêm mùa hè như thế này, anh ở trong phòng một mình, lại cả người nổi đầy gai ốc.

Lúc anh tập thoại có một thói quen, đó chính là thường xuyên ghi âm lại, tự mình mở ra nghe, để biết đường tự khắc phục cải thiện. Vì vậy, anh đối với chất giọng, ngữ điệu, cách nhấn nhá trong câu chữ của mình không thể quen thuộc hơn.

Nếu như đối phương đang bắt chước anh, thì cũng quả là đã phải dày công tôi luyện.

"Anh nói gì cơ?" Không khí ngưng đọng phải đến mười mấy giây, Tiêu Chiến không thể tưởng tượng được mà lặp lại một lần.

Đối phương nghe có vẻ bình tĩnh hơn trước khá nhiều: "Cậu là Tiêu Chiến trong đoàn phim Trần Tình Lệnh sao? Bây giờ là tháng 5 hay tháng 6 năm 2018?"

Tiêu Chiến ngây ngốc: "Tháng 6..."

Đối phương tiếp tục hỏi: "Vương Nhất Bác có ở bên cạnh cậu không?"

"Không... không ở đây." Cả người Tiêu Chiến đều tê rần, hiện đang dùng bản năng để trả lời câu hỏi.

Đối phương lại nói: "Bây giờ tôi nói với cậu cái này, cậu nhất định không tin, ngay vừa nãy thôi, tôi cũng không tin. Nhưng bên phía tôi đã xảy ra chuyện tôi không thể tin nổi, thế nên tôi đã tin rồi." Trầm ngâm giây lát, đối phương bổ sung thêm, "Tiêu Chiến, tôi là cậu của năm 2020."

"Ha?" Tiêu Chiến đứng phắt dậy, suýt chút làm tuột luôn cả dây điện thoại, một lúc sau mới hiểu ra, nói: "Là Vương Nhất Bác bảo anh diễn như thế à?"

"Diễn cái gì?" Bên kia có chút nghi hoặc, ngừng lại một chút.

Tiêu Chiến đỡ lấy dây điện thoại, nói: "Anh có chứng cứ gì không?"

Đối phương nghe có vẻ rất kiên nhẫn, dường như sớm đã lường trước việc mình sẽ nghi ngờ, thấp giọng đáp: "Tôi nói một chuyện chỉ có một mình mình biết, là cậu có thể tin tôi rồi đúng không."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, đợi đối phương mở lời.

Đối phương suy nghĩ một lát, nói: "Hôm quay cảnh động Hàn Đàm, cậu đã mơ thấy Vương Nhất Bác."

Sức chấn động của câu nói này, còn nhiều hơn tất cả những lần Tiêu Chiến từng ngồi tàu cao tốc trong những năm qua gộp lại.

Nếu như đối phương chỉ có thể nói chính xác không sai điểm nào về việc ngày nhỏ mình thích ăn kem, tên của bạn thân hồi trung học, người đầu tiên quen biết khi vào đại học các thứ, Tiêu Chiến cũng sẽ không kinh ngạc đến thế 一一 Bởi vì những thứ đó chẳng qua chỉ chứng minh được đối phương hiểu anh, thậm chí từng điều tra về anh. Nhưng giấc mơ này, anh chưa từng nói với ai cả.

Có thể do hôm quay cảnh ở động Hàn Đàm, họ bị một chiếc mạt ngạch buộc lại với nhau quá lâu, câu nói đùa "không phải phụ mẫu thê tử sao có thể chạm vào" lặp đi lặp lại quá nhiều lần, có thể do cả thế giới đều quá nóng, chỉ có hai người họ đứng dưới nước là thấy mát mẻ, rõ ràng đứng giữa trung tâm của đoàn người, nhưng lại giống như cách biệt với cả thế giới.

Hôm đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến mơ thấy Vương Nhất Bác một cách rõ ràng, lúc bắt đầu anh có chút không rõ đó là Vương Nhất Bác hay là Lam Vong Cơ, tận cho tới khi đối phương đùa nghịch với anh, nói đùa với anh, túm lấy dây mạt ngạch dắt anh đi về phía trước. Xung quanh không có ai, Tiêu Chiến đi mãi đi mãi tự nhiên bị ngã, khiến cho bộ trang phục màu trắng bị ướt một mảng, Vương Nhất Bác quay đầu lại cười anh ngốc, nhưng lại một tay ôm lấy eo anh nhấc anh từ dưới nước lên.

Tiêu Chiến chưa từng kể câu chuyện này với bất cứ ai, bởi vì từ lúc đó anh đã bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, nó chỉ có thể trở thành bí mật thối rữa trong bụng mình mãi mãi.

"Cậu....." Tiêu Chiến cảm thấy mình có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại không nói nổi bất cứ chữ gì.

Sau khoảng thời gian trầm lặng dài dằng dặc, đối phương cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói cũng đem theo sự run rẩy không thể tin nổi.

"...Xin chào, tôi vẫn là Tiêu Chiến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com