TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

Tiêu Chiến lúc ngủ cũng được coi là có nề nếp, khuyết điểm duy nhất là vì sợ nóng nên rất hay đạp chăn. Buổi sáng lúc Vương Nhất Bác mơ màng tỉnh dậy cảm thấy trên người nặng trĩu, vừa mở mắt liền thấy Tiêu Chiến không biết đã chui ra khỏi chăn của mình từ khi nào, một chân gác lên trên người cậu. Còn cánh tay của Vương Nhất Bác tối qua gác lên chăn, lúc này cũng không hiểu sao lại nằm dưới gáy của người kia.

Chăn vừa dày vừa nặng, cả người Vương Nhất Bác bị nhốt chặt trong chăn, nóng đến nỗi toát mồ hôi. Cánh tay cậu vừa động đậy, ngón tay đã không cẩn thận cọ vào cổ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng "ưm" lên một tiếng, âm đuôi kéo dài vô cùng yêu nghiệt, Vương Nhất Bác bị âm thanh yếu đuối lười nhác lại thêm phần nũng nịu này làm cho giật mình, lập tức tỉnh ngủ quay người sang, rút mạnh tay về.

Tiêu Chiến vẫn híp mắt, ngáp một cái hỏi: "Báo thức đã kêu chưa?" Vương Nhất Bác còn chưa trả lời, Tiêu Chiến đã chống tay ngồi dậy, tự nói với mình: "Sao anh lại đạp chăn ra nữa rồi."

"Anh hay đạp chăn lắm à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến cười một cái đáp: "Trước đây anh cũng không biết. Có điều mùa xuân với mùa thu, buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy cổ họng khô cứng. Anh còn đặc biệt đến hỏi Cát Thư Lễ xem đây là mắc vấn đề gì, anh ấy hỏi có phải anh đá chăn ra ngoài không."

Vương Nhất Bác bình luận: "Như vậy không tốt, mẹ em nói như vậy dễ bị cảm lạnh, em toàn thích chui trong chăn ngủ."

"Đúng là không tốt." Tiêu Chiến lười nhác vươn vai một cái, vén chăn lên đi xuống giường, vừa mới xỏ dép vào chân, lại như chợt nhớ ra điều gì, quay lưng vào Vương Nhất Bác cười nhẹ một tiếng, "Ha ha, có điều bình thường ở Bắc Kinh thì sẽ không đạp chăn ra, đều nhờ em quấn lấy anh, nóng chết đi được."

"Anh Chiến..." Vương Nhất Bác trong lòng xót xa, vành mắt nóng lên, tưởng Tiêu Chiến lại đa sầu đa cảm, đang định đưa một tay ra đặt lên vai anh, Tiêu Chiến đang đứng im bất động lại thình lình xoay người lại, vừa mở miệng liền chặt một câu: "Thế nên nếu em không nhớ lại được thì ăn cứ* đi Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác sợ tới mức vô thức rụt cổ lại: "Sao anh lại hung dữ thế."

Tiêu Chiến dẫm lên dép lê lườm cậu một cái: "Cứ hung dữ thế đấy, làm sao."

Vương Nhất Bác vén chăn xuống giường, vẻ mặt tủi thân chạy theo nói: "Vậy anh nghĩ cách giúp em đi."

Tiêu Chiến đang đi vào nhà vệ sinh, cầm cốc lên lấy nước, theo thường lệ, tự quan sát sắc mặt mình một chút 一一 Có thể do tối qua bị chọc tức đến mệt lả, hành động của Vương Nhất Bác làm bên ngoài ầm ĩ như gà bay chó chạy, khiến Tiêu Chiến không có thời gian để phân tâm ra nghĩ điều gì khác, buổi tối liền ngủ rất sâu.

Lúc này Vương Nhất Bác cũng đi vào, bồn rửa mặt to như vậy nhưng nhất định phải đứng sát vào bên cạnh Tiêu Chiến. Ánh đèn ôn hòa, Vương Nhất Bác ở trong gương giống như một chú sư tử con vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc nhận lấy cốc nước còn len lén liếc Tiêu Chiến một cái ở trong gương, giống như đang không biết mình là sư tử hay là mèo con.

"Đứng xê ra chút." Tiêu Chiến đẩy cậu một cái, Vương Nhất Bác không động đậy gì, Tiêu Chiến liền đá dép đi, không nặng không nhẹ dẫm lên chân cậu.

Lần này thì Vương Nhất Bác phản ứng lại rồi, "shh" một tiếng cúi người xuống ôm chân mình, khoa trương nói: "Đau chết đi được, anh Chiến dẫm người ta rồi." Tiêu Chiến thấy cậu giả vờ giả vịt giống như thường ngày, trong lòng thầm nghĩ sao đã mất trí rồi mà cách xử sự vẫn giống nhau thế, bèn nói: "Anh căn bản không dùng sức có được không hả, em cứ giả vờ đi."

"Không phải." Vương Nhất Bác ngồi xuống xoa xoa mu bàn chân, "Anh giẫm vào gân ấy, hình như bị rút gân rồi."

"Vương Nhất Bác em có ấu trĩ không cơ chứ..." Tiêu Chiến ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẫn vội vàng súc miệng rồi ngồi xuống xem chân cậu. Vương Nhất Bác bán thảm thành công, dứt khoát ngồi bệt mông xuống sàn nhà, thoải mái để Tiêu Chiến xoa chân cho mình. Tiêu Chiến vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vương Nhất Bác chả bị làm sao, còn có chút che đậy sự đắc ý, bèn véo một cái lên mu bàn chân người kia, tức giận: "Vương Nhất Bác, anh mà còn để ý đến em thì anh là con heo."

Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi trong phòng VIP của quán cafe trong khách sạn.

Chị Tiểu Dung có việc nên về Bắc Kinh trước, sắp xếp cho Vương Nhất Bác một staff thân quen trong đoàn làm phim đến để giảng giải về phim cho cậu. Vương Nhất Bác căng thẳng muốn chết, hơn nữa cậu trước giờ chưa từng nghĩ mình có thể đóng vai nam nữ chính cùng một nữ diễn viên quốc dân như chị Triệu, cậu không chỉ phải tìm lại những hiểu biết của bản thân về tất cả các nhân vật trong một ngày, còn phải thăm dò các mối quan hệ trong đoàn làm phim.

Tiêu Chiến giống như một bậc phụ huynh chăm chỉ và thành khẩn đến tham gia cuộc họp phụ huynh, ngồi bên cạnh lật giở kịch bản cùng Vương Nhất Bác, chốc chốc lại nhắc Vương Nhất Bác ghi lại những thứ cần ghi nhớ. Chớp mắt đã mấy tiếng trôi qua, lúc staff đi về, Tiêu Chiến còn đưa quà cho anh ấy, cảm ơn lên cảm ơn xuống mấy lần liền.

Cửa vừa đóng lại, Tiêu Chiến quay đầu đã thấy Vương Nhất Bác xiên một miếng bánh ngọt đưa tới: "Nào, Tiêu heo con."

Tiêu Chiến hung dữ cắn một miếng, suýt chút cắn luôn cả cái dĩa, trong miệng vẫn còn miếng bánh kem mát lạnh, nói năng không rõ lẩm bẩm rằng: "Còn không phải là vì em à, đồ không có lương tâm... Em mới là heo, Vương Nhất Bác, Vương đầu heo..."

Anh ăn vội vàng, bánh kem còn dính trên mép một chút mà không hề hay biết. Vương Nhất Bác yên tĩnh nghe anh quở trách mình, đôi mắt mang theo ý cười đưa tay ra lau vết kem đó đi. Rõ ràng chuyện thân mật hơn thế này hàng trăm hàng nghìn lần cũng làm rồi, nhưng khi sự ma sát ấm áp bất chợt lướt qua môi, Tiêu Chiến vẫn giật mình một cái, mắt trợn tròn lên hỏi: "Em làm gì thế?"

Vương Nhất Bác vô tội đáp: "Ăn đến nỗi vẽ cả râu lên mặt, còn bảo mình không phải heo."

Tiêu Chiến đột nhiên thấy tim đập rất nhanh, dòng tư duy lập tức bay về buổi tối đầu tiên khi hai người hiểu rõ tâm ý của nhau.

Đó là thời gian không lâu sau Đoan Ngọ, Vương Nhất Bác ở Hàng Châu ghi hình 101, Tiêu Chiến ở Hoành Điếm quay phim. Hai người nói châm nói chọc nhau trên wechat như thường ngày. Bên này Tiêu Chiến vừa kết thúc cảnh quay, bên kia Vương Nhất Bác vừa kết thúc việc ghi hình, liền nhắn ngay một tin "Anh đang làm gì vậy?" tới. Tiêu Chiến đang thay quần áo chưa kịp trả lời, vừa ra khỏi phòng trang điểm đã thấy đối phương gọi đến.

Đầu bên kia Vương Nhất Bác khí thế hùng hổ: "Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

Tiêu Chiến bất lực đáp: "Ban nãy anh đang thay quần áo."

Tán gẫu mấy chuyện thú vị trong ngày làm việc hôm nay một lúc, hai người liền yên lặng. Khác với việc có thể do dự cân nhắc mấy lần trước khi gửi tin nhắn thoại, gọi điện luôn yêu cầu hai bên phải có sự phản hồi kịp thời với mức độ liên tiếp, thế nên bọn họ ngày thường rất ít khi gọi điện thoại. Yên tĩnh một vài giây, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở lời: "Wa, trăng hôm nay tròn thật đấy."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn trăng một cái, nói: "Hôm nay là hạ chí. Ha ha, có điều hình như không liên quan gì tới trăng cả... Hôm nay em có ăn... Ấy, hạ chí phải ăn gì ấy nhỉ?"

Vương Nhất Bác ở bên kia cười anh ngốc, cười xong lại kiếm cớ kéo dài cuộc trò chuyện: "Bên chỗ anh trăng có tròn không?"

Tiêu Chiến cười nói: "Đại ca, chúng ta chỉ cách nhau có hơn 100km thôi có được không, dựa vào cái gì mà chỗ em trăng tròn chỗ anh trăng lại không tròn chứ."

Vương Nhất Bác cũng chẳng buồn phiền, khịt khịt mũi nói: "Hai hôm nữa là em về rồi."

"Đúng vậy." Tiêu Chiến bất giác ngẩng đầu lên nhìn trăng, "Em đã đi mấy ngày liền rồi."

Vương Nhất Bác lại trêu chọc anh: "Sao thế, anh Chiến nhớ em rồi à?"

Tiêu Chiến đang yên đang lành bị hỏi như vậy liền đỏ ửng mặt, giọng nói cũng vô thức to thêm mấy phần: "Anh nhớ... nhớ em làm gì? Người ta ngắm trăng toàn nghĩ đến Hằng Nga, em là Hằng Nga chắc?"

Người kia lại bắt đầu bắt trọng điểm linh tinh bừa bãi: "Em có chỗ nào kém hơn Hằng Nga nào?"

Tiêu Chiến cười tới mức không thở nổi: "Vương Nhất Bác, em có độc à, còn hơn thua với cả Hằng Nga nữa."

Rất lâu về sau Tiêu Chiến vẫn không thể nào quên buổi tối hôm đó, không quên được ánh trăng ngày hai mươi tháng năm âm lịch nhưng vẫn tròn vành vạnh, không quên được những vầng sáng lưu luyến bịn rịn bao bọc lấy vầng trăng, không quên được ngày hạ chí đánh dấu rằng thịnh hạ đã tới, không quên được hai chữ "nhớ em" mà mình đã mượn câu trêu đùa để nói ra khỏi miệng.

Cũng giống như tâm trạng nửa run rẩy nửa ngọt ngào khi lần đầu tiên bị tình yêu xâm lấn, lúc này cũng đang im hơi lặng tiếng phủ đầy lên trái tim anh.


Tiêu Chiến tốn công tốn sức tập đối chiếu lời thoại với Vương Nhất Bác xong, trời đã tối đen. Quán cafe của khách sạn nằm trên tầng cao chót vót, nơi tầm mắt không bị nhòm ngó bởi tư sinh, hai người dứt khoát kéo rèm ra, còn mở hé cánh cửa sổ thêm một chút, gió mát luồn vào, thổi cho lòng người cũng vui vẻ khoan khoái. Lúc này Tiêu Chiến mới thả lỏng, không quên đòi nợ: "Thầy Vương, em đã học Cực lạc tịnh thổ chưa đấy, mau nhảy đi!"

Vương Nhất Bác tự biết không trốn được, chấp nhận số phận mà bật nhạc lên, một bài nhạc nhảy nhu hòa vừa nhẹ nhàng vừa cực đẹp trai cool ngầu, Tiêu Chiến không cảm thấy giống như điệu Spica*, ngược lại trông có chút dáng vẻ của Popping và Krump. Con người Vương Nhất Bác, quả thật là thiên phú khác thường, giữa chừng còn có thể cắn beat hoàn hảo mà đưa một cánh tay ra ấn bàn tay đang quay video của Tiêu Chiến xuống.

*Spica: từ gốc 宅舞, là một hoạt động nhảy múa liên quan tới văn hóa ACGN (theo baidu)

Tiêu Chiến cổ vũ vô cùng nhiệt tình, cười đến mức gập cả eo xuống, lúc tựa lưng vào tường còn không cẩn thận ấn vào công tắc tắt luôn cả đèn.

Có thể do Tiêu Chiến cười lên có sức cuốn hút quá mức, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được bật cười: "Này, sao vừa nhảy xong đã tắt đèn thế thầy Tiêu?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, gió vừa hay thổi bay bay góc rèm, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh cửa sổ, cả người thấm đẫm ánh trăng, đôi mắt cười vô cùng trong trẻo. Trái tim Tiêu Chiến chợt động một cái, tình cảm run rẩy bị khơi gợi lên, anh tung ra một cánh lưới, bí mật thu lại những khoảnh khắc êm đềm của màn đêm.

"Hôm nay trăng tròn nhỉ, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, đột nhiên nói.

Vương Nhất Bác lại nghiêm túc thò đầu ra ngoài xem, so đo từng tí một mà tranh cãi: "Tròn đâu mà tròn? Rõ ràng là khuyết có được không hả?"

Tiêu Chiến thấy mái tóc cậu bị gió đêm lạnh giá thổi cho tán loạn, đi tới một phát túm lấy cậu kéo đi, thở dài nói: "Em đúng là một con heo."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com