TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

Sau khi bị chị Tiểu Dung nhìn chằm chằm ba mươi giây, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã hiểu tại sao sư tử với hổ trong vườn bách thú mỗi khi bị du khách nhìn đều cảm thấy bực bội, gầm gừ bỏ đi. Chị Tiểu Dung so với trí nhớ của cậu thì không thay đổi nhiều, chỉ là nhìn trông già dặn, lão luyện hơn trước thôi, mái tóc dài đã cắt ngắn đi chỉ còn vài chục centimet, tóc cũng nhuộm thành màu nâu.

"Chị nhuộm màu này trông đẹp đấy." Vương Nhất Bác phá vỡ sự yên lặng, đánh giá bộ tóc.

Chị Tiểu Dung lộ ra biểu cảm như vừa mới gặp ma, nghi ngờ hỏi: "Chị đổi sang kiểu tóc này sắp một năm rồi, em thật sự không nhớ gì hả?"

Hôm nay Vương Nhất Bác bị hỏi quá nhiều lần câu "có nhớ hay không", tai cũng sắp ngứa ngáy đến nơi, giống như robot bật chế độ trả lời tự động: "Kí ức của em bây giờ đang dừng ở hai năm trước, ngày hai mươi mấy tháng 5 năm 2018, em đang quay "Trần Tình Lệnh", vẫn chưa đóng máy, còn có cả show đang quay dở, chưa nổi tiếng, Tiêu Chiến vẫn chưa phải bạn trai em."

Chị Tiểu Dung ho khù khụ, lấy làm kỳ lạ: "Đến cả Tiêu Chiến em cũng không nhớ nữa à, xem ra là không nhớ thật rồi."

"Không phải là không nhớ được, là vẫn chưa phát triển đến..." Vương Nhất Bác cứng họng chỉnh lại chị, lại bị lời nói của chị dẫn dắt sang hướng khác, "Lúc trước em thích Tiêu Chiến lắm à?"

Hai người này ban đầu yêu đương nhau dưới sự ầm ĩ của hai bên công ty quản lý, vừa không chịu bán hủ, càng không chịu cởi bỏ quan hệ với người kia, tám tháng trôi qua rồi vẫn mong chờ phim giả tình thật, hai người có lưu lượng cực lớn, fans lại vô cùng cảnh giác, chỉ một chút biến động nhỏ thôi cũng có thể dựng tai lên nghe ngóng. Lúc đó mỗi lần chị Tiểu Dung sắp xếp lịch trình cho Vương Nhất Bác đều như gà bay chó chạy, cảm thấy tóc trên đầu cũng rụng đi cả mảng.

Chị Tiểu Dung bóc phốt: "Em lúc ấy nào chỉ gọi là thích? Fan meeting "Trần Tình Lệnh" ở Thái Lan năm đó, công ty bàn bạc nói là không cho em đi. Lúc ấy em đang quay phim trên cao nguyên, chỗ đó toàn là núi, cực cao so với mực nước biển, từ chỗ ấy ngồi xe buýt xuống dưới cũng phải mất bảy tám tiếng mới tới được sân bay, sau đó máy bay còn không bay thẳng đường được, giữa chừng phải đổi chuyến, dày vò hơn một ngày trời mới tới được Thái Lan." Nói đến đây, chị Tiểu Dung liền đau lòng không thôi, "Kết quả thì sao, thực tế chỉ gặp được có nửa buổi chiều với một buổi tối."

Vương Nhất Bác nghe mà hơi ngơ ngẩn: "Tại sao chứ? Fan meeting cũng không thể ở lại một đêm à?"

Chị Tiểu Dung nhìn cậu một cái, dường như thổn thức vì sự ngây thơ của cậu: "Hai người bận rộn biết bao. Lúc đó Tiêu Chiến cũng vậy, ngày hôm sau còn phải đi tuần lễ thời trang Milan. Hôm đó hát xong chưa kịp tẩy trang đã phải vội vã đi rồi. Bên phía Tiêu Chiến cũng không cho cậu ấy đến, ai kêu hai người các em cứng đầu cứng cổ như hai con lừa, đúng là bái phục mà."

Nói rồi, trong ánh mắt chị Tiểu Dung cũng xuất hiện một tia mềm lòng: "Khi ấy có rất nhiều người khuyên ngăn em, em chỉ nói, không rời xa anh ấy được... Ầy, em nói xem giờ em không nhớ nữa, vậy Tiêu Chiến phải làm sao đây, chuyện kia của cậu ấy còn không biết khi nào mới qua nữa."

"Chuyện gì cơ?" Vương Nhất Bác chợt khựng lại. Lúc nãy khi ở nhà hàng, ông chủ Đồng dường như cũng nói những lời như vậy, nhưng tối qua cậu không lên mạng xem xét kỹ càng, cũng chỉ không thấy nhắc đến tên Tiêu Chiến, đến giờ vẫn như lọt vào trong sương mù, "Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi à?"

Chị Tiểu Dung chần chừ một lát, nói đơn giản khái quát chuyện xảy ra gần đây với Vương Nhất Bác một lượt, nói xong lại thở dài: "Thời đại này, muốn hủy hoại một minh tinh thật dễ dàng. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ thấy hứng thú với mấy lời gièm pha vũ nhục, bịa đặt tin đồn, ăn không nói có hay thêu dệt chuyện không có thực, chuyện treo đầu dê bán thịt chó các thứ quan trọng hơn cả cái nhìn khách quan, lập trường cá nhân còn xếp trên cả sự thật, chỉ cần ghét bỏ ai, thì cái gì cũng ụp hết lên đầu người đó."

Vương Nhất Bác nghe lời chị Tiểu Dung nói xong liền lấy tài khoản phụ ra tìm kiếm qua loa một lát, đã thấy mấy dòng chữ vô cùng khó coi, trong tích tắc máu như đều đông cứng lại, sau vài giây, sự căm giận liền lập tức trào lên: "Dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như thế! Đây cũng có phải lỗi của anh ấy đâu? Hơn nữa nhân vật mà fanfic viết không phải là hai chúng em sao? Sao không nhắm vào em đây này?"

Cậu xém chút nhảy bắn lên khỏi ghế sau, va vào nóc xe, chị Tiểu Dung vội vàng ấn cậu xuống trấn an: "Bây giờ em sốt ruột cũng không có tác dụng, Tiêu Chiến với em từng thương lượng với nhau rồi, hai người các em bây giờ không được hành động theo cảm tính... Lúc đó Tiêu Chiến khuyên em cũng nói với em rồi, trong nhà dù sao vẫn phải có một người kiếm tiền. Em đúng là chẳng chịu nghe ai, chỉ có nghe cậu ấy là nhanh nhất..."

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe chạy như bay qua tầm mắt Vương Nhất Bác, cậu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ đêm qua Tiêu Chiến cuộn người gối đầu lên tay mình ngủ say, vừa yên bình vừa yếu đuối, anh tháo gỡ tất cả các lớp ngụy trang, tháo bỏ sự kiên cường, tìm cho mình một cảng tránh gió. Nhớ lại tối qua mình đuổi Tiêu Chiến ra khỏi phòng, khiến sáng nay quầng mắt anh đen xì, Vương Nhất Bác liền bắt đầu cảm thấy mình không phải con người.

...Ngủ chung trên một chiếc giường thì làm sao? Đó là Tiêu Chiến đấy, cũng có phải là người khác đâu.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác giơ tay lên tự tát cho mình một cái. Chị Tiểu Dung ngồi bên cạnh giật mình hoảng sợ: "Làm gì thế tổ tông ơi, mặt tiền mặt bạc đấy." Ngay giây sau, Tiểu Dung liền chuẩn xác nhìn thấy hình ảnh một chiếc meme cạn lời xuất hiện ngay trên mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không thể cứ nghỉ quay phim mãi, chị Tiểu Dung thương lượng với Tiêu Chiến một lát, bèn liên lạc với một đạo diễn có thể tin tưởng trong đoàn làm phim, để anh ấy qua đây giúp Vương Nhất Bác hệ thống lại từ đầu các mối liên hệ giữa các nhân vật trong kịch bản.

Sau khi sắp xếp xong xuôi tất cả công việc, chị Tiểu Dung lại vội vàng liên lạc tìm bệnh viện cho Vương Nhất Bác, chuẩn bị làm kiểm tra toàn diện một lần nữa. Vương Nhất Bác không cản chị, chỉ ngoan ngoãn nói bai bai. Cửa xe vừa đóng, cậu liền liếc mắt lên gương chiếu hậu nhìn tài xế một cái. Bác tài vẫn là người lái xe hai năm trước của cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy mình cũng khá trọng tình trọng nghĩa, bèn chủ động chào hỏi: "Hi, tài xế Tăng, vẫn là chú."

Ban nãy tài xế Tăng cũng nghe được tám chín phần mười: "Ấy, cậu vẫn còn nhớ tôi à. Cũng phải, lúc đó khi cậu với Tiêu Chiến còn ở đoàn phim cũng toàn là tôi đưa đón. Sau đó hai người lén lút hẹn hò, tôi còn giúp đỡ không ít..."

"Hẹn hò kiểu gì ạ?" Vương Nhất Bác tò mò hỏi.

Tài xế Tăng cười: "Ài... Thế thì nhiều lắm, tôi không thể nói bừa được, tôi chẳng biết gì hết nha." Vương Nhất Bác đột nhiên thấy trái tim chua xót, dường như cả thế giới đều ghi nhớ tình yêu của cậu và Tiêu Chiến, chỉ có mỗi mình cậu là không hay biết gì, giống như một cậu bé khát khao học hành, không thể chờ đợi được muốn đi khắp nơi nắm bắt từng mảnh ghép cho câu chuyện tình yêu của chính mình.

Vương Nhất Bác yên lặng, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới bảo: "Thả cháu xuống phía trước kia đi."

Có thể do cảm xúc liên tục suy sụp, lại cả đêm không ngủ, Tiêu Chiến gần như vừa về đến khách sạn đã nằm xuống. Trong chăn vẫn còn mùi hương của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rất nhanh đã chìm vào trong mùi hương này, giống như chú thỏ con tìm được ổ, yên tâm mà chìm vào giấc ngủ. Lúc anh tỉnh dậy thật ra cũng chưa ngủ được bao lâu, nhưng giấc ngủ sâu không mộng mị, khiến cả người đều có cảm giác thoải mái sau khi đã được thả lỏng toàn thân.

Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác mãn nguyện này lại bị suy nghĩ "bây giờ Vương Nhất Bác chẳng còn nhớ gì cả, chắc sẽ tự mình thuê phòng ở riêng" đánh cho tan tác. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến liền vùi mặt vào trong chăn, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực.

Tiêu Chiến đã rất lâu không muốn xem điện thoại, nhưng lúc này càng không muốn để mình rơi vào cảm giác buồn bã trống trải cô đơn, bèn cầm điện thoại lên chuẩn bị đăng nhập tài khoản phụ xem mấy blogger review ăn uống. Không ngờ điện thoại dingdong một tiếng, thông báo một tin tức mới trên màn hình 一一 "Vương Nhất Bác đi dạo siêu thị".

Mắt Tiêu Chiến tối sầm lại, không biết tiểu tổ tông này lại đang diễn vở thiêu thân lao vào lửa nào nữa? Anh không kịp nghĩ ngợi gì lập tức mở hot search ra xem ngay, người ta viết rằng, hôm nay có người gặp Vương Nhất Bác đang đi dạo siêu thị ở Hoành Điếm, bị một vài người hâm mộ nhận ra, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, cũng may trong thời kỳ đặc biệt, lượng khách trong siêu thị không nhiều lắm, không gây ra hỗn loạn gì quá lớn.

Vương Nhất Bác trong ảnh mặc đúng bộ quần áo hôm nay cậu mặc ra ngoài, đội mũ đeo khẩu trang, trong tay còn xách hai chiếc túi lớn, người càng lúc càng đông, tuy vành mũ đã che được đôi mắt, khẩu trang đã che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng Tiêu Chiến cứ cảm thấy mình không hiểu sao vẫn có thể nhìn thấy vài phần mờ mịt không biết phải làm gì trên mặt Vương Nhất Bác.

Tiếng quẹt thẻ phòng phá vỡ dòng tư duy của Tiêu Chiến. Anh giật mình, cảnh giác nhảy xuống giường, nhưng lại chạm phải đôi mắt dưới vành mũ của người vừa nuôi ong ở siêu thị kia. Hai chiếc túi nilon to tướng đó, giống như sợ người khác không biết là mình đã tới đây vậy, vẫn còn kêu loạt soạt trong tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tháo mũ và khẩu trang xuống, mở nắp chai nước lọc trên bàn ra tu ừng ực mấy ngụm rồi mới nói: "Tài xế Tăng đỉnh ghê, cắt đuôi được hết luôn... Sao mắt bọn họ bén thế nhỉ, em đã mặc kín như vậy rồi..."

Tiêu Chiến không còn sức càm ràm nữa: "Em nổi tiếng rồi đấy anh hai ơi, là kiểu rất rất nổi tiếng, em có chút cảm nhận thực tế đi được không. Chị Tiểu Dung không nói với em sao, đi đâu cũng phải chú ý, thật đó. Người nhìn chằm chằm vào em bây giờ nhiều lắm."

Thấy Vương Nhất Bác ngang ngược nằm lên giường, Tiêu Chiến ngây ra hỏi: "Em không thuê phòng à?" Người tối qua vẫn la hét om sòm đòi tự ra ngoài thuê phòng ngủ, lúc này lại không hề để tâm, đỏ tai đỏ mặt nói dối: "Anh Chiến, em ở cùng với anh được không? Em không muốn ở một mình... Em... em sẽ lấy thêm một cái chăn nữa."

Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác lại nhảy dựng lên khỏi giường, lôi đồ trong hai chiếc túi nilon mà cậu sống chết bảo vệ ở siêu thị ra cho Tiêu Chiến xem, đổ đầy một đống lên giường, sau đó ngồi trong đống bao bì xanh đỏ tím vàng kia nói với Tiêu Chiến: "Em mua đồ ăn cho anh đó... Anh ăn gì trước không?"

Suốt cả một đường, Vương Nhất Bác cứ nghĩ mãi xem Tiêu Chiến liệu có còn là Tiêu Chiến của hai năm trước không? Có còn thích mấy thứ đồ ăn vặt ấu trĩ này nữa không? Cậu không nhịn được nhớ lại lúc Tiêu Chiến còn ở trong đoàn phim, ngày nào cũng không thích ăn cơm, chỉ ôm mấy gói bim bim mà Vương Nhất Bác mua cho mình ngồi nhai rôm rốp. Lúc đó trông Tiêu Chiến có vẻ rất đơn thuần, vui vẻ, chỉ cần cười lên đã giống như hội tụ tất cả những tia sáng tươi đẹp nhất của mùa hè.

Nhưng Tiêu Chiến của bây giờ hình như không vui vẻ lắm, giọng nói có chút hơi nghẹn ngào: "Em ra ngoài là vì mua cho anh những thứ này à?"

Vương Nhất Bác gật đầu, lại cắn cắn môi, không chắc chắn lắm hỏi: "...Bây giờ anh còn thích ăn những thứ này nữa không?"

Tiêu Chiến ngồi bên mép giường nhìn đống đồ ăn vặt, đột nhiên không biết nên nói gì. Giống như quay về quãng thời gian nóng nực của hai năm trước đây, ngày nào cũng có những niềm vui rất vô tư thoải mái. Có lúc Vương Nhất Bác sẽ nhét đồ ăn vặt vào ống tay áo dài rộng của trang phục đóng phim, Tiêu Chiến sẽ có thể lấy việc mò mẫm tìm kiếm đồ ăn trong cái túi Doremon bé nhỏ của mình làm niềm vui mỗi ngày. Hai người giống như mấy cậu sinh viên lén hút thuốc trong trường, giấu giếm mấy diễn viên khác, len lén bẻ đôi đồ ăn ra chia cho nhau ăn cùng.

"Anh Chiến, cái đó... em nghĩ rồi." Vương Nhất Bác nhặt một cây kẹo vị nho xanh mà Tiêu Chiến thích ăn từ trong đống đồ ăn vặt lên, chầm chậm bóc vỏ, "Nếu như em mãi vẫn không thể nhớ ra..."

Vương Nhất Bác nói đến đây liền ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Chiến hơi đờ đẫn, ánh mắt trốn tránh nhìn sang hướng khác, vội vàng nắm lấy tay anh, bổ sung thêm một câu trong ánh mắt giật mình thảng thốt của đối phương: "Nếu em thật sự không thể nhớ lại? Chúng ta sẽ bắt đầu... bắt đầu lại từ đầu được không?"

Tiêu Chiến không hiểu bắt đầu lại từ đầu mà cậu nói có nghĩa là gì, bèn hỏi: "Từ đầu cái gì?"

"Không phải, ý em là..." Chút dũng khí đó của Vương Nhất Bác đã cạn kiệt, lúc này mặt đã đỏ ửng, hai vành tai nóng tới mức có thể luộc được trứng luôn, cậu thành thục nhét cây kẹo đã bóc vỏ trong tay mình vào miệng Tiêu Chiến, ngăn lại lời anh đang định nói ra, "Em... em theo đuổi anh đã được chưa!?"

Chiếc kẹo vị nho xanh trong miệng này là thứ mà trước đây Tiêu Chiến thích ăn nhất, sau khi bắt đầu kiểm soát thể hình thì đã rất lâu anh không ăn lại, chiếc kẹo đó lúc vừa cho vào miệng cực kì chua, sau đó mới dần dần biến thành vị ngọt. Tiêu Chiến lập tức bị chua tới trào nước mắt, Vương Nhất Bác vừa quay đầu lại đã thấy mắt anh ầng ậng nước, lại rối rít lên: "Anh, anh ơi... anh đừng khóc chứ!"

Trong nụ cười của Tiêu Chiến đem theo nước mắt, nhìn Vương Nhất Bác cả nửa ngày, lặng lẽ nghĩ, hai năm trước sao không phát hiện ra em ấy ngốc nghếch như vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com