TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

Phòng tập nhỏ nhất thời yên tĩnh một cách kỳ lạ, ngón tay Vương Nhất Bác vẫn đặt dưới khóe môi Tiêu Chiến, anh một phát nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đôi mắt mở to, trông ngốc nga ngốc nghếch, nửa ngày sau mới hỏi: "Ý là sao?"

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ này của anh làm cho bật cười, chầm chậm di chuyển bàn tay, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đó, nhếch miệng lên mở ra hai dấu ngoặc nhỏ trên má, vừa mở miệng lại nói nhăng nói cuội trêu ghẹo Tiêu Chiến: "Nốt ruồi này của anh trông rất đẹp, em thích từ lâu lắm rồi, cho em sờ chút."

Tiêu Chiến muốn bảo "Em sờ rồi còn hỏi cái nỗi gì", nhưng câu "Em thích từ lâu lắm rồi" kia khiến trái tim anh lúc này nhảy lên loạn xạ. Nếu dấu chấm ở tấm ảnh đại diện trên wechat có nghĩa là nốt ruồi, vậy Vương Nhất Bác ôm anh an ủi anh, mua đồ ăn cho anh lại dỗ dành anh ăn cơm, còn năm lần bảy lượt ôm ấp yêu thương... Yết hầu Tiêu Chiến cứng cả lại: "Em không có bạn gái?"

Lại bị hỏi lần nữa, Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Ai nói với anh là em có bạn gái? Sao anh cứ luôn cảm thấy em có bạn gái?" Đối phương đáp là do Nhiếp đạo và Đại Thành nói, Vương Nhất Bác không thể tin nổi, cạn lời: "Sao hai người họ nhiều chuyện thế, còn ngốc như vậy nữa?"

Tiêu Chiến thấy xấu hổ, tự nhiên cảm thấy câu "nhiều chuyện lại còn ngốc" kia giống như đang ngấm ngầm nói trúng cả mình, sau khi phản ứng lại mới phát hiện ra ban nãy trong lúc tình huống cấp bách đã lỡ miệng bộc bạch hết cả, lúc này cả hai người bình tĩnh lại, Tiêu Chiến nhất thời ngại tới mức da đầu phát tê, ánh mắt liếc trái liếc phải khắp nơi, may mà staff tới gõ cửa kịp thời, thông báo rằng họ phải đi ghi hình.

Giống như túm được cọng rơm cứu mạng, Tiêu Chiến đáp lời một tiếng rồi ba bước gộp thành hai vội đi ra ngoài, nhưng lại bị người phía sau kéo lại. Tiêu Chiến giật mình hoảng hốt, sợ Vương Nhất Bác có hành động kinh người gì giữa chốn đông đúc này, nào ngờ không giống như dự liệu rằng sẽ rơi vào một cái ôm, Vương Nhất Bác chỉ cụp mắt xuống nhét vào tay anh một vật.

"Vậy..." Hôm nay tóc mái của Vương Nhất Bác hơi lộn xộn, không phải kiểu câu cầu khiến thẳng thắn như mọi khi, lúc này cậu hạ thấp thanh âm xuống nói chuyện lại có chút dịu dàng đến quái đản: "Còn dùng tai nghe của em nữa không?"

Ánh mắt của staff ở phía sau đang trắng trợn ghim chặt lên lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại đứng trước mặt anh nói bằng chất giọng trầm thấp, hơi thở ấm nóng khiến không khí tự nhiên mỏng manh thêm mấy phần, Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn tai nghe trong tay mình một cái, đột nhiên cảm thấy thứ này nóng bỏng tay, đốt cho mặt anh cũng đỏ ửng. Trước lúc xoay người đi, một âm mũi "Ừm" mới chịu bay ra đáp lời Vương Nhất Bác.

Những học trưởng tới hỗ trợ khác đều là người có chút tiếng tăm, Tiêu Chiến ngồi lẫn vào trong cảm thấy mình giống như người ở tuyến mười tám, chỉ ngồi một bên ngại ngùng nghe bọn họ nói chuyện. Trong số đó có một nam diễn viên là hơi thân với anh một chút, đi tới vỗ vỗ vai anh hỏi gần đây bận gì thế, Tiêu Chiến mới thả lỏng nói rằng dạo này đang quay phim. Vũ đạo của cả hai người đều không tốt, lại vì chuyện nhảy trợ giúp này mà bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Lúc Vương Nhất Bác gõ cửa đi vào vừa hay trông thấy cảnh này, Tiêu Chiến trông cao hơn nam diễn viên kia một chút, còn hơi khuỵu chân xuống để người ta tiện vỗ vỗ vai mình, nghiêng đầu sang nói chuyện với người ta, trên mặt tràn ngập ý cười. Cho dù vốn biết nam diễn viên này về sau cũng trở thành bạn tốt của hai người, chúc phúc cho tình cảm của họ, nhưng trong một khoảnh khắc, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được mà sắc mặt hơi trầm xuống.

Trong tay cậu và trợ lý xách hai túi Starbucks, thật ra vốn không định mời nhiều như vậy, nhưng Tiêu Chiến ở trong phòng trang điểm tập trung, cũng không thể nào chỉ mua mỗi một phần cho anh được. Những người khác trong phòng trang điểm, Vương Nhất Bác ít nhiều cũng đã từng chạm mặt, lúc đưa đồ uống, mọi người khó tránh khỏi khách sáo một phen. Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác không có sở trường giao tiếp xã giao lắm, không ngờ cậu lại lễ phép khéo léo như vậy, lộ ra mấy phần chín chắn mà trước nay anh chưa từng thấy.

Tặng xong một vòng, phần cuối cùng mới được đưa đến tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đưa cả túi cho anh luôn. Tiêu Chiến cũng bắt chước người khác khom lưng cúi đầu xuống nói "Cảm ơn thầy Vương, vất vả rồi", vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt vô cùng chân thành và thản nhiên của Vương Nhất Bác, hai người ánh mắt giao nhau, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lại tự nhiên xuất hiện cảm giác có tật giật mình, tay Tiêu Chiến bất chợt run run, chiếc túi trên tay cũng suýt không cầm chắc.

Vương Nhất Bác cũng không lập tức buông tay, hai người mỗi người một bên xách quai túi, xách nó đặt lên mặt bàn, Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua hơi cúi xuống nói: "Còn một lúc nữa mới bắt đầu, ăn mấy miếng đi." Nói xong cậu liền giả vờ như không có chuyện gì, chào hỏi mọi người xong liền đi. Tiêu Chiến mở túi ra nhìn một cái, bên trong vẫn còn một túi nhỏ nữa đựng bánh sandwich mà anh thích ăn.

Mọi người chào Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lôi cốc cafe ra, bỏ túi nilon xuống dưới chân, mắt liếc vào trong gương, sau khi xác nhận không có ai đang nhìn mình, lát sau mới dám lén lút lôi chiếc bánh sandwich ra khỏi túi, tim đập bình bịch như cậu học sinh lén ăn vụng trong lúc cô giáo đang giảng bài.

Mới cắn được một miếng bánh, nam diễn viên chủ động bắt lời lúc trước lại sáp tới vỗ vai Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác cũng tốt phết đấy nhỉ, tôi còn tưởng cậu ấy là kiểu rất lạnh lùng cơ." Tiêu Chiến bị anh vỗ một cái, suýt chút nghẹn miếng bánh, gật đầu phụ họa theo: "Em ấy đúng là rất tốt, thật ra cũng biết cách chăm sóc người khác lắm, lúc riêng tư cũng không lạnh lùng đâu." Nghĩ một lát rồi lại nói, "Nhảy cũng cừ lắm, bài tập này của tôi em ấy nhìn một cái đã biết nhảy rồi."

Nam diễn viên đó nghe xong câu này kinh ngạc nói: "Á, là cậu ấy dạy anh à?" Tiêu Chiến nhất thời hối hận vì quá nhanh miệng, trong lòng lại xuất hiện cảm giác vui mừng rất kì lạ, cũng không tiện làm bộ giấu giếm nữa: "Đúng vậy, chắc là do tôi không có thiên phú về vũ đạo, kém quá."

"Ha ha, tôi cũng vậy!" Nam diễn viên đó cười, giống như vô ý mà liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, trêu anh, "Nhưng cậu có mentor chỉ dẫn còn gì, cũng không cần lo lắng."

Hiện trường công diễn rất náo nhiệt, trong số các show tuyển tú, 101 được xem là đứng đầu trong việc đào tạo nhóm nhạc nữ trong nước, phía sau cũng có rất nhiều khán giả nhiệt tình, từng làn sóng âm nối nhau ập đến. Ngoại trừ show debut và concert của nhóm mình ra, Tiêu Chiến rất ít khi đứng trên sân khấu biểu diễn kiểu này, vừa căng thẳng vừa mơ hồ còn có chút kích động, anh cũng không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt treo một nụ cười.

Vương Nhất Bác và anh giống như đứng giữa hai cực của thế giới, phải xuyên qua vô số bóng người ngăn cách ở giữa mới có thể liếc mắt nhìn về phía bên kia. Tiêu Chiến đi lên phía trước một chút, lén nhìn vị mentor vừa mua sandwich vừa hướng dẫn anh tập nhảy này, giống như làm vậy có thể giúp anh tìm được một chút an ủi quen thuộc trong sự căng thẳng.

Trên sân khấu đang ồn ào náo nhiệt, không biết là ai hỏi câu "Dạo gần đây anh bận gì rồi", Tiêu Chiến tưởng đang hàn huyên nên thả lỏng cơ thể, vừa chen người vào đã trực tiếp đụng phải ánh mắt xuyên qua nửa sân khấu đang nhìn về phía mình của Vương Nhất Bác. Đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, đáp lại bằng một nụ cười ngốc, micro không biết sao lại được truyền tới tay Vương Nhất Bác.

Người đó nắm chặt mic trong tay, không hề thu ánh mắt nhìn trực diện qua phía này lại chút nào, vô cùng chính trực mà trả lời một câu sến súa: "Bận nhớ anh."

Cả trai cả gái dưới sân khấu lập tức phát ra tiếng kêu gào, các fans nữ của Vương Nhất Bác đảm nhận vị trí đi đầu, tiếng hò hét cảm tưởng như sắp xé rách luôn cả màng nhĩ. Thật kỳ lạ, câu này rõ ràng không phải nói với Tiêu Chiến, người mà bọn họ hò hét cũng không phải anh, nhưng Tiêu Chiến lại ngại ngùng quay lưng lại, đưa tay lên xoa xoa đôi tai nóng tới ửng đỏ của mình.

Người khác không thấy rõ chứ Vương Nhất Bác lại thấy rất rõ ràng, mic vẫn cầm trong tay chưa chuyển cho người khác, giống như có cả đống lời xấu xa trong bụng, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Tiêu Chiến cũng nói một câu đi."

Tiêu Chiến lập tức đè nén cảm giác manh động muốn xông tới đánh người kia xuống, trong ánh mắt ùn ùn kéo đến của mọi người mới hiểu ra, không phải kêu anh đáp lại câu "Bận nhớ anh", mà là nói một câu tình thoại sến súa giống như những người trước đó. Tiêu Chiến nhận lấy mic, dữ dằn lườm Vương Nhất Bác một cái 一一 Trên kịch bản anh vốn không có phần này, người kia rõ ràng đang muốn trêu chọc anh rồi ngồi một bên xem náo nhiệt.

Bị điểm danh nên hết cách, Tiêu Chiến giống như cháy lên một ý chí chiến đấu, nhìn về phía người vừa cue mình nói: "Ừm... Gần đây có người đồn anh thích em... anh đính chính lại một chút, đó không phải lời đồn."

Rõ ràng là một câu tình thoại phổ thông thường gặp, chẳng có gì lạ lẫm, nhưng Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu vừa nghe đã cười xán lạn như ánh mặt trời, đến MC cũng giống như rất hiếm khi thấy cảnh này, còn liếc mắt nhìn cậu thêm mấy cái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com