TruyenHHH.com

Bac Chien Aspirin

13:18 13.02.2022

"Đến rồi à?"

Tiêu Chiến ra mở cửa, mặc một chiếc áo phông đen và quần sooc, tóc vẫn nửa khô nửa ướt, cả người đều được bao bọc bởi hương xà phòng tươi mát, ấm áp và thơm tho. Anh vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đi ra mở cửa, quen thuộc giống như cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần.

"Còn đau đầu không? Uống thuốc chưa?"

Vương Nhất Bác đứng trước cửa "Ừm" một tiếng nói mình không sao, sau đó liền chui qua khe hẹp bên cạnh anh đi vào trong phòng, lúc đi qua, cánh tay nóng rực của cậu còn dùng lực cọ vào cánh tay bé nhỏ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cậu, lại va phải ánh mắt với ý cười như có như không của người kia: "Xem gì mà nhập tâm thế."

Tiêu Chiến cười hi hi một tiếng, đưa tay lên tháo tai nghe, âm thanh quen thuộc theo tiếng đóng cửa vang vọng trong căn phòng nhỏ hẹp.

Vương Nhất Bác đưa tay về phía anh: "Thầy Tiêu là fan của em à? Ngày nào cũng xem video của em."

"Thầy Vương, quá, đẹp, luôn!" Tiêu Chiến ngồi xuống, một tay chống sau lưng, đắc ý nhấn pause lại hình ảnh sân khấu của Vương Nhất Bác lúc cậu vẫn còn mái tóc bạch kim trên màn hình, "Tuyệt vời, bạch mẫu đơn nhân gian."

Anh không thích sáng, thế nên đèn trong phòng luôn được để ở chế độ ánh sáng đêm, lúc nói câu này, đôi mắt nai con giống như đang phát sáng trong căn phòng u tối. Anh biết, mình như thế này trông rất đẹp trai, vừa nghiêm túc vừa vô tội chớp mắt hai cái, ánh mắt mang theo khiêu khích nhìn Vương Nhất Bác, giống như đang tranh đo cao thấp.

Yết hầu Vương Nhất Bác không tự chủ cuộn lên trượt xuống hai vòng, giật mình phản ứng, thoát khỏi vẻ ngơ ngác thất thần, giống như không chịu yếu thế mà quen thuộc lôi điện thoại của mình ra, lật mở video "Cực lạc tịnh thổ", mồm mép càng không chịu tha cho người kia: "Không so với thầy Tiêu được." Cậu mở video, thiếu niên mặc trường bào tay rộng màu xanh thẫm đang đứng kiễng chân một cách yêu kiều trên màn hình, trên mặt là nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ như ly nước đào có gas.

"Tha cho anh, tha cho anh đi thầy Vương!" Nhìn thấy nụ cười thương mại xinh đẹp của mình trên màn hình, Tiêu Chiến quả thực chịu không nổi cảnh Vương Nhất Bác dí điện thoại đến trước mặt anh, lập tức cười ngửa đầu ra sau, miệng không ngừng xin tha. Vương Nhất Bác thích nhất là thấy anh tỏ ra yếu thế, cúi người dí sát màn hình tới trước mặt Tiêu Chiến hơn.

Tiêu Chiến vừa đẩy bàn tay cầm điện thoại của Vương Nhất Bác ra, vừa cười nghiêng mặt tránh đi. Lưng anh ngả về phía sau quá độ, đột nhiên không kiểm soát được liền khiến eo mất lực ngã phịch xuống. Vốn dĩ điểm chịu lực của Vương Nhất Bác đều được anh chống đỡ, anh vừa thả tay, Vương Nhất Bác đã trực tiếp đè lên người anh.

Cơ thể nóng bỏng của hai thiếu niên chỉ cách mỗi lớp áo mà dán chặt lên nhau, Vương Nhất Bác ngã nhào lên người Tiêu Chiến thì không cử động nữa, hơi thở nóng rực ở mũi còn mạnh mẽ hơn cả phần ngực đang tiếp xúc với nhau, đang nhẹ nhàng phả lên cổ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bất giác run lên, cùng với đó, trái tim cũng đập một cách mãnh liệt.

Khi không khí ở trạng thái im lặng tuyệt đối, thời gian sẽ kéo dài gấp đôi. Sự nóng bỏng mờ ám được đốt cháy tới đỉnh điểm, Vương Nhất Bác không cử động, Tiêu Chiến càng không dám cử động. Vừa giống như một con vật bé nhỏ đang bị súng săn ngắm bắn, lại giống như cô công chúa Alice đang trốn trong giấc mộng, như sợ chỉ cần bước sai một bước là sẽ có khả năng bị đánh thức.

Là bắt đầu từ khi nào đây? Có thể là từ lần đầu tiên khi đạo diễn kéo Vương Nhất Bác lại nói: "Y là người mà cậu yêu sâu sắc", Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình không gì có thể sánh nổi; cũng có thể là sau khi kết thúc cảnh quay Vương Nhất Bác liền lập tức thay đổi tính cách nhưng vẫn bám dính lấy anh như một cái đuôi nhỏ; hoặc cũng có thể do những lần tiếp xúc thân thể nửa như vô tình nửa như cố ý cùng những lời trêu chọc mờ ám không rõ ràng.

Có lẽ do trời nóng quá thôi, Tiêu Chiến tự giải thích với bản thân mình như vậy. Nhiệt độ tăng cao nên không khí cũng nóng lên, chân tình dính chặt, tất cả các phân tử vô định đều đang va chạm lẫn nhau, nhịp đập trái tim cũng nhanh hơn mấy phần so với lúc bình thường. Hại Tiêu Chiến đêm đó cứ trằn trọc lăn qua lăn lại mãi nghĩ xem có phải là thích hay không, chỉ thiếu điều mở Baidu* ra gõ câu hỏi cẩu huyết kia kèm theo dòng chữ: "Online đợi, rất gấp".

*Baidu: Ứng dụng tra cứu giống như google, còn có thể đặt câu hỏi để chờ người có chuyên môn/am hiểu vào trả lời.

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, hạ thấp giọng nói, như sợ sẽ phá vỡ giấc mộng này mà nhẹ nhàng đẩy cái người đang đè trên người mình tới không thở nổi kia: "Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác bị anh đẩy nên hơi nghiêng qua một chút, hàng lông mi đen nhánh dưới mắt lộ ra một bóng đen ấm áp. Thế nhưng hơi thở đều đặn của người này đã thay mình nói với Tiêu Chiến rằng 一一 Cậu đã ngủ say.

Trong đầu Tiêu Chiến chạy qua hàng vạn câu mắng chửi đan xen với bực bội, nhấc tay muốn ném người này xuống giường.

Mố? Anh ở đây rung động, em lại lăn ra ngủ??? Em là heo hả???

Nhớ lại hôm nay lúc tan làm Vương Nhất Bác nói mình đau đầu, còn kéo Tiêu Chiến để anh xoa xoa đầu mình, Tiêu Chiến liền tự thở dài trong lòng, hạ cánh tay đang chuẩn bị đẩy cậu xuống giường của mình xuống, tự an ủi bản thân rằng, chắc là do tác dụng của thuốc, đừng so đo với em ấy, đừng so đo với em ấy.

Vương Nhất Bác vùi đầu ở hõm vai Tiêu Chiến ngủ rất ngon, trong lúc Tiêu Chiến đang âm thầm mắng mình, cậu còn khụ khụ thở dốc hai tiếng rồi đưa tay ôm Tiêu Chiến vào lòng. Đúng lúc Tiêu Chiến đang nghi ngờ có phải thằng nhóc này giả vờ ngủ để động tay động chân với mình hay không, liền nghe thấy Vương Nhất Bác nói mớ: "Bảo bảo, quần em vứt đâu rồi?"

Trái tim của Tiêu Chiến như rơi xuống hố băng, lập tức giơ tay lên ném Vương Nhất Bác xuống đất.

"Ái!" Vương Nhất Bác bị đau nên bừng tỉnh, lúc mở mắt ra còn tưởng mình rơi từ trên vực cao xuống, không may đáp đất bằng mông. Cậu đưa tay xoa xoa mông, chau mày nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên giường lạnh nhạt nhìn mình, mơ mơ màng màng hỏi: "Vợ ơi, sao thế?"

Tiêu Chiến thấy mình càng lạnh hơn, nhìn một lúc mới lên tiếng: "Thầy Vương, lúc không quay phim đừng có gọi bừa."

Lần này tới lượt Vương Nhất Bác mở to hai mắt, nhìn Tiêu Chiến giọng nói lạnh lùng, nửa ngày vẫn không hiểu câu "Lúc không quay phim đừng có gọi bừa" kia.

Là ý gì? Cậu cẩn thận nghiền ngẫm một lát, tưởng anh đang ghen với người trong đoàn làm phim, còn có chút dở khóc dở cười: "Cái này mà anh cũng ghen à, thế lúc em quay cảnh hôn, anh..."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến lớn tiếng ngắt lời cậu, lật người xuống giường một tay túm lấy cậu đẩy ra ngoài cửa, "Không còn sớm nữa, em về đi."

Cùng với một tiếng "cạch", cánh cửa trước mặt tuyên bố với Vương Nhất Bác sự thật rằng Tiêu Chiến đã tức giận. Vương Nhất Bác đứng ngây tại chỗ vẫn chưa kịp phản ứng gì. Cửa lại mở ra, Tiêu Chiến nhắm thẳng ngực cậu ném điện thoại vào, nói: "Ngủ sớm đi thầy Vương."

Lại "cạch" một tiếng nữa.

Vương Nhất Bác đần thộn. Tiêu Chiến đến Hoành Điếm tham ban, cậu còn chu đáo nghĩ tới việc gọi cho khách sạn, chuyển tới căn phòng lúc trước quay phim ở Hoành Điếm Tiêu Chiến từng ở, trước khi ngủ hai người còn hồi tưởng lại những chuyện thú vị hai năm trước, sao vừa mở mắt ra Tiêu Chiến đã giận rồi?

Mà Tiêu Chiến có giận thì cũng thôi đi, bọn họ chỉ thuê có một phòng, giờ bảo cậu đi về là về đâu???

Trong khách sạn nhiều tai mắt, Vương Nhất Bác không thể gõ cửa bừa bãi được, chỉ đành co vào một góc tối, cúi đầu muốn gọi cuộc điện thoại, nào ngờ màn hình vừa sáng lên, cậu đã phát hiện đây không phải điện thoại của mình 一一 So với việc nói đây không phải điện thoại của mình, chẳng bằng nói đây là điện thoại của mình lúc trước. Vương Nhất Bác ngây ra vài giây, nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại liền giật mình, sao đã tháng năm rồi? Giờ không phải mới tháng ba sao?

Lúc ngón tay run rẩy mở lịch trên điện thoại, rất nhiều nghi vấn trong lòng Vương Nhất Bác đã có được lời giải thích hợp lý.

Mẹ ơi, sao lại là năm 2018?

\

Hôm nay Tiêu Chiến rất đè nén cảm xúc, tất cả mọi người đều nhìn ra.

Lúc thợ hóa trang và làm tóc Tiểu Lỗi đến, nói đùa với Tiêu Chiến như bình thường, nhưng lại nhận được một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc ở trong gương. Lúc dán tóc giả Tiêu Chiến không cử động, cũng không nghịch điện thoại, chỉ lặng lẽ nhìn vào gương, cảm thấy mình như một con cá đang hấp hối.

Anh từng nói với một người bạn rằng hình như mình đã sinh ra cảm xúc gì đó không nên có với Vương Nhất Bác, đáp án mà bạn anh đưa cho anh là "khắc chế" hoặc "hưởng thụ", Tiêu Chiến suy đi nghĩ lại, quyết định đem nó trở thành một giấc mơ có hạn định của mùa hạ, hai mươi bảy tuổi vẫn có thể hưởng thụ sự tốt đẹp và cảm giác rung động không phải điều dễ thấy, sau khi tỉnh mộng sẽ đi đâu về đâu thì giao phó cho bản thân mình trong tương lai đi.

Bây giờ, mê tình của mùa hạ đã kết thúc sớm hơn dự định rồi. Thậm chí mới cuối tháng năm, Hoành Điếm đã nóng muốn chết, vẫn còn chưa chính thức vào hạ, giấc mộng đẹp này đã bị bóp chết bởi một câu nói mớ trong mơ.

Tiếng "bảo bảo" đó nhất định không phải gọi mình. Một là, dù lúc trêu đùa Vương Nhất Bác cũng chưa từng gọi anh là "bảo bảo", hai là, sự thăm dò giữa hai người vẫn luôn đến một điểm dừng là chấm dứt, giống như hai dancer cứ đẩy qua kéo lại lẫn nhau, vẫn còn chưa thân thiết đến mức độ này, đây là chuẩn mực "ai gọi trước người đó sẽ thua trước."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, mặc kệ thợ hóa trang loại bỏ bớt phấn thừa trên mặt, có chút đau lòng nghĩ, hôm qua ném Vương Nhất Bác có chút hơi mạnh tay, dù sao mờ ám cũng chỉ là yêu cầu cơ bản khi nhập vai, trên thực tế anh cũng chưa từng hỏi xem Vương Nhất Bác có phải vẫn độc thân hay không, ban đầu người dính lấy Vương Nhất Bác như Ngụy Vô Tiện dính lấy Lam Vong Cơ là anh, Vương Nhất Bác cũng có làm gì sai đâu.

Tiêu Chiến nghĩ như vậy, ngấm ngầm hạ quyết tâm, để không quá muộn, bắt đầu từ hôm nay, phải yêu quý tính mạng, tránh xa Vương Nhất Bác.

Ý nghĩ này chỉ mới vừa lóe lên, mắt Tiêu Chiến vẫn còn chưa kịp mở, bờ vai đã bị người ta nhẹ nhàng nhéo một cái, Tiêu Chiến giật mình, vừa quay đầu đã thấy Vương Nhất Bác đứng sau lưng anh, cụp mắt xuống nhìn anh cười: "Sao lại ngây ra thế?" Tiêu Chiến theo bản năng xoay người né tránh, nhưng lại bị câu nói này của Vương Nhất Bác nhè nhẹ tấn công, ho khan một tiếng vội vàng đứng dậy: "Chào thầy Vương, anh xong rồi, em làm đi."

Vương Nhất Bác không hiểu gì. Trong ấn tượng, thời gian này nên là lúc tình cảm của Tiêu Chiến với mình đang tăng lên, không biết tại sao lại khác xa với những gì trong kí ức của cậu.

Trong lúc Vương Nhất Bác đang nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Lỗi đã ấn cậu ngồi xuống, bôi kem nền lên mặt cậu để định trang rồi.

"Quầng thâm mắt của thầy Nhất Bác hôm nay có hơi nặng nha." Tiểu Lỗi vừa cảm thán vừa mở nắp hộp kem che khuyết điểm ra, "Ngủ không ngon à?"

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, nói: "Vất vả cho anh rồi."

Tối qua sau khi dựa vào kí ức và thẻ phòng trong tay để mò về phòng xong, cậu mất hơn nửa đêm để nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Mấy ngày Tiêu Chiến đến Hoành Điếm bọn họ đều ngủ rất muộn, hoặc là thức đêm nói chuyện, chơi game, hoặc là thức làm mấy chuyện người trưởng thành hay làm. Trong hơn hai tuần Tiêu Chiến chịu khổ Vương Nhất Bác vừa hay không ở cạnh anh, chỉ muốn bù đắp lại tất cả những cái ôm mà mình nợ anh, hận không thể cả ngày không cần quay phim, cứ yên tĩnh ở cạnh Tiêu Chiến.

Tối qua chỉ là phải gió nên đau đầu, trước lúc đi ngủ có uống một viên Aspirin, ngủ hơi sớm một chút, sao vừa tỉnh dậy đã quay về năm 2018 rồi chứ?

Dù Vương Nhất Bác có nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, thậm chí còn ép bản thân thử ngủ mấy lần xem có trở lại như cũ được không, nhưng cứ ngủ rồi tỉnh vài lần, đều không có tác dụng. Nghĩ đến việc mình của năm 2018 đến bên cạnh Tiêu Chiến năm 2020, không biết sẽ xảy ra những chuyện dở khóc dở cười gì, liệu có khiến tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên của Tiêu Chiến trở nên xấu đi hay không.

Cứ lo lắng cả đêm như thế, tới khi trời gần sáng Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã thông suốt, nếu lỡ tới rồi thì bình thản mà tiếp nhận thôi.

Tiểu Lỗi thấy Vương Nhất Bác không hiểu sao tự nhiên lại cong môi lên cười, giật mình một cái, vội vàng hỏi sao thế.

Vương Nhất Bác nghĩ tới chuyện lúc nãy vợ yêu vội vội vàng vàng chạy thục mạng, hơi nén ý cười bên khóe môi, nửa ngày mới nói: "Không có gì, anh nuôi thỏ bao giờ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com