Baby Bangtan Drop
đặt mấy đĩa thức ăn gọn gàng trên chiếc bàn giữa bếp, cô nhìn mọi thứ một lần nữa và đã có thể thở phào nhẹ nhõm. cuối cùng cũng có thể chuẩn bị xong bữa ăn cho bọn trẻ. cô bắt đầu chuyển ánh mắt về phía sân trước, nơi tiếng vui đùa đầy rộn rã. bước từng bước thật khẽ ra hiên nhà, ngồi cạnh nhóc con đang lặng lẽ nhìn các anh lớn chơi đá bóng."sao con không chơi cùng các anh hả kookie?" - cô bắt đầu đong đưa đôi chân buông lõng, hành động giống hệt ấy thu hút sự chú ý của kookie."các anh sợ con ngã, nên bảo con ngồi đây thôi mẹ ơi." - đôi mắt long lanh của nhóc con khiến cô cảm giác được chút gì đó ánh lên."kookie không thấy chán à?""có một tẹo mẹ ơi.""ôi trời ơi, sao bé út của mẹ lại ngoan ngoãn thế, nghe lời các anh đến vậy nè. nào, lại đây với mẹ..."bế nhóc con đặt vào lòng mình, tiếng cười thích thú của con trai khiến cũng vô thức cười theo. rồi giọng cười của hai mẹ con ngày càng giòn giã. mấy trò đùa nghịch vu vơ của cả hai thu hút sự chú ý, rồi chẳng biết từ bao giờ những đứa con bé bỏng cùng nhau ùa vào lòng cô. một khung cảnh ấm áp đến lạ thường."mẹ ơi, minmin đói rồi ạ, chúng ta có thể ăn chưa mẹ?""taetae cũng đói ạ.""rồi rồi, mẹ nấu xong từ nãy rồi, thế nên,.... bây giờ cả nhà chúng ta có thể cùng ăn rồi.""yeah!!!" - tiếng hoan hô đồng đều hết mức của bọn trẻ khiến cô bật cười."chúng ta vào nhà thôi! à, nhớ rửa tay trước khi ngồi vào bàn ăn nhé, mẹ sẽ kiểm tra đấy.""dạ!"thế rồi cả nhà lớn bé cùng nhau đi rửa tay để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. nhìn bọn trẻ ngoan ngoãn và nghe lời như thế lòng cô thật sự cảm thấy rất vui.những tiếng cười rồi những tiếng tranh nhau ai rửa tay trước ai rửa tay sau cứ thay phiên nhau vang vọng khắp ngôi nhà nhỏ yên bình. và rồi, bữa cơm chiều cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu. tưởng chừng tất cả sẽ tập trung vào mục đích chính là ăn uống, nào ngờ vẫn tiếp tục những tiếng cười đùa, tranh nhau mấy món ăn yêu thích, ... nhà có trẻ con là thế đấy, nhất là lại còn những bảy đứa. lúc nào cũng ồn ã, nhưng kì lạ thay, không có những âm thành rộn rã ấy trong lòng cô sẽ bắt đầu cảm thấy trống vắng. chắc là đã quen rồi, quen với những tiếng đùa nghịch của bọn trẻ.
- còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com