BABA À! MAU CƯỚI MẸ CON ĐI! (SARU)
Chap 30: Một lòng không thay đổi!
Ông Tâm đi công tác ở nước ngoài nên hắn định sẽ nói với bà Mai trước.
- Mẹ! Con có chuyện muốn nói!- Hắn nghiêm túc.
- Có chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy?- Bà Mai hỏi.
- Dạ... Con có bạn gái rồi!- Hắn nói.
- Trời! Vậy thì vui chứ sao? Có gì đâu căng thẳng? Là ai? Quen được bao lâu rồi? Sao không dẫn về?- Bà Mai hỏi tới tấp.
- Dạ... Quen được hơn 3 năm rồi!- Hắn trả lời câu dễ nhất trước.
- Vậy sao mẹ hỏi con nói không có?- Bà Mai gặng hỏi hoài mà hắn có chịu khai đâu.
- Dạ tại vì người đó là... Hân!- Hắn nói ra.
- Hân nào? Hân...- Bà Mai hoang mang.
- Là Ánh Hân, hồi đó là gia sư của con, bây giờ là thư ký riêng của con!
- Con bé đó... Lớn hơn con 5 tuổi... Còn có con bé Toru đó!- Bà Mai sốc.
- Dạ đúng! Nhưng với con những chuyện đó không quan trọng! Con yêu cô ấy! Con không yêu một ai khác nữa đâu! Nên con mong mẹ chấp nhận!- Hắn nói.
-.....- Bà Mai thở dài rồi đi lên phòng. Hắn cũng không nói thêm, chờ bà Mai suy nghĩ.
.....
Hôm sau, bà Mai cũng vẫn không nói gì. Hắn định đi làm xong chiều hỏi lại một lần nữa. Nó vừa đưa Toru đi học xong rồi đến công ty.
-.... Mẹ anh... Không đồng ý phải không?- Nó nhìn mặt hắn không vui nên đoán vậy.
- Anh cũng không biết nữa... Mẹ không nói gì cả! Anh định chiều nay hỏi lại...- Hắn đứng dậy. Nó cũng đã biết trước kết quả nhưng vẫn có chút chạnh lòng.
- Không sao đâu... Từ đầu đã biết mọi chuyện không dễ dàng rồi...- Nó gượng cười.
- Chắc là do mẹ anh đang suy nghĩ thôi! Nên đừng lo!- Hắn ôm nó vào lòng.
- Em biết rồi! Em phải mạnh mẽ mới được!- Nó ôm chặt lấy hắn.
- Ngoan quá!
- Em làm việc đây! Tới giờ rồi!- Nó nhìn đồng hồ.
- Được rồi! Trưa đi ăn với anh!- Hắn xoa đầu nó.
- Dạ!- Nó tập trung phiên dịch văn bản bằng tiếng Anh.
.....
Nghỉ trưa đa số mọi người đi ăn ở dưới căn tin của công ty. Nó với hắn đi chung thì mọi người cũng để ý.
- Sao hai người đó đi chung vậy kìa?
- Chắc đi ăn với đối tác!
- Không phải! Đi ăn với đối tác thì phải cần theo tài liệu rồi!- Một người nhìn ra.
- Ờ ha! Nhưng Hân từng dạy kèm tổng giám đốc! Nên thấy cũng bình thường!- Mọi người bàn tán.
- Ra ngoài ăn nha?- Hắn hỏi vì sợ nó không thoải mái.
- Ăn trong công ty cho tiện! Ở ngoài giờ chắc cũng đông lắm!- Nó suy nghĩ.
- Ồ! Hết sợ rồi!
- Sao cũng phải đối mặt mà! Nên tập làm quen thôi! Ai biểu tự dưng đi yêu trai đẹp thì phải chịu thôi!- Nó nói.
- Hehe! Được rồi! Em lại bàn ngồi đi!- Hắn đi lại gọi cơm. Mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người. Nó lau muỗng đũa mà cũng bị nhìn chằm chằm. Tổng giám đốc mà đi bưng cơm cho thư ký. Hồi trước hắn nổi tiếng vừa lạnh lùng vừa quậy phá không ai chịu nổi mà nay thay đổi nhiều khiến mọi người thấy lạ. Mọi người tiếc là không nghe thấy hai người nói gì.
- Đây! Đúng món thích rồi nha! Ăn nhiều vào đó!- Hắn bưng cơm lại.
- Dạ!- Nó cười.
.....
Hắn đi xuống lầu thì bà Mai đã ngồi vào bàn ăn. Hắn cũng nhanh ngồi vào.
- Mẹ...- Hắn định hỏi thì bà Mai chặn lại.
- Haizzz! Hôm qua tới giờ mẹ suy nghĩ nhiều rồi! Mẹ không ngờ trường hợp xấu nhất mẹ đã từng nghĩ lại xảy ra! Từ hồi con quyết định rồi thay đổi ý định đi du học thì mẹ đã nghi ngờ! Sau đó con không đòi Hân dạy lại cho con nên mẹ mới bỏ qua. Mẹ không gặp con bé nhiều nữa nên mẹ cũng không rõ! Đến hôm nay thì mọi chuyện đến nông nổi này đây...- Bà Mai không ngăn chặn kịp lúc tình cảm mới xuất hiện.
- Mọi chuyện không như vầy thì con nghĩ cũng sẽ xuất hiện khi con vào công ty làm thôi! Cảm xúc của con dành cho cô ấy hoàn toàn khác biệt so với những cô gái khác. Bạn trong trường, mấy chị trong công ty hay con của đối tác con cũng đều gặp qua và con không cảm nhận được gì cả! Nên... nếu bước đường cùng mà không được... thì chắc con cứ như vậy mãi...- Hắn nói.
- Mẹ chưa đưa ra quyết định của mình mà?- Bà Mai nói rồi thấy ánh mắt con trai loé lên một tia hi vọng.
- Con nói con không yêu ai khác rồi thì mẹ có thể không chấp nhận sao? Nhưng quan trọng là ba con! Ông ấy sẽ không chấp nhận vì Hồ Lê là một tập đoàn lớn. Con là con trai của chủ tịch, mọi người biết sẽ như thế nào? Ba con rất quan trọng danh dự!- Bà Mai nói.
-.... Vậy chỉ cần con thuyết phục ba nữa thôi đúng không mẹ?- Hắn hỏi lại cho chắc.
-.... Ừ!- Bà Mai gật đầu.
- YEAH! Cảm ơn mẹ!- Hắn mừng rỡ ôm lấy bà Mai.
- Không có Hân thì con có thay đổi được như bây giờ đâu? Chỉ có con bé quản được con nên vậy thì cũng tốt!- Bà Mai đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
- Dạ! Đúng rồi! Nếu không thì con là đứa ăn chơi rồi!
- Thôi ăn cơm đi! Đi làm về mệt rồi!
- Dạ!- Hắn vui vẻ ăn cơm rồi lên phòng gọi báo nó ngay.
- Hello hai mẹ con! Anh có tin vui đây! Mẹ anh đã đồng ý rồi, chỉ cần thuyết phục ba thôi là được!- Hắn nói nhanh vì đang rất mừng.
- Thật sao?... Cô... Cô đồng ý thật?- Nó không tin nổi.
- Thật 100% nha! Haha! Mẹ anh cho phép em là bạn gái anh rồi!
-.... Tốt quá....- Nó với hắn đã qua được một nửa rồi.
- Baba à! Mau cưới mẹ con đi!- Toru nhìn vô màn hình.
- Con nhóc này! Lo học bài nhanh!- Toru làm nó đỏ mặt.
- Haha! Dĩ nhiên rồi! Baba cũng đang trông chờ lắm đây!- Hắn cười.
- Dạ! Con sẽ ủng hộ baba!
- Hehe! Toru đi học bài đi! Nếu không có người đánh đòn con đó! Baba không cản được đâu!
- Dạ! Con học đây! Bye baba!- Toru đi làm toán.
- Nghỉ ngơi đi! Mai đi làm sớm!- Nó nói.
- Được rồi! Chút nữa ngủ ngon nha!
- Ngủ ngon! Mai gặp!- Nó cúp máy.
.....
Sáng, cả hai đến công ty từ sớm nên chưa có ai hết.
- Ê! Coi chừng có người tới đó! Đi chung thì không sao mà nắm tay là mọi người biết ngay! Dù sao ba anh cũng chưa biết mà...- Nó bị hắn nắm tay đi vào.
- Giờ này chưa có ai đâu hehe! Đi thôi!
- Anh lúc nào cũng vậy!- Nó đành đi theo cho nhanh.
- Hehe! Ngồi xuống!- Hắn ngồi lên ghế rồi ôm nó ngồi xuống theo.
- Ơ... Đây là công ty! Làm trò kì cục!- Nó nói.
- Chưa tới giờ mà! Nạp năng lực một xíu!- Hắn nhắm mắt lại. Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Nó cũng ngồi im trên người hắn.
.....
Toru học xong thì ra đợi Kyo để chuẩn bị ăn cơm.
- Không biết anh Kyo làm gì lâu quá!- Toru ngồi xích đu nhìn vào lớp của Kyo. Một đám con trai đi lại lén đẩy xích đu mạnh lên.
- AAAA! CHO TORU XUỐNG ĐI MÀ!- Con bé hét lên.
- Haha! Chơi vui mà!- Tụi nó đẩy mạnh hơn. Xích đu bắt đầu run.
- TORU!- Kyo nhìn ra ngoài thì thấy.
- Con giữ trật tự! Sắp xong rồi!- Cô nói.
- Huhu!- Toru hoảng sợ. Kyo ra khỏi lớp.
- Vui ghê haha!- Mấy đứa đó tiếp tục đẩy.
- A...- Xích đu lật, Toru té xuống rồi bất tỉnh ngay lật tức.
- TORU! TORU! Tỉnh lại đi mà...- Kyo ra không kịp. Thằng nhóc dựng cái xích đu dậy rồi đỡ Toru lên. Mọi người trong người cũng nhanh chóng lại xem. Cô giáo nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
.....
- Hôm nay mấy chị rủ em đi ăn rồi! Mọi người rủ quá nên em không từ chối được! Anh chịu khó ăn một mình nha!- Nó dẹp công việc.
- Huhu anh không chịu đâu! Hay cho anh đi ăn chung đi!- Hắn nói.
- Không được! Toàn là con gái, anh ngồi gần thử xem ăn có được không? Ngoan đi!
- Phải đền bù mới được!- Hắn đi lại hôn nó.
*Cạch*- Cả hai giật mình buông nhau ra.
- Ba/Chú!
- TÙNG! HÂN! HAI ĐỨA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?- Ông Tâm tức giận.
- Chú...- Nó rưng rưng.
- Như ba thấy... Tụi con yêu nhau!- Hắn nói.
- KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC! CON LÀ CON CỦA CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN HỒ LÊ ĐÓ!- Ông Tâm không thể để mất danh dự như vậy.
- Thì đã sao? Con có thể lãnh đạo công ty phát triển! Con yêu cô ấy có gì sai chứ?- Hắn cãi lại.
- Nhiều cô gái tốt hơn sao con không yêu? Hân lớn hơn con nhiều, lại còn có con riêng đó! Còn ra hệ thống gì nữa?
- Đối với con không ai tốt hơn cô ấy! Ba không chấp nhận thì con phải chiến đấu tới cùng! Đến khi ba đồng ý thì thôi!
- Còn con tại sao lại vậy? Con không biết vị trí của mình sao? Con không xứng với nó! Hoàn toàn không xứng! Con đã có 1 đời chồng và có con riêng, lớn tuổi hơn nó rất nhiều, định vị cũng không là gì so với nó!- Ông Tâm quay sang nó.
-... Con xin lỗi chú...
- BA KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM CÔ ẤY!- Hắn nói.
- Mày được lắm... *CHÁT*- Ông Tâm đi lại. Hắn che nó lại nên ăn trọn cú tát.
- Ba có đánh con đến chết thì con cũng không thay đổi! Một lòng không thay đổi!- Mặt hắn in năm dấu tay. Điện thoại nó reo lên, nó lấy ra xem thì thấy số của cô chủ nhiệm nên nó đành phải nghe.
- Tôi nghe cô giáo!- Nó nói.
- Bé Thư bị bạn đùa quá trớn nên đã ngã từ xích đu xuống, đang bất tỉnh ở bệnh viện! Chị sắp xếp tới nhanh giúp tôi ạ! Nhà trường thành thật xin lỗi chị vì đã để xảy ra chuyện này!- Nó nghe mà không tin vào tai mình.
- TORU BẤT TỈNH SAO? TÔI TỚI NGAY!- Nó hét lên rồi vùng ra khỏi người hắn mà chạy đi.
- Toru bất tỉnh... SARA!- Hắn định chạy theo.
- TÙNG! Con mà đi theo thì đừng gọi ba là ba nữa!- Ông Tâm kiên quyết.
- Xin lỗi ba! Con về sẽ nói chuyện sau! Toru đang gặp nguy hiểm... SARA BÌNH TĨNH!- Hắn nói rồi chạy đi để lại ông Tâm đang tức giận vô cùng.
***HẾT CHAP: Mời các bạn đón đọc chap sau!
- Mẹ! Con có chuyện muốn nói!- Hắn nghiêm túc.
- Có chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy?- Bà Mai hỏi.
- Dạ... Con có bạn gái rồi!- Hắn nói.
- Trời! Vậy thì vui chứ sao? Có gì đâu căng thẳng? Là ai? Quen được bao lâu rồi? Sao không dẫn về?- Bà Mai hỏi tới tấp.
- Dạ... Quen được hơn 3 năm rồi!- Hắn trả lời câu dễ nhất trước.
- Vậy sao mẹ hỏi con nói không có?- Bà Mai gặng hỏi hoài mà hắn có chịu khai đâu.
- Dạ tại vì người đó là... Hân!- Hắn nói ra.
- Hân nào? Hân...- Bà Mai hoang mang.
- Là Ánh Hân, hồi đó là gia sư của con, bây giờ là thư ký riêng của con!
- Con bé đó... Lớn hơn con 5 tuổi... Còn có con bé Toru đó!- Bà Mai sốc.
- Dạ đúng! Nhưng với con những chuyện đó không quan trọng! Con yêu cô ấy! Con không yêu một ai khác nữa đâu! Nên con mong mẹ chấp nhận!- Hắn nói.
-.....- Bà Mai thở dài rồi đi lên phòng. Hắn cũng không nói thêm, chờ bà Mai suy nghĩ.
.....
Hôm sau, bà Mai cũng vẫn không nói gì. Hắn định đi làm xong chiều hỏi lại một lần nữa. Nó vừa đưa Toru đi học xong rồi đến công ty.
-.... Mẹ anh... Không đồng ý phải không?- Nó nhìn mặt hắn không vui nên đoán vậy.
- Anh cũng không biết nữa... Mẹ không nói gì cả! Anh định chiều nay hỏi lại...- Hắn đứng dậy. Nó cũng đã biết trước kết quả nhưng vẫn có chút chạnh lòng.
- Không sao đâu... Từ đầu đã biết mọi chuyện không dễ dàng rồi...- Nó gượng cười.
- Chắc là do mẹ anh đang suy nghĩ thôi! Nên đừng lo!- Hắn ôm nó vào lòng.
- Em biết rồi! Em phải mạnh mẽ mới được!- Nó ôm chặt lấy hắn.
- Ngoan quá!
- Em làm việc đây! Tới giờ rồi!- Nó nhìn đồng hồ.
- Được rồi! Trưa đi ăn với anh!- Hắn xoa đầu nó.
- Dạ!- Nó tập trung phiên dịch văn bản bằng tiếng Anh.
.....
Nghỉ trưa đa số mọi người đi ăn ở dưới căn tin của công ty. Nó với hắn đi chung thì mọi người cũng để ý.
- Sao hai người đó đi chung vậy kìa?
- Chắc đi ăn với đối tác!
- Không phải! Đi ăn với đối tác thì phải cần theo tài liệu rồi!- Một người nhìn ra.
- Ờ ha! Nhưng Hân từng dạy kèm tổng giám đốc! Nên thấy cũng bình thường!- Mọi người bàn tán.
- Ra ngoài ăn nha?- Hắn hỏi vì sợ nó không thoải mái.
- Ăn trong công ty cho tiện! Ở ngoài giờ chắc cũng đông lắm!- Nó suy nghĩ.
- Ồ! Hết sợ rồi!
- Sao cũng phải đối mặt mà! Nên tập làm quen thôi! Ai biểu tự dưng đi yêu trai đẹp thì phải chịu thôi!- Nó nói.
- Hehe! Được rồi! Em lại bàn ngồi đi!- Hắn đi lại gọi cơm. Mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người. Nó lau muỗng đũa mà cũng bị nhìn chằm chằm. Tổng giám đốc mà đi bưng cơm cho thư ký. Hồi trước hắn nổi tiếng vừa lạnh lùng vừa quậy phá không ai chịu nổi mà nay thay đổi nhiều khiến mọi người thấy lạ. Mọi người tiếc là không nghe thấy hai người nói gì.
- Đây! Đúng món thích rồi nha! Ăn nhiều vào đó!- Hắn bưng cơm lại.
- Dạ!- Nó cười.
.....
Hắn đi xuống lầu thì bà Mai đã ngồi vào bàn ăn. Hắn cũng nhanh ngồi vào.
- Mẹ...- Hắn định hỏi thì bà Mai chặn lại.
- Haizzz! Hôm qua tới giờ mẹ suy nghĩ nhiều rồi! Mẹ không ngờ trường hợp xấu nhất mẹ đã từng nghĩ lại xảy ra! Từ hồi con quyết định rồi thay đổi ý định đi du học thì mẹ đã nghi ngờ! Sau đó con không đòi Hân dạy lại cho con nên mẹ mới bỏ qua. Mẹ không gặp con bé nhiều nữa nên mẹ cũng không rõ! Đến hôm nay thì mọi chuyện đến nông nổi này đây...- Bà Mai không ngăn chặn kịp lúc tình cảm mới xuất hiện.
- Mọi chuyện không như vầy thì con nghĩ cũng sẽ xuất hiện khi con vào công ty làm thôi! Cảm xúc của con dành cho cô ấy hoàn toàn khác biệt so với những cô gái khác. Bạn trong trường, mấy chị trong công ty hay con của đối tác con cũng đều gặp qua và con không cảm nhận được gì cả! Nên... nếu bước đường cùng mà không được... thì chắc con cứ như vậy mãi...- Hắn nói.
- Mẹ chưa đưa ra quyết định của mình mà?- Bà Mai nói rồi thấy ánh mắt con trai loé lên một tia hi vọng.
- Con nói con không yêu ai khác rồi thì mẹ có thể không chấp nhận sao? Nhưng quan trọng là ba con! Ông ấy sẽ không chấp nhận vì Hồ Lê là một tập đoàn lớn. Con là con trai của chủ tịch, mọi người biết sẽ như thế nào? Ba con rất quan trọng danh dự!- Bà Mai nói.
-.... Vậy chỉ cần con thuyết phục ba nữa thôi đúng không mẹ?- Hắn hỏi lại cho chắc.
-.... Ừ!- Bà Mai gật đầu.
- YEAH! Cảm ơn mẹ!- Hắn mừng rỡ ôm lấy bà Mai.
- Không có Hân thì con có thay đổi được như bây giờ đâu? Chỉ có con bé quản được con nên vậy thì cũng tốt!- Bà Mai đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
- Dạ! Đúng rồi! Nếu không thì con là đứa ăn chơi rồi!
- Thôi ăn cơm đi! Đi làm về mệt rồi!
- Dạ!- Hắn vui vẻ ăn cơm rồi lên phòng gọi báo nó ngay.
- Hello hai mẹ con! Anh có tin vui đây! Mẹ anh đã đồng ý rồi, chỉ cần thuyết phục ba thôi là được!- Hắn nói nhanh vì đang rất mừng.
- Thật sao?... Cô... Cô đồng ý thật?- Nó không tin nổi.
- Thật 100% nha! Haha! Mẹ anh cho phép em là bạn gái anh rồi!
-.... Tốt quá....- Nó với hắn đã qua được một nửa rồi.
- Baba à! Mau cưới mẹ con đi!- Toru nhìn vô màn hình.
- Con nhóc này! Lo học bài nhanh!- Toru làm nó đỏ mặt.
- Haha! Dĩ nhiên rồi! Baba cũng đang trông chờ lắm đây!- Hắn cười.
- Dạ! Con sẽ ủng hộ baba!
- Hehe! Toru đi học bài đi! Nếu không có người đánh đòn con đó! Baba không cản được đâu!
- Dạ! Con học đây! Bye baba!- Toru đi làm toán.
- Nghỉ ngơi đi! Mai đi làm sớm!- Nó nói.
- Được rồi! Chút nữa ngủ ngon nha!
- Ngủ ngon! Mai gặp!- Nó cúp máy.
.....
Sáng, cả hai đến công ty từ sớm nên chưa có ai hết.
- Ê! Coi chừng có người tới đó! Đi chung thì không sao mà nắm tay là mọi người biết ngay! Dù sao ba anh cũng chưa biết mà...- Nó bị hắn nắm tay đi vào.
- Giờ này chưa có ai đâu hehe! Đi thôi!
- Anh lúc nào cũng vậy!- Nó đành đi theo cho nhanh.
- Hehe! Ngồi xuống!- Hắn ngồi lên ghế rồi ôm nó ngồi xuống theo.
- Ơ... Đây là công ty! Làm trò kì cục!- Nó nói.
- Chưa tới giờ mà! Nạp năng lực một xíu!- Hắn nhắm mắt lại. Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Nó cũng ngồi im trên người hắn.
.....
Toru học xong thì ra đợi Kyo để chuẩn bị ăn cơm.
- Không biết anh Kyo làm gì lâu quá!- Toru ngồi xích đu nhìn vào lớp của Kyo. Một đám con trai đi lại lén đẩy xích đu mạnh lên.
- AAAA! CHO TORU XUỐNG ĐI MÀ!- Con bé hét lên.
- Haha! Chơi vui mà!- Tụi nó đẩy mạnh hơn. Xích đu bắt đầu run.
- TORU!- Kyo nhìn ra ngoài thì thấy.
- Con giữ trật tự! Sắp xong rồi!- Cô nói.
- Huhu!- Toru hoảng sợ. Kyo ra khỏi lớp.
- Vui ghê haha!- Mấy đứa đó tiếp tục đẩy.
- A...- Xích đu lật, Toru té xuống rồi bất tỉnh ngay lật tức.
- TORU! TORU! Tỉnh lại đi mà...- Kyo ra không kịp. Thằng nhóc dựng cái xích đu dậy rồi đỡ Toru lên. Mọi người trong người cũng nhanh chóng lại xem. Cô giáo nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
.....
- Hôm nay mấy chị rủ em đi ăn rồi! Mọi người rủ quá nên em không từ chối được! Anh chịu khó ăn một mình nha!- Nó dẹp công việc.
- Huhu anh không chịu đâu! Hay cho anh đi ăn chung đi!- Hắn nói.
- Không được! Toàn là con gái, anh ngồi gần thử xem ăn có được không? Ngoan đi!
- Phải đền bù mới được!- Hắn đi lại hôn nó.
*Cạch*- Cả hai giật mình buông nhau ra.
- Ba/Chú!
- TÙNG! HÂN! HAI ĐỨA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?- Ông Tâm tức giận.
- Chú...- Nó rưng rưng.
- Như ba thấy... Tụi con yêu nhau!- Hắn nói.
- KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC! CON LÀ CON CỦA CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN HỒ LÊ ĐÓ!- Ông Tâm không thể để mất danh dự như vậy.
- Thì đã sao? Con có thể lãnh đạo công ty phát triển! Con yêu cô ấy có gì sai chứ?- Hắn cãi lại.
- Nhiều cô gái tốt hơn sao con không yêu? Hân lớn hơn con nhiều, lại còn có con riêng đó! Còn ra hệ thống gì nữa?
- Đối với con không ai tốt hơn cô ấy! Ba không chấp nhận thì con phải chiến đấu tới cùng! Đến khi ba đồng ý thì thôi!
- Còn con tại sao lại vậy? Con không biết vị trí của mình sao? Con không xứng với nó! Hoàn toàn không xứng! Con đã có 1 đời chồng và có con riêng, lớn tuổi hơn nó rất nhiều, định vị cũng không là gì so với nó!- Ông Tâm quay sang nó.
-... Con xin lỗi chú...
- BA KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM CÔ ẤY!- Hắn nói.
- Mày được lắm... *CHÁT*- Ông Tâm đi lại. Hắn che nó lại nên ăn trọn cú tát.
- Ba có đánh con đến chết thì con cũng không thay đổi! Một lòng không thay đổi!- Mặt hắn in năm dấu tay. Điện thoại nó reo lên, nó lấy ra xem thì thấy số của cô chủ nhiệm nên nó đành phải nghe.
- Tôi nghe cô giáo!- Nó nói.
- Bé Thư bị bạn đùa quá trớn nên đã ngã từ xích đu xuống, đang bất tỉnh ở bệnh viện! Chị sắp xếp tới nhanh giúp tôi ạ! Nhà trường thành thật xin lỗi chị vì đã để xảy ra chuyện này!- Nó nghe mà không tin vào tai mình.
- TORU BẤT TỈNH SAO? TÔI TỚI NGAY!- Nó hét lên rồi vùng ra khỏi người hắn mà chạy đi.
- Toru bất tỉnh... SARA!- Hắn định chạy theo.
- TÙNG! Con mà đi theo thì đừng gọi ba là ba nữa!- Ông Tâm kiên quyết.
- Xin lỗi ba! Con về sẽ nói chuyện sau! Toru đang gặp nguy hiểm... SARA BÌNH TĨNH!- Hắn nói rồi chạy đi để lại ông Tâm đang tức giận vô cùng.
***HẾT CHAP: Mời các bạn đón đọc chap sau!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com