BABA À! MAU CƯỚI MẸ CON ĐI! (SARU)
Chap 17: Là do tôi chờ cô đồng ý...
Hai đội đi vào chọn xe rồi bắt đầu vào cuộc chiến.
- Chuẩn bị đi con! Đội nào thua là cõng đội còn lại đi tới chỗ kem rồi trả tiền kem!- Nó giao luật.
- Con không cõng nổi đâu mẹ ơi...- Toru nói. Nó quên mất Toru đã bị tên kia bắt đi.
- Không sao! Đội Ru sẽ thắng haha! Cô mới là người đáng lo!- Hắn tự tin.
- Cái tên này! Bắt đầu! Đi Kyo! Cố lên!- Nó ra khẩu lệnh.
- Baba! Lái tới chỗ mẹ đi!- Toru nói.
- Oke! Toru dùng mỹ nhân kế đi!- Hắn nói.
- Mỹ nhân kế là gì vậy baba?
- Là con nhìn Kyo! Kyo sẽ không dám đụng con đâu!- Hắn lái lại gần.
- Cố lên Kyo! Cố lên! Mẹ con bảo con chơi mấy này giỏi lắm!- Nó nhiệt tình.
- Dạ!... Anh Kyo đừng đụng em mà...- Toru dùng ánh mắt thỏ con nhìn Kyo.
- Hí hí!- Hắn cười muốn xỉu up xỉu down.
- Con bỏ cuộc!- Thanh niên thiếu nghị lực để cho hắn đụng dễ dàng.
- Toru! Con dám nghe lời hắn ta! Kyo! Con phải cứng rắn lên chứ!- Nó bắt đầu cầm lái đấu với hắn.
- Haha!- Hắn với nó đấu nhau. Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
- Cõng đi! Cõng đi!- Hắn hớn hở.
- Kyo không có ý chí chiến đấu gì cả!- Nó sai quá sai.
- Toru không cõng nổi con đâu! Để con cõng Toru! Lên đi Toru!- Kyo ngồi xuống cho Toru leo lên.
- Trai nhà người ta!- Nó nhìn hắn.
- Gái nhà người ta! Cõng đi! Ai giao luật?- Hắn trả lời.
- Cõng không nổi!
- Năn nỉ đi! Giống Toru đó!
-... Anh Maru đừng bắt em cõng mà...- Nó nhớ lại rồi bắt chước Toru.
- ...... Vậy có phải dễ thương không? ... Lên đi! Chờ gì nữa? Hai đứa nhỏ đi xa rồi kìa!- Hắn cười rồi ngồi xuống. Nó đỏ mặt vì vừa lỡ miệng kêu hắn bằng anh. Hắn còn khen nữa chứ. Tới khi hắn kêu thì nó lật đật lên lưng hắn.
- Qua rồi nha!- Hắn vượt qua Kyo.
- Anh Kyo mệt không?- Toru hỏi.
- Không có! Anh sợ tăng tốc sẽ té!- Kyo đi từ từ. Hắn cõng nó đi tới quán kem chờ hai đứa nhỏ tới rồi gọi kem. Mọi người đi chơi đến chiều mới về nhà.
.....
Hôm nay là ngày giỗ của chị hắn, hắn xin nghỉ một bữa. Cody nói cho nó biết nên nó với Liz cũng tới thăm. Hắn ngồi nhìn mộ của chị một cách thẫn thờ.
- Mấy đứa cũng về đi! Tùng ngồi đây cả ngày lận!- Bà Mai nói.
- Cả ngày sao cô?- Nó bất ngờ.
- Đúng đó! Thậm chí còn không ăn không uống gì! Ai nói gì cũng kệ!- Cody nói.
- Thôi! Sau hôm nay thì nó sẽ bình thường thôi à! Nên mấy đứa về đi!- Ông Tâm nói. Mọi người ra về.
.....
- Liz! Em về trước đi! Chị có việc!- Nó đang về với Liz thì sựng lại.
- Dạ! Vậy em về trước!- Liz chạy đi. Nó nhanh chóng quay lại.
- Sao vậy? Trông cậu chẳng giống bình thường gì cả!- Nó ngồi xuống kế hắn.
-....
- Cậu tự hành hạ mình như vậy thì chị cậu cũng sẽ không vui đâu! Nè! Ăn đi!- Nó đưa bánh mì cho hắn.
- Không muốn ăn!
- Không muốn cũng phải ăn! Đừng có con nít như vậy, Toru biết sẽ cười cho! Ăn đi!
- Sao không về đi?- Hắn cầm lấy ăn cho vừa lòng nó.
- Ở đây làm phiền cậu đó!- Nó cười.
- Con nhỏ này!- Hắn ngắt mũi nó.
- A! Đau!
- Trưa nắng rồi! Về đi!
- Cậu về thì tôi về!- Nó kéo hắn đứng dậy.
- Haizzz! Đi!- Hắn cũng đành đi ra ngoài.
- Xin nghỉ có một ngày mà cô cũng kèm tôi cho bằng được à?- Hắn hỏi.
- Chứ không phải tại tôi lo cho cậu sao? Còn nói nữa.... À không... Ý tôi là...- Nó lỡ miệng.
-....- Hắn bất chợt ôm nó vào lòng.
- Cậu... Cậu làm gì vậy?- Nó bất ngờ ngước mặt lên.
-... Không lẽ cô không nhận ra à?... Cô không thấy tôi thích ai... Là do... Tôi thích cô! Biết chưa?- Hắn nhìn nó, không kiềm chế được mà nói hết sự thật.
-... Tôi... Giỡn nhây rồi nha!...- Nó hoang mang.
-... Nhìn tôi giống giỡn lắm hả? Tôi từng nói năm 31 tuổi tôi mới kết hôn! Là do tôi chờ cô đồng ý...- Hắn thơm lên trán của nó rồi nói.
- Tôi...- Nó không biết cảm giác này là gì nữa. Nó biết được người nó thích cũng thích nó nhưng khoảng cách giữa cả hai quá lớn. Về tuổi tác, về gia thế và về Toru, liệu mọi người có chấp nhận không? Còn chồng nó ở trên kia sẽ cảm thấy thế nào? Liệu có mừng cho nó hay là buồn nó? Nó thật khó xử.
- Không cần đưa ra quyết định sớm!... Dù sao thì... Anh cũng sẽ chờ tới ngày mà em chấp nhận anh thôi! Hiểu hết đó nhưng mà trước giờ chỉ rung động với một người thôi! Biết sao giờ...- Hắn hiểu được nó đang nghĩ gì mà. Chắc chắn muốn vượt qua ải ba mẹ hắn cũng sẽ rất khó khăn thôi.
-... Tôi cần thời gian!- Nó không từ chối.
- Biết rồi! Không cần vội đâu! Nhưng cho ôm một xíu nha!- Hắn xoa đầu nó.
- Về được chưa?- Nó hỏi.
- Đi ăn đi! Đói!
- Mới ăn xong! Ăn gì nữa?
- Chưa no! Đi đi! Về nhà cũng có làm gì đâu! Toru đi học rồi!- Hắn năn nỉ.
- Cũng được!- Nó muốn cho hắn bớt nhớ về nỗi buồn của ngày hôn nay.
.....
Hắn dẫn nó đi vào nhà hàng Hàn Quốc.
- Ăn mì cay cấp 7 không? Haha!- Hắn nhớ lại lần trước.
- Im đi! Còn nói nữa!- Lần trước nó cay đến phát khóc.
- Giỡn thôi! Lần này ăn thịt nướng nha!- Hắn cười rồi gọi phục vụ.
- Nhìn gì nhìn riết vậy? Không thấy kì hả?- Nó ngồi im còn hắn cứ nhìn nó mãi.
- Kì gì đâu! Có mắt thì nhìn thôi!
- Chọc đui mắt bây giờ!- Nó ngại thật sự.
- Dữ quá vậy?
- Ừ! Hiền quá bị ăn hiếp rồi sao?
- Ai dám ăn hiếp đâu...- Hắn nói, phục vụ mang thịt ra.
- Ăn thôi! Kệ cậu!- Nó tập trung nướng thịt.
- Hehe! Để làm cho! Ngồi yên đó!- Hắn lấy cây gắp từ tay nó. Nó đành ngồi uống nước.
.....
- Toru! Cho chị chơi chung với! Toru tốt bụng mà đúng không?- Mina đi lại khi Toru đang chơi ghép hình với Kyo.
-... Cái này của anh Kyo! Toru không biết!- Toru khó xử.
- Em muốn cho bạn đó chơi không?- Kyo hỏi.
- Dạ muốn!- Nếu không Toru sẽ bị nói là không tốt. Mẹ dặn Toru phải làm việc tốt.
- Được rồi! Chơi cùng đi!- Kyo cho phép.
- Hihi! Chỉ mình với!- Mina ngồi xuống chơi.
.....
- Ăn đi! Trốn trốn cái gì?- Hắn gắp đồ ăn cho nó.
- Tôi thấy người quen!- Nó cố tránh né.
- Hả? Ai?- Hắn nhìn xung quanh.
- Nhà nội của Toru cũng đang ở đây!
- Thì ra những người bỏ rơi Toru sao? Họ ở đâu?- Hắn sôi máu.
- Thôi! Chuyện qua lâu rồi! Nhưng tôi không muốn họ nói tới nói lui!- Nó cản hắn lại.
- Qua rồi thì kệ họ! Muốn nói gì thì cũng kệ! Liên quan gì đến nhau nữa đâu? Bận tâm làm gì! Ăn đi! Dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác quá thì không hay đâu!- Hắn đút cho nó.
- Ờ!... Phải rồi! Cậu thì có bao giờ bị ảnh hưởng! Muốn làm gì thì làm mà!- Nó vừa ăn vừa nói.
- Không phải là không có nha! Chỉ những người cảm thấy quan trọng mới bị ảnh hưởng thôi!... Haha- Hắn đưa miếng thịt tới miệng nó, nó vừa há ra thì hắn rụt lại.
-... Cái tên này... Muốn đánh nhau lắm hả?- Hắn có giống đang thích nó không chứ, tối ngày kiếm chuyện chọc ghẹo mua vui.
- Haha! Vậy mà người ta bảo giống sư tử lại không chịu! Kêu bằng cừu mới im cơ!
- Chứ gì nữa? Tôi hiền quá mà mới bị cậu chọc điên đó!- Nó dỗi thật sự. Đã bị chọc còn bị nói.
- Thôi xin lỗi mà... Ăn đi nè!
.....
- Em là em của Kyo hả? Sao em biết Kyo?- Mina hỏi khi Kyo đã đi khỏi.
- Dạ hôm bữa em đi Đầm Sen chơi với ba mẹ gặp anh Kyo!- Toru trả lời.
- Toru! Uống sữa đi!- Kyo đi lại đưa cho Toru hộp sữa dâu đã cắm ống hút sẵn.
- Dạ em cảm ơn anh hihi!- Toru cười rồi uống.
- Toru không đem theo sữa hả?- Mina hỏi.
- Dạ có! Ngày nào mẹ cũng bỏ vào balo cho em!- Toru nói.
- Sao Kyo lại cho em sữa?
- Toru dễ thương nên thích thì cho! Được không?- Kyo khó chịu khi Mina cứ như điều tra Toru.
- À! Được! Nhưng mà ai cũng nói mình dễ thương!- Mina nói.
- Mình đâu có nói đâu! À Toru uống xong chuẩn bị về lớp ngủ trưa đó nha!- Kyo phũ phàng với Mina rồi vừa dọn đồ chơi vừa dặn Toru.
- Dạ! Toru biết rồi!
.....
- Thưa ba mẹ con đi học mới về!- Kyo về nhà.
- Ồ! Nay học đưa những gì rồi?- Annie hỏi.
- Dạ học mấy cái chữ với đoán con vật dễ òm!... Mà ba! Nhớ đặt sữa dâu cho con nha! Sắp hết rồi!- Kyo dặn K.O.
- Dạo này con có đam mê với sữa dâu hả? Hồi đó năn nỉ uống gần chết mà không uống! Nay lạ nha!- K.O phát hiện.
- Ui trời! Nghe sữa dâu là biết Toru rồi! Khai đi!- Annie nói.
- Hả? Kyo! Mới bây lớn mà dại gái dữ vậy? Hồi năm ngoái cô giáo còn nói lạnh lùng với mấy bạn gái lắm mà?
- Giờ anh mới biết hả? Mẹ của Toru sau khi dẫn hai đứa đi chơi về đã kể cho em! Kyo nhà ta chỉ cần một câu nói thôi đã chịu thua ngay! Còn nhiều lần khen Toru dễ thương giống thỏ con các kiểu!- Annie cười.
- Hahaha! Này gọi là nghiệp quật! Được thôi! Ba sẽ đặt sữa dâu thỏ con dễ thương ngay! Hahaha!- K.O cũng hùa theo.
- Ba mẹ chọc hoài nha! Cô chú nhà Toru cũng thế!- Kyo ngượng.
- Haha! Để hôm nào canh Kyo nói ra mấy câu đó để quay lại mới được!
- Con đi tắm! Hai người thật quá đáng mà!- Kyo lên phòng.
***HẾT CHAP: Mời các bạn đón đọc chap sau!
- Chuẩn bị đi con! Đội nào thua là cõng đội còn lại đi tới chỗ kem rồi trả tiền kem!- Nó giao luật.
- Con không cõng nổi đâu mẹ ơi...- Toru nói. Nó quên mất Toru đã bị tên kia bắt đi.
- Không sao! Đội Ru sẽ thắng haha! Cô mới là người đáng lo!- Hắn tự tin.
- Cái tên này! Bắt đầu! Đi Kyo! Cố lên!- Nó ra khẩu lệnh.
- Baba! Lái tới chỗ mẹ đi!- Toru nói.
- Oke! Toru dùng mỹ nhân kế đi!- Hắn nói.
- Mỹ nhân kế là gì vậy baba?
- Là con nhìn Kyo! Kyo sẽ không dám đụng con đâu!- Hắn lái lại gần.
- Cố lên Kyo! Cố lên! Mẹ con bảo con chơi mấy này giỏi lắm!- Nó nhiệt tình.
- Dạ!... Anh Kyo đừng đụng em mà...- Toru dùng ánh mắt thỏ con nhìn Kyo.
- Hí hí!- Hắn cười muốn xỉu up xỉu down.
- Con bỏ cuộc!- Thanh niên thiếu nghị lực để cho hắn đụng dễ dàng.
- Toru! Con dám nghe lời hắn ta! Kyo! Con phải cứng rắn lên chứ!- Nó bắt đầu cầm lái đấu với hắn.
- Haha!- Hắn với nó đấu nhau. Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
- Cõng đi! Cõng đi!- Hắn hớn hở.
- Kyo không có ý chí chiến đấu gì cả!- Nó sai quá sai.
- Toru không cõng nổi con đâu! Để con cõng Toru! Lên đi Toru!- Kyo ngồi xuống cho Toru leo lên.
- Trai nhà người ta!- Nó nhìn hắn.
- Gái nhà người ta! Cõng đi! Ai giao luật?- Hắn trả lời.
- Cõng không nổi!
- Năn nỉ đi! Giống Toru đó!
-... Anh Maru đừng bắt em cõng mà...- Nó nhớ lại rồi bắt chước Toru.
- ...... Vậy có phải dễ thương không? ... Lên đi! Chờ gì nữa? Hai đứa nhỏ đi xa rồi kìa!- Hắn cười rồi ngồi xuống. Nó đỏ mặt vì vừa lỡ miệng kêu hắn bằng anh. Hắn còn khen nữa chứ. Tới khi hắn kêu thì nó lật đật lên lưng hắn.
- Qua rồi nha!- Hắn vượt qua Kyo.
- Anh Kyo mệt không?- Toru hỏi.
- Không có! Anh sợ tăng tốc sẽ té!- Kyo đi từ từ. Hắn cõng nó đi tới quán kem chờ hai đứa nhỏ tới rồi gọi kem. Mọi người đi chơi đến chiều mới về nhà.
.....
Hôm nay là ngày giỗ của chị hắn, hắn xin nghỉ một bữa. Cody nói cho nó biết nên nó với Liz cũng tới thăm. Hắn ngồi nhìn mộ của chị một cách thẫn thờ.
- Mấy đứa cũng về đi! Tùng ngồi đây cả ngày lận!- Bà Mai nói.
- Cả ngày sao cô?- Nó bất ngờ.
- Đúng đó! Thậm chí còn không ăn không uống gì! Ai nói gì cũng kệ!- Cody nói.
- Thôi! Sau hôm nay thì nó sẽ bình thường thôi à! Nên mấy đứa về đi!- Ông Tâm nói. Mọi người ra về.
.....
- Liz! Em về trước đi! Chị có việc!- Nó đang về với Liz thì sựng lại.
- Dạ! Vậy em về trước!- Liz chạy đi. Nó nhanh chóng quay lại.
- Sao vậy? Trông cậu chẳng giống bình thường gì cả!- Nó ngồi xuống kế hắn.
-....
- Cậu tự hành hạ mình như vậy thì chị cậu cũng sẽ không vui đâu! Nè! Ăn đi!- Nó đưa bánh mì cho hắn.
- Không muốn ăn!
- Không muốn cũng phải ăn! Đừng có con nít như vậy, Toru biết sẽ cười cho! Ăn đi!
- Sao không về đi?- Hắn cầm lấy ăn cho vừa lòng nó.
- Ở đây làm phiền cậu đó!- Nó cười.
- Con nhỏ này!- Hắn ngắt mũi nó.
- A! Đau!
- Trưa nắng rồi! Về đi!
- Cậu về thì tôi về!- Nó kéo hắn đứng dậy.
- Haizzz! Đi!- Hắn cũng đành đi ra ngoài.
- Xin nghỉ có một ngày mà cô cũng kèm tôi cho bằng được à?- Hắn hỏi.
- Chứ không phải tại tôi lo cho cậu sao? Còn nói nữa.... À không... Ý tôi là...- Nó lỡ miệng.
-....- Hắn bất chợt ôm nó vào lòng.
- Cậu... Cậu làm gì vậy?- Nó bất ngờ ngước mặt lên.
-... Không lẽ cô không nhận ra à?... Cô không thấy tôi thích ai... Là do... Tôi thích cô! Biết chưa?- Hắn nhìn nó, không kiềm chế được mà nói hết sự thật.
-... Tôi... Giỡn nhây rồi nha!...- Nó hoang mang.
-... Nhìn tôi giống giỡn lắm hả? Tôi từng nói năm 31 tuổi tôi mới kết hôn! Là do tôi chờ cô đồng ý...- Hắn thơm lên trán của nó rồi nói.
- Tôi...- Nó không biết cảm giác này là gì nữa. Nó biết được người nó thích cũng thích nó nhưng khoảng cách giữa cả hai quá lớn. Về tuổi tác, về gia thế và về Toru, liệu mọi người có chấp nhận không? Còn chồng nó ở trên kia sẽ cảm thấy thế nào? Liệu có mừng cho nó hay là buồn nó? Nó thật khó xử.
- Không cần đưa ra quyết định sớm!... Dù sao thì... Anh cũng sẽ chờ tới ngày mà em chấp nhận anh thôi! Hiểu hết đó nhưng mà trước giờ chỉ rung động với một người thôi! Biết sao giờ...- Hắn hiểu được nó đang nghĩ gì mà. Chắc chắn muốn vượt qua ải ba mẹ hắn cũng sẽ rất khó khăn thôi.
-... Tôi cần thời gian!- Nó không từ chối.
- Biết rồi! Không cần vội đâu! Nhưng cho ôm một xíu nha!- Hắn xoa đầu nó.
- Về được chưa?- Nó hỏi.
- Đi ăn đi! Đói!
- Mới ăn xong! Ăn gì nữa?
- Chưa no! Đi đi! Về nhà cũng có làm gì đâu! Toru đi học rồi!- Hắn năn nỉ.
- Cũng được!- Nó muốn cho hắn bớt nhớ về nỗi buồn của ngày hôn nay.
.....
Hắn dẫn nó đi vào nhà hàng Hàn Quốc.
- Ăn mì cay cấp 7 không? Haha!- Hắn nhớ lại lần trước.
- Im đi! Còn nói nữa!- Lần trước nó cay đến phát khóc.
- Giỡn thôi! Lần này ăn thịt nướng nha!- Hắn cười rồi gọi phục vụ.
- Nhìn gì nhìn riết vậy? Không thấy kì hả?- Nó ngồi im còn hắn cứ nhìn nó mãi.
- Kì gì đâu! Có mắt thì nhìn thôi!
- Chọc đui mắt bây giờ!- Nó ngại thật sự.
- Dữ quá vậy?
- Ừ! Hiền quá bị ăn hiếp rồi sao?
- Ai dám ăn hiếp đâu...- Hắn nói, phục vụ mang thịt ra.
- Ăn thôi! Kệ cậu!- Nó tập trung nướng thịt.
- Hehe! Để làm cho! Ngồi yên đó!- Hắn lấy cây gắp từ tay nó. Nó đành ngồi uống nước.
.....
- Toru! Cho chị chơi chung với! Toru tốt bụng mà đúng không?- Mina đi lại khi Toru đang chơi ghép hình với Kyo.
-... Cái này của anh Kyo! Toru không biết!- Toru khó xử.
- Em muốn cho bạn đó chơi không?- Kyo hỏi.
- Dạ muốn!- Nếu không Toru sẽ bị nói là không tốt. Mẹ dặn Toru phải làm việc tốt.
- Được rồi! Chơi cùng đi!- Kyo cho phép.
- Hihi! Chỉ mình với!- Mina ngồi xuống chơi.
.....
- Ăn đi! Trốn trốn cái gì?- Hắn gắp đồ ăn cho nó.
- Tôi thấy người quen!- Nó cố tránh né.
- Hả? Ai?- Hắn nhìn xung quanh.
- Nhà nội của Toru cũng đang ở đây!
- Thì ra những người bỏ rơi Toru sao? Họ ở đâu?- Hắn sôi máu.
- Thôi! Chuyện qua lâu rồi! Nhưng tôi không muốn họ nói tới nói lui!- Nó cản hắn lại.
- Qua rồi thì kệ họ! Muốn nói gì thì cũng kệ! Liên quan gì đến nhau nữa đâu? Bận tâm làm gì! Ăn đi! Dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác quá thì không hay đâu!- Hắn đút cho nó.
- Ờ!... Phải rồi! Cậu thì có bao giờ bị ảnh hưởng! Muốn làm gì thì làm mà!- Nó vừa ăn vừa nói.
- Không phải là không có nha! Chỉ những người cảm thấy quan trọng mới bị ảnh hưởng thôi!... Haha- Hắn đưa miếng thịt tới miệng nó, nó vừa há ra thì hắn rụt lại.
-... Cái tên này... Muốn đánh nhau lắm hả?- Hắn có giống đang thích nó không chứ, tối ngày kiếm chuyện chọc ghẹo mua vui.
- Haha! Vậy mà người ta bảo giống sư tử lại không chịu! Kêu bằng cừu mới im cơ!
- Chứ gì nữa? Tôi hiền quá mà mới bị cậu chọc điên đó!- Nó dỗi thật sự. Đã bị chọc còn bị nói.
- Thôi xin lỗi mà... Ăn đi nè!
.....
- Em là em của Kyo hả? Sao em biết Kyo?- Mina hỏi khi Kyo đã đi khỏi.
- Dạ hôm bữa em đi Đầm Sen chơi với ba mẹ gặp anh Kyo!- Toru trả lời.
- Toru! Uống sữa đi!- Kyo đi lại đưa cho Toru hộp sữa dâu đã cắm ống hút sẵn.
- Dạ em cảm ơn anh hihi!- Toru cười rồi uống.
- Toru không đem theo sữa hả?- Mina hỏi.
- Dạ có! Ngày nào mẹ cũng bỏ vào balo cho em!- Toru nói.
- Sao Kyo lại cho em sữa?
- Toru dễ thương nên thích thì cho! Được không?- Kyo khó chịu khi Mina cứ như điều tra Toru.
- À! Được! Nhưng mà ai cũng nói mình dễ thương!- Mina nói.
- Mình đâu có nói đâu! À Toru uống xong chuẩn bị về lớp ngủ trưa đó nha!- Kyo phũ phàng với Mina rồi vừa dọn đồ chơi vừa dặn Toru.
- Dạ! Toru biết rồi!
.....
- Thưa ba mẹ con đi học mới về!- Kyo về nhà.
- Ồ! Nay học đưa những gì rồi?- Annie hỏi.
- Dạ học mấy cái chữ với đoán con vật dễ òm!... Mà ba! Nhớ đặt sữa dâu cho con nha! Sắp hết rồi!- Kyo dặn K.O.
- Dạo này con có đam mê với sữa dâu hả? Hồi đó năn nỉ uống gần chết mà không uống! Nay lạ nha!- K.O phát hiện.
- Ui trời! Nghe sữa dâu là biết Toru rồi! Khai đi!- Annie nói.
- Hả? Kyo! Mới bây lớn mà dại gái dữ vậy? Hồi năm ngoái cô giáo còn nói lạnh lùng với mấy bạn gái lắm mà?
- Giờ anh mới biết hả? Mẹ của Toru sau khi dẫn hai đứa đi chơi về đã kể cho em! Kyo nhà ta chỉ cần một câu nói thôi đã chịu thua ngay! Còn nhiều lần khen Toru dễ thương giống thỏ con các kiểu!- Annie cười.
- Hahaha! Này gọi là nghiệp quật! Được thôi! Ba sẽ đặt sữa dâu thỏ con dễ thương ngay! Hahaha!- K.O cũng hùa theo.
- Ba mẹ chọc hoài nha! Cô chú nhà Toru cũng thế!- Kyo ngượng.
- Haha! Để hôm nào canh Kyo nói ra mấy câu đó để quay lại mới được!
- Con đi tắm! Hai người thật quá đáng mà!- Kyo lên phòng.
***HẾT CHAP: Mời các bạn đón đọc chap sau!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com