Ba Xa O Sin Full
2 năm sau...Nó chỉ còn vỏn vẹn 6 tháng nữa là ra trường, chuẩn bị vào thời gian thực tập...-"Lan này, bà có muốn đi thực tập cùng tụi tui không?"Nhật Hạ mon men đến chỗ nó ngồi, nó đang chăm chú đọc sách thì dừng lại nhìn Nhật Hạ...-"Tui định vào Nam xin thực tập bà à"-"Vào Nam?" – 2 cô bạn của nó cùng ngạc nhiên-"Đúng rồi. Ở đây tui vẫn còn chưa quên được chuyện cũ, tui chỉ muốn đi đâu đó xa một chút..."Ánh mắt thoáng buồn, dù không nói ra nhưng tụi bạn nó hiểu, từ lúc đó nó thể hiện mình rất mạnh mẽ trước mặt mọi người, chưa từng rơi một giọt nước mắt... nhưng ánh mắt là thứ luôn phản bội lại chúng ta...-"Nhưng mà... vào đó không quen ai, bà sống sao" – Từ Duyên lo lắng-"Tui sống được mà, cũng giống như lần đầu tui lên đây thôi... thôi 2 bà đừng lo mà, nha, nha, cười lên cho tui vui coi" – nó cười toe toét trước mặt 2 cô bạn thân-"Uhm... nhưng bà phải hứa với tụi tui có gì là nói cho tụi này biết liền nha, okie?""Được, được tui hứa mà"Vậy là cuối cùng nó quyết định vào Nam xin thực tập, còn 2 cô bạn của nó thì vẫn ở lại ........................Ga tàu-ngày nó đi.......-"Tui đã bảo để tui mua vé máy bay đi mà không chịu, đi tàu mệt lắm" – Nhật Hạ càu nhàu-"Thôi, tui không sao mà, đi vào đó tui sẽ nhớ 2 bà nhiều lắm đó"-"Tụi tui cũng vậy" – Từ Duyên ôm nó, mắt ướt đẫmNó vẫn mỉm cười an ủi –"Hai bà không được quên tui đâu đó, khi nào có thời gian thì vào thăm tui nghe chưa"-"Okie, tụi này nhớ mà" – Nhật Hạ bình tĩnh trả lờiTiếng loa thông báo sắp đến giờ tàu chạy, nó nhanh chóng tạm biệt 2 cô bạn rồi lên tàu...-"Thôi tui đi nha, 2 bà nhớ giữ gìn sức khỏe, thực tập cho tốt nhé"-"Bà nhớ giữ gìn sức khỏe, tới nơi báo cho tụi này biết đó"-"Okie, bấy-bì... tạm biệt"Nó mỉm cười thật tươi, vẫy tay tạm biệt...Chiếc tàu chạy từ Bắc vào Nam để lại tất cả kỉ niệm, vô vàn nỗi nhớ... và một phần quê hương của nó ở lại đây... cuộc đời nó sẽ bước sang một trang mới, từ đây nó sẽ sống sao, liệu nó có quên được con người đó hay không...Mấy ngày ngồi trên tàu, cuối cùng nó cũng đến nơi, một nơi hoàn toàn xa lạ ... Nhiệm vụ đầu tiên ở cái xứ lạ quê người này là đi kiếm cái "chốn dung thân" của nó... Cái cảm giác quen thuộc khi nhớ về ngày mới bước chân lên đất Hà Thành, làm nơi ngực trái nó nhoi nhói cái cảm giác nhớ một ai đó...Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì nó đụng phải một người nào đó...-"A... tôi xin lỗi" – nó vội vàng xin lỗi, chẳng lẽ ông trời trớ trêu với nó, cho nó gặp thêm một Bảo Khánh thứ 2, không phải chứ...-"Không... tôi không sao, cô có sao không" – hắn sửa sửa cái áo rồi nhìn sang nó-"Không... a ... tôi không sao"Nói xong nó bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng ...Đi được vài vòng thành phố, nó cũng tìm được một chỗ ở ưng ý... Đó là một tầng trên của ngôi nhà, cũng đủ rộng cho mình nó ở, chủ nhà là 2 ông bà già ngoài 60, họ rất thân thiện, tiền nhà lại vừa đủ sức với nó... Vậy là ngày đầu tiên coi như may mắn mỉm cười...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com