Ba Xa Ngoan Ngoan De Anh Sung Em Full To Can Nhi
“Chu Kỳ, nhớ kỹ thân phận của em, mỗi tiếng nói cử động của em đều đại biểu cho khí chất của nhà họ Chu, nói chuyện phải chú ý một chút, đừng mở miệng ra là nói tiện nhân này nọ, làm cho người ta nghe xong còn tưởng rằng nhà họ Chu đến cả ứng xử cơ bản nhất cũng không có.” Nói xong cũng không nhìn xem mặt của em gái bảo bối của mình biến thành hình dạng gì, Chu Khải nhàn nhạt nói tiếp: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào còn chưa xác định được, khi chưa điều tra rõ ràng thì làm sao có thể qua loa như vậy rồi tùy ý định tội cho người ta?” Chu Kỳ thật sự không thể tin vào tai của mình, nói lớn: “Anh nói cái gì? Em không được dạy dỗ?” Ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ chỉ vào lỗ mũi của mình, vì không dám tin mà hai mắt trợn tròn, thanh âm vô cùng bén nhọn, “Được, coi như em không được dậy dỗ, cũng còn tốt hơn cô ta, ít nhất em không độc ác đến nỗi ra tay với một phụ nữ đang mang thai, anh nói em không được dạy dỗ, làm ơn đi, em là em gái của anh, là em gái của anh đó. Còn người nằm trên giường kia là vợ mới cưới của anh, chị ấy vừa bước vào cửa nhà họ Chu được một tháng thôi, nhưng bây giờ anh lại bênh vực cho kẻ đã làm chị ấy mất đi đứa bé, anh nói đi, làm sao chị dâu có thể chịu nổi.” Chu Kỳ nói không nể tình khiến Chu Khải không thể phản bác được, chỉ có thể dùng ánh mắt hơi áy náy của mình nhìn người đang nằm trên giường bệnh chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào – Lý Lệ. Ánh mắt Lý Lệ ôn nhu, hoàn toàn không nhìn ra một tia trách móc nào, Chu Khải nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng lại càng áy náy hơn. Cuối cùng không nhịn được đành thở dài một cái: “Lý Lệ, anh…..” Lý Lệ cũng chỉ khẽ mỉm cười, sắc mặt trắng bệnh hình như hơi ửng hồng, giọng nói mềm mại, “Em không sao, nếu như anh muốn nói xin lỗi với em, vậy thì không cần, bởi vì từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có lỗi với em, còn về chuyện này….” Lý Lệ cố ý dừng lại, đôi mắt từ từ được bao phủ bởi một tầng hơi nước càng làm cô có vẻ xinh đẹp động lòng người, khiến người ta phải đau lòng: “Về phần chuyện này…coi như cho qua đi, tất cả mọi người cũng không nên nhắc lại nữa, là chúng ta có lỗi với cô ấy trước.” Dứt lời, mọt giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, Lý Lệ giống như bị kinh sợ, vội vàng nghiêng người đi, để giọt lệ vừa mới chảy ra từ khóe măt thấm vào trong gối, để không ai nhìn thấy nó. Nhưng hai anh em Chu Khải và Chu Kỳ đứng gần giường cô nhất lại nhìn thấy rõ mồn một. Chu Khải nhìn thấy Lý Lệ rõ ràng là uất ức nhưng lại muốn mọi người bỏ qua chuyện này, trái tim anh càng cảm thấy anh không phải là người. Chu Khải nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự là do Nghiêm Hi làm? Tại sao ở trước mặt anh, cô một mực cự tuyệt anh, tại sao vừa mới xoay người lại đẩy mạnh Lý Lệ xuống hồ nước? Lý Thánh Đức đứng một bên vẫn im lặng không nói gì, sắc mặt càng ngày càng đen lại, nhìn thấy bộ dạng uất ức của con gái nuôi liền nhớ lại cuộc sống mười bảy năm qua của Lý Lệ, cũng giống như mình bị oan ở tù suốt mười bảy năm trời dài đằng đẵng, trái tim chợt dâng lên một ngọn lửa hận, không chỉ là vì người con gái nuôi đang nằm trên giường bệnh len lén rơi lệ mà đau lòng. Còn là vì mình đã lãng phí hết mười bảy năm quý giá nhất mà đau lòng. Càng bởi vì bản thân mình thật độc ác, không biết bây giờ con gái ruột của mình còn sống hay đã chết mà đau lòng. Tại sao cả nhà bọn họ đều bị người ta chèn ép vô tình đến như vậy? Trong lòng Lý Thánh Đức xao động, lo lắng bất an, chợt vì giọt lệ cam chịu của Lý Lệ mà tỉnh lại. Ông vỗ mạnh lên cái bàn bên cạnh, trợn mắt nhìn Chu Khải: “Anh chăm sóc cho vợ của mình như thế này sao, lại còn để cho bạn gái cũ khiến người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của mình ra nông nỗi này, bị người phụ nữ kia làm hại đến mức phải sinh non cũng không dám oán trách. Nhà họ Chu của các người dùng cách này để đối xử với con gái bảo bối của tôi sao?” Lời vừa nói ra, cả nhà họ Chu không một ai dám lên tiếng, bởi vì người này sắp đến thành phố A để nhận chức cục trưởng cục thuế, nhà họ Chu bọn họ không dám đắc tội. Đồng thời cũng là vì thế lực sau lưng người con dâu này, tập đoàn Thánh Đức, nhà họ Chu bọn họ cũng không dám khinh thường. Bà Chu đột nhiên tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông thông gia yên tâm, nhà họ Chu của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không để cho con cháu trong nhà chịu uất ức, chuyện lần này, tôi tuyệt đối sẽ làm cho cô gái kia phải hối hận.” Lấy được lời bảo đảm, vẻ mặt âm trầm của Lý Thánh Đức lúc này mới dần dần buông lỏng, từ từ đi tới bên giường của Lý Lệ, cúi người híp mắt nhìn Lý Lệ, trầm giọng nói: “Con đó, con yên tâm, cha sẽ đòi lại công bằng cho con, không cần phải uất ức. Cha rất có lỗi với con, mười bảy năm qua đã không chăm sóc tốt cho con, nhưng mà, sau này sẽ không như vậy nữa, cha sẽ không cho phép người khác ức hiếp bảo bối của cha.” Lý Lệ nằm co rúc trong chăn, lúc đầu tiên nghe những lời này cô hơi kinh sợ, sau đó chậm rãi lấy lại tinh thần nhìn Lý Thánh Đức, đôi mắt ửng đỏ lại nhanh chóng ngập nước, giọng có chút nức nở: “Thật sao?” Lý Thánh Đức cũng bởi vì hai chữ này mà khẽ thở dài một cái, cũng chỉ với hai chữ này, hình như ông cũng nhìn thấy Hi Hi bảo bối bị mình vứt bỏ mà trong lòng tuyệt vọng, Hi Hi, cha thật sự xin lỗi con. Lý Thánh Đức nhắm chặt mắt lại, sau đó từ từ mở ra, dứt khoát gật đầu một cái: “Là thật, cha sẽ bảo vệ con.” Hi Hi, nếu con còn sống, cha nhất định sẽ tìm được con, quan tâm con gấp bội, nhất định. Lý Lệ đột nhiên khóc nức lên nhào vào trong ngực Lý Thánh Đức, hưởng thụ tình thương của cha mà mình chưa bao giờ được hưởng thụ, giọng run run không thể nói thành lời, chỉ có thể nói từng tiếng, từng tiếng: “Cám…ơn, cám….ơn, cám …ơn.” Nói mãi, nói mãi. Chu Kỳ đứng bên cạnh, chua xót mà rơi lệ, chị dâu của cô đã phải chịu khổ rồi. Nhưng mà, lúc này Chu Kỳ tuyệt đối không thể ngờ được rằng, có một ngày chị dâu có trái tim thiện lương này sẽ đối xử với cô tàn khốc như thế, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, bất kể là người hay vật cũng đều có thể hi sinh được. Trong phòng, mọi người đều đang cảm động, xót xa cho người phụ nữ nằm trên giường bệnh thì ở ngoài cửa phòng lại đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh. Trong một không gian nhỏ mà yên tĩnh như vậy, thanh âm kia lại càng rõ ràng, tất cả mọi người đều bất mãn liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Hi mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang được Lý Duệ Thần đỡ. Khi Nghiêm Hi tới, đúng lúc bên trong đang trình diễn một vở tuồng về tình cha con, vốn là muốn để đến khi nó kết thúc, thế nhưng, với người khác thì tiết mục này vô cùng cảm động, còn đối với cô mà nói, nó lại trở thành chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ, rốt cuộc không nhịn được đành cười lạnh. Tay Lý Duệ Thần đỡ Nghiêm Hi không tự chủ cũng nắm chặt lại, nhìn gương mặt Nghiêm Hi thoáng qua một chút đau đớn, sau đó là giễu cợt, trong lòng Lý Duệ Thần nhói đau, Hi Hi, em rất đau lòng phải không? Bên trong phòng, Chu Kỳ cũng bày ra vẻ mặt giễu cợt, chẳng kịp suy nghĩ gì chỉ muốn phát tiết hết những tức giận trong lòng: “Nghiêm Hi, cô còn dám vác mặt đến đây? Người đàn bà lòng dạ rắn rết kia, hiện tại đứa bé trong bụng chị dâu tôi đã mất rồi, cô hài lòng chưa?” Chu Kỳ tiến lên hai bước muốn nắm cổ áo Nghiêm Hi, lại bị Lý Duệ Thần cản lại. Chu Kỳ bị Lý Duệ Thần vung tay đẩy không chút nể tình, lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, may nhờ có ông Chu đứng phía sau đỡ được cô, sau khi đứng vững hai mắt lập tức trợn lên, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Lý Duệ Thần, sau đó hét lớn: “Lý Duệ Thần, anh có lầm không, người cô ta làm hại chính là em gái của anh, anh không đòi lại công bằng cho em gái mình thì thôi đi, thế nhưng anh lại bảo vệ cô ta trước mặt bao nhiêu người như vậy. Hai người bị làm sao vậy, anh trai em đã vậy, đến cả anh cũng như thế, hai người làm như vậy thì chị dâu làm sao mà chịu nổi.” Nằm trên giường, sắc mặt Lý Lệ tái nhợt, nghe những lời này của Chu Kỳ, lông mi dài khẽ rũ xuống, nhỏ nhẹ nói: “Kỳ Kỳ, em đừng nói nữa.” Hình như đang đè nén đau khổ xuống tận đáy lòng, giọng nói cũng khàn khàn có thể thấy lời này khó nói ra đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com