TruyenHHH.com

Ba Lan Yeu Duong Huong Khue Drop

- Đại ca, nhỏ Khuê chuẩn bị về kìa.....

Nghe tiếng con bạn léo nhéo bên tai, Phạm Hương ngoáy ngoáy lỗ tai vài cái rồi " hùng hổ " đứng dậy, tiến tới chỗ Lan Khuê nhỏ bé đang khúm núm rời khỏi lớp.

Tiểu Lan Khuê năm nay mới được chuyển nhà, tròn 10 tuổi, học lớp năm, " bị " đưa vào lớp 5A2, cái lớp có nhiều thành phần bất trị nhất. Nàng ôm trước ngực cái cặp màu hồng đã bị rách quai, khuôn mặt méo mó đến đáng thương. Muốn chuồn về thật mau.

Phạm Hương nhìn thấy bộ dạng đó, liền muốn cười. Cặp của Lan Khuê hồi đầu năm cũng đẹp lắm, nhưng ngày qua ngày, bị Phạm Hương và đàn em giành giật chơi đùa, chọc ghẹo, có khi dùng nó làm bóng để đá, có khi treo trên cây bàng giấu, nên bây giờ nó mới thê thảm đến vậy.

- Nè, ba mẹ mày không có tiền mua cặp mới cho mày sao ? - Tiếng một đứa đàn em của Phạm Hương lên tiếng chọc nàng.

-.......- Lan Khuê cúi gầm mặt, ảo não, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau, có lẽ sắp khóc.

- Lan Khuê ngốc, cậu không biết chửi một câu sao ? - Phạm Hương nhếch môi cười. Nàng bị ức hiếp từ lúc mới chuyển trường, đến bây giờ cũng đã gần một năm rồi, thế mà vẫn chưa nghe câu cãi lại nào của nàng.

Lan Khuê vẫn cúi gầm mặt, một lát sau líu ríu nhìn cô. - Không được chửi bạn, không được đánh bạn.

Thì ra suy nghĩ nửa ngày, đây là câu " giáo huấn " Lan Khuê bộc phát trong lúc hoảng loạn.

Tiếng cười ngất vang lên từ xung quanh, Phạm Hương cũng ôm bụng cười, bắt đầu giật lấy cái cặp của nàng lôi kéo, quăng cho lũ bạn, đứa nào đứa nấy mặt mày vui vẻ.

- Trả cho Khuê, Hương, trả cho Khuê đi mà, huhu.....Hương.... Huhu......

Phạm Hương không màng đến nàng đang khóc lóc, vẫn tiếp tục quăng ném cặp nàng, cái cặp bay lơ lửng trên không trung, sau đó rơi tự do xuống nền gạch lạnh lẽo, tạo thành một âm thanh khó nghe. " Xoảng "

- Chết, vỡ cái gì rồi Hương ơi. Là tại cậu quăng mạnh quá đó.

Mấy đứa bạn đứng hình, khuôn mặt hoảng hốt, nhìn Phạm Hương, muốn chạy tội. Muốn đùn đẩy trách nhiệm cho cô.

Phạm Hương hậm hực, vỡ cái gì mà lo chứ. Vỡ thì đền, có gì đâu mà hoảng, mấy đứa chết nhát này.....Cô lắc đầu, tiến tới giật lấy cái cặp, định mở ra xem cái gì vỡ, nhưng đã bị Lan Khuê mau hơn, nàng chạy tới ôm cặp mình, hai hàng nước mắt trào ra, hét lên, giọng nói giống như đã kìm nén rất lâu :

- Huhu. ĐỪNG ĐỤNG VÔ ĐỒ CỦA KHUÊ.....HUHU.....KHUÊ GHÉT HƯƠNG.....

Phạm Hương và mấy đứa bạn đứng hình vài giây, hôm nay Lan Khuê đó ăn nhầm cái gì mà dám la lối như thế chứ ? Phạm Hương nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt bị vẩn đục vì nước mắt, xung quanh đồng tử là màu đỏ đến đáng sợ. Trong vài giây, cô cảm thấy, hình như mình đau lòng khi thấy bạn Lan Khuê bị như thế.

- Tụi bây về đi.

Mấy đứa đàn em bị đại ca đuổi nên lon ton lần lượt rời lớp. Đến khi căn phòng chỉ còn hai đứa, Phạm Hương mới nhếch mắt nhìn nàng :

- Vỡ cái gì ? Tui đền.

- Không cần. - Lan Khuê gằng giọng, ôm chặt cái cặp màu hồng vừa  rách vừa dơ của mình.

- Đưa đây.

- Không.

- Đưa đây đồ lì lợm. - Phạm Hương băng băng đi tới giật cặp của nàng. Hôm nay học đâu thói chống cự này chứ ?

Lan Khuê sức khỏe vốn yếu ớt, lại vừa khóc xong một trận, nên không có sức lực nào mà giành giật với cô, đành để cô mở cặp mình ra.

Trong cặp là một cái chậu hoa, đã vỡ tan tành, trong cặp còn có một nhánh hoa hồng tỉ mụi, đất cát cũng dính vào sách vở hết rồi. Phạm Hương xốc ra, nhìn kĩ cái chậu, hình như có chữ. Chữ gì nhỉ ?

- Chúc....mừng sinh nhật Hương....Ơ....... - Phạm Hương đọc xong liền ngơ ngác.

Cô nhìn nàng, nàng cúi đầu, khuôn mặt khét lẹt. Một lát sau hai đứa mới tìm lại được giọng nói. Phạm Hương chợt nhớ, hôm nay sinh nhật mình mà. Ờ há, vậy mà cái đám bạn quỉ kia không đứa nào nhớ, chỉ có mình ên Lan Khuê ngốc này nhớ.

- Khuê.....tặng tui?

- Ừm....tặng Hương á, nay sinh nhật Hương mà. - Lan Khuê bẽn lẽn nói, cũng không phải tự dưng mà biết, là vì hôm trước thấy trong phiếu liên lạc có ngày sinh nên nhớ vậy thôi, người ta không có ý gì đâu nha. Phạm Hương tuy phá phách nhưng vẫn là " nam thần " của khối này, với cả năm nay chỉ mới 10 tuổi, người ta chỉ đơn giản là hâm mộ Phạm Hương thôi, người gì vừa đẹp vừa biết chơi bóng rổ, thật giỏi aaa.

Phạm Hương đơ ra, run run cầm cái chậu bị vỡ. Tự dưng thấy buồn buồn.

Lan Khuê cũng buồn lây, đi tới giật lại chậu hoa vỡ, giọng nói nấc nghẹn. - Khuê tặng Hương á, nhưng mà....hức.....hức....Hương làm bể rồi, sau này Khuê không chơi với Hương nữa. Hương là đồ xấu xa.

Phạm Hương gãi gãi đầu, đại ca khối lớp năm bây giờ tự dưng thấy bản thân mình ngốc kinh khủng, không biết phải làm gì tiếp theo. Chỉ biết đơ và đơ. Nhưng khi thấy Lan Khuê vừa quệt nước mắt vừa đi ra khỏi lớp liền đi theo, níu tay nàng :

- Nè, đừng có giận. Sau này không chọc Khuê nữa.

- Không tin...hức.....- Nàng vùng vằng đi ra khỏi đó. Nước mắt cũng không ngừng rơi. Người ta đã nhịn ăn vặt cả tuần mới dám mua cho Hương chậu hoa đẹp như thế, vậy mà bây giờ lại.....????

- Nè, ê, đừng giận, tới nhà tui đi, tui biến cho chậu bông này lành lại hén ?

Lan Khuê ngốc nghếch chớp chớp mắt nhìn Phạm Hương. - Lành lại được hả ?

- Ừa. Mau đi.

Phạm Hương nhanh chóng dắt chiếc xe đạp đắt tiền  của mình ra khỏi nhà xe, Lan Khuê ôm chặt cái cặp đi phía sau, mặt mũi tèm lem, vẫn không ngừng thút thít, làm Phạm Hương thấy sốt ruột hẳn.

Chiếc xe chở thêm một người ngồi ở yên sau, Phạm Hương bắt đầu đạp đi.

Lan Khuê bình thường sẽ tự đi về nhà, nhưng hôm nay nghe lời " trai " dụ dỗ, quên luôn phải về nhà.

- Đừng khóc nữa mà. Khóc quài.

- Hức....tại Hương chứ ai....hức....

- Ô kê, tại tui, nín đi chời. - Phạm Hương thở dài. Người gì mà dễ khóc dễ sợ. Đồ bánh bèo yếu đuối.

Nhà Phạm Hương là một căn biệt thự lớn, có sân vườn, có hồ bơi, người làm tấp nập. Tuy giàu có nhưng Phạm Hương lại không thích đưa đón, thích tự mình đạp xe đi học hơn.

- Cô hai, cô mới về.

- Khuê, vô đây. - Phạm Hương ngoắc ngoắc nàng, sau đó nhìn gia nhân. - Chị ơi, lấy bánh cho bạn em đi.

Lan Khuê ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn bánh, uống nước trái cây.

Trong lúc đó thì Phạm Hương đem chậu hoa bị vỡ đem vào cho gia nhân. - Chị đi ra chợ, kiếm cái chậu giống vầy, mua cho em, mau đi, mau đi.

Gia nhân nhìn họa tiết và kích cỡ chậu hoa, mau chóng rời đi. Vâng lời cô chủ nhỏ, mặc dù không biết cô muốn làm gì.

Phạm Hương quăng cái chậu vỡ vào thùng rác, đem ra thêm hai cái bánh ngọt ra ngoài, ngồi kế nàng, cười cười. - Ăn đi.

Lan Khuê đôi mắt tròn xoe nhìn cô, ngơ ngác. - Bao giờ Hương mới làm cái chậu lành lại ?

- Thì....đợi xí. - Phạm Hương đưa cho nàng thêm vài cái bánh, cố tình kéo dài thời gian cho gia nhân đi mua cái chậu khác.

Tầm 15p sau, gia nhân bên ngoài bước vào, Phạm Hương nhìn họ, nháy nháy mắt rồi đi vào trong.

Cầm chậu hoa trên tay, Phạm Hương hí hửng cười, đúng là giống y chang cái cũ nha. Cô giấu sau lưng rồi nói vọng ra bên ngoài. - Ê, nhắm mắt lại đi.

Lan Khuê đang ăn bánh, nghe tiếng ra lệnh liền ngoan ngoãn nhắm mắt, mặc dù không biết cô muốn làm gì.

Phạm Hương lon ton đi ra, chìa chậu hoa ra trước mặt nàng. - Mở mắt đi.

- WOW....... - Tiểu Lan Khuê ngu ngơ cười tủm tỉm, nhìn cái chậu nguyên, không một mảnh vỡ, thầm khen Phạm Hương tài giỏi. - Hương , hết bể ời nè.

- Ừa......

Lan Khuê lôi trong cặp ra nhánh hoa hồng đã hơi héo, cắm vào chậu, cười tươi tắn nhìn cô. - Nè, tặng Hương, chúc Hương sinh nhật vui vẻ.

- Cảm.....cảm ơn. - Bạn nhỏ họ Phạm run run cầm lấy, lần đầu tiên biết tim lỗi nhịp là như thế nào.

Ngồi đó ăn bánh ngọt một lúc, Phạm Hương tiễn nàng ra cổng, vì nhà Lan Khuê cũng cách đây không xa, có thể đi bộ về được. Đứng trước cửa, tiểu Phạm Hương gãi gãi đầu, giọng nói cũng có phần nhỏ nhẹ hơn. - Sau này...mấy đứa đó có ăn hiếp Khuê, thì Khuê phải đánh lại biết chưa ?

Lan Khuê trề môi, có bị đánh hay bị chọc ghẹo thì cũng chỉ là bị Phạm Hương và đàn em của cô chọc, bây giờ cô còn làm như cô vô tội lắm vậy. Nàng nhún vai. - Thôi, không được đánh nhau, đánh nhau là bị mời phụ huynh. Mà ba thì bận lắm.

- Thì còn có mẹ. - Phạm Hương gằng giọng, tự nhiên bây giờ cô ghét cái tính cam chịu của Lan Khuê ghê gớm.

- Khuê hổng có mẹ.

Phạm Hương cả khuôn mặt xụ xuống, nhìn cô bé thắt bím đứng trước mặt mình, đặt tay lên mái tóc của người ta xoa xoa. - Sau này tui hổng ăn hiếp Khuê nữa.

- Sao dạ ?

- Thì......tui....sẽ bảo vệ Khuê.....- Nói xong chợt muốn bổ sung vài chữ. -......mãi mãi. Ô kê hông ?

Lan Khuê thấy cô hất hàm, giọng nói khí thế, liền vui vẻ đến nỗi cười híp cả mắt, gật gật đầu, vậy là sau này Phạm Hương sẽ là người bảo vệ nàng.

Có thật là như vậy ?????

#Moon

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com