TruyenHHH.com

B26

3

Cofeemilkblack





If you could see me now




Disclaimer: Vầng, em biết, các anh là cấp dưới của boss lớn Xanxus và là con cưng của Amano-sensei


Author: Phong Linh [a.k.a Ling xiêu fàm ]


Rating: K+


Category: Spiritual; Shounen-Ai


Summary:

Fran không bao giờ buồn, cũng chẳng bao giờ vui.


Warning: Mì ăn liền - đủ để nói lên tất cả, okie?

Mình có lẽ cần thêm người beta và phải bỏ thói quen bà cố như thế này thật là, chẳng biết shot này phải sửa ra sao nữa *gãi đầu*


Pairing: Belphegor - Fran



Status: Complete


Note: Thiếu chút gì đó? Tại ăn liền chăng? Lâu rồi mới viết về tình yêu lớn vậy mà trấm x3 quá cũng là ám ảnh về cái sự M của em Fran sống trong môi trường mà hết thầy rồi lại đến người yêu bạo ngược



ANW, My fic


_____________________________________________






1.


Fran không bao giờ buồn.


Nếu hỏi, có lẽ sau một hồi vắt óc suy nghĩ, nó sẽ trả lời bạn rằng nỗi buồn duy nhất nó có thể trả lời lúc này, ấy chính là việc người thầy yêu quí đang bị bắt giam trong ngục. Ngoài chuyện đó ra, nó thật chẳng biết liên tưởng thêm gì để định nghĩa về buồn nữa.


Nhiều đêm, thầy dùng ảo ảnh để trở về, nhưng chẳng hiểu vì sao mới nhìn thấy đứa học trò nhỏ, người đã thở dài rất ủ dột. Fran không hiểu, nó tự nhìn bản thân, chỉ thấy một thằng nhóc tóc xanh còm nhom trong bộ đồ ngủ rộng thật rộng.


Liệu có phải thầy thất vọng vì nó đã không cười khi thấy người về không?


Phân vân vì việc đó, Fran đứng trước gương, lấy ngón tay kéo kéo hai khóe miệng.


Đấy là nụ cười thô thiển và xấu xí nhất nó từng thấy.









2.


Fran không bao giờ buồn.


Vì thầy nó là đạo sĩ, và nó biết phép thuật.


Tròn một tuần từ sau lần tập cười thất bại ấy, Fran quyết định thử nghiệm một chút thuật đã được học lên chính bản thân, nó muốn tạo vài cảm xúc trên khuôn mặt mình. Chỉ có điều, thằng nhóc không thành công, vì đã nói rồi đấy, thầy của nó khi chưa kịp truyền đạt hết mọi thứ cho cậu học trò thì đã bị tống giam vào trong ngục. Hậu quả là thứ phép thuật dang dang dở dở kia khiến cho không ai có thể nhìn thấy Fran được nữa.


Xin đừng hiểu lầm rằng nó đã chết đi, chỉ đơn giản là thằng nhóc tin chắc nó đã trở thành người vô hình. Người vô hình. Fran chớp mắt, nhìn vào trong chiếc gương trống rỗng, chẹp miệng thờ ơ. Thế này cũng tốt thôi!


Đã nói rồi, Fran không biết buồn.


Ngay cả lúc ảo ảnh của thầy tìm về, ngó ngó nghiêng nghiêng khắp căn nhà trống để tìm đứa học trò nhỏ trong khi nó đang đứng ngay trước mặt, thằng nhóc cũng chỉ khẽ lắc đầu một cái.


Nó ước, giá mà mình có thể phản ứng nhiều hơn.














3.


Fran không bao giờ buồn.


Vì nó đang trên đường đi khám phá cuộc sống, quyết định sẽ không gặp thầy một thời gian, cho tới bao giờ thuật chú hết hiệu lực và nó trở lại bình thường.


Thực ra vô hình hay hữu hình cũng thế thôi. Những người biết đến sự tồn tại của thằng bé có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bạn thậm chí có thể chỉ cần dùng một bàn tay để đếm thôi cũng được, con số ấy chắc chắn không vượt quá số 5 đâu. Này, tính thử ra nhé, mẹ (dù Fran chẳng biết đó là ai), cha (không tính cũng được, tự thân thấy không quan trọng), thầy, nó (điều cơ bản là phải biết quý trọng bản thân mình).


Đấy, mới có bốn người nếu tính chính xác. Thầy đang trong ngục, cha mẹ chưa gặp mặt bao giờ, nó thì tự biết thân. Vậy mới nói, vô hay hữu cũng đều như nhau cả. Không sao, không sao, không đáng buồn, không đáng tiếc!


Nếu có tiếc, thì phải tiếc là sau khi thần chú thất bại, Fran mới phát hiện thêm một điều hay ho nữa, rằng vẫn có kẻ thứ 5 nhìn thấy nó, ngay cả khi nó đã tàng hình?! Tuyệt nhiên không phải thuật đã được giải, vì thỉnh thoảng nó trở về nhà, vẫn thấy thầy đang ngó nghiêng í ới gọi tên dù kẻ cần tìm thì lù lù ngay bên cạnh. Trong khi đó, người thứ năm đang được đề cập đến lại hoàn toàn trái ngược, bất kể nắng gió bão bùng như thế nào, cứ mỗi lần Fran đi ngang hay chạy tắt qua khu vườn xanh rì của Varia famiglia thì đều thấy một thằng nhóc tóc vàng hoe đang ngồi trên giường trong căn phòng rộng lớn và nhìn mình chăm chăm, cái miệng đứa bé đó lúc nào cũng cười tươi hết cỡ khiến Fran chột dạ ngó qua ngó lại bản thân, vô hình mà, có thấy được gì đâu mà nói là khó coi hay đáng cười?














4.


Sau một tháng trời bằng mọi cách thử nghiệm xem có thật là còn có người có thể nhìn thấy mình hay không, Fran ngẩn ngơ.


Trưa gắt gỏng, nó đứng như phỗng trong vườn, nhìn thằng nhóc tóc vàng bò lê ra sàn nhà ôm một tập giấy trắng, hí hoáy mò mẫm viết hay vẽ cái gì đó, nó làm rất chậm, tay cầm bút lại run run từng nét một. Fran chăm chú quan sát, chợt nhận ra tóc mái thằng bé dày và dài quá đỗi, có lẽ nó không thể nhìn rõ cái gì với kiểu tóc dở hơi ấy. Một lát sau, tóc vàng giơ cao tờ giấy, công sức lao động miệt mài của nó là một dãy chữ xiêu vẹo, các chữ cái chồng chéo lên nhau, trông thật rối rắm.



"Belphegor"



Là cái quái gì?



"Bel! Đã nói là không thể tự đi thì đừng có lăn xuống đất nữa! Thật là..."



Một người đàn ông tóc trắng bước vào, xốc ngược thằng bé lên và quẳng xuống giường, giọng điệu và cử chỉ rõ ràng rất thô bạo, nhưng ánh mắt lại trìu mến và ấm áp. Fran bỗng nhớ ngày trước khi vẫn được thầy ở bên bao bọc, mỗi lần làm sai chuyện gì đó cũng đều bị mắng, có lúc còn bị đòn, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng luôn thật dịu dàng, đầy yêu thương, hệt như vậy.


"Quái gì..."


Fran quay bước đi, không vui cũng chẳng buồn, gã tóc trắng không biết nó đang đứng ở trong vườn, mà... thì ra Belphegor là tên thằng nhóc tóc vàng đó.


Nó gục gặc đầu, dang tay tập đi thăng bằng trên bờ tường cao và hẹp, thầm nghĩ nếu như Bel là học trò của thầy, chắc đã bị tét cho nát mông, cả về kiểu chữ, cả về kiểu tóc.











5.


Fran không bao giờ buồn.


Vì nó tới chơi với Bel thường xuyên hơn. Nói là chơi thì cũng không hẳn, luôn là Fran ngồi ở trong vườn, còn Bel thì bị bó gối ở trên giường hoặc trên ghế. Nó và Bel, chưa bao giờ nói chuyện hay mở lời bất cứ việc gì, chỉ đơn giản là giữ khoảng cách như thế, và nhìn nhau.


Fran đương nhiên có lý do cho hành động của mình, vì đã nói rồi, mục đích chính của nó là muốn học cách cười. Mà Belphegor, bất kể lý do, mọi nơi mọi lúc, đều khoe răng một cách hào phóng. Nó trông luôn vui vẻ và lạc quan yêu đời, tới mức có đôi lần, trước khi bỏ về, Fran vui vẻ ném lại cho nó sự ngưỡng mộ gắn kèm ánh mắt nhìn heo. Nó tự hỏi có gì mà Bel vui đến vậy.


Tại sao đứa trẻ đó lại nhìn thấy Fran? Tại sao lúc nào nó cũng chỉ ngồi yên ở đó và hướng về phía một kẻ lạ mặt, Nhắc mới nhớ, Fran chưa bao giờ thấy Bel đi hay đứng, tư thế quen thuộc nhất để di chuyển của thằng nhóc là lết trên sàn, lăn từ trên giường hoặc ghế xuống đất mỗi khi cần gì đó. Nó nghe tiếng loảng xoảng ở xó xỉnh nào đó trong tâm hồn, lần đầu tiên trong đời nó thấy bồn chồn và khó chịu. Có phải không nhỉ? Nhưng cái cảm giác bứt rứt này, tuyệt đối không phải là niềm vui.



"Này!"


"..."


"Ê...ê! Nghe không?"


"..."


"Fran gọi Belphegor! Đằng này gọi đằng ấy! Nghe gì không?"


"..."


"Không trả lời là bỏ đi đấy!" Fran nói cứng, nhưng cử chỉ bỗng trở nên lóng ngóng. Nói cho cùng, hình như ngoài thầy ra, nó chưa bao giờ mở lời với ai khác. Bel ngồi yên, nhưng bất chợt áp nhẹ bàn tay trắng xanh lên mặt kính. Fran ngây ngốc rỗi cũng ướm vào đó những ngón tay mảnh khảnh của mình. Chúng vừa khít, chỉ có lớp kính ở giữa là thừa thãi. Nó chớp mắt, chỉ thấy vẻ mặt vui tươi của Bel ở trước mặt.


"Belphegor!" Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở, người đàn ông tóc trắng bước vào, trên tay là một cốc nước và vài viên thuốc màu cam " Em đang làm gì thế?"


"Anh thấy cậu ấy không?"


"Ai?"


"Người bạn luôn quan sát em ấy!"


"Anh không thấy gì hết! Đã nói đó là do em tưởng tượng!"


"Không! Em không tưởng tượng! Cậu ấy đã luôn ở đâu đó ngoài kia và dõi theo em! Tay cậu ấy rất ấm!"


"Ha! Ngoài đó không có ai đâu! Ấm là do nắng thôi!"


"Anh nói dối!" Bel bỗng hét lên, lần đầu tiên Fran thấy thằng nhóc phản ứng như thế "Cậu thật sự đã luôn ở đó, phải không?"


"Thật là... lát nữa bác sĩ sẽ tới!" Người đàn ông kia dịu giọng, vò mái tóc rối của em trai mình, đặt lên đó một chiếc vương miện nhỏ xíu "Từ ngày mai có thể tháo băng mắt cho em rồi! Dù là vẫn không nhìn được, nhưng sẽ bớt khó chịu hơn!"










Phải không? Fran chớp mắt.









Là nói dối.


Thằng nhóc đó vẫn cười.


Vậy ra cũng như bao người khác, nó ngay từ đầu đã chưa hề nhìn thấy Fran. Vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy.


Thằng nhóc đó tên Belphegor.


Nó mù.


Những đứa trẻ khi thiếu đi một giác quan thì những giác quan còn lại sẽ phát triển mạnh mẽ và trở nên nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Đó là lý do thằng nhóc tóc vàng đó cảm nhận được sự có mặt của một người vô hình?


Đã nhầm rằng còn có người thứ năm.


Fran bỏ đi. Nó không bao giờ buồn. Cũng chẳng bao giờ vui.


















"Fran!" Là thầy. Người tìm thấy nó lúc nào chẳng biết nữa. Mà hình như... phép thuật đã được giải rồi? Thầy nhìn nó, ánh mắt đầy lo lắng và xót thương, Fran ngẩng lên, không giải thích, chuyện này giờ chẳng còn quan trọng.



















































Nó làm tất cả, chỉ là để học cách cười. Vì Fran không bao giờ buồn, nhưng cũng chẳng bao giờ vui.



"Fran!"





































"Đừng khóc nữa!"













_________________________________________

If you could see me now | End


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com