TruyenHHH.com

Azur Lane Quan Cang Bat Nhao

            

                                  
(Bismarck): Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Bismarck vừa nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt mình, vừa thở dài. Hiện giờ cô đang cùng Hood thưởng thức tiệc trà tại một quán cafe trong thành phố, một việc mà cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Nguyên do cho việc này thì....

*flashback*

(Bismarck): Anh muốn em tham gia sự kiện lần này á?

(Wilhelm): Ừ, chỉ có em mới làm được thôi.

Vài ngày trước, Tổng Bộ gửi một yêu cầu kiểm tra mối quan hệ giữa các faction cho quân cảng NY, và mỗi faction sẽ phải cử một thành viên tham gia. 

(Wilhelm): Mấy lão già ở Tổng Bộ cũng rảnh ghê, suốt ngày nghĩ ra mấy trò con bò.

Than thở là vậy, nhưng Wilhelm thừa biết những sự kiện như này được tổ chức nhằm tránh trường hợp xảy ra xung đột bất chợt dẫn đến chia rẽ nội bộ như hồi trước, và việc tham gia là bắt buộc.

(Bismarck): Em cũng không ngại đâu, nhưng cụ thể là phải làm gì?

(Wilhelm): Hmmm, đi chơi, ăn uống, trò chuyện cùng nhau..... Nói chung là cứ thể hiện bản thân không có thù ý với thành viên các faction khác là được.

(Wilhelm): Nhân tiện thì, cộng sự lần này của em là Hood đấy.

--------------------------------------------------------------

Quay trở lại hiện tại, Bismarck vẫn đang mân mê với đĩa bánh ngọt. Cô không biết phải ứng xử như nào trước mặt Hood, một phần cũng do quá khứ không mấy "tốt đẹp" giữa hai người hồi hải chiến ở eo biển Đan Mạch. Hood dường như cũng để ý điều đó, vì vậy cô quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng. 

(Hood): Sao vậy, Bismarck. Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của cô à?

(Bismarck): ...A...Xin lỗi, không phải vậy đâu. Chỉ là tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi...

(Hood): Thôi nào, cứ thư giãn đi. Không cần phải làm quá mọi chuyện lên đâu Bisky.

(Hood): Cứ coi như đây là một ngày nghỉ đi.

(Bismarck): Bis...Bisky!?? Cô nghe biệt danh này từ đâu vậy???

Đây vốn là tên thân thiết mà Wilhelm dùng để gọi Bismarck những lúc ở nhà, vì vậy cô bất giác cảm thấy xấu hổ khi Hood gọi mình như vậy.

(Hood): Đô Đốc kể cho tôi đấy.

(Bismarck): Tên ngốc này!!!

(Hood): Nào nào, bình tĩnh lại đi.

(Hood): Tiện đây tôi có vài thứ muốn mua, cô đi cùng tôi nhé.

Không để Bismarck kịp trả lời, Hood đã kéo cô ra khỏi quán cafe.

(Bismarck): Ah, từ từ đã.

Cùng lúc đó, có 2 bóng người khác cũng đứng dậy khỏi ghế và rời quán cafe.

--------------------------------------------------------------

(Bismarck): Không thể tin được, suýt nữa thì chúng ta bị bắt vì quỵt tiền trà bánh rồi đấy.

(Hood): Xin lỗi xin lỗi. Lát nữa tôi mua thứ gì đó đền bù cho cô nhé.

Bầu không khí khó xử giữa hai người dường như đã tan biến. Bismarck cũng quyết định sẽ không suy nghĩ quá nhiều về quá khứ nữa, mà sẽ tập trung cho hiện tại. "Có lẽ đây mới là mục đích thực sự của nhiệm vụ này" - Cô thầm nghĩ - "Để buông bỏ bóng ma của quá khứ, và hướng tới tương lai."

Trong lúc mải suy nghĩ, Bismarck không may va vào người đi trên đường, khiến hắn ta ngã xuống đất.

(Đầu Moi): Mày đi đứng kiểu gì đấy, không biết nhìn đường hả!??

(Bismarck): Ấy chết, cho tôi xin lỗi. Anh không sao chứ?

(Đầu Moi): Không sao cái đéo gì. Bộ quần áo đắt tiền của tao bẩn hết rồi này!

(Đầu Moi): Còn không mau nghĩ cách đền bù đi!

Bấy giờ, hắn mới để ý đến Hood đang đi cạnh Bismarck, và rồi máu dê của tên côn đồ nổi lên.

(Đầu Moi): Nhìn kỹ thì 2 cô em cũng xinh đấy chứ. Thế nào, đi ăn kem với anh một bữa rồi anh xí xóa cho.

(Hood): .......

(Bismarck): .......

Cả 2 nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ xen lẫn thương hại.

(Bismarck): Xin lỗi, nhưng tôi là phụ nữ có chồng rồi.

Cô giơ bàn tay trái với chiếc nhẫn lấp lánh của mình lên nhằm đuổi tên côn đồ đi, nhưng dường như việc này lại càng làm hắn hứng thú thêm.

(Đầu Moi): Thì có làm sao? So với tên chồng kém cỏi của em thì anh đây chẳng phải tốt hơn nhiều sao.

Hắn đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Trước lời sỉ nhục đó, Bismarck chỉ im lặng nắm chặt lấy cổ họng hắn.

(Đầu Moi): Này...Cô em tính làm gì vậy.....?

Rồi dùng hết sức sút thẳng vô hạ bộ của hắn.

(Đầu Moi): KYAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!

(Bismarck): Đi thôi, Hood.

(Hood): À, ừ......

Ném tên côn đồ nằm sõng soài bên vệ đường, 2 cô gái trẻ tiếp tục rảo bước giữa phố trước sự ngỡ ngàng của người qua đường.

--------------------------------------------------------------

Tại một con hẻm gần đó.

(Đầu Moi): Chết tiệt, 2 con đĩ chó đó. Chúng mày cứ chờ đấy, thù này nhất định tao sẽ trả cho được.

Nhưng tên đầu moi chưa kịp làm gì thì đã có 2 bóng đen xuất hiện sau lưng hắn. Đó là hai người rời quán cafe cùng lúc với nhóm Bismarck. 

(Tirpitz): Nè, Đô Đốc, thằng mặt lợn này vừa phát ngôn gì thế nhỉ?

(Wilhelm): "Trả thù" cơ đấy, có vẻ mày không biết mình vừa gây sự với ai rồi.

(Đầu Moi): Cái quái.... Từ khi nào mà chúng mày.....

(Đầu Moi): Đợi đã, khuôn mặt này.... Mày là thằng khốn đêm giáng sinh....

(Wilhelm): À, ra là nhóc à. Hôm nay không đi cùng bạn mình nữa hả?

Khuôn mặt tên côn đồ trắng bệch lại khi nhớ về khoảnh khắc bị Wilhelm bẻ gãy hai cánh tay, hắn bò ngược về phía sau, cố tìm đường thoát, nhưng bị Tirpitz chặn lại.

(Tirpitz): Mày tính đi đâu vậy?

Wilhelm bước lại gần hắn với một nụ cười vô cảm đến ghê rợn.

(Wilhelm): Tao cũng không muốn làm to chuyện đâu, cơ mà đã cả gan tán vợ tao thì.....

(Wilhelm): Xuống Địa Ngục Đi.

(Đầu Moi): AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!

--------------------------------------------------------------

(Tirpitz): Anh có chắc không vậy, bí mật bám đuôi chị ấy như thế này.

(Wilhelm): Không sao, cũng là để bảo đảm an toàn cho hai người họ thôi.

Wilhelm cùng Tirpitz vừa cải trang vừa lén theo dõi nhóm Bismarck bằng ống nhòm từ xa.

(Tirpitz): Nhưng chẳng phải thế này là xâm phạm quyền riêng tư....

(Wilhelm): Thì cứ coi như đây là một buổi hẹn hò bí mật của hai ta đi.

(Tirpitz): .......

(Wilhelm): Đùa thôi, đùa thôi. Anh không có ý định ngoại tình đâu, nên đừng lườm anh như thế nữa.

(Tirpitz): Anh cứ cẩn thận đấy....

(Wilhelm): Đừng nói nữa, đối tượng vừa tiến vào cửa hàng đồ lót nữ.

(Tirpitz): Cái gì, đưa đây.

Tirpitz giật ống nhòm từ tay Wilhelm.

(Wilhelm): Em làm quái gì vậy, để anh ngắm chung với chứ.

(Tirpitz): Tránh ra tên biến thái này, tôi không để anh nhìn thân thể vàng ngọc của chị ấy đâu.

(Wilhelm): Nhưng anh là chồng chị em mà!

--------------------------------------------------------------

(Bismarck): Sao mình cứ có cảm giác bị ai theo dõi thế nhỉ?

(Hood): Làm gì có ai ở đây đâu. Chắc cô tưởng tượng ra đấy.

(Hood): Đây, thử bộ này đi, tôi sẽ thay đồ cho cô luôn.

(Bismarck): Từ từ, chờ đã, cô còn chưa đóng cửa phòng thay đồ mà.

(Hood): Có làm sao, ở đây toàn nữ, không phải ngại đâu.

(Hood): Uwah, ngực cô to thật, còn mềm nữa. 

(Bismarck): Kyaa~

(Hood): Đô Đốc đúng là may mắn thật đấy, đêm nào cũng được xoa bóp cặp bưởi thần thánh này.

(Bismarck): Cô...Cô nói cái quái gì vậy!? Đây là cách một quý cô Hoàng Gia ứng xử hay sao?

(Hood): Riêng hôm nay thôi, tôi sẽ không phải một quý cô Hoàng Gia, mà chỉ đơn giản là một thiếu nữ tên Hood.

(Hood): Vậy nên cởi hết ra, để tôi cảm nhận cặp ngực đó nào.

(Bismarck): Khô...Không, đừng mà~~!!!

--------------------------------------------------------------

(Tirpitz): *chảy máu mũi*....Tuyệt vời.......

(Wilhelm): Này, rốt cuộc hai người họ đang làm gì trong đó vậy?! Đưa đây anh xem chung với nào!

(Tirpitz): Còn lâu, cảnh tượng tuyệt vời này không phải thứ dành cho đám đàn ông các anh đâu.

(Tirpitz): Còn lèm bèm nữa là tôi báo trị an anh trốn việc ra đây đấy.

(Wilhelm): CHẾT TIỆT!!!!!!!!!!

Cứ như vậy, nhiệm vụ ngày hôm đó kết thúc trong êm đẹp với không một sự cố xảy ra.

--------------------------------------------------------------

Vài ngày sau, tại phòng làm việc của Đô Đốc.

(Wilhelm): Chúc mừng em, nhiệm vụ lần này thành công mĩ mãn rồi.

(Wilhelm): Thế nào, đi chơi với Hood một chuyến có vui không?

(Bismarck): Vui, nhưng em mong là lần sau đừng có tên khốn biến thái nào bỏ việc để bám đuôi theo nữa.

(Bismarck): Tirpitz kể hết cho em rồi, con bé giữ bí mật kém đến bất ngờ đấy.

Nghe vậy, Wilhelm mặt tái mét, vội vàng cúi đầu xin lỗi vợ.

(Bismarck): Đừng lo, em không giận anh đâu....chắc là có một chút. 

(Bismarck): Cũng cảm ơn anh vì đã xử lý tên khốn đó dùm em.

(Wilhelm): Có gì to tát đâu, làm sao anh để kẻ nói xấu vợ mình chạy rông được chứ.

(Bismarck): Phải rồi, nhiệm vụ lần sau anh để em ra khơi cùng Hood có được không?

(Wilhelm): Sao thế, chưa gì đã muốn kết thân với nhau rồi à.

(Wilhelm): Được rồi, sắp tới có nhiệm vụ vận chuyển hàng tiếp tế, 2 người tham gia hạm đội hộ tống nhé.

Tại thời điểm đó, không một ai biết rằng quyết định này sẽ dẫn đến những thay đổi lớn trong tương lai.
 
Và một lần nữa, bánh xe số mệnh lại bắt đầu quay.

--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com