Azur Lane Quan Cang Bat Nhao
[Góc nhìn của Wilhelm]"Hashire sori yo
Kaze no you ni
Tsukimihara wo
PADORU PADORU~"Mặc dù còn hơn tuần nữa mới đến giáng sinh, nhưng hiện giờ các khu phố vui chơi đã tấp nập người qua lại. Những bài hát mang chủ đề giáng sinh được phát đi phát lại bên trong khu mua sắm của thành phố, các cửa hiệu cũng đã chuyển sang bán các mặt hàng phục vụ ngày lễ này. Tranh thủ lúc đám gái cảng đang bận rộn chuẩn bị cho giáng sinh, tôi đã trốn việc chút để vô đất liền săn hàng giảm giá. Thực ra nếu muốn thì tôi mua ở cửa hàng của con mồn lèo Akashi cũng được, cơ mà kiểu gì cũng bị đội giá lên gấp vài lần.(Wilhelm): Không khí giáng sinh trong này đúng là khác biệt thật....So với ở cảng thì không khí giáng sinh trong thành phố có phần bận rộn hơn, chắc vì phải chuẩn bị nhiều thứ hơn. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất lại là....(Người qua đường 1): Nè em yêu, anh có sợi dây chuyền muốn tặng em nè. (Người qua đường 2): Tuyệt quá! Em yêu anh! Phải, điểm khác biệt lớn nhất chính là việc trong này có cả tá cặp đôi đang phát cơm chó, dù hôm nay vẫn chưa phải giáng sinh. Hơn nữa còn phát công khai giữa phố, bộ mấy người không biết ngượng à?(Wilhelm): *thì thầm* Lũ chúng bây nên chết hết đi. Không phải do tôi ghen tỵ hay gì đâu.Tôi tuyệt đối không có ghen tỵ.Nếu muốn thì tôi hoàn toàn có thể mời một nữ hạm nào đó cùng đi chơi, nhưng làm thế thì chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến trong cảng.Nhiều người nghĩ rằng làm việc tại một nơi toàn nữ sướng lắm, nhưng sự thật thì éo có như vậy. Ở cái môi trường trăm nữ một nam thì chỉ cần chơi ngu một chút thôi là tôi chắc chắn sẽ trở thành bia tập bắn cho đám thiết hạm, chưa kể còn hội Yandere lúc nào cũng rình mò nữa thành thử ra đám gái cảng dù ngon thật đấy nhưng mà muốn tia cũng chẳng được.(Wilhelm): Haizz, về thôi.Đương lúc tôi đang tính xách đồ ra về thì vô tình bắt gặp một cảnh tượng không mấy dễ chịu.(Đầu moi A): Này em gái, có muốn đi chơi với bọn anh chút không?(Đầu moi B): Đừng lo, chỉ là đi ăn kem chút rồi về thôi, không có làm gì khác đâu.Trước mắt tôi là 2 thằng đầu cắt moi khắp người xăm trổ đang muốn dụ dỗ một cô gái trẻ ngay giữa thanh thiên bạc nhật. Ấy thế mà người qua đường chẳng ai thèm phản ứng gì, xã hội này thối nát đến mức đấy rồi sao. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết mấy thằng này chẳng tốt đẹp gì cho đời rồi, đã thế còn rủ gái đi ăn kem vào giữa mùa đông, bộ chúng mày bị ngu à?(Wilhelm): Thật tình....(Wilhelm): Này mấy cậu, mấy cậu đang làm cô ấy khó chịu đấy.Tại sao lúc ấy tôi lại tự dưng đi can thiệp nhỉ, chuyện đó vốn đâu có liên quan gì đến tôi đâu.Đúng rồi, là vì tinh thần chính nghĩa của tôi.Không phải vì tôi muốn lấy le với gái đâu.Tôi thề, chắc chắn không phải vì tôi muốn lấy le với gái đâu.(Đầu moi A): Hả, mày là thằng nào?(Đầu moi B): Đừng có can thiệp vô chuyện của bọn tao.Chết, lỡ làm mấy thằng thiểu năng này bực mình rồi.(Wilhelm): Nào nào, mấy cháu bình tĩnh chút đi, không là có người bị thương bây giờ.(Đầu moi A): Bây giờ mày nộp hết tiền trong ví ra đây thì bọn tao tha cho. Mỗi thằng rút từ trong túi quần ra một con dao để dọa tôi, cơ mà nhìn chúng là tôi lại không thể nhịn nổi cười. (Wilhelm): Ahahahahaha, dao gọt hoa quả đẹp đấy. (Wilhelm): Thế kỉ 21 rồi, làm gì còn ai dùng dao để dọa người khác nữa. Muốn tống tiền thì mua súng về xài đi mấy nhóc. (Đầu moi A): Thằng chó này.....Bị khích tướng bởi lời châm trọc của tôi, hai thằng đầu moi liền hổ báo lao lên. Cơ mà chúng chỉ là một lũ nghiệp dư, làm sao có thể đâm trúng tôi được cơ chứ. Nội cái cách di chuyển thôi cũng đã đầy sơ hở rồi. (Wilhelm): Này thì....*Rắc*(Đầu moi A): GYAAAAAAAA!!!!!!Ấy chết, đang định giật lấy con dao thôi mà lỡ bẻ tay thằng bé rồi.(Wilhelm): Lỡ rồi thì thôi vậy, đưa tay đây để anh chữa cho.*Rắc rắc*Tôi bẻ nốt tay còn lại của nó.(Đầu moi A): AAAAAAAA!!!!!(Wilhelm): Tốt, giờ cả hai tay của nhóc lại cân như ban đầu rồi đấy.(Đầu moi B): Qu...Quái vật!!!(Đầu moi A): Từ từ, chờ tao với mày, đừng bỏ tao lại!!!!Cả hai tên đầu moi liền vứt dao đấy rồi chạy thục mạng. Cơ mà dám bảo người khác là quái vật, thô lỗ thật đấy, tôi đây ít nhất cũng có đến 90% là con người mà.(Wilhelm): Lũ trẻ bây giờ, manh động thật....(Wilhelm): Xin lỗi vì đã để quý cô đây phải chứng kiến cảnh tượng khó coi này. Cô có làm sao không?(Cô gái): À, không sao. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi.Giờ nhìn gần mới để ý, cô ta có mái tóc bạch kim đẹp thật, ngực cũng to nữa. Do cô ta đang đội một chiếc mũ vành lớn nên từ chỗ tôi đang đứng không thể nhìn thấy được mặt, nhưng chắc hẳn phải xinh đẹp lắm. Cơ mà cảm giác mái tóc này tôi cảm giác từng gặp ở đâu đó rồi.(Cô gái): A......Một cơn gió lớn bất chợt lướt qua, thổi bay chiếc mũ, làm lộ ra khuôn mặt của cô gái ấy.(Wilhelm): Yorktown?(Yorktown): Ahaha, lộ mất tiêu rồi.....-------------------------------------------------Tại một quán bar gần đó.(Wilhelm): .......(Yorktown): .......Cái tình huống khó xử quái gì thế này?Đúng là tôi có mời Yorktown đến quán bar vắng người này để nói chuyện cho thoải mái, thế nhưng tại sao đã nửa tiếng trôi qua rồi mà chúng tôi vẫn chỉ cắm đầu vô uống? Không thể cứ thế này mãi được, phải lên tiếng trước thôi, người chủ động là người dành lấy chiến thắng.(Wilhelm): Này....(Yorktown): Hie!!!!!!Đừng có tự dưng nảy bật lên thế chứ, đồ ngốc! Nhỡ người ta tưởng tôi là biến thái dụ dỗ gái nhà lành thì sao. Nhìn đi, giờ tự dưng cả quán quay sang lườm tôi rồi kìa.Như đọc được suy nghĩ của tôi, Yorktown nhanh chóng bình tĩnh lại rồi ngồi xuống. (Yorktown): Xin...xin lỗi, tôi hơi bất ngờ chút....(Yorktown): Cơ mà cũng thú vị thật đấy, gặp được anh ở đây. Bình thường cuối năm anh bận lắm mà. (Wilhelm): Tôi trốn việc đấy, nhờ cô giữ bí mật nhé.(Yorktown): Ahaha, biết ngay mà....(Wilhelm): Thế còn cô vào đây làm gì? Tôi nhớ cô là người quản lý việc chuẩn bị của ký túc xá Liên Hiệp mà? (Yorktown): Mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ trước rồi. Thế nên giờ tôi mới rảnh rỗi như này chứ.Sau khi nốc một hơi cạn sạch ly rượu, Yorktown quay sang thì thầm với tôi:(Yorktown): Tôi vào đây là để mua quà tặng Enterprise, nhờ anh giữ bí mật với con bé dùm nhé.(Wilhelm): Nếu muốn thì cô mua từ chỗ con mồn lèo Akashi cũng được mà, cần gì phải lặn lội vô tận trong này.(Yorktown): Nhưng như thế thì con bé biết ngay, còn gì là bất ngờ nữa.(Yorktown): Năm nào con bé cũng đóng vai Santa Claus tặng quà cho mọi người trong cảng, thế nên tôi cũng muốn tặng cho con bé một món quà với tư cách là chị cả của nó. (Yorktown): Dù là ở trên chiến trường hay trong những hoạt động thường ngày, con bé vẫn luôn vì người khác mà quên đi chính bản thân mình *hức*. Là chị của nó, tôi lo lắng lắm chứ.(Wilhelm): Này, cô say lắm rồi đấy.Mải nói chuyện làm tôi quên xừ mất vụ tửu lượng của Yorktown vô cùng kém. Từ lúc vô đây má trẻ cũng phải nốc đến 6,7 ly, chắc giờ xỉn quắc cần câu rồi.(Yorktown): ....Tôi hổng có *hức* say....Còn uống được *hức*.....(Wilhelm): Chuẩn bị ra về thôi, giờ cô mà làm loạn ở đây thì mệt cho tôi lắm.(Yorktown): ....Nè Đô Đốc, anh có *hức* biết không....(Wilhelm): ?(Yorktown): ....Enterprise ý, con bé *hức* thích anh lắm đấy.....(Yorktown): ....zzz...zzz....(Wilhelm): ....Đùa tôi đấy à.....Con lạy má, má đừng có nói mấy chuyện tế nhị giữa chốn công cộng rồi lăn ra ngủ như thế chứ, thằng này cũng biết ngại chứ bộ. Mặc dù vẫn chưa say, nhưng nhờ mấy lời của Yorktown mà giờ mặt tôi đang nóng như thiêu như đốt. Thôi thì má Yorktown chưa làm loạn coi như đã là may mắn lắm rồi, lần trước lúc say má trẻ còn phá tanh bành khu ký túc Liên Hiệp, làm tôi tốn cả đống tiền để tu sửa lại.Sau khi thanh toán tiền rượu, tôi cẩn thận cõng Yorktown trên lưng rồi xách đồ ra. Thực sự thì má trẻ nhẹ hơn tôi tưởng khá nhiều, thậm chí còn khiến tôi thấy có phần lo lắng về chế độ ăn uống thường ngày của má. Bất giác, tôi chợt nhớ về lời một lão già trong ghế lãnh đạo từng nói với tôi nhiều năm trước, khi tôi mới vào nghề."Chúng chỉ là những thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt đội lốt con người thôi. Không cần phải đối xử tốt với chúng làm gì."(Wilhelm): .....(Yorktown): ...zzz.... Enty... Hornet....(Yorktown): ....chị hứa sẽ bảo vệ 2 đứa...zzz... (Wilhelm): Nói mớ à...Trên lưng tôi hiện giờ không phải một nữ hạm, cũng chẳng phải một thứ vũ khí vô cảm. Chỉ đơn giản là một người chị quan tâm đến em gái của mình mà thôi. Những gái khác ở cảng cũng vậy. Với tôi, họ là những người bạn, những người đồng đội, những cấp dưới đáng tin cậy. (Wilhelm): Tự dưng thèm một bà chị gái ghê..... Phải, nếu tự dưng giáng sinh này Santa Claus tặng cho tôi một bà chị gái biết quan tâm em mình như Yorktown thì tốt biết mấy. (Yorktown): ....ahh....dừng lại đi Enty....chị chịu hết nổi rồi ❤️....zzz....Cho con rút lại điều ước khi nãy ạ. --------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com