TruyenHHH.com

Aventio Cach Dung Dan De Doi Pho Voi Su Cam Do

-11.

Những ngày không có Aventurine cũng không đẹp như tưởng tượng.

Trên thực tế, Veritas không thực sự có một cuộc sống nhàn rồi. Anh cống hiến trọn vẹn cuộc đời mình cho chân lý và giáo dục, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết ra, Ratio hầu như không có thời gian rảnh.

Giờ đây, do áp lực từ công ty, Veritas đã từ chức giáo sư đại học, cắt đứt liên lạc với các đối tác trước đây của mình, phòng thí nghiệm đã đóng cửa hoàn toàn, mọi lời mời đến giảng dạy và những thứ khác tương tự đều bị hủy bỏ.

Trợ lý riêng của anh không có việc gì làm, đã đề nghị giảm lương. Veritas không đồng ý, vẫn trả cô mức lương ban đầu và nói với cô rằng có thể nộp đơn xin nghỉ việc bất cứ lúc nào nếu cần thiết.

Trợ lý nhỏ kiên trì suốt một năm và đã gửi tin nhắn cho anh vào tuần trước để xin thôi việc.

Veritas cuối cùng đã triệt để đơn độc.

Không, vẫn còn Aventurine.

Dựa vào hậu thuẫn của công ty, bất chấp luật pháp và mong muốn, con công này không ngần ngại xâm nhập vào cuộc sống của anh.

Veritas tin vào câu trả lời đầu tiên của Aventurine. Ba tháng, khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, những lại trói buộc số phận của hai người lại với nhau.

Phòng Đầu Tư Chiến Lược lẽ ra không liên quan gì đến chuyện này, nhưng kết quả nghiên cứu của anh là một con bài quan trọng, và Aventurine là một con chó hữu dụng.

Không có chỗ cho sự bất tuân, đủ thông minh, đủ ngoan ngoãn, đủ điên cuồng.

Điên cuồng đến mức không có điểm dừng, sử dụng mọi biện pháp cần thiết.

Anh không ngạc nhiên trước sự quấy rối dai dẳng của Aventurine. Chẳng ai có thể giữ lý trí trước cuộc tấn công áp lực cao như vậy, Veritas cũng không ngoại lệ.

Khoảnh khắc anh vô tình phơi bày điểm yếu của mình là khi cổ họng bị con thú săn mồi cắn.

Ratio biết rõ Aventurine đang âm mưu điều gì. Anh rất ít khi bị dao động bởi cảm xúc, nhưng đôi khi quá mềm lòng quả thực là một trong những điểm yếu của anh.

Và Aventurine đã khéo léo vạch ra được điểm mấu chốt trong sự chán ghét ấy, thu lại thái độ, giả vờ để lấy được thương cảm, có những chân thật vụn vặt ẩn dưới những màn giả dối để anh tự mình khám phá, dụ anh từng bước một vào tròng.

Cho đến sau này, khi sự chân thật ngày càng được hé lộ nhiều hơn, ranh giới giữa thật và giả đã mờ dần đi. Và mối quan hệ giữa họ giống như một đoàn tàu mất kiểm soát, lao về phía vực thẳm vô định mà không quay đầu lại.

Veritas tin chắc rằng, nếu đi ngủ là con đường duy nhất để giải quyết vấn đề, Aventurine nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ và tự ném mình lên giường anh.

...Thật là một tưởng tượng cay đắng.

Veritas gấp sách lại rồi đi vào bếp rót cho mình một ly sữa lạnh.

Chiếc điện thoại di động đang dần thành đồ trang trí đột nhiên phát lên tiếng bíp không ngừng, Veritas có một dự cảm không lành, anh đặt chiếc cốc xuống, lấy điện thoại từ ngăn tủ đựng đồ ra.

Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, nhưng...

"Tôi là Veritas Ratio, xin hỏi tôi có thể giúp gì?"

"Ver thân yêu, đoán xem tôi đang ở đâu?"

Quả nhiên là cậu ta.

Veritas thở dài, giọng anh nhẹ nhàng hơn anh tưởng.

"Cậu ở đâu?"

Aventurine cười thành tiếng ở bên kia điện thoại, xuyên qua màn hình có thể ngửi thấy mùi rượu.

"Cậu ở đâu?" anh hỏi lại.

"Nhìn lên đi, Ver" Aventurine nói, "Nhìn lên."

Veritas bước nhanh ra ban công. Trời đang tối dần, trong màn đêm sâu thẳm rải rác những ngôi sao, nếu bắt được một ngôi, bạn có thể thấy rõ một điểm sáng.

Anh bước tới lan can, ngẩng đầu lên, dưới ánh sao thoắt ẩn thoắt hiện, anh nhìn thấy Aventurine đang lung lay.

Aventurine hình như cũng đã nhìn thấy anh, lúc này đang ngồi trên mép sân thượng, nghiêng người ra vẫy vẫy tay, đôi chân đung đưa giữa không trung.

Veritas thấy khó thở.

"Cậu..." anh mở lời, nhưng Aventurine ngắt lời anh bằng một nụ cười, "Veritas à, anh có thể đón được tôi không?"

Tim anh đột nhiên ngừng đập, cổ họng Veritas nghẹn lại, anh nắm chặt tay, buộc mình phải bình tĩnh.

"Tất nhiên, Aventurine, tôi có thể đón được cậu."

Veritas trầm giọng nói, âm thanh dịu dàng như nước, dưới mặt nước có dòng sóng ngầm khó phát hiện.

"Nhưng bây giờ, hãy đợi cho đến khi tôi tìm thấy cậu, được không?"

"Được, Veritas." Aventurine nói, trong giọng có sự tủi thân khiến tim anh tan nát, "Anh phải đến tìm tôi."

-12.

Khi Veritas chạy lên sân thượng, Aventurine đang nằm ngửa trên mặt đất.

Hắn đã thay một bộ đồ khác, cũng tinh xảo và lộng lẫy không kém, nhưng giờ đây đã bám đầy bụi. Thấy Veritas đi tới, hắn chớp chớp mắt, vỗ nhẹ mặt sân bên hông mình .

"Tới đây, Ver." Aventurine mỉm cười, "Tôi rất nhớ anh."

Veritas nặng nề thở ra.

Anh bước tới, ngồi xuống cạnh Aventurine, nhét điện thoại trong tay vào túi. Aventurine quấn quanh chân anh như một con rắn, mặt hắn dán chặt vào một bên chân.

Veritas vỗ nhẹ vào lưng Aventurine, ấn cái đầu đang không tỉnh táo kia vào chân mình.

Aventurine ngoan ngoãn nghe theo trong vòng tay anh, hắn duỗi hai cánh tay vòng qua ôm lấy eo Veritas. Hắn ôm anh rất chặt, tựa như đang ôm báu vật độc nhất vô nhị của riêng mình.

"Veritas." Aventurine thì thầm, giọng khàn khàn vì rượu, Veritas nhẹ nhàng xoa đầu hắn, "Anh có thích tôi không?"

Veritas mỉm cười đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la, "Đây là câu hỏi thứ hai của cậu sao?"

Cái đầu trong vòng tay anh lắc lắc điên cuồng, ôm anh càng chặt hơn.

Veritas không nói gì.

"Anh không trả lời tôi." Aventurine nói, giọng điệu không còn làm bộ tủi thân, mà thay vào đó là đầy rẫy mệt mỏi và run rẩy, "Anh có thích tôi không? Giáo sư."

"Tôi không muốn chờ nữa." Aventurine thì thào, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm ướt áo Ratio, "Tôi muốn câu trả lời của anh."

"Tôi đổi ý rồi, Ver, tôi ghét quy tắc đó, tôi ghét nó. Chúng ta hãy quên nó đi, được không? Hãy quên nó đi..."

Aventurine loạng choạng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Veritas, ánh nước vỡ òa chứa đầy lời cầu xin tuyệt vọng.

Veritas cuối cùng cũng run rẩy mở lời.

"Thích." Veritas nói, ôm thật chặt Aventurine vào lòng. Hai người ôm lấy nhau, tưởng chừng như muốn ép chặt đối phương vào máu thịt mình, "Tôi thích cậu."

Những vì sao ẩn hiện trong màn đêm, lặng lẽ nhìn họ ôm lấy nhau.

"Giờ đến tôi đặt câu hỏi."

Một lúc lâu sau, Veritas lên tiếng, không bỏ lõ nét cứng đờ đột ngột của Aventurine.

"Nói cho tôi biết tên thật của cậu đi." Anh chậm rãi xoa xoa lưng Aventurine, như vỗ về con thú nhỏ đang run rẩy.

Aventurine nhắm mắt, đặt một nụ hôn lên cổ Veritas.

"Tôi không nhớ, Ver" Aventurine cuối cùng cũng nói, chiếc vòng cổ lạnh lẽo nằm giữa họ như một sợi xích khó thoát ra, "Tôi không nhớ."

" 'Aventurine' không được sao?" Aventurine hỏi, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của Veritas.

"Được."

Veritas trả lời không do dự. Anh biết rõ mình đang yêu ai, dù cho anh không thể chịu được sự tỉnh táo và thống khổ này.

Aventurine là Aventurine, dù cái tên này phải chất chứa quá nhiều thứ. Thì nó từ lâu đã trở thành một bộ phận không thể tách rời của người đàn ông trước mặt, là chân thực được chính bản thân anh thừa nhận.

"Aventurine cũng được," Veritas nói, như đang tuyên bố một chân lí đã được chứng minh, "Nhưng tôi muốn cậu không phải là Aventurine."

Aventurine chỉ ôm chặt lấy anh, đôi mắt trống rỗng, để cho nước mắt dập tắt ngọn lửa.

-13.

Đêm đó, Aventurine ở lại nhà Veritas.

Không biết Aventurine uống bao nhiêu rượu, nửa đêm chết cóng nằm trên sân thượng, toàn thân lộn xộn, về đến nhà còn uống rượu như điên.

Veritas cố gắng dìu hắn vào phòng tắm nhưng gặp phải sự chống cự quyết liệt.

"Tôi không đi!" Aventurine kiên quyết nói, ôm cứng ngắc ghế sofa: "Ver đã nói tôi không được phép vào phòng tắm của anh ấy nữa!"

"Sao lúc bảo cậu biến đi, không thấy cậu ngoan ngoãn như này?" Veritas tặc lưỡi bực bội, ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán, nhìn thấy ánh mắt tủi thân của hắn.

Anh hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ ra vài mẹo dỗ dành trẻ con.

"Ngoan nào, Ver đồng ý rồi." Anh cố kiềm chế giọng mình, nhắc nhở bản thân không được tranh cãi với tên người yêu say khướt, "Giờ vào phòng tắm được chưa?"

"Anh lừa tôi." Aventurine buộc tội: "Ver sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nhẹ nhàng như vậy!"

Tên người yêu xứng đáng xuống địa ngục.

Veritas từ bỏ giao tiếp bằng lời, dựa vào cơ thể cường tráng của mình trong hai, ba phát đã cởi được chiếc áo khoác bẩn của Aventurine, anh do dự một giây giữa việc ném nó vào thùng rác hay làm chăn cho kẻ say rượu, sau cùng nó vẫn được treo trên móc.

Anh mang một cái chăn bông mới từ phòng ngủ, khi Ratio bước ra lần nữa, Aventurine đã cuộn thành một cục trên ghế sofa. Veritas thở dài, đắp chăn cho hắn và kê một chiếc gối ở dưới đầu.

Xong việc, Veritas vội vã bước vào phòng tắm. Anh thích tận hưởng cảm giác thoải mái dễ chịu khi được ngâm trong nước nóng, và khi anh bước ra thì trời đã tối muộn.

Aventurine vẫn đang ngủ trên ghế sofa, Veritas quay người về phòng của mình.

Lúc anh tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Chất lượng giấc ngủ đêm qua thật tồi tệ, Veritas xoa trán, đi đến phòng khách, Aventurine đã không còn ở đó.

Anh bất chợt cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Aventurine đêm qua không hứa hẹn điều gì, anh cũng đã đoán ra được kết quả này, nhưng khi chân chính đối mặt với nó, anh vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Veritas u ám bước vào bếp. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nắng rọi sáng chưng căn nhà trống trải. Anh mở tủ lạnh nhưng nó rỗng tuếch.

Aventurine thậm chí còn lấy đi nửa hộp sữa còn lại, ba quả cà chua, hai quả trứng và một miếng ức gà.

Tên này rốt cuộc bị bệnh gì vậy? Veritas thấy bực bội, phẫn nộ và mệt mỏi, anh biết Aventurine làm vậy là vì muốn đẩy anh ra, nhưng anh không biết hắn đang âm mưu gì.

Biết đâu là đợi anh mở cửa, hắn sẽ vẫn đứng đó với khuôn mặt rạng rỡ như thường lệ. Trên tay có thể đang cầm một bó hoa, một bó rau hay một bản hợp đồng tuyển dụng từ công ty.

Veritas đóng sầm tủ lạnh lại.

Vậy thì để anh chờ xem, con bạc chết tiệt này sẽ mang đến cho anh "bất ngờ" gì.

-14.

Thực tế luôn đau đớn hơn tưởng tượng, phải không?

Veritas hít một hơi thật sâu, run rẩy thở ra, rồi lại hít một hơi nữa.

Người yêu của anh, người tình chưa được xác nhận, con công khiến anh lo lắng và nhớ nhung vô cùng, đang nằm trên ghế sofa mà không mặc quần áo.

Nghe như không có gì hả? Đúng. Ít nhất Veritas đã tự hành hạ bản thân một lần trong trí tưởng tượng của mình, nhưng đó là trên giường. Anh có thể làm được, có thể chịu đựng được.

Nếu bỏ qua những sợi dây lộn xộn quấn quanh người Aventurine.

"Chào buổi sáng, giáo sư." Aventurine nói, quay lại cách gọi ban đầu, "Hôm qua tôi say quá, thật xin lỗi, tôi không gây rắc rối gì cho anh chứ?"

Veritas sắc mặt u ám, không nói gì.

Aventurine nhún vai. Hai tay hắn bị trói sau lưng, khiến động tác của hắn trông có hơi buồn cười.

"Sao anh không nói, Giáo sư? Anh không có gì muốn hỏi-hay muốn làm gì à?"

Veritas chỉ cảm thấy đau lòng.

Có quá nhiều câu hỏi. Veritas quyết định bắt đầu từ khía cạnh ít làm anh lo lắng nhất.

"Làm thế nào cậu vào được đây?"

Anh ném cái túi trên tay sang một bên, rau củ quả lăn lóc trên sàn nhưng anh không quan tâm.

"Tôi đã lén lút làm một cái khóa khác." Aventurine chớp chớp mắt, "Anh biết mà, giáo sư, phải chuẩn bị cho bất cứ tai nạn nào."

Veritas không đưa ra bình luận gì.

"Cậu tự trói mình bằng cách nào?"

"Học được trên mạng." Aventurine thành thật nói.

Anh cũng đã nhìn qua không ít lần, trong nhiều dịp khác nhau. Nhưng anh chưa bao giờ thực sự thử. Không có hứng thú, cũng không cần thiết.

"Nhưng hình như nó không thành công lắm." Aventurine mỉm cười.

Veritas vẫn không bình luận gì.

Anh bước đến sofa, nhìn xuống Aventurine. Đôi mắt kính vạn hoa xinh đẹp đó dường như được bọc trong lớp đường giả, Veritas nhìn vào chúng như thể đang nhìn vào vực thẳm.

"Cậu muốn làm gì?" Anh mệt mỏi nói, cuối cùng không còn giả vờ bình tĩnh được nữa. "Cậu chơi chưa chán trò này à? Aventurine."

Nó không khó. Veritas nghĩ, nhìn chằm chằm vào những vết nứt run rẩy trong mắt Aventurine. Tất cả chỉ cần một chút chân thật và thúc đẩy có chừng mực.

Nhưng chân thật không đầy đủ luôn đáng ghét hơn giả dối hoàn toàn.

Veritas thở hổn hển, quá khứ còn đọng lại trong tâm trí anh dần rút lui, biến thành những trang giấy viết tay trắng như tuyết. Vết mực đã mờ từ lâu, chỉ còn ngọn lửa vẫn bập bùng cháy

Anh đột ngột túm lấy cổ Aventurine.

"Tôi thích điều này."

Veritas nói, tay kia giữ chặt sợi dây và kéo mạnh. Aventurine run rẩy đứng thẳng lưng, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở và phấn khích.

"Anh có muốn... tôi không?" Aventurine hỏi, giọng ngắt quãng, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị và trống rỗng.

"Không." Veritas lẩm bẩm, ngồi trên ghế sofa, "Không phải là cậu."

Anh buông tay, cúi người xuống hôn hắn.

-15.

Dây bị đứt.

Trong sự hỗn loạn, mọi thứ đều bị đảo lộn. Họ ôm nhau, má kề má.

Aventurine run run, nước mắt tuôn không ngừng, Veritas im lặng chịu đựng, dùng đôi tay cũng đang run rẩy xoa lưng hắn.

Thời gian không còn ý nghĩa gì nữa, tia nắng lạnh lẽo dần rời xa họ. Veritas ngừng suy nghĩ, ôm chặt lấy Aventurine, nức nở đặt những nụ hôn run rẩy lên bên cổ hắn.

Và Aventurine ôm anh thật chặt, giống như đêm qua, giống như mọi khoảnh khắc họ chưa từng trải qua trước đây.

Cứ thế thời gian vĩnh cửu trôi trong vòng quay đau khổ, niềm hân hoan, họ đang sống và ôm lấy nhau, cho đến khi tan thành cát bụi hòa vào trong vũ trụ.

"Ver, Ver..."

Aventurine nỉ non, như thể đây là cái tên duy nhất còn sót lại trong cuộc đời hắn, thành tâm đọc đi đọc lại, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt người yêu bằng nụ hôn nóng rực.

"Em sẽ đưa anh đến Sigonia." Aventurine nắm tay Veritas, đan những ngón tay của họ vào nhau, trút hết những lời tâm can điên cuồng vào tai anh.

"Sigonia đã chết từ lâu, Sigonia hoang dại, ngay cả công ty cũng không thể hồi sinh được nó."

Vùng đất chết sẽ không nghênh đón cái chết lần nữa. Hắn muốn đưa người yêu quay về quá khứ, muốn tìm gì đó mới mẻ trên quê hương đã chết của mình.

"Em yêu anh, Veritas." Aventurine nói, cảm nhận được Veritas đang tan chảy trong vòng tay mình, "Anh có muốn đi cùng em không?"

Veritas bật ra một tiếng nức nở.

Anh nhẹ nhàng cắn vào cổ Aventurine, Aventurine hiểu câu trả lời của anh.

Mọi thứ trở lại im lặng.

Aventurine mỉm cười ngồi dậy, lớp vỏ đường giả lặng lẽ vỡ tan, giọt nước mắt trong suốt rơi lên má người yêu.

Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Veritas, hôn lên vầng trán người đàn ông đã say ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com