TruyenHHH.com

Avencae Vu Dieu Ben Ban Te Cua Than Linh Abo

[Warning!: R18, ABO]
Fic này được viết vì admin đã hứa roll ra Aventurine sẽ gõ pỏn :))))

Ấn tượng đầu tiên về tin tức tố của Aventurine là say và nồng. Nồng mùi trái cây lên men và gỗ củi được hun bởi khói lửa, say trong hơi rượu nhấn từng nốt ngọt đắng.

(Gần quá.)

Caelus nghĩ, khi một con công xòe đuôi trưng lên nụ cười ngạo nghễ và đắc thắng ép cậu ngả người về phía sau. Hắn dùng một tay gỡ đi kính râm dùng để che đôi mắt đầy màu sắc, ánh nhìn dứt khoát và mê hoặc dội thẳng lên người Caelus.

Và này, người bình thường không ai bỗng nhiên bước vào phòng một người mới quen một cách phô trương đến vậy. Cho dù căn phòng này khoảng nửa giờ hệ thống trước vẫn là của Aventurine đi chăng nữa... bạn biết đó, tin tức tố vẫn là một vấn đề nhạy cảm.

Ví dụ như, khứu giác của Caelus đã bắt lấy được mùi mận, nho ủ rượu và vài nốt trầm của gỗ luẩn quẩn tại ghế bành mà Aventurine đã ngồi trong lúc chờ cậu về phòng. Loại mùi này như một lễ hội thượng hạng, phủ lên trên từng lớp lông ở cổ áo đắt tiền của hắn đang kề sát Caelus.

Cũng có thể là nước hoa thôi, bởi một người có tiền như Aventurine của IPC sẽ không có chuyện thiếu mấy thứ căn bản như thuốc ức chế. Nhưng Caelus vẫn có cảm giác mùi vị đọng trên lưỡi và chóp mũi cậu ngay khi hít phải một ngụm của rượu nho và mận ngâm là tới từ chính Aventurine, khi mà thứ mùi đó dấy lên cảm giác lâng lâng trong khí quản và não bộ, một kiểu bùa mê đang nhẹ nhàng vuốt ve lấy dòng suy nghĩ của Caelus.

Caelus và đội tàu Astral biết cậu là một Omega. Đây là thứ được ghi trên kết quả khám sức khỏe của Herta trước khi cậu có chuyến đi khai phá đầu tiên tới Belobog.
Nhưng thân làm một vật chứa Stellaron, cơ thể của Caelus...không thật sự hoạt động theo đúng giới tính được ghi trên báo cáo.

Tuyến thể của Caelus vẫn tản ra tin tức tố, cậu cũng có thể tiếp nhận mùi của người khác. Nhưng Caelus không có, hoặc chưa có kỳ phát tình, và hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của bất cứ ai. Cậu sẽ chỉ thấy hơi lâng lâng hoặc thấy dễ chịu khi tiếp xúc với mùi của người xung quanh.

Trong thế giới của cậu, những mùi hương độc đáo từ mọi người chỉ là tín hiệu nhận diện, chứ không hề là thứ gì sâu xa hơn. Còn tin tức tố của Caelus là một thứ mùi ngọt ngào đặc sệt, lại không có lấy một chút ảnh hưởng nào lên Dan Heng và Himeko, hai vị Alpha của đoàn tàu.
Nếu không phải Herta đã ghi rõ rành rành bằng giấy trắng mực đen, mọi người đều sẽ cho rằng Caelus là một Beta.

Điều này làm gia đình Astral rất lo lắng. Caelus có thể sẽ an toàn khi ở cùng họ, nhưng nếu cậu ấy cứ ngay lập tức khen ai đó rằng mùi của họ thơm hay dễ chịu dù mới gặp vài tiếng... ôi trời ạ, đủ kiểu sóng gió đã từng xảy đến mỗi một lần Caelus vạ miệng. Cái cách mà người bạn tóc xám chỉ dùng một câu khen ngợi với Tướng quân Loufu làm dậy sóng tất cả những nhân viên hóng hớt bên trong Phủ Tướng Quân, khiến chú Welt và Dan Heng phải nhanh chóng dúi đầu cậu lại về đoàn tàu để uốn nắn cách hành xử.

Vậy nên sau vài giờ bị giáo huấn nghiêm ngặt, thậm chí còn đến tai bác sĩ Ratio khiến Caelus được bổ túc thêm một bài giảng về sinh lý, cậu chàng mới tém tém lại, bắt đầu cẩn thận hơn với những mùi hương luôn luẩn quẩn xung quanh cậu.

Chí ít bây giờ, cậu biết hành động của Aventurine táo bạo thế nào, và tin tức tố của hắn được thả ra dày đặc hơn là mang ý nghĩa nguy hiểm, khiêu khích ra sao. Đồng xu của Aventurine cộm lên trong lòng bàn tay Caelus, cũng dính lên một chút hương vị của Alpha tóc vàng. Hắn hoàn toàn không đặt vấn đề về tin tức tố vào mắt, giống như thật sự tin Caelus là một Beta vậy.

Điều này khiến Caelus cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Aventurine có thể biết nhiều thứ, thậm chí việc cậu mang trong cơ thể một viên Stellaron, nghênh ngang bước đi trên Penacony trong một dịp lễ trọng đại. Nhưng miễn là mọi thứ của bản thân không bị phơi bày hết, Caelus cũng nếm được một chút tư vị chiến thắng khi phải đối diện với cặp mắt màu tím đang lóe lên như thú rình mồi.

"Cậu nghĩ sao về đề nghị của tôi, bạn thân mến?"

Hắn rỉ tai cậu những lời dụ dỗ, với tiền tài và lời bông đùa mang hàm ý chôn sâu phía sau, giọng nói như mía đường rót vào lý trí. Đã có bao nhiêu kẻ bị tên Alpha này thúc giục tiến tới những canh bạc nguy hiểm, Caelus không biết. Cậu chỉ hiểu thêm càng sâu sắc về miêu tả của Topaz đối với Aventurine, và lời cảnh báo cẩn thận anh ta.

Có điều, trước khi Aventurine tiến thêm một bước và đặt tay lên vai Caelus, cửa phòng khách sạn bật mở.

"Các người... đang làm gì trong phòng của tôi?"

...

Vị kiếm sĩ bí ẩn khiến Aventurine phải tạm thời ngừng lại trò chơi nhỏ của hai người, nhưng không có nghĩa là hắn buông tha cho chip cược của mình chạy mất. Người phụ nữ bị nghi ngờ là một Lệnh sứ đó cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, một bất ngờ đáng để vui mừng khi Aventurine nghe thấy tiếng một con chip nữa đang lăn về phía bàn tay mình.

Có điều, quý ngài Stellaron của đội tàu Astral cũng là một con chip thú vị.

Aventurine thích sử dụng tin tức tố của bản thân làm mồi cho bẫy rập. Cũng chỉ là một trong rất nhiều phương pháp hắn dùng để mang lợi về cho chính hắn. Bởi người mà, thứ có thể ảnh hưởng một con người có nhiều lắm. Dù là tiền tài, quyền lực hay là chút sắc dục mơ hồ, Aventurine đều có thể bày ra như những món cược nho nhỏ cho đối tác của mình, khẳng định giá trị của bản thân trong một vụ làm ăn.

Phản ứng của Caelus với mỗi thứ Aventurine bày ra đều không quá bất đồng.
Khi Aventurine chuyển cho cậu tiền, lần đầu tiên là sự kháng cự, lần tiếp theo là do dự, kèm ánh mắt đầy nghi hoặc khi ngước lên đối mắt với khuôn mặt cáo già của vị nhân viên cấp cao của IPC.

Khi hắn dùng tin tức tố để thử nghiệm, ánh mắt và vẻ mặt mà Caelus cho hắn thấy chỉ là sự thưởng thức. Đúng, là thưởng thức. Như khi người ta khen một bức tranh đẹp, hay một món ăn ngon, không chút nào nghĩ đi xa hơn về vùng nước đục bên trong thứ mùi hương dày đặc.

Theo nguồn tin của Topaz, giới tính của Caelus không quá rõ ràng, nhưng cậu bạn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, và tin tức tố của cậu cũng chưa từng ảnh hưởng tới ai. Đội tàu không đề cập nhiều về vấn đề này, và bạn bè của Caelus trên Belobog đều đinh ninh cậu là một Beta.

Nhưng Beta thì cũng có kiểm soát với lãnh địa của mình. Dù ít hay nhiều, họ đều có phản kháng theo bản năng đối với một kẻ ngoại lai đột nhập nơi có đồ đạc của họ, có tin tức tố của họ.

Còn Caelus, với khá nhiều rương hành lý đã được chở đến phòng với mùi hương của cậu còn đọng trên vali và quần áo, không hề bài xích mùi hương của Aventurine. Sự cau có của cậu tới từ việc Aventurine đến mà không báo trước, theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi và đạo đức.

Và Aventurine cũng không bài xích mùi hương của cậu. Giống như đó mới là cách mà tin tức tố của Caelus hoạt động.

Bạn biết đấy, có những mùi hương có thể đối chọi nhau gay gắt, đơn thuần không hợp cạ thậm chí gây khó chịu nhất định, bởi tin tức tố của cả ba giới tính dù nồng hay không đều có sự tương tác lẫn nhau. Khi chưa quen biết thì mùi của người lạ sẽ bị nhận diện là nguy hiểm bất kể là ai, giúp tăng cường sự cảnh giác khi đến một môi trường mới. Chứ không ai phản ứng như Caelus đâu, để yên cho Aventurine bọc lấy cậu bằng mùi rượu nho và mận ngâm, bằng nốt trầm của gỗ củi trên bàn đồ tế.

Giống như dâng bản thân lên tận miệng của thú săn mồi.

Nếu không phải là vị khách không mời phá đám, có lẽ Aventurine sẽ chỉ ra vấn đề này và trêu chọc người bạn mới của hắn thêm một chút. Có lẽ sẽ dùng vài câu hỏi bẫy cậu lộ ra thêm thông tin, nhưng mọi điều trên phải để đến lúc sau.

Xong, suy nghĩ của hắn không khỏi dạt về một phía khi nhớ lại một cặp mắt vàng óng ánh ngước lên đầy chăm chú vào Aventurine. Này, tin tức tố của cậu chàng không phải là mật ong đó sao?

Mật ong (Avgin), mật ngọt dưới lưỡi dao găm.
Nghe giống như một loại định mệnh nực cười nào đó.

...

Caelus không cần phải quay đầu lại hay nghe thấy tiếng cười và vỗ tay của Aventurine để biết hắn đang ở ngay sau lưng cậu. Vừa lúc Blackswan đưa cậu tới hành lang tại sảnh VIP, cách xa khỏi trận chiến khốc liệt đầy mùi lửa cháy của Acheron và Sam, mùi rượu và khói trầm đã ngay lập tức sộc thẳng từ mũi tới đại não của Caelus.

Hương trái cây bị ẩn bớt đi so với lần đầu cậu trải nghiệm. Chúng để chỗ cho gỗ và khói nhiều hơn, thậm chí có phần lấn át cả men rượu.

Tuy không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, Caelus nhạy bén hơn so với bất cứ ai khi mùi của một người thay đổi. Chúng nói lên rất nhiều thứ, như lửa giận âm ỉ, hay nỗi muộn phiền khó nói, hay một niềm vui sướng bất chợt. Ai cũng có thể phán đoán tâm trạng theo mùi hương, nhưng lượng cảm xúc cậu có thể hiểu ra từ chút tin tức tố nhiều hơn hẳn người bình thường. Có lẽ đây là lý do cậu hợp cạ với Clockie tới vậy.

Caelus tò mò hít một ngụm khói và rượu và tự hỏi: Aventurine tại sao lại phức tạp vậy? Hắn là hài lòng nhiều hơn, hay sầu lo nhiều hơn?

Bởi chỉ nhìn thôi cũng biết đây là một cuộc giao dịch giữa Black Swan và Aventurine. Quý cô Memory Keeper đã đưa cậu tới nơi an toàn, vậy nên giao dịch của họ cũng đã trọn vẹn. Hắn là đang phiền muộn chuyện gì cơ chứ?

Người buồn rầu phải là tôi đây, bị các người đẩy qua đẩy lại, xoay như chong chóng.

Caelus đẩy cho Black Swan một cái nhìn đầy dò xét. Quý cô tóc tím chỉ đành lắc đầu và để Aventurine giải thích: Đây là một lần mua bán cô buộc phải chấp nhận vì tình thế của bản thân.

Vì vị Cảnh binh Thiên hà Acheron là một lệnh sứ.

À, sao cậu phải bất ngờ nữa nhỉ?

Caelus nhún vai. Một guồng quay lớn xoay cậu như một viên xúc xắc giữa hai màu đỏ đen. Caelus không nghĩ muốn phản ứng thêm, khuôn mặt nhỏ thấm mệt. Cậu không biết phải nói gì với câu trả lời này, xoay người đi về phía Alpha tóc vàng.

Tới thì cũng tới rồi.

Cậu không khỏi nghĩ về cảm giác bị bóp nghẹt ở cổ và nhấn chìm trong nước, hô hấp nhanh đột ngột khi Firefly bị móng vuốt của Death xuyên thủng lồng ngực, hóa thành một vũng nước loang lổ không hơn không kém. Khi Caelus lảo đảo ngã xuống trước một cô gái đeo mặt nạ giả trang làm Sampo, loại năng lực đẩy cậu vào vùng ký ức khiến cậu sinh ra một ít ảo giác trong mê man, kéo căng toàn bộ dây thần kinh một cách đau đớn.
Hoặc chỉ đơn giản là toàn bộ cái cõi mơ này, với thiết kế và cách di chuyển gây chóng mặt, rối loạn tiền đình khiến Caelus căng thẳng hơn cả một cuộc chiến. Một trận chiến có thể khiến bạn bị thương đấy, nhưng nó đủ thẳng thắn và trực tiếp trong cách giải quyết, miễn bạn đủ mạnh để vả mặt toàn bộ kẻ địch.

Miễn là bạn đủ mạnh. Cậu không mạnh hơn Sam, vậy nên mùi lửa cháy và tro tàn vẫn còn lây dính đầy từ áo khoác tới vài lọn tóc cậu. Cũng chắc chắn không mạnh hơn Acheron, với từng nhát chém chuẩn xác lướt qua với tốc độ và sức mạnh kinh hoàng.

Còn toàn bộ ngày hôm nay của Caelus sau khi bước chân lên Penacony chắc chắn không phải là nghỉ dưỡng. Cậu chỉ đi cùng cô hướng dẫn viên Firefly được vài tiếng đồng hồ trong sự thoải mái, như bình yên trước cơn giông liên tục ập đến.

Chỉ trong một ngày.

"Bạn của tôi, sắc mặt cậu trông tệ quá"

"Anh đoán xem?"_ Caelus càu nhàu. Nhưng cậu cũng lén ngửi thêm mùi rượu và trái cây đã đậm vị hơn khi cậu tiến tới ngày một gần, và cậu thoải mái để nó át đi mùi tro hun nóng lồng ngực cậu từ trận chiến họ vừa mới chạy khỏi.

Không may, hành động nhỏ này bị con công Attini bắt được. Hắn nhếch môi, ngón tay gõ theo nhịp trên đùi.

"Dễ chịu sao? Mặc dù rất bạo dạn, tôi sẽ coi hành động này của cậu là một lời khen."

"Nói cứ như thể anh không bỗng dưng ngồi chờ trong phòng tôi sau đó áp sát tôi vậy"_ Caelus tìm lý lẽ cái lại_"Tuy rất cảm ơn anh đã nhường phòng, nhưng không phải hành động đó so với tôi bây giờ càng thô lỗ?"

Tràng cười Aventurine phát ra sau đó nhuộm đầy hơi men rượu.

"Vậy hãy cùng cầu hòa nhé, chúng ta mỗi người đều thả một con ngựa cho nhau. Dù sao thì đây cũng không phải là vấn đề chính của cuộc trò chuyện này, cũng không phải lý do tôi đưa cậu tới đây."

"Tôi đã đưa ra cho cậu đủ bằng chứng về lý do tại sao cậu nên quan ngại với vị Cảnh binh kia. Tới lúc làm ra lựa chọn rồi, bạn của tôi."

Aventurine cùng lúc đưa hai tay lên. Tay phải của hắn cầm đồng xu tương tự với thứ hắn đã đưa Caelus, còn tay trái không có gì cả.

"Bây giờ cậu có thể lựa chọn rời khỏi nơi này ngay lập tức, mãi mãi từ vỏ cơ hội tiếp cận chân tướng." _bàn tay trái trống không được xòe ra theo lời của hắn.

"Nhưng ngược lại, anh cũng có thể chấp nhận lời mời của tôi, một lời mời sẽ cho anh biết sự thật đủ để lật đổ Penacony"

Đồng xu màu vàng kim bên tay phải lóe lên vài vệt sáng lấp lánh, và chủ nhân của nó có vẻ có thói quen đánh dấu tin tức tố vào mọi đồ vật thuộc về mình một cách lộ liễu. Nhất là khi tới tận bây giờ, đồng xu đầu tiên cậu nhận được từ hắn vẫn đang tản mát ra hương khí của trái cây ủ thành rượu và gỗ hun khói. Hương vị của chúng dính lên áo ngoài và găng tay cậu mỗi khi cậu bỏ tay vào túi áo, như cách để giữ mùi nước hoa được lâu dài vậy. Chúng thậm chí đã lấn át mùi của những người khác trên Caelus, khiến Himeko và Welt đồng thời chú ý tới, khuôn mặt hai người toát ra sự căng thẳng và lo âu.

Họ rất sợ mấy đứa bé nhà mình bị gặm mất, mà Caelus với sự tự giác có phần hạn chế của cậu về mùi hương là một yếu tố đáng quan ngại. Đến March còn phải nói trong bất lực rằng sẽ có ngày cậu bị đánh dấu bằng tin tức tố mà bản thân cũng không hiểu được tình hình.

Và ngày này đã tới, thiên thời địa lợi nhân hòa cho kẻ săn mồi, khi mà Caelus hoạt động tách biệt với các thành viên khác của đội tàu, cầm trên tay một, và bây giờ là hai vật phẩm thuộc về Aventurine.

Tất cả chỉ là vui thú nhất thời của hắn, muốn xem xem người này có thể vô tri tới đâu. Đồng xu kia vẫn còn yên vị một bên túi áo, bây giờ đã là hai. Aventurine không phủ nhận có thứ gì đó khiến bướm bay đầy trong bụng hắn, thỏa mãn khi bàn tay người kia chọn lấy đồng xu trên tay phải không chút chần chừ.

"Thật tuyệt vời, bạn của tôi ạ"

Caelus nghẹn lại mọi lời muốn nói khi hương thơm ngọt của nho và mận chua vươn lên từ mùi khói, dào dạt ập đến trên chóp mũi. Cậu thậm chí có thể nếm được chút vị chua ngọt thanh thanh trên đầu lưỡi, chứng tỏ rằng người đàn ông vô cùng hài lòng với lựa chọn của cậu.

Vậy nên Caelus ngẩn người để hắn dùng tay phải dắt cậu đi vào sâu trong dãy phòng, não chỉ hoạt động lại khi cánh cửa phòng mở ra, và Aventurine gạt đi một luồng bong bóng ký ức.

Cái xác vô hồn của nữ ca sĩ nằm đó, một vết nứt màu tím sậm sáng lên giữa ngực cô. Mọi thứ hóa thành bọt biển giữa bồn tắm giấc mơ.

...

Có mùi đường cháy, Aventurine nhướng mày, giống như caramel bị quá lửa.

Người bạn đáng thương của hắn lộ rõ mồn một căng thẳng của mình, sắc mặt tái nhợt, thay đổi mùi hương đột ngột và ánh mắt đăm đăm nhìn mớ bong bóng vừa bay lên từ chiết xuất ký ức. Nó khiến Alpha bên trong Aventurine chú ý tới thế giới bên ngoài. Thứ mùi vừa đắng vừa ngọt nị này không làm Aventurine bài xích hay dấy lên bất cứ phản ứng nguyên thủy mãnh liệt nào, nó chỉ âm ỉ như một mồi lửa đang lập lòe trong đống tro xám, nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng chính vì vậy mà mùi của cậu so với bất cứ ai càng thêm dễ chịu. Nó không đánh thức bản năng đầy thú tính, nó khiến Aventurine không bị trói buộc. Kể cả khi mùi mật ong ngọt ngào biến đổi thành nhiều thứ phức tạp hơn, thì vị ngọt của mật vẫn ở đó, hòa cùng với rượu và trái cây như một bàn tiệc tối đầm ấm.

(Bởi Aventurine từng có rất nhiều ký ức không vui về sự kiểm soát với bản năng của giới tính thứ hai. Alpha và Omega luôn trở nên nhạy cảm và tính khí thất thường hơn khi kỳ phát tình tới, thứ bị lợi dụng để mua vui cho một đám người giàu. Đối với Omega,  bọn chúng đè họ xuống và nuôi nhốt trong lồng giam, vấy bẩn họ bằng lòng tham, tư dục, rồi lại chê những nô lệ đó là dơ bẩn.

Đối với Alpha, họ bị ép dùng thuốc bước vào chu kỳ đầy bức bối và hung hãn, sau đó lợi dụng sự bài xích mùi hương và ý thức về chủ quyền để làm ra những trận chiến vương đầy máu tươi)

(Và Aventurine cắn lưỡi tới bật máu, khi bàn tay mang gông cùm của hắn đập xuống đầu người nô lệ xấu số, kẻ cùng chung một số phận với hắn.)

Vậy nên hắn có thiện cảm với người bạn Khách vô danh mới quen này. Bất kể là giới tính gì đều không bài xích mùi của cậu, và Caelus cũng chấp nhận họ để lại trên cậu thật nhiều mùi hương, đầy màu sắc và hương vị, một kiểu quà lưu niệm đặc biệt trên chuyến hành trình khai phá. Nếu phải so sánh, Caelus là một liều thuốc an thần thậm chí còn mạnh hơn cả thuốc ức chế cao cấp.
Và Aventurine, làm một kẻ tinh mắt và một tay buôn bán giỏi, nổi lên chút lòng tham muốn chiếm người làm của riêng.

Hắn bố trí thật nhiều mồi, dù mục đích ban đầu không đi theo hướng đó, nó vẫn không hề chệch ray mà, phải không? Nếu Caelus đã nhận lấy chút quà của Aventurine, sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư. Sự tin tưởng song phương khi hợp tác là rất quan trọng. Aventurine không làm giao dịch không sinh lời, và Caelus đã đủ thú vị để hắn chịu đánh đổi và thử vận may của mình.

Thứ dùng để trao đổi tới tận bây giờ mới có 2 xu chip thôi. Hắn có thể cho nhiều hơn thế, và toàn bộ sẽ đều chỉ như muối bỏ biển so với gia tài Aventurine sở hữu. Thỏa mãn dục vọng của bản thân cũng không tồi, nhất là khi Aventurine có đủ năng lực để làm điều đó. Dù chỉ là túi da đẹp mã như người ta hay giễu cợt, hay sự phô trương tiền tài và quyền thế, đều là những con chip có thể sử dụng được.

Hắn chỉ tò mò cậu thích cái nào hơn mà thôi.

"Bạn của tôi, bình tĩnh nào, hít sâu."

Cách nói chuyện của Aventurine mượt mà hơn tơ lụa, động tác của hắn cũng như vậy. Mềm mại dứt khoát, chiếc áo lông vũ của hắn được choàng lên vai Caelus.

Lại một thao tác táo bạo, Caelus tự nhủ, nhưng trông còn khá lịch lãm và thân sĩ. Mùi của Aventurine trên chiếc áo cổ lông mềm mại rất thơm, rất dễ chịu, hòa tan đi lo âu của cậu. Caelus thích cảm giác mềm mại khi má cậu cọ vào lớp lông trên cổ áo. Một hành động không cố ý, cậu thích những thứ lông xù mềm mại, như chú gấu nhỏ ở ngã tư Thời Khắc Hoàng Kim, hay các tạo vật của Ruan Mei, thú bông Pom Pom của March...

"Cậu thích không?"

Hắn hỏi về cái gì cơ? Mùi hương hay độ mềm của lớp lông lẫn phần lót áo bằng lụa?

"Tôi thích nó. Chúng rất mềm mại...thứ này hẳn là đắt lắm đi."

Nhà giàu chết tiệt, Caelus phụng phịu, nhưng tay vẫn không ngừng mân mê lớp lông trắng mịn cùng vải lót bằng lụa thượng hạng.

"Vậy là cậu thích những thứ như vậy... Hmm, rất tốt. Tôi sẽ ghi nhớ. Đã bình tĩnh hơn chưa?"

Aventurine hạ giọng của mình xuống, để Caelus thấy dễ chịu hơn trong cuộc trò chuyện.

"Cậu không nhìn nhầm đâu, đó thật sự là Robin, nàng ca sĩ nổi tiếng khắp ngân hà của chúng ta.

"Này, phản ứng của tôi cũng không khá hơn gì cậu khi mới nhìn thấy cảnh này."

Caelus cúi gằm mặt. "Robin...mà cũng đã..."

Chết sao?

Một người quan trọng tới Gia tộc và Lễ hội tới như vậy, được bảo vệ cẩn thận tới vậy cũng bị ám sát ngay dưới mũi của họ?

"Xin nói rõ với cậu trước, chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo vô tình lao đầu vào hiện trường thôi. Gia Tộc có thể làm chứng, nếu không thì cậu cứ tìm một người từ nhà Bloodhound mà hỏi ấy. Họ ghét tôi, ghét cả Công ty, nên sẽ không nói dối"

"Vụ án cũng không hề xảy ra tại đây, chỉ là kỹ thuật trình chiều nón ánh sáng tái hiện lại hiện trường vụ án từ Sảnh đường Hồi Ức, được sở hữu bởi IPC mà thôi."

Lời hứa của Gia tộc về cái chết trong giấc mơ không có thật, được khẳng định chắc chắn bởi bức tường phòng ngự xây nên bởi những Người Xây dựng Giấc mơ. Bức tường được đan xen bởi tâm trí của họ bảo vệ những vị khách bước chân vào Penacony, vậy nên để một thứ gì đó giết chết một người trong giấc mộng cần có sự [cho phép] của họ.

Aventurine nheo mắt cúi đầu, không chút do dự tiến lại kề sát tai Caelus:

"Vậy cậu còn nghĩ, vị Cảnh binh Ngân hà đó không có chút liên can nào sao?"

Một người đã giết Ifrit và cướp lấy lời mời từ Thợ Đồng Hồ, đi vào Penacony và che giấu thân phận Lệnh sứ, thật sự không đáng nghi sao?

"Nếu đã như vậy, tôi chẳng thể tin ai cả"
Kể cả anh, Caelus nghĩ, tự loại bỏ ảnh hưởng bởi men rượu trong đầu. Cậu chưa bao giờ bị tin tức tố của bất cứ ai áp chế, và bây giờ cũng vậy.
Trò vặt này không thể kiểm soát cậu, cả hai đều biết điều đó. Nhưng có thứ gì đó rất thú vị, rất hưng phấn giữa sự đôi co nho nhỏ của hai người trong mắt Aventurine.

Khi bàn tay người kia nâng lên, định cởi ra chiếc áo khoác lông trên vai, một bàn tay đeo găng đen của Aventurine đặt lên chặn lại hành động của Caelus.

"Nào nào, không cần tức giận như thế. Tôi biết lòng tin cần phải được trau dồi, vậy nên tôi không có ý thục giục cậu phải làm ra lựa chọn ngay lúc này."

Aventurine, với chất giọng mượt hơn cả bơ mịn trượt trên dao bạc và ngón tay không an phận cuốn lấy một lọn tóc bạc đang không ngừng mà dụ dỗ cậu về đúng vị trí. Vị trí trên bàn cược của hắn, trong trò chơi tranh giành Penacony của Công ty và Gia tộc.

Sự tranh chấp của vài vị tai to mặt lớn đó không chút nào liên quan tới cậu, xong vị Alpha với nụ cười thiếu đánh này đã cùng rất nhiều nhân tố bất ngờ khác của Penacony, cố ý hoặc vô tình đưa cậu vào tròng, vào câu chuyện [Căn biệt thự trên núi tuyết] nơi họ phải tìm được hung thủ trước khi tất cả đều ngã xuống.

Thật đáng ghét quá đi mà.

Caelus trừng mắt quan sát hai bàn tay không thể an vị một chỗ của Aventurine, và cậu muốn lục lọi trong đầu một câu nào đó có thể đánh úp hắn. Ít nhất cho hắn biết, Hiệp sĩ bóng chày vũ trụ, Khách vô danh của tàu Astral không phải là một quả hồng mềm cho bọn họ nắn bóp tùy ý.

"Vậy thì anh nên cất cái thái độ dửng dưng của mình đi, [Alpha]"_ Caelus để giọng mình nâng cao lên, rít ra từng chữ cảnh cáo. Cậu dùng móng tay của mình khẽ bấu vào bàn tay phía trên, và ôi chao, cậu thích cái cách mà khoảng không màu tím ánh lên lửa và khói neon. Nó thật lòng hơn so với mọi lời đường mật và nụ cười không lọt tới mắt mà cậu nhận được từ hắn ngay từ cuộc gặp đầu tiên của hai người.

"Biết đâu nếu anh chịu ngả bài nhiều hơn và biết thứ tôi cần ở một [người bạn] mà anh luôn treo trên miệng, tôi sẽ thật sự nghe và làm theo ý anh đó."

Caelus túm lệch một bên cổ áo của con công sặc sỡ, như muốn dứt cả cái cúc vàng chắc phải đắt hơn mấy lần chiếc áo khoác xám vàng cậu luôn mặc. Để khuôn mặt điển trai sáng lóa này phóng đại vào tầm mắt, gần tới mức Caelus muốn say bởi rượu và khói lửa. Nhưng cậu không, sẽ không, vì mùi hương của một người đối với cậu chỉ là một thứ thoáng qua trong cuộc đời, trừ khi họ thật sự muốn gần gũi với Caelus. Khi đó, mùi hương mới là một thứ thân mật hơn, một sự yêu mến được thể hiện song phương, dù đó là tình cảm gia đình hay tình bạn, hay nhiều hơn thế nữa.

Còn những gì cậu nhận được tới bây giờ từ người này, chỉ là sự ngụy tạo. Nó khiến Omega của Caelus không an tâm, khiến Stellaron bên trong cậu nóng nảy bởi cảm giác nguy hiểm. Bởi mùi của hắn trộn lẫn với hương mật quá xuất sắc, quá tự nhiên, lại không hề thật.

Cho dù Caelus có đồng ý với sự chơi đùa qua lại này, thì cái gì cũng có giới hạn của nó.

"Bạn của tôi, là tôi làm cậu không hài lòng sao? Thật xin lỗi."

Nhìn xem, rõ ràng hắn có thể bày ra chút thật lòng từ môi miệng phết đầy đường trái cây của mình.

"Nếu thứ cậu muốn không phải là tất cả những gì tôi đã thể hiện...vậy cho phép tôi dành một ngày chỉnh đốn lại bản thân."

Bàn tay trên vai cậu và sau gáy cậu thả ra, để người kia đứng thẳng dậy, lộ ra một vệt hồng nhợt nhạt dễ bỏ qua trên vành tai.

"Để hiểu hơn về nhau, cho phép tôi được mời cậu tới một buổi đi chơi vui vẻ vào tối mai, có được không? Đương nhiên, mọi chi phí sẽ do tôi mời, cậu chỉ cần tận hưởng một buổi tối tuyệt vời là được."

Caelus nhăn mặt quan sát Aventurine khom lưng đưa tay ra với cậu. Không có đồng xu nào đặt trên tay hắn, còn bàn tay trái yên vị phía sau lưng. Caelus thử đi cửa sau và quan sát hắn qua thủ thuật đồng hồ, mới hài lòng đặt tay mình vào lòng bàn tay đang mời gọi của Aventurine.

Cậu cũng cần giải tỏa sau mọi chuyện. Dù có thể một tối sẽ chẳng làm cậu quên được bao nhiêu.

Aventurine ngậm lấy một ít mật ong tràn ra giũa khoảng cách gần gũi của hai người.

Nụ cười treo trên gương mặt của hắn là thật lòng.

...

"Penacony không cho phép đồ uống có cồn, nhưng uống vài ngụm Soul Glad cũng không khác gì uống rượu ngoài đời, chỉ là hợp pháp hơn thôi mà nhỉ?"

"Vậy nên bạn tôi à, cậu không bao giờ nên một ngụm nuốt xuống nửa chai Soul Glad nếu cậu không quen với việc say xỉn đâu."

Aventurine chỉ vào chai Soul Glad đã rỗng một nửa, dùng khăn tay lau đi vài vệt sốt BBQ còn đọng bên khóe miệng người bạn tóc xám đang thoải mái nhai miếng Burger của mình.

"Thật ra Stellaron của tôi gần như trung hòa hết mọi loại độc. Dan Heng nói nhờ vậy mà tôi ăn uống bậy bạ cũng không sao, nhưng vẫn có thể xảy ra phản ứng đặc biệt nếu thứ tôi nuốt không được tính là độc."

Caelus bắt chước giọng điệu dạy dỗ của Dan Heng lão sư, anh cả của bộ ba, thậm chí còn diễn ra khuôn mặt vô cảm của người tóc đen. Aventurine buồn cười chống cằm, nhìn cậu bắt đầu buổi độc diễn nhỏ của mình.

"Cậu không được ăn đồ ăn của người lạ, không được ăn hay uống bất cứ thứ gì không rõ nguồn gốc, có nghe không Caelus?"

Vừa dứt lời, Caelus liền tự cười màn độc thoại của bản thân.

Tối nay Aventurine biểu hiện không tồi. Nên với châm ngôn [Mọi nỗ lực nên được thưởng xứng đáng] của Ruan Mei, Caelus cũng không ngại hành động và nói chuyện thoải mái trước mặt hắn.

"Vậy là cậu đang nói bản thân không say được sao? Cậu chắc chưa? Vì dù cồn được tính là một loại độc, thứ trong Soul Glad không phải bất cứ chất gì gần với cồn"

A.
Quên béng mất.

Caelus xấu hổ đặt tay lên miệng, bắt đầu chìm vào mớ suy nghĩ đầy ắp sự tò mò của bản thân.

Thứ bên trong Soul Glad là gì nhỉ? Mình có nên đưa thứ đồ uống này cho Dan Heng để anh tra cứu không? Cơ mà Soul Glad chỉ thật sự biểu hiện ra hương vị đúng nhất khi ở trong Cõi Mơ, mà Dan Heng còn không xuống tàu... Lỡ thứ này chứa một bí mật đen tối nào đó của tư bản, ở trong có chất gây nghiện không thể tính là độc, khiến người ta yêu thích tới vậy?

Cơ mà thật sự rất ngon, Caelus nuốt nước miếng. Cậu quan sát bong bóng gas nổi lên từ nửa chai Soul Glad, vị ngọt của chất lỏng vẫn còn vương trên môi và lưỡi cậu.

(Chết rồi chết rồi, mình nghiện nó rồi? Mình đã rơi vào cái bẫy lớn của tư bản như bao người khác?)

Khuôn mặt bé nhỏ của Caelus đen lại, cậu chăm chăm vào chai nước như nó là một sinh vật kỳ dị, một thứ tà ác cần được Hiệp sĩ bóng chày vũ trụ diệt trừ.

Cốc!

Một tiếng búng tay gõ lên đầu cậu, không đau nhưng đủ vang để Caelus dừng sự chú ý của mình vào Soul Glad và trở lại khuôn mặt tuấn tú của Alpha đang ngồi đối diện.

"Cái đầu nhỏ của cậu đang xoay vòng vào câu chuyện thú vị gì vậy? Kể với tôi đi nào, đừng lơ tôi như thế, chúng ta ở đây không phải là để hiểu nhau hơn sao?"

Caelus đặt miếng burger ăn chưa xong xuống, lễ phép lau tay rồi mới nhoài người lại gần Aventurine, thì thầm:

"Tôi nghĩ Soul Glad là âm mưu của Gia Tộc"

Khụ...

"Tôi càng mong cậu nghĩ cả cái Penacony này là âm mưu của Gia Tộc"_ Aventurine hắng giọng, xoa đầu Caelus. Động tác tự nhiên và thuần thục tới mức Caelus không kịp phản ứng lại_ "Và tôi đáng tin hơn bọn họ, phải không?"

"Đáng tin hơn, nhưng cũng chỉ là hợp tác. Anh chỉ cần lợi dụng tôi thôi mà, phải không?"

Giống như mất hứng, cậu thu người lại về chỗ ngồi, ngấu nghiến phần hamburger còn lại của mình. Mắt vàng đảo sang bên phải để dõi theo ánh đèn đường cùng người đi lại tấp nập trên phố, tiếng nhạc Jazz hòa cùng với nhịp chân của mọi người như bản hòa tấu riêng của Cõi Mơ.

Đúng, Caelus biết mình là thứ gì trong mắt một tay rõ ràng già đời hơn, biết bày mưu tính kế như Aventurine. Họ còn không đạt tới chữ bạn bè gì đâu, kể cả khi Caelus có thả lỏng hơn với hắn vì chút biểu hiện tốt đẹp.

Để xem xem, người này sẽ đáp lại câu nói của Caelus bằng lời lẽ gì đây? Hay lại là một kiểu mua chuộc khác bằng quà cáp, hoặc thừa nhận bằng một nụ cười?

"Đúng là tôi nói rất nhiều về giá trị và lợi ịch song phương, nhưng bạn... Caelus, tôi đã hứa tối nay là một buổi tối chỉ để tìm hiểu lẫn nhau. Nếu cậu muốn nó trắng ra hơn, tôi tin tôi đang dẫn cậu đi một buổi hẹn hò."

Ồ.
Ồ...

"Thật sao?"_ Caelus hỏi lại, giác quan chú tâm tới từng chút thay đổi về mùi trên người Aventurine, thậm chí đã bắt đầu rục rịch sử dụng Thuật Đồng Hồ. Nhưng cậu kiềm mình lại với vế sau, vì Aventurine chưa làm gì thái quá.

"Thật, điều này là chắc chắn. Đây là danh dự của tôi, tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Cho dù cậu vẫn nghĩ đây còn là bàn đàm phán, thì tôi cũng đang bày tỏ sự chân thành của mình. Nếu tôi nói dối ở đây, cậu sẽ chạy mất, mà điều đó chẳng có ích lợi gì cả."

Aventurine rũ mắt, đẩy sang cho cậu một ly nước ép cam ướp lạnh.

"Uống chút đi, Caelus, đừng để bị nghẹn."

Và ánh mắt Caelus không hề rời khỏi hắn, từ lúc ngón tay cậu mân mê viền ly thủy tinh trơn láng, tới khi cậu nuốt xuống từng giọt nước ép ngọt lành.

"Anh không quan tâm giới tính của tôi là gì à? Tôi tưởng anh sẽ chú tâm hơn tới điều đó nếu hẹn hò? Chú Welt và Dan Heng đều nói Alpha thường nghiêng về một người tình là Omega hơn."

Dù cậu thật sự là Omega thì Caelus vẫn chưa tính ngả bài. Còn quá sớm, nhất là khi cậu vẫn chưa nhận đủ điều mình muốn từ Aventurine.

"Cậu muốn tôi nói trắng ra, có phải không?"

"Đúng. Nếu anh coi tôi như một người chưa hiểu chuyện đời, anh cũng nên thẳng thắn, vì não tôi không nuốt trôi lời hoa mỹ hay văn chương lai láng của mấy người như anh đâu."

Ngón tay của Aventurine vẫn đang gõ theo nhịp mỗi khi hắn suy nghĩ. Một, hai, ba... theo nhịp bài hát đang được chơi ở đằng xa, hắn không ngừng gõ nhẹ nhàng như bước nhảy, khiến chính trái tim Caelus cũng bị lây lan mà đập theo nhịp nhạc.

"Tôi có ký ức không mấy tốt lành với bản năng cơ thể khi tiếp xúc với mùi hương, dù là bất kỳ giới tính nào. Cậu làm tôi thấy thoải mái, nếu cậu biết mùi hương của bản thân hoạt động ra sao. Tôi tin có ai đó đã từng nói với cậu về điều này."

À. Đúng là vậy, không chỉ Aventurine, hai người đầu tiên bình luận về tin tức tố của cậu chính là Dan Heng và March 7th. Hai người, một Omega và một Alpha, hai thái cực đối lập nhau đều cùng đồng ý rằng mùi của Caelus rất êm dịu dù là mật ong ngọt tận xương. Cũng vì vậy mà cậu có thể hòa nhập rất nhanh với con người mới và môi trường mới.

"Được, tôi tin anh."_ Caelus gật đầu, tâm trạng đã khá hơn và đã ăn xong phần bữa tối của mình.

"Tôi mừng vì điều đó"_là lời đáp của Aventurine. Vị Alpha tóc vàng kim đứng dậy để đi tới phía Caelus đang ngồi, trong khi một tay gọi phục vụ tính tiền.

"Lịch trình tối nay của chúng ta sau khi đã lấp đầy bụng...ừm, đi dạo để dễ tiêu hóa một chút, rồi cùng tới phòng nhảy chứ? Cậu nói cậu chưa tới đó thăm quan, nên tôi nghĩ một điệu Waltz sẽ là một trải nghiệm thú vị với cậu."

Aventurine ân cần đỡ cậu dậy từ ghế, ám chỉ cậu ôm lấy tay hắn.
"Đã là một buổi hẹn hò, nên làm cho giống, có đúng không?"

Caelus chần chờ vươn tay, để rồi được nắm lấy bởi bàn tay đeo thật nhiều trang sức vàng óng. Cậu nhẩm thử từ "hẹn hò" trên đầu lưỡi, xa lạ nhưng không gây khó chịu, thậm chí chút non nớt trên mặt đã hơi lộ ra sự thẹn thùng bởi trải nghiệm mới.

Cậu lắc đầu thoát khỏi trạng thái lạ lẫm, khoác tay với Aventurine, để hắn dẫn cậu đi xuống đường phố náo động của Thời Khác Hoàng Kim.

Caelus thầm để ý tới vài ánh mắt đang dồn vào hai người, nhưng Aventurine kịp thời kéo cậu lại khỏi mọi sự mất tập trung. Rằng: "Cậu không nên rời sự chú ý của mình khỏi đối tượng hẹn hò", và cười lên rạng rỡ với vẻ đẹp trai rực rỡ từ trên xuống dưới.

Đây là sắc dụ! Caelus thầm than. Đáng tiếc là cậu không làm gì được, vì Caelus thật sự yếu thế trước một khuôn mặt đẹp. Buồn cười là, hầu hết bạn bè gần gũi của Caelus đều có nhan sắc và khí chất riêng, một phần nhỏ lý do tại sao Caelus chưa từng từ chối họ. (Và cậu sẽ không bao giờ thú nhận điều đó)

"Cậu có muốn thay đồ không? Trước khi điệu Jazz Waltz được cất lên, chúng ta nên ăn diện chút nhỉ? Tôi cũng sẽ lấy một bộ mới, cậu cũng có thể chọn cùng tôi. Hay là lấy đồ đôi?"

Aventurine liên tục hỏi, và sự chú trọng của hắn với "buổi hẹn hò" của hai người làm chút cứng cỏi trong lòng Caelus mềm ra.
Cậu biết cậu không nên buông lỏng nhanh như vậy, nhưng một phần nào đó trong đầu cậu vẫn muốn tin vào chút chân thành nhỏ nhoi hắn bày ra vừa rồi.

"Được", cậu nghe thấy mình đáp. Và Caelus không quá hối hận, khi một bộ áo khoác bọc lụa dáng dài ôm lấy eo, hông cậu và rũ xuống cổ chân. Phần vải phía sau được rập và may sao cho tạo cảm giác ôm lấy cơ thể nhưng vẫn đủ lỏng để uốn lượn mỗi khi Caelus xoay người. Toàn bộ bộ đồ được chọn gần với tông màu cậu luôn mặc, đen - xám và vàng, phần viền vàng ở cổ áo lẫn vải lót trong đều nổi bật trên nền đen mượt mà. Mọi thứ vừa vặn tới kinh ngạc với tay nghề người thợ và sự mầu nhiệm của Cõi mộng.

Khi cậu tưởng rằng mình đã chỉn chu và ăn diện đầy đủ, một đôi tay chắc chắn mà ôm lấy cậu từ phía sau, đi kèm với xúc cảm mềm mịn đáng kinh ngạc. Lớp lông trắng tuyết được khoác qua lưng, quấn quanh hai bên tay của Caelus, uốn lượn và rủ xuống gần bắp chân.

Cậu ngửi thấy mùi rượu, trái cây được dâng lên bàn tế, hương khói thơm từ gỗ quý và ánh lửa bập bùng. Chúng ám lên từng sợi tơ trắng mịn, toàn bộ phủ lên Caelus, từ đầu tới chân cậu đều chứa hơi thở của người phía sau.

"Aventurine?"

"Cậu trông như một diva chuẩn bị bước lên sân khấu vậy. Caelus, có thích không? Tôi đã đặc biệt hỏi họ tìm thứ này, nó thậm chí còn có thể diện bên ngoài áo khoác bình thường của cậu vì loại thiết kế đơn giản rất dễ phối đồ."

Thích. Caelus gật đầu, xoay người nhìn bản thân trong gương. Đủ lịch sự và không quá cầu kỳ, vì thẩm mĩ của Aventurine rất tốt. Hoa văn in trên vải cũng là loại chìm, tinh tế và đơn giản để tránh Caelus cảm thấy không thoải mái. Lớp lông trên chiếc khăn phủ vai được cậu nâng lên cọ vào má, và Omega của cậu cũng đang hừ ca vì vui vẻ. Nó thích sự ấm áp, những thứ mềm mại và an toàn.

Nếu không phải còn có người, cậu thật sự muốn ôm lấy chiếc khăn này để ngủ một giấc thơm ngọt.

Aventurine dường như so với cậu càng hài lòng hơn, bởi hình ảnh hắn phản chiếu trong gương là một cặp mắt tím sáng rực, với khuông miệng không giấu được nụ cười tràn tới khóe mắt, và bàn tay ôn tồn lướt trên lớp lông trắng ngần. Vị trái cây mỗi giây trôi qua càng thêm ngọt, nhưng Aventurine vẫn trang lên vẻ điềm tĩnh muốn lung lay tới nơi khiến Caelus buồn cười thay hắn.

"Tôi đẹp à?"_cậu cố tình khiêu khích, xoay một vòng bằng gót chân trong khi còn nắm tay Aventurine.

"Đẹp."_Aventurine không ngần ngại khen ngợi, không cần cả thời gian suy nghĩ. Cậu không biết trong đầu hắn đang chạy ra viễn cảnh gì, nhưng rất vui vì được khen.

"Vậy bổn thiếu gia cho anh ngắm nhiều một chút"_Caelus hì hì cười, thích thú khi có thể khiến tên Alpha luôn thích diễn kịch này bại lộ dù chỉ vài giây, càng yêu hơn cảm giác chiến thắng khi thấy màu hồng nhạt phủ lên vành tai Aventurine.

"Chúng ta nên tới bữa chính của tối nay"_ Aventurine thủ thỉ, vội vã quay đầu đi hướng khác_"Sẽ rất hoàn hảo, tôi tin là vậy"

"Đúng vậy, tôi cũng tin tôi có năng lực học tập tốt."

Dù sao thì Serval chỉ dạy một lần là Caelus đã biết sửa vài thiết bị máy móc cơ bản, cậu là thiên tài nhỏ của đội tàu đó nha.

"Dăm ba bước nhảy không là gì cả!"

"Được được được, tôi tin cậu sẽ học nhanh thôi. Nếu có vấn đề gì, cậu vẫn có Aventurine tôi đây làm bạn nhảy dẫn dắt, chỉ cần bước theo tôi là được."

Aventurine nháy mắt, và họ cùng nhau bước khỏi cửa hàng quần áo với lượng ánh mắt đổ lên càng thêm rõ ràng, thậm chí Caelus còn nghe được tiếng huýt sáo.

"Họ khen cậu đẹp đấy"

Chứ không phải anh à?
Dù cũng luôn tự nhận bản thân rất có sức hút, cơ mà đứng trước mặt vài thành phần đặc biệt như Dan Heng, Tướng Quân hay thậm chí Dr. Ratio và giờ là Aventurine... Caelus không khỏi cảm thấy mình đang chơi phải một trò chơi Otome khi nhìn đâu cũng thấy trai đẹp ngàn năm có một.

Trông tên đó kìa, nói là diện đồ đôi cùng cậu, nhưng mà trước đó xin hãy đóng cái cửa sổ ngực dùm... tại sao ai cũng có vậy? Xu hướng thời trang chăng?...A, mấy người cao hơn cậu còn không nói, sao cơ ngực của Dan Heng và Aventurine cảm giác, ờm, lớn và rắn chắc hơn cả cậu. Caelus cúi đầu nhìn lại bản thân, bĩu môi.
Bởi vì cậu không thích áo sơ mi, Aventurine nói cậu có thể dùng chiếc áo trắng trễ vai thường ngày của mình, nhưng bây giờ cậu đang tự hỏi mình có nên đổi lại hay không...

"Lại nghĩ đi đâu rồi? Bạn tôi, mắt tôi ở trên này này"

Aventurine khúc khích chỉ hướng mặt mình, giả bộ tặc lưỡi.

"Các người tập cái gì mà ngực đều... đều..."

Cậu hỏi vượt biên hơi bất ngờ, quan trọng là người hỏi không hề có một tia ý xấu nào. Aventurine không biết hắn nên vui hay là buồn nữa đây.

"Bạn tôi, không cần nghĩ nhiều như thế. Cậu cũng có đặc điểm quyến rũ của mình"

"Nói ra nghe thử xem?"

"Xương quai xanh cậu và phần gáy cậu lộ ra luôn là cực phẩm."

Aventurine chỉ ra mà không hề đỏ mặt, khiến Caelus cũng chai lỳ tiếp nhận lời khen đầy tự hào, quên mất tự hỏi rằng điểm chú ý kiểu này có biến thái hay không để kịp nhận ra lý do Aventurine đề nghị giữ lại áo trễ vai.

Nhất là khi cậu không có sự tự giác của một Omega bình thường.

...

Điệu Jazz Walzt được chọn là một điệu nhạc tuy du dương nhưng đủ vui tươi và sôi động so với đa phần các bài Waltz khác. Caelus, tới bây giờ mới rút lại lời nói của mình, căng thẳng bước những bước đầu tiên trên sàn nhảy.

Chân phải đi xuống, chân trái bước ngang song song chân phải. Một, hai, ba,... chân phải về lại cùng chân trái, sau đó chân trái bước lên phía trên. Bốn, năm, sáu... chân phải bước sang song song chân trái, rồi chân trái lại về cùng chân phải... lặp lại một lần nữa từ đầu tới cuối.

Sẽ quen thôi, chỉ có sáu bước thôi mà. Caelus nghĩ, một bên tay đặt lên vai áo vest đen của Aventurine, một bên được bàn tay trái của Alpha trùm lấy. Họ xoay vòng trên sàn đá hoa cương, nhưng động tác chân của Caelus vẫn còn cứng, và mắt cậu không ngừng nhìn xuống mũi chân đang di chuyển của hai người.

Tiếng nhạc cất cao, sải cánh, khi Aventurine nâng cằm cậu lên và cười, ánh mắt thấu triệt và mái tóc nhảy múa theo điệu nhạc. Bàn tay đang dắt lấy tay phải của Caelus nắm càng chặt và đưa lên cao hơn, cậu thấy mũi chân mình được nâng lên bởi người trước mắt.

Rượu và mận ngâm át đi toàn bộ những thứ mùi hỗn tạp khác chung quanh, và bước chân Caelus nhẹ bâng, có ai đó đã đặt dưới gót cậu một đám mây bồng bềnh. Nơi tay hắn đặt trên eo cậu vững chắc đỡ lấy trọng lượng cơ thể, cậu nhận ra mình bị Aventurine nhấc bổng lên khi hắn xoay người.

Tà áo của hắn cùng động tác ấy mà luân chuyển, cùng với Caelus và ào choàng vai trắng tuyết vẽ ra một vòng xoáy xinh đẹp, và đâu đó có tiếng ồ lên trong đám đông.

Trái xuống, phải sang ngang, hai chân gặp nhau... Caelus không còn ngượng ngịu như những bước ban đầu. Cậu luôn học nhanh, luôn tiếp thu, và người đang dẫn dặt cậu là một thầy giáo giỏi.

"Lưng thẳng, thả lỏng ngón chân. Caelus, nhìn tôi, không cần căng thẳng"

Không quá khó để tập trung vào đôi mắt nhiều màu của Aventurine, tím và xanh lam phản chiếu trong hồ mật vàng sóng sánh. Cậu nghe được âm thanh rung lên từ ngực của Aventurine khi cậu làm theo lời hắn, tiếng rầm rì và yết hầu chuyển động lên xuống khi ngón tay hắn giữ eo cậu càng thêm chặt.

Một, hai, ba... và bốn, năm sáu...

Bước chân họ trùng điệp và đầy tự do vào thời khắc nhịp điệu in sâu trong đầu Caelus, cậu thả gót chân uyển chuyển hơn, nhún xuống nhẹ như mây hồng. Cậu không rời mắt khỏi Aventurine, khỏi từng sợi tóc vàng kim rũ xuống trên trán của hắn và cả cậu. Mũi họ gần như cọ vào nhau, theo cách trìu mến nhất mà Caelus từng trải nghiệm, và cậu để hắn nâng cơ thể cậu lên một lần nữa, xoay một vòng cung trọn vẹn. Họ chưa dừng lại nếu tiếng đàn và kèn chưa ngừng, và Caelus không có thời gian để để ý tới đám đông đang vây quanh họ, hay ánh đèn sân khấu đang đi theo từng nhịp chân của hai người.

Aventurine bỗng thả bàn tay trên eo cậu ra, nhưng Caelus cũng bất giác hiểu được ý của hắn. Cậu bước ngang khỏi vòng tay hắn, nhưng vẫn giữ chặt tay trái Aventurine, sải bước và xoay gót và nửa thân về bên trái. Vạt áo đen và mảng khăn lông rũ bên chân xoay theo chuyển động của Caelus, uốn lượn và nở rộ phía sau như cánh bướm. Họ lặp lại cùng nhau một lần nữa, rồi nâng hai bàn tay đang đan xen lên càng cao, để Caelus quay vòng, nở rộ như một bông Hoa Nắng Ấm.

Tệ thật đấy. Caelus tự lắc đầu với chính bản thân mình. Tệ rồi, quá tệ. Cậu say mất rồi.
Đáng lẽ ra mình nên nghe Aventurine và không uống Soul Glad quá nhanh. Không nên để hắn phủ lớp khăn lông đầy tin tức tố mùi rượu trái cây lên người. Chóp mũi và lưỡi cậu, bên trong cổ họng cậu, đều chỉ còn lại hương vị của người này.

Không phải là bản năng của một Omega khiến cơ thể cậu nóng nảy và chìm đắm đến thế. Thứ bản năng đó chưa từng là một phần lớn lao trong cuộc đời còn ngắn ngủi của Caelus. Chưa từng và sẽ không bao giờ.

Cậu phản ứng như vậy vì thật sự thích mùi hương đang bao bọc cơ thể. Như đứa trẻ tìm được một món đồ chơi yêu thích, tất nhiên so với một món đồ chơi, thứ cảm xúc cậu đang gặp phải càng thêm phức tạp và khó hiểu.

Cậu bị thu hút. (Đây là một phần của con người). Bị thu hút bởi một hay nhiều đặc điểm nào đó là bước đầu của "thích". Việc đào sâu hơn lý do tại sao là vô dụng, thích chỉ là thích thôi. Đây mới là lời giải thích tốt nhất cho thứ người ta gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", dù Caelus và Aventurine không thể được gọi như vậy.

Họ có quá trình tìm hiểu dù ngắn hay dài.

Nhưng Caelus luôn là một thiếu niên thành thật với cảm xúc của bản thân. Vậy nên cảm giác thích của cậu với bất cứ ai, bất cứ thứ gì trên đời, đều được cậu nói ra không chút tạp chất.

"Tôi thích mùi hương của anh, Aventurine" ,là điều cậu bật thốt lên giữa hơi thở đan xen, giữa những bước chân vẫn còn miệt mài nhảy múa trên mặt sàn bóng loáng, giữa ánh mắt bừng lên ngọn lửa nóng, bật kể là bởi ánh đèn đang chiếu xuống hay một lý do nào đó càng trần tục hơn.

"Không biết có ai dạy cậu rằng trực tiếp khen ngợi mùi của ai đó có nghĩa là gì chưa?"_ Hắn hỏi, giọng khàn và trầm đi, nhưng đủ vang và rõ bên tai Caelus để không bị át bởi tiếng nhạc.

"Có rồi. Sau một sự cố, tôi từng khen ngợi một người tai to mặt lớn và nếu không kịp ép xuống, chắc tôi đã lỡ tạo ra một scandal tình yêu nào đó. Mọi người đã nắm đầu tôi lại dạy rất nhiều thứ."

"Ôi chà, tôi không thể không nói rằng mình đang ghen tị đâu. Nhưng xin hãy cho tôi biết, lần này cậu đã có đủ kiến thức căn bản rồi..."

Aventurine để cậu ngả người xuống sâu hơn, bàn tay trên eo giữ cậu lại, và mũi hắn chạm xương hàm Caelus, rồi nhích gần thêm tới mảng da mỏng manh sau gáy.

"Đây, không phải là một sự cố, đúng chứ?"

Caelus rùng mình. Tuy không có sự nhạy cảm của Omega bình thường, tuyến thể vẫn là một vùng cấm đối với tất cả mọi người, không có ngoại lệ.

Cậu không hề cố ý, chắc chắn đấy, khi tiếng tick-tock vang lên từ xa xăm. Một chiếc chìa khóa xoay vòng, khiến Caelus choáng váng trượt chân. Aventurine vội đỡ lấy cậu, kéo Caelus đứng trở lại.

Nhưng ngăn không kịp chiếc chìa khóa đỡ mở ra vùng ký ức. Thuật Đồng hồ đã triển khai.

Thật nhiều...quá nhiều sự mất mát đổ dồn lên linh hồn còn chưa chuẩn bị của Caelus. Cậu thấy mình trôi nổi giữa những cơn mưa rào trên sa mạc đầy cát, giữa mùi màu và khói lửa, chìm trong ánh mặt trời và cát trắng.

Con ngươi của Aventurine thu lại, dẹt ra như rắn, không còn là một con công xinh đẹp dương lên chiếc đuôi sặc sỡ. Một cặp đá quý tím xanh hoa lệ, chiếu thẳng qua cả da thịt cậu.

Cậu ngửi thấy khói, rất nhiều khói, cháy lên từ rượu và lật đổ bàn thờ chất đầy hoa quả. Chúng lan tới mùi mật ong của Caelus, đốt nó thành một mảng đen đắng ngắt trong cổ họng, làm ngợp Caelus trong lửa và máu.

"Cậu nhìn thấy cái gì?" Một bàn tay bóp lên cổ Caelus, bóng lưng hắn che khuất tầm nhìn của những vị khách không mời, vờ như vẫn đang tiếp tục điệu nhảy. Nhưng ngón tay đặt trên cổ Caelus đã gần hằn lên vệt đỏ, khiên cậu muốn ho khan bởi nghẹt khí.

"Cậu. Đã. Làm. Gì. Tôi?"
Sự thô bạo của con dã thú được bộc lộ qua chiếc răng nanh đã nhọn lên bởi lửa giận, trong lực nắm trừng phạt bên eo. Cậu không có lối thoát, không thể cựa quậy, và chưa từng phải đối mặt với một Alpha thả ra bản năng của mình trong cơn giận.

Đây là lỗi của cậu. Caelus hiểu, dù cơ thể đang hoảng sợ, cậu cố gắng giữ cho nó không vùng vẫy và làm loạn hiện trường. Cậu không cố ý, nhưng thật sự đã gây ra một tai họa, đốt lên một ngọn lửa hừng.

Tự cậu phải đi dập nó, Caelus không thể trốn tránh trách nhiệm.

Vậy nên cậu niệm đi niệm lại những lời an ủi cho chính bản thân, cho Omega bên trong đang hoảng loạn. Để nó bình ổn lại nhịp tim đang gia tốc, để tin tức tố mùi mật trở lại vị ngọt thanh vốn có, hết sức mà lấy lòng Alpha đang chìm trong thịnh nộ, quấn quanh Aventurine đầy nhu hòa.

"Aventurine, tôi xin lỗi. Cầu anh... khụ... bình tĩnh một chút, nhìn tôi..."

Họ cần ra khỏi đây trước. Không thể để đám đông quanh họ nhìn ra bất thường.

Cậu dẫm lên gót giày, nhăn mặt khi eo vẫn còn đang bị siết tới tím tái, đảo người cùng hắn bước những nhịp cuối của điệu nhạc tới khi họ đi khỏi căn phòng náo nhiệt, chìm vào màn đêm của Penacony. Ngay khi Alpha tóc vàng kịp vồ tới để giam cậu lại, Caelus dùng hết sức đẩy ngã hắn. Tiếng rít và gầm gừ bị cậu bỏ ngoài tai, cường thế bò vào trong lòng Aventurine, hai tay ôm chặt cổ hắn. Áo lông vũ của Alpha nhẹ nhàng ma sát với gò má đã đỏ hồng, để Caelus càng thêm bình tĩnh với hoàn cảnh của hai người.

Cậu để Omega của mình phát ra từng đợt rung động trào ra từ ngực tới cổ họng, âm thanh gừ gừ như một chú mèo đang ngoan ngoãn nằm trên đùi chủ nhân, ấm áp và thỏa mãn. Tình cảnh này không có chút nào ấm cúng như thế, nhưng điều cậu đang làm chắc chắn có thể giúp Aventurine lấy lại lý trí.

Cảm ơn mọi người vì kiến thức, cảm ơn bản thân đã không ngủ quên khi học.

Caelus không biết mình đã ở trong góc tối của hành lang khách sạn được bao lâu. Có vài tiếng bước chân qua lại, và cậu thở phào khi không có ai chú ý tới họ. Cậu đã lựa ra một góc chết khá tốt đấy chứ?

Tiếng gừ ngọt của Caelus vẫn tiếp tục vang, nhẹ nhàng áp bên tai Aventurine, cằm cậu đặt trên đầu tóc vàng mượt của hắn, hai tay choàng ra phía sau lưng xoa thành từng vòng tròn, như Himeko luôn làm để trấn an cậu.

"Caelus"

Giọng nói có lý trí đã quay về một lúc sau đó.

"Tôi xin lỗi, Aventurine. Tôi có thể thề là tôi không cố ý."

Cậu không nghĩ Thủ Thuật Đồng Hồ sẽ bị động thực hiện khi cậu ở trạng thái đồng cảm cao với đối phương.

"Tôi không làm một cuộc giao dịch không có lời. Caelus, sự thật lòng mà cậu vừa lấy được từ tôi...đã vượt quá giới hạn."

Cậu nghe được tiếng nghiến răng, và một cái nắm đau điếng bên cổ. Caelus không ngăn hắn lại.

"Vậy anh có thể lấy từ tôi thứ anh muốn."

Cậu nhỏ giọng thầm thì vào tai hắn. Họ chưa phải là bất cứ thứ gì của nhau, không phải tình lữ, nhưng hành động giờ đây đủ ám muội để hiểu nhầm. Caelus không cản lại nhiệt độ nóng rực từ bụng lan tới gò má và vành tai, lần đầu tiên tự nguyện để Omega của bản thân chiếm ưu thế. Nhưng lý trí của cậu còn đó, cậu biết bản thân đang hứa hẹn điều gì.

"Giá trị ngang bằng... hoặc là kết quả của buổi hẹn hò ngày hôm nay."

Cậu để môi mình bị cướp lấy, lấp đầy bởi men rượu và khói lửa. Đầu lưỡi cậu vụng về đáp lại, không biết phải làm gì, nên cậu để người bạn nhảy tối nay dẫn cậu theo nhịp điệu mà hắn ta muốn. Nóng cháy, phức tạp và vồ vập, đảo qua răng và lợi, khiến cậu ngứa ngáy quên cả thở, hai chân và tay đều mềm nhũn muốn gục xuống.

Nóng quá... rõ ràng họ đang ở nơi có điều hòa...

Caelus mờ mắt giữa những màu sắc nổ tung như pháo hoa, nước mắt sinh lý bị ép chảy ra nhuốm ướt hai bờ mi, nhưng con thú phía trên vẫn chưa buông tha cho cậu. Dù ngón tay gõ lên mũi cậu đang hướng dẫn lại cách thở cơ bản nhất, Caelus vẫn không thể tập trung để dưỡng khí đi vào phổi mình, lồng ngực cậu cháy bởi cơn đau quặn và mùi rượu nồng.

Tới khi cậu đủ tỉnh táo để nhận thức được không gian và thời gian, nơi cậu đang nằm đã là bồn tắm giấc mơ tại phòng khách sạn. Phòng của Aventurine, cậu nhận ra, khi nơi nơi đều có mùi hương đặc trưng của hắn.

"Này, là em đã nói sẽ trả một cái giá ngang bằng. Đừng thẫn thờ như thế."

Aventurine gầm gừ, răng nanh hạ xuống gần xương quai xanh lộ ra bởi chiếc áo trễ vai lỏng lẻo. Chiếc áo trắng đó cũng nhanh chóng bị xé đi, thả cùng với áo khoác ngoài và khăn lông trắng. May mắn đây chỉ là trong Cõi Mộng, hư hại về quần áo sẽ không bị phát hiện.

Hàm răng đang ma sát trên da thịt đỏ ứng của cậu để lại từng vệt đỏ tím, từ cổ và đã xuống tới ngực. Hắn không chần chờ ngậm lấy một bên đầu vú hồng hào, nghiền nó bằng răng, vừa đau vừa ngứa khiến Caelus không thể không khóc lên bằng tông giọng cao vút. Mọi thứ đều quá mới lạ, cậu không có chút kinh nghiệm nào, sợ hãi ôm chặt đầu tóc của Alpha.

"A....ưm, Aven, Aventurine, dừng một chút, tôi đau- Ahhhh!"

Một bên đầu vú còn lại cúng được Aventurine dùng tay trái nắm lấy mân mê, đầu móng tay ác ý cào lên đỉnh đầu đã đỏ ửng, xoa nắn mạnh bạo. Hắn không để lời Caelus nói vào tai, mọi tấc da thịt xấu số bị hắn nắm lấy sẽ không được thương tình để lại vết tay tím tái, mỗi nơi miệng hắn chạm đến đều có vết răng đều tăm tắp rướm máu. Đỏ, trắng và tím đan xen trên cơ thể Caelus, cậu ngân lên từng tiếng khóc trong đau đớn và nóng nực kỳ dị, nấc lên khi kể cả vết cào cậu để lại trên chiếc áo xanh ngọc đã nhăn nhúm cũng không làm Aventurine để ý mảy may.

Hắn vẫn còn giận. Omega của Caelus tủi thân muốn khóc, và Caelus kiềm nó lại. Không, cậu không muốn khóc. Không phải bây giờ, không phải trong hoàn cảnh này.

Aventurine rướn người lên, buông tha hai núm vú dựng thẳng đã bị tra tấn thành màu đỏ hòn. Một vết cắn gần với tuyến thể khiến Caelus hét lên vì mẫn cảm, không kịp bình tĩnh lại khi hắn để răng nanh nghiền xuống vết thứ hai, cơ thể co giật, lưng ưỡn lên thành một cây cung đang căng dây, ngực và bụng ma sát tới dãy cúc áo trên chiếc sơ mi hắn còn chưa cởi. Chút đụng chạm đó thôi cũng làm Caelus mẫn cảm hơn bao giờ hết. Cậu không hiểu tại sao cơ thể mình lại phản ứng dữ dội tới thế, như bị sóng triều xô đẩy trên nền cát đã bị hun nóng bởi mặt trời ban trưa. Ngón chân cậu cuộn lại, căng cứng, nhức mỏi còn hơn cả khi họ khiêu vũ say sưa cả giờ đồng hồ.

"Agh....ô ô..., lạ...tôi khó chịu, hức!"

Rốt cuộc thì mọi nỗ lực để ém đi tiếng khóc đã đổ bể, cậu nghe thấy tiếng mình nức nở, xấu hổ quay đầu úp mặt vào gối lông thiên nga. Cậu vùi cả khuôn mặt đã lấm lem mồ hôi và nước mắt vào trong gối mềm, tiếng nấc cụt đều đặn rung từ cổ họng.

Hương rượu làm cậu say, nhưng xoa đi không hết bồn chồn và lo âu của Caelus. Họ chỉ nói được vài ba câu sau những nụ hôn sâu, và Caelus không biết phải làm gì, chân tay cậu không di chuyển theo ý mình. Cậu bị giam lại tứ chi trong một vòng ôm ấp như gông xiềng, để mặc cơ thể bị cắn xé. Dù là tự nguyện đi chăng nữa, có lẽ cậu không đủ dũng cảm như cậu nghĩ. Dù có thả ra Omega từ nội tâm, vẫn không thể xóa nhòa sự đặc biệt của cậu.

Không có dục vọng che mờ mắt và sự tuân theo bản năng với Alpha, Caelus sợ hãi cuộn lại cơ thể của mình, cảm thấy nhỏ yếu, nhưng không nghĩ muốn bỏ cuộc và thất hứa tại đây.

Vùng gối nơi cậu áp mặt lên đã ướt sũng, não bộ đình trệ bởi khoái cảm xen lẫn đau đớn khi bàn tay với đầy nhẫn cọ vào vùng mẫn cảm phí dưới, trong khi răng hắn đã tiến sâu vào vùng đùi trong non mịn.

Nhưng rồi mọi thứ dừng lại, cậu không cảm thấy được vết cắn tiếp theo, cũng không có ngón tay chơi đùa với thân dưới.

Mà bàn tay đó đã luồn vào giữa gối, nâng mặt cậu lên đối mặt với cặp mắt dựng thẳng của Aventurine, màu tím lấp đầy cậu, nhưng không có ngọn lửa đã hóa thành tro, âm ỉ dưới đáy mắt. Cậu ngửi lại được mùi của nho và mận chua, lần này có thứ mà trước đó cậu chưa từng bắt lấy được từ trong tin tức tố của hắn.

Mùi của nước mưa, nồm và ẩm ướt trên nền đất. Của gió và mây đen, thứ mùi luôn hiện diện trước khi hạt mưa đập xuống mái hiên.

Người phía trên cậu không khóc. Nhưng Caelus nghĩ rằng hắn muốn khóc. Không cần Thủ thuật Đồng hồ để Caelus ngộ ra, bàn tay đặt bên mặt cậu nóng ấm và run rấy.

"Quá đáng rồi à? Xin lỗi, tối nay dù có phải đêm đầu hay không tôi cũng không có ý định nhân từ."

"Nhưng nếu nó làm em sẵn sàng hơn một chút..."_ Aventurine nghiền ngẫm khóe mắt đỏ hoe của người tóc xám, ngón tay còn đeo găng và nhẫn cọ xát qua lại viền mắt đã sưng lên, môi hắn lướt nhẹ trên khóe mi cậu. "Đây, cho em đó"

Chiếc khăn lông mịn phủ lên ngực cậu, dồn lại thành một đoàn nửa dưới khuôn mặt tức tưởi của Caelus. Từng sợi tơ trắng mịn cọ vào làn da còn nhạy cảm và hồng hào bởi nhiệt độ cơ thể tăng cao, tuy ngứa nhưng không thể không phủ nhận đã làm cơ thể căng cứng của Caelus thả lỏng, nhịp thở dần dần ổn định lại. Cậu vùi mặt mình vào lớp lông mềm mại, ngón tay miết lấy từng lọn trắng bông xù. Mùi rượu trái cây ngọt ngào vẫn còn đó, nói với cậu rằng hắn đã vui vẻ trong đêm nay, dù chỉ là một khoảng ngắn trước giông tố bất chợt.

Khi cậu một lần nữa mở mắt, Aventurine đã kề sát lại trên ngực Caelus, áp tai lên lồng ngực cậu. Caelus nhận ra tiếng gừ thân quen của bản thân đã phát ra trong vô thức.

"Tôi tưởng anh nói anh sẽ không nhân từ với tôi tối nay"

Cậu thì thào, giọng đã lạc đi nhiều. Hai tay cậu rời khỏi nơi ấm áp và mềm mại trên chiếc khăn lông, đặt tại hai bên sườn mặt Aventurine, nâng mặt hắn dậy. Biểu cảm của tên cờ bạc này không rõ nên miêu tả thế nào, có lẽ chỉ có thể nói nó gần nhất với Poker Face trong một casino.

"Aventurine", cậu gọi, cuối cùng cũng đủ chủ động trong điệu nhảy mới. Cậu chồm người, ngẩng đầu, đặt răng của mình lên yết hầu hắn và cắn xuống.

Thứ chờ đợi Caelus sau khi châm lửa, Caelus không thể đặt tên cho nó.

"Ahhhhhhhh!!!!!-"

Một ngón, không, hình như là hai... cùng đâm vào bên trong rãnh mông, mở rộng phía sau đã ướt dầm dề, dịch thể trong suốt chảy xuống men theo thịt đùi, mùi mật nồng đượm sộc vào cánh mũi. Bấy giờ Aventurine mới có thể chắc chắn, thiếu niên ngỗ nghịch đã đùa bỡn với trái tim nhảy nhót của hắn cả tối nay là một Omega. Một Omega bất thường, lợi dụng điểm đặc biệt của bản thân mà không một chút nào để ý tới thường thức. Hắn nghe được tiếng gầm, là từ Alpha của chính hắn đang vươn móng vuốt của nó ra, cào nát da thịt Aventurine từ bên trong, gào thét muốn chạy ra ngoài. Nhưng Caelus không bị bản năng dụ hoặc, và Aventurine, Kakavasha, mình đầy thương tích từ chính con thú của bản thân, không muốn bị nó áp lên bất cứ gông xiềng nào nữa.

Hắn sẽ để người dưới thân khóc kêu, nắn và bấu lấy da thịt cậu tới khi tất cả những gì còn lại chỉ là màu tím đỏ cùng mùi máu. Nhưng đó là lựa chọn của hắn, của riêng Aventurine, không phải bất cứ ai.

Hắn có mềm lòng, chắc chắn rồi, khi thấy Omega cuộn người vùi trong lớp áo và khăn mang mùi của hắn, xong Aventurine không để mùi mật ngọt lưu luyến ấy làm hắn từ bỏ ý định của mình.

Tôi sẽ yêu em. Aventurine nghĩ. Cũng sẽ đẩy em xuống vực. Cũng vẫn là Aventurine nghĩ vậy.

Caelus đã thấy gì rồi? Đã thấy Kakavasha chưa? Thấy gông và xiềng nhuộm màu máu, thấy Mẹ Gaiathra Ba Mắt?

Aventurine hung hăng hôn xuống đôi môi sưng đỏ, tai của hắn thu lại từng tiếng rên khóc nhỏ nhặt. Điệu nhảy của hai người từ sự say mê và vui sướng hóa thành một bản nhạc đầy nốt cao thấp liên tục, một bài hát Opera với tiết tấu nhanh và thay đổi liên tục. Vốn luôn như vậy, bởi họ quá khác biệt, bất kể là suy nghĩ hay hành động. Aventurine không dự liệu đến cái kết khi hắn đặt cậu giữa gối và đệm, ánh xanh từ căn phòng hắt lên nửa khuôn mặt vẫn đang chìm trong men say.

Hắn đã tưởng mình xé xuống được đôi cánh của một thiên sứ.

Aventurine tiếp tục hôn, đầu lưỡi ma sát từng ngóc ngách bên trong khoang miệng nóng ẩm, hài lòng khi thấy mọi thứ đều đã thuộc về mình. Người này chưa từng hôn ai, thở cũng không đàng hoàng. Aventurine lại cảm thấy không cần chỉnh đốn điều này cho lắm, vì khuôn mặt nóng rực bởi thiếu khí và bởi bị đánh úp bởi khoái cảm của Caelus khiến hạ thân hắn cương cứng và máu nóng dồn lên não. Hai ngón tay đã trở thành ba ngón, liên tục ra vào bên trong cửa động, ấn lên tuyến tiền liệt... Giọng tiếng của Caelus ngọt nị như chính tin tức tố của cậu, ngân và vang vọng bên trong căn phòng được cách âm đàng hoàng, là bữa khuya chỉ mình Aventurine thưởng thức.

Caelus bị đầu ngón tay dồn dập ấn rồi lại cọ bằng móng tay lên tuyến tiền liệt, không chịu nổi mà run eo, đùi co quắp bám lấy lưng và hông của Alpha, tiếng nước vang lên đỏ mặt nóng tai, dịch thể chảy xuống ướt hết một mảng đệm chăn. Tay cậu bấu víu lấy chiếc áo sơ mi chỉ mới cởi hờ, dùng sức mà giật nó xuống. Cậu thấy quá xấu hổ khi chỉ có mỗi bản thân trần truồng, còn người phía trên quần áo vẫn gần như đầy đủ. Thịt đùi nở nang cọ vào vải quần có hơi thô ráp để cậu hừ kêu vài âm vụn vặt, cơ thể tới lúc này mới bày ra độ mẫn cảm và mềm dẻo mà Omega nên có.

Caelus muốn được ôm, cậu cũng theo suy nghĩ thoáng qua đó mà nếm thử việc ngồi dậy, nhưng tay đã mất đi sức lực giữa tấn công dồn dập từ trong ra ngoài, ba ngón tay khuếch trướng bên trong, tay còn lại của Aventurine nắm lấy dương vật căng cứng của cậu, hết cọ rồi xoa, nhưng không để Caelus có được một chút giải thoát nào. Một vật vừa cứng lại nóng áp giữa hai cánh mông mềm mại, Caelus thậm chí có thể cảm nhận được mà không cần nhìn, từng sợi gân xanh, từng cú thúc hông đùa bỡn với cửa sau đã ướt đẫm bởi mật ngọt trong suốt.

Hắn thích đi theo nhịp nào thì cậu phải theo nhịp đó, chậm hay nhanh, hung mãnh hay dịu dàng, nhạc nền của họ thay đổi quá chóng vánh, không để Caelus quen thuộc với bước nhảy của Aventurine. Hắn không còn là thầy dạy của cậu, mà ở đây với tư cách là một con bạc đang ôm lấy chiến thắng ngọt ngào của một tối hoa lệ.

Phía sau và phía trước đều trướng tới muốn khóc, Caelus cựa quậy muốn nhận được thêm càng nhiều khoái cảm giải thoát cho cơ thể đã bị Aventurine giữ lấy và trêu chọc suốt nửa giờ đồng hồ, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Làm thế nào mà một người có thể tự nhịn lại bản thân chỉ để hành hạ cậu, cũng là đang tự hành hạ bản thân, Caelus không biết. Dương vật hắn cũng đã tím tái, gân đều nổi lên trên trán, nhưng trò chơi đưa đẩy của họ trên giường vẫn chưa đi đến hồi kết. Bàn tay hắn kiềm trên người bạn nhỏ đã nhớp nháp đầy dịch trắng phía trên, không thể đạt tới cao trào.

Caelus sẽ ngất mất trước khi họ vào được chính sự.

"Anh...ahhh...tên cờ bạc, tên khốn này! Anh không, không sợ mình sẽ nổ chết ở đây rồi hóa thành yếu sinh lý à!!!"

Cậu dùng hết sức mà mình có thể gom lại từ tâm trí đã chạy muôn ngả, dằng và xé xuống chiếc áo khó chịu của Aventurine, hét lớn vào mặt hắn.

Cậu thì sắp chết tới nơi rồi!

Trước khi cậu kịp thốt ra thêm bất cứ lời than phiền nào nữa, đôi môi kia một lần nữa chặn họng cậu, nghiền nát môi Caelus tới bật máu. Thứ nãy giờ luôn chạm tới cửa huyệt mà không chịu đâm vào đã xỏ xuyên qua đường hẻm chật hẹp, dù đã được chuẩn bị trước đó thì Caelus cũng ngăn không được mà rít lên âm thanh xấu hổ nhất mà cậu từng kêu từ khi tỉnh lại tới giờ.
Bắp đùi không tự giác kẹp chặt, bấu víu lấy Aventurine như miếng gỗ cứu mạng cuối cùng giữa thủy triều đang ập đến, mà miếng gỗ cứu mạng này lại không hề có hảo tâm. Hắn không đợi Caelus thích ứng, dồn dập đưa đẩy hông, nơi họ gắn kết phía dưới dính nhớp đầy vệt trắng. Caelus há miệng thở dốc, cảm giác thiếu khí trong phổi lại được tái hiện, lần này là bởi thứ đang đâm xuyên qua cơ thể cậu thật sự quá lớn, cậu ban đầu còn không nghĩ nó sẽ vừa, mỗi lần va chạm đều khiến bụng dưới nhô lên một chút, cảnh tượng dâm loạn khiến Caelus không nỡ nhìn thẳng, chỉnh đành tiếp tục vui toàn bộ mắt mũi miệng vào lớp lông trắng đã bị họ làm cho dơ hầy, vài vệt nước trong suốt nhớp nháp ở đuôi tơ.

Thịt lưỡi ẩm nóng quét qua tuyến thể ở gáy, Omega tóc xám run lẩy bẩy như con nai mới sinh, cơ thể mềm nhũn trượt xuống theo từng cú thúc dưới hông, miêng ê a vài âm tiết không rõ ràng. Cậu bị Aventurine giật xuống khăn lông trên mặt, mắt vàng ngập trong nước, một hồ mật phủ đầy sương và khói từ gỗ hun không còn tiêu điểm. Tiếng khóc đáng thương mà cậu nghe suốt này giờ tới từ chính cậu, cơ thể gập làm đôi, ngón chân cuộn tròn, eo hông là một vầng trăng rằm dâng lên môi và răng của kẻ săn mồi phía trên. Tay hắn ẩn xuống phần da mỏng nhô lên ở bụng dưới, để tiếng khóc của cậu ngân càng dài trong căn phòng nhuốm bởi rượu và mật.

Móng tay cậu đã cào lưng hắn rướm máu, tất nhiên Caelus sẽ không đủ tỉnh táo để nhận ra vấn đề này. Nếu có, cậu cũng sẽ không ngại mà cắn thêm cho hắn vài dấu răng trả đũa, vì toàn thân cậu đã bị ngợp bởi đỏ và tím. Nếu không phải vì họ đang ở trong mơ Aventurine có thể sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn một xíu khi để lại một loạt dấu ấn. Nhưng bởi vì họ đúng là đang ở trong mơ đấy, hắn muốn thô bạo đối đãi da thịt cậu như thế nào đều có thể, hắn không cần phải kiềm chế.

Một phần trong Aventurine không hài lòng với việc những ấn ký này sẽ biến mất. Đây là điều hắn phải chấp nhận, quan hệ của họ chưa thể tiến tới thế giới thực tại. Quá nhiều việc chưa được xử lý, và Aventurine có kế hoạch của mình trong Cõi mộng mơ giả tạo của Penacony.

Cơ mà nếu đã là mơ, hắn luôn có thể bạo dạn hơn một chút. Tiến xa hơn một chút, và để răng mình đè lên tuyến thể đang tản ra mùi mật từ trong máu và xương.

"Aven...Aventurine...Ahhhhh!!-"

Hắn nuốt xuống tiếng gọi của Caelus khi răng nanh đâm vài ổ mật tràn trề, đứt quãng và thất thểu, có điều tiềng gừ lăn từ trong ngực cậu khiến niềm vui sướng của Aventurine nhân lên gấp mười. Phía dưới Caelus đã ướt và dính tới rối tung rối mù, giờ đây dịch nhầy trắng đục nóng hôi hổi lại phủ thêm một tầng ướt át nữa vào bên trong, bàn tay này giờ còn giam lại thân dưới của Caelus thả ra, cho phép cậu chạm được tới đỉnh của khoái cảm.

...

Mật, hoa quả và rượu, nhóm lửa bằng gỗ có hương thơm, để mùi khói nồng quay xung quanh điện thờ khi bên ngoài nô nức tiếng người ca múa... ấy là một lễ khá phổ biến từ xưa dùng để hiến tế thần linh.

Vậy nên khi mùi mật của Caelus tìm đến hắn, Aventurine biết Mẹ Gaiathra đã an bài điều gì đó trong số mệnh dai dẳng của Kakavasha.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được hơi ấm từ một mái nhà thứ hai. Cũng khó lòng mà nghĩ tới tương lai như vậy, dù gương mặt chín hồng đang say ngủ trong lồng ngực hắn có mùi của [nhà]. Họ có mùi của lễ tế và cơn mưa từ mẹ Gaiathra, mùi của quê hương, của Avgin [Mật Ong].

Dục vọng của hắn đã thỏa mãn, nhưng trái tim còn thổn thức. Nó chưa từng ngừng rỉ máu, và giây phút mọi vết thương đã chằng chịt của Kakavasha lộ ra dưới ánh mắt màu mật, Aventurine muốn giết chết cả hai trong giấc mơ giả dối tại Penacony.
Nhưng...

Tới phút cuối, hắn vẫn không nỡ. Thật quá đỗi nực cười.

Người kia khẽ cựa mình, mái tóc màu sau trời mềm mại rũ xuống trán cậu, chiếc khăn lông đã sạch sẽ một lần nữa được phủ lên vai. Giữa hơi ấm của chiếc khăn lông, của chăn đệm và Aventurine, Caelus khẽ cất tiếng gọi trong cơn mưa, mềm nhũn mà chân thành.

Tiếng cười của hắn vang vọng trong căn phòng, vòng tay ôm lấy người tình càng thêm chặt.
Aventurine vẫn là một con bạc, sẵn sàng cho một màn cược với cuộc đời lênh đênh trên biển lớn.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com