Auausave Porteetee Dan Em Cung Ma So
Sau khi xác nhận mối quan hệ, Save càng lúc càng quen thuộc với sự hiện diện của Auau trong cuộc sống hằng ngày.Trước đây, dù có thích người ta, cậu vẫn cố tình giữ khoảng cách.Nhưng bây giờ, cậu không còn lý do gì để tránh né nữa."Sao mày nhìn tao dữ vậy?" – Save ngồi trên ghế trong căng-tin, chống cằm nhìn Auau với vẻ tò mò."Không nhìn được à? Tao nhìn bạn trai của tao thì sao?" – Auau nhướng mày, cười nhạt."Thấy phiền.""Nhưng mà mày không quay đi. Đồ đáng yêu."Save mím môi, đá nhẹ chân Auau dưới bàn."Bớt tự tin lại đi."Nhưng đôi mắt cậu lại lấp lánh ý cười.Ở cạnh Auau, Save luôn có cảm giác thoải mái đến lạ.Dù có bị trêu chọc, dù có bị ghẹo đến mức đỏ mặt, cậu vẫn không muốn rời xa.
--------
Por Suppakarn không phải là người hay biểu lộ cảm xúc.Nhưng có những lúc, hắn cũng biết ghen.Như hiện tại, khi thấy Teetee vui vẻ cười nói với một đàn em khóa dưới, hắn không thể nào chịu được."Teetee."Teetee quay đầu lại, vừa kịp thấy Por kéo tay mình đi một mạch ra khỏi sân bóng rổ."Ê ê ê, làm gì vậy?!""Em đứng nói chuyện với thằng đó làm gì?" – Giọng Por có chút trầm xuống."Hả? Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà?" – Teetee ngơ ngác."Không cần nói chuyện với ai hết." – Por nhíu mày. – "Chỉ cần nói chuyện với anh là đủ rồi."Teetee bật cười, nhìn người yêu mình với vẻ thích thú."Anh đang ghen đấy à?"Por không đáp, chỉ siết chặt tay hơn.Teetee thở dài, sau đó kéo Por lại gần, nhỏ giọng thì thầm."Anh yên tâm đi, em chỉ có mình anh thôi."Lúc này, ánh mắt Por mới dịu lại đôi chút.Nhưng vẫn không chịu buông tay.Bởi vì cậu muốn khẳng định rõ ràng rằng, Teetee là của mình.---------Buổi chiều hôm đó, Auau và Por Suppakarn ngồi trên băng ghế dài cạnh sân bóng rổ, nơi mà bọn họ hay lui tới từ thời trung học.Là bạn thân, hai người rất ít khi cần nói lời hoa mỹ, nhưng lúc nào cũng hiểu nhau.Hôm nay, ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt hai chàng trai, khiến cuộc trò chuyện của họ mang theo chút cảm giác đặc biệt hơn mọi ngày."Cuối cùng cũng chịu công khai với Teetee rồi à?" – Auau chọc.Por hơi nghiêng đầu, ánh mắt không phủ nhận."Ừ, chứ sao? Tao đâu có định giấu cả đời.""Thế mà trước đây còn cứ lưỡng lự." – Auau nhếch môi cười. – "Giờ sao? Quen rồi có thấy phiền phức gì không?""Không phiền." – Por đáp chắc nịch. – "Thấy đáng giá hơn."Câu trả lời làm Auau hơi bất ngờ, cậu quay sang nhìn Por kỹ hơn."Ghê ta, Suppakarn mà cũng biết nói lời có cánh cơ à?"Por liếc mắt nhìn Auau, giọng điệu không nhanh không chậm."Chứ mày tưởng tao giống mày chắc? Yêu người ta nhưng cứ giả bộ trêu chọc rồi lảng tránh.""Khác chứ, tao và Save hợp nhau hơn.""Nói như thể tao và Teetee không hợp vậy?" – Por liếc xéo.Auau cười khẽ, vỗ vai bạn thân."Mày với Teetee hợp, nhưng tính cách mày khô khan quá. Chắc chắn sau này phải để Teetee chịu thiệt thòi nhiều."Por im lặng một lát, sau đó nhếch môi."Vậy mày có dám chắc Save không chịu thiệt thòi với mày không?"Lần này đến lượt Auau không trả lời được.Vì đúng thật là… cậu rất hay trêu chọc Save.Por nhìn thấy biểu cảm đó, bỗng nhiên cười nhẹ."Nhưng thôi, tao thấy hai đứa bọn mày tốt hơn rồi."Auau ngạc nhiên nhìn Por."Sao lại nói vậy?""Vì trước đây mày luôn như một con sói săn mồi." – Por nhàn nhạt nói. – "Nhưng từ khi có Save, tao thấy mày giống… chó giữ nhà hơn.""Này!!Rồi anh bật cười."Ừ, tao cũng giỏi thật, chơi chiêu này mà vẫn tán đổ được Save."Por khoanh tay, gật gù ra vẻ trầm tư."Ừ, mà công nhận mày lì thật. Thằng Save nó lạnh lùng vậy mà cũng chịu thua mày.""Bây giờ nó dính tao dữ lắm." – Auau tự hào. – "Lúc nào cũng kiếm cớ qua phòng tao ngủ lại, không nói thẳng ra nhưng tao biết thừa nó không muốn xa tao lâu.""Tốt, vậy là mày không còn đi quấy rối tao nữa.""Quái, tao bao giờ quấy rối mày?" – Auau phản bác ngay.Por nheo mắt nhìn bạn thân."Hồi trước tao với Teetee chưa có gì, mày còn bày trò chọc tao, rủ tao đi bar, thậm chí còn xúi tao thử đi thả thính người khác."Auau phì cười."Thì lúc đó tao thấy mày cứ như khúc gỗ, tao giúp mày mở mang tầm mắt thôi.""Mày nghĩ tao cần mở mang à?""Ờ thì không, nhưng tao muốn thấy cảnh mày động lòng."Por thở dài, dựa lưng vào ghế."Vậy bây giờ mày thấy chưa?"Auau cười nhẹ, gật đầu."Thấy rồi. Suppakarn của tao cuối cùng cũng rơi vào lưới tình."Por không phản bác. Hắn cũng không giấu nữa.Bởi vì đúng thật là hắn động lòng rồi, và hắn chấp nhận điều đó."Mày cũng vậy thôi." – Por lên tiếng. – "Trước đây cứ làm ra vẻ bất cần, nhưng thật ra lúc Save lạnh nhạt với mày, tao thấy mày rối lắm.""...""Bây giờ, mỗi lần nhắc đến Save, ánh mắt mày khác hẳn."Auau không phủ nhận.Anh chống tay lên đầu gối, thở dài một hơi."Ừ, đúng là khác thật. Tao chưa từng nghĩ có một ngày mình lại nghiêm túc như thế này.""Là Save đặc biệt.""Ừ." – Auau gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. – "Là đặc biệt nhất."Por nhìn bạn thân, khóe miệng khẽ cong lên."Vậy là tốt rồi."Gió chiều thổi qua, mang theo một chút mát lạnh.Cả hai chàng trai đều lặng im trong giây lát, nhưng trong lòng họ, đều hiểu rằng – cuối cùng, họ cũng tìm thấy người mà họ không muốn buông tay.-------
Sau khi rời khỏi sân bóng, Por đi tìm Teetee.Không ngoài dự đoán, cậu đang ngồi bên khu ghế đá, cúi đầu chăm chú lướt điện thoại.Por bước tới, không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh.Teetee liếc nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên."Anh vừa đi họp hội FA về à?"Por nhướng mày."Ai FA?""Thì anh với anh Auau chứ ai." – Teetee cười thầm. – "Hai ông suốt ngày bám nhau như hình với bóng, có khác gì đâu?"Por bình thản đáp."Không giống. Auau là bạn thân, còn em là người yêu."Teetee ngước lên, chớp mắt vài cái."Ồ, hôm nay có người biết phân biệt rõ gớm.""Tất nhiên." – Por nhìn cậu, ánh mắt dịu xuống. – "Vì em là duy nhất."Lần này, đến lượt Teetee im bặt.Cậu không ngờ Por lại thốt ra một câu tình cảm đến thế.Bình thường, người này cứ lầm lầm lì lì, ít nói, ít bộc lộ cảm xúc.Nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn lại rõ ràng như thế.Teetee khẽ hắng giọng, che giấu cảm xúc của mình."Được rồi, hôm nay anh biết dỗ dành thật đấy.""Không phải dỗ, là nói thật." – Por nghiêm túc.Teetee bị ánh mắt đó làm cho rung động.Một lúc sau, cậu cười nhẹ, chủ động nắm lấy tay Por."Anh nhớ đấy. Sau này đừng có mà lạnh nhạt với em."Por siết chặt tay cậu hơn, giọng trầm thấp nhưng đầy chắc chắn."Không đâu."Bởi vì hắn biết, từ giờ phút này, hắn sẽ không bao giờ để mất người trước mặt.--------
Tối hôm đó, Save lại ở lại phòng của Auau.Nhưng lần này, cậu không còn tìm lý do gì cả.Chỉ đơn giản là… muốn ở cạnh người kia."Mày định cứ ngủ phòng tao mãi thế này à?" – Auau trêu chọc."Thì sao?" – Save lười biếng đáp, vùi mặt vào ngực Auau."Lỡ tao đuổi mày thì sao?"Save hừ nhẹ, siết chặt áo Auau hơn."Không có chuyện đó đâu.""Mày chắc?""Chắc."Auau bật cười, vòng tay ôm chặt lấy Save."Ừ, mày đúng. Tao không đuổi mày được đâu."Save mím môi, khóe miệng khẽ cong lên.Lần này, không còn ngại ngùng, không còn do dự.Cậu tựa vào lòng Auau, chậm rãi lên tiếng."Auau.""Ừ?""Sau này dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được bỏ tôi đâu đấy."Auau ngẩn ra một chút, sau đó bật cười."Tao mà bỏ mày thì còn ai chịu nổi mày nữa?"Save hừ nhẹ, siết chặt tay áo của Auau."Nghiêm túc đi."Lần này, Auau không trêu chọc nữa.Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Save."Yên tâm đi, tao hứa rồi."Save chớp mắt."Hứa gì?""Hứa rằng sẽ không rời xa mày."Khoảnh khắc ấy, Save không cần nghe thêm gì nữa.Vì cậu biết, trái tim cậu đã thực sự có một nơi để thuộc về. Bởi vì cậu biết, từ bây giờ và mãi về sau, cậu sẽ không bao giờ phải rời khỏi vòng tay này nữa._______END CHƯƠNG 16_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com