TruyenHHH.com

Au Hoang

Ba năm trôi qua như một cái chớp mắt. À, với bạn thì chỉ là chuyển sang chương tiếp theo thôi. Nhưng với tôi thì đó là ba năm khốn khổ nhất cuộc đời. Là ba năm đầu tiên tôi sống trong thân xác của Thái tử Đại Việt Lý Càn Đức.

Lần đầu tập đi khá khó khăn. Bởi tôi nhớ cách đứng dậy và bước đi nhưng đôi chân nhỏ bé yếu ớt của đứa trẻ một tuổi không hợp tác với tôi. May làm sao tôi vẫn xoay sở được để có thể đi đứng và đã có thể chạy khi được mười lăm tháng tuổi.

Nhưng đó chưa phải tất cả. Với tôi, mọi thứ đều lạ lẫm. Văn hóa, kiến trúc, chữ viết... Rất may là chúng tôi vẫn nói tiếng Việt. Kể ra thì, trước khi trở về đây, tôi đã nghĩ rằng người Việt chúng tôi khi ấy nói tiếng Trung. Chắc khi trở về phải đi cúng viếng các vị vua mới được.

Nhắc đến trở về, tôi không biết mình cần bao lâu mới có thể về được nữa. Tôi không nhớ vua nào là tên Lý Càn Đức cả. Hay chính xác hơn, vị vua nhà Lý duy nhất tôi biết tên thật là Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn. Sách giáo khoa không mấy đề cập đến tên của các vị vua. Khi học tôi cũng khá mừng vì không phải nhớ quá nhiều cái tên, nhưng bây giờ thì tôi ước gì ngày ấy tôi biết tên của các vị vua.

Năm nay cũng đánh dấu sự kiện lần đầu tôi được dự chầu cùng phụ hoàng tôi. Thú thật nhé, ngồi trên cao và nhìn một loạt những ông già đáng tuổi cha tuổi ông mình lễ phép chào mình, kể cũng thích. Bên cạnh những vị quan lại đại thần mặc áo quan, tôi còn thấy rất nhiều sư sãi mặc áo cà sa đứng dự chầu nữa.

Tôi nhớ bạn tôi từng nói về vấn đề này. Thời Lý, các hòa thượng Phật giáo có quyền lực chính trị chứ không đơn thuần chỉ là sư sãi.

"Bệ hạ, ở Hoa Lư năm nay vụ mùa ổn định."

"Bệ hạ, có thương nhân Đại Lý hối lộ huyện lệnh Hà Bắc để trốn thuế. Sự việc kéo dài đã một thời gian..."

"Bệ hạ, họ Nùng đang có bụng phản..."

"Bệ hạ, thần đề xuất với tội đọc truyện không like thì phạt xẻo tai."

"Bệ hạ, có thuyền lớn của thương nhân phương Tây bị mắc ngang ở sông, cản trở người dân đi lại trên sông..."

"Bệ hạ..."

Được rồi, nghe họ nói một hồi thì tôi bắt đầu ngủ gật. Cuối buổi, một người nói rằng có cống vật. Đó là lần đầu tiên tôi thấy con voi màu trắng.

Hai con voi trắng được nhốt trong chiếc cũi đặt giữa sân rồng. Hoàng đế, Thái tử (tôi) và quần thần cùng ra xem. Thậm chí Hoàng hậu và mẹ tôi, một Nguyên phi cũng tới xem.

Mẹ tôi, Nguyên phi Ỷ Lan, có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Có thể nói, sắc đẹp của bà khiến tôi, người đã có người trong mộng, cũng phải xao xuyến. Làn da bà trắng hồng hào đầy sức sống, chân mày thon thả nữ tính, ánh mắt đầy sức quyến rũ và đôi môi đỏ mọng mang một vẻ hút hồn. Bà đang mặc một bộ trang phục lộng lẫy với màu đỏ chủ đạo và đeo nhiều trâm cài tóc bằng vàng và bạc. Mái tóc đen óng ả của Nguyên phi được búi cao, để lộ ra chiếc cổ cao xinh đẹp. Người được đưa vào cung cách đây mấy năm sau một chuyến tuần du của phụ hoàng. Nghe nói, khi xa giá của phụ hoàng đi đến đâu, người người đổ ra xem. Nhưng có một người đứng sau gốc lan đứng hát mà không chịu tới bên xa giá hành lễ. Lúc đó phụ hoàng tôi giận, nhưng thấy nhan sắc của mẫu phi nên đã nguôi ngoai và sau một lúc lâu trò chuyện, mẹ tôi đã nhập cung trở thành Ỷ Lan phu nhân.

Tôi chỉ nghe bố tôi nhắc tới đền Thái phi Ỷ Lan ở dưới Gia Lâm chứ cũng chưa đi bao giờ. Nếu khi trở về thế kỷ XXI mà tôi đi cúng Thái phi và khấn "Mẹ ơi, là con này, mẹ nhận ra con không?" thì chắc bà ấy cũng giật bắn mình cho xem.

Quay lại với hai con voi. Tôi biết rõ, hai con voi đó chỉ bị bạch tạng thôi. Nhưng mẹ tôi thì không. Bà ngồi cạnh tôi và liên tục giảng cho tôi biết rằng voi trắng là vật thiêng, là điềm báo cho một đất nước hùng mạnh và thịnh vượng, blah blah blah.

Đúng là thời cổ đại, toàn là mê tín. Và vâng, tôi là một con người của khoa học.

"Thái tử." Vua cha gọi tôi. Bàn tay ông vẫy về phía tôi. Mẹ tôi khẽ đẩy tôi lên. Tôi lon ton bước về phía phụ hoàng bằng đôi chân bé nhỏ bên trong bộ trang phục vướng víu dài tới tận mắt cá chân. "Hãy xem hai con bạch tượng này, con nghĩ sao về chúng?"

Đương kim Hoàng đế Đại Việt có nước da hơi ngăm, ánh mắt Người hiền dịu nhưng cặp chân mày thì trông cương trực và mạnh mẽ. Ở hai bên khóe mắt có những vết chân chim lộ ra khi Người mỉm cười, hàng ria mép mỏng khẽ cong lên. Vị vua mặc một bộ cổn miện với áo bào màu đen, thêu nhiều hoa văn núi, rồng, chim, hổ... ông đeo một cái thắt lưng nạm ngọc. Ấn tượng nhất là chiếc mũ Bình Thiên. Mũ miện mười hai tua dài xuống, mỗi tua có mười hai viên ngọc. Tính cả trước sau tổng cộng hai trăm tám mươi tám viên. Vắt ngang chiếc mũ và rủ xuống hai bên là một dải lụa trắng.

Các bạn nhớ bức tượng vua Lý Thái Tổ ở vườn hoa Chí Linh chứ? Vua cha tôi không hề mặc như thế. Người oai hơn rất nhiều.

Tôi thở dài và nhìn hai con voi. Tôi muốn nói rằng chúng bị bạch tạng do rối loạn sắc tố Menalin. Nhưng nếu nói thế có thể cha tôi sẽ cho thiêu sống tôi mất. Dù không biết nhiều về lịch sử, nhưng tôi có chơi game và xem một số phim về lịch sử, có phim nào đó từng kể về một cô gái bị thiêu sống vì bị nghi ngờ là phù thủy đấy còn gì.

"Bẩm phụ hoàng," Tôi cố nghĩ ra cái gì đó vừa ý lọt tai ông vua. "voi trắng là điềm lành của đất nước. Có thể đôi bạch tượng này chính là quà ông trời ban cho phụ hoàng, ông trời muốn phụ hoàng thiên thu trường tồn, mãi mãi làm một đấng minh quân cai trị Đại Việt ta sánh vai với các cường quốc."

Vâng, nghe chẳng ăn nhập gì cả, nhưng cha tôi thích là được rồi. Tôi có thể thấy niềm vui sướng hiện lên đôi mắt ông. Một vẻ hớn hở và vui mừng như một đứa trẻ.

"Đúng là con trai của ta." Phụ hoàng tôi vuốt râu. "Được! Truyền lệnh của trẫm, nhân dịp này, cải niên hiệu làm năm Thiên Huống Bảo Tượng (1) thứ nhất. Ý các khanh thế nào?"

"Bệ hạ vạn tuế!" Quần thần cùng quỳ xuống.

Sau lệnh "bình thân" của phụ hoàng, các vị quan lại bắt đầu kéo nhau xuống xem voi.

"Thái tử thật là trí hiếu."

Một người đàn ông râu tóc bạc phơ bước tới gần tôi. Với tầm mắt của một đứa bé ba tuổi, người đàn ông đó to lớn như một người khổng lồ. Mà dù đứng ngang hàng với những người lính vốn cao to, ông cũng đã cao lớn hơn họ đôi phần. Điểm nổi bật nhất trên gương mặt ông là một vết sẹo lớn dài từ sống mũi chéo xuống tới hết gò má. Gương mặt ông có nhiều vết đồi mồi và những vết chân chim in hằn trên đuôi mắt ông. Râu ông dài như bức tượng Quan Công mà bạc trắng. Từ ông tỏa ra một khí thế oai phong lẫm liệt, tôi đoán ngày trẻ ông từng là một võ tướng. Ông mặc áo bào bằng gấm màu tía và đội mũ cánh chuồn, loại dành cho quan văn. Trên tay ông là một chiếc hốt bằng ngà. Ông đưa chiếc hốt ra trước và cúi người chào tôi.

"Ngài là ai?" Tôi không biết ông ta. Đây là lần đầu tôi được tới gặp những quan lại này.

"Thứ lỗi cho thần." Ông vội nói. "Thần, Lý Đạo Thành, khấu kiến Thái tử."

À, tên ông này thì quen. Cha mẹ tôi thường nhắc tới cái tên này. Nếu tôi nhớ đúng, ông là Thái sư, vị quan quyền lực nhất trong triều.

Nói nhỏ nè, Thái sư duy nhất mà tôi có ấn tượng là Thái sư Trần Thủ Độ. Trớ trêu thay, ông ta lại là người sẽ lật đổ nhà Lý của tôi sau này.

"Thái sư." Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện. Bà khẽ nhún người chào Thái sư. Thái sư cũng cúi người chào.

Phải tôi tôi đá lông mày một cái là xong. Người cổ đại thật là cồng kềnh.

"Nguyên phi mới sinh hạ hoàng tử, mà thần sắc vẫn thật tươi trẻ. Dung nhan của người đúng là mẫu nghi thiên hạ."

"Ngài nói thế là sai rồi." Mẹ tôi lắc đầu. Nhưng nụ cười của bà cho tôi biết là bà thích cái cụm từ đó. "Mẫu nghi thiên hạ chỉ có một thôi. Và đó là chính thất của bệ hạ. Hạng thứ phi như ta làm sao dám giành chứ."

"Nguyên phi khiêm tốn như vậy, thật là phúc của quốc gia."

"Thái sư. Ngài nghĩ sao về Thái tử?" Mẹ tôi hướng cuộc trò chuyện về tôi.

"Thái tử còn nhỏ, đã thể hiện trí tuệ và lòng nhân hiếu. Tương lai có thể là bậc minh quân sánh với bất kỳ vị đế vương nào."

"Tương lai của Thái tử cũng là tương lai của quốc gia. Hy vọng đến khi Thái tử đăng cơ, ta vẫn được thấy Thái sư đến thiết triều."

"Thần tuổi cao sức yếu, e không sống được đến lúc đó. Tương lai của Đại Việt ta, đành nhờ Nguyên phi và thế hệ sau rồi." Lý Đạo Thành cúi người. "Nguyên phi thứ tội, thần còn có công vụ."

Rồi ông quay sang tôi.

"Thái tử. Thần xin phép."

Kể ra được một hàng những ông già nghiêm chỉnh cúi người lễ phép với mình cũng oai đấy, nhưng nghe nhiều lại thấy tổn thọ. Tôi vẫn muốn có ai đó xêm xêm tuổi mình để được tâm sự hơn. Con cái của các quan thì cũng chưa đủ trưởng thành để vào hoàng cung, còn con của các phi tần khác của phụ hoàng thì... hầu hết đều là con gái và lớn tuổi hơn tôi. Duy chỉ có một đứa em trai cùng mẹ với tôi vừa mới sinh.

Hí hửng như một đứa trẻ, tôi phóng thẳng tới Minh Nhân cung, nơi này hiện đang là nơi em trai tôi ở. Thằng bé tên là Lý An Dân, được lấy từ "tế thế an dân". Vừa sinh ra, thằng bé đã được phong làm Minh Nhân Vương. Nghe cũng oai lắm. Nhưng làm sao oai bằng Thái tử là tôi được.

Khi đến đó, tôi thấy người hầu đều đang quỳ xuống.

Tôi rón rén đến đứng sau bức tường và lén quan sát. Dương Hoàng hậu đang ở đó và nhìn em trai tôi.

Hoàng hậu Dương Hồng Hạc là vợ cả của phụ hoàng tôi, nhưng không sinh được mống con nào nên có vẻ đang thất sủng.

Đấy, các cô ngồi đấy đọc truyện có muốn làm hoàng hậu nữa không?

Mà khoan, nếu bà ta đang bị thất sủng, có khi nào bà ta đang định làm hại em trai tôi không? Mỗi khi ăn cơm trưa ở nhà, bà ngoại tôi thường mở phim xem. Tôi nhớ có một phim cung đấu nào đó có người đã giết chết một đứa bé sơ sinh chỉ để tranh sủng. Khốn nạn thêm nữa là tự nhiên cảnh phim đó hiện về trong đầu tôi ngay cái lúc oái ăm này.

"Này!" Tôi hét lớn.

Bà Hoàng hậu rõ ràng là giật bắn mình. Bà ta có mái tóc đen điểm bạc, gương mặt có nhiều nếp nhăn nhưng đã cố che đi bằng lớp trang điểm. Dáng người bà có phần đầy đặn hơn mẹ tôi, bộ trang phục và trang sức trên người bà cũng thể hiện sự cách biệt vị thế giữa hai người, một người là dòng dõi danh gia vọng tộc, con gái của Diễn Quận công Dương Đức Uy, thái ấp ở Nghệ An. Còn mẹ tôi chỉ là một người con gái hái dâu ở nông thôn.

"Thái tử!?" Bà ta trông rõ ràng là đang bối rối. Tôi nhớ vừa nãy bà ta đã than với phụ hoàng là mình mệt nên muốn về nghỉ trước, thế mà lại tới đây, rõ ràng là mưu đồ bất chính mà.

"Bà định làm gì em tôi!?" Tôi quát. Dù âm thanh thốt ra từ miệng của một đứa trẻ ba tuổi nghe trong veo và chẳng có gì giống dọa dẫm, nhưng bà Hoàng hậu kia có vẻ đang run sợ. Tất nhiên rồi, người ta tương lai sẽ là Hoàng đế đó. Tất nhiên bà ta phải sợ rồi. Ánh mắt bà ta trông rõ là lo lắng. Còn em tôi thì khóc oe oe.

"Thái tử..." Dương Hoàng hậu bình tĩnh lại. "ta tưởng con đang cùng Hoàng thượng và Nguyên phi ngắm bạch tượng?"

"Ta đang hỏi bà đấy, bà định làm gì em trai ta?"

"Làm gì à?" Bà ta quay lại và bế đứa trẻ sơ sinh lên.

Tôi chạy vùng tới.

Ngay lúc đó Dương Hoàng hậu ôm An Dân vào lòng.

"Ngoan nào..." Bà ta dỗ dành đứa bé.

"Thái tử cũng biết," Bà vừa nói vừa dỗ em tôi, thằng bé dần nín khóc. "ta đã từng này tuổi mà không có nổi một mụn con. Thế mà Nguyên phi nhập cung mới mấy năm đã sinh ra tới hai hoàng nam. Ta cũng ghen tị lắm chứ."

"Hoàng hậu..."

"Ta là Hoàng hậu." Bà lắc An Dân một cách nhẹ nhàng. "Nhưng trước khi làm Hoàng hậu, ta cũng là đàn bà. Ông trời không cho phép ta sinh con, Thái tử cũng không cho phép ta bế một đứa hay sao?"

"Ta, xin lỗi." Tôi cúi người xấu hổ vì đã nghi ngờ bà.

"Hoàng hậu." Mẹ tôi xuất hiện bên ngưỡng cửa, bà kính cẩn cúi mình trước Hoàng hậu, người có địa vị cao hơn mình.

"Nguyên phi," Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng đáp lễ. Sau đó bà trả An Dân cho người hầu. "mới nhập cung mấy năm đã sinh được tới hai hoàng tử. Thật đáng mừng."

"Hoàng hậu quá khen. Sinh con trai cho bệ hạ là trách nhiệm của thần. Sao có thể nhận lời khen ấy được."

Với kinh nghiệm xem bạn cùng lớp đá xoáy lẫn nhau, tôi nhận ra ngay mẹ tôi đang cố tình cà khịa Hoàng hậu không sinh được con trai.

"Nếu có gì khó khăn, em cứ nói với ta." Hoàng hậu mỉm cười. "Ta dù gì cũng là Hoàng hậu, ta luôn xem các con của bệ hạ như là con mình."

"Tạ Hoàng hậu quan tâm."

Hoàng hậu ra về, mẹ tôi mới thở dài ôm lấy An Dân và ngồi xuống.

"Mẫu phi, may mà Hoàng hậu không có ý xấu, con cứ nghĩ bà ấy sẽ làm gì An Dân nữa chứ." Tôi hớn hở nói với mẹ.

"Thái tử," Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng. "con còn nhỏ, chưa hiểu hết bản tính con người. Ai mà biết được nếu không có con, thì hoàng tử nhỏ này đã gặp phải chuyện gì."

"Dạ..."

"Hoàng hậu nói rằng sẽ xem con như con ruột, ai mà biết được âm mưu của bà ta có phải là muốn sau này, khi con lên ngôi sẽ tôn bà ta làm Hoàng Thái hậu hay không. Rồi sau đó, bà ta sẽ ra lệnh giết ta, chôn sống ta chăng?"

Tôi nín thinh không nói được lời nào.

"Con phải cẩn thận với người phụ nữ đó." Mẹ tôi nói tiếp. "Không, cả đời này, hãy luôn cẩn thận với phụ nữ. Họ thường nguy hiểm hơn đàn ông."

Và đó là bài học đầu tiên tôi học được sau lần đầu thiết triều.


(1) Thiên Huống Bảo Tượng (天貺寶象): Trời cho voi quý

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com